Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc người qua đây, ta đây dạy người nướng cá."
Thế nhưng Sở Cửu Ca cũng không có nghĩ đến, cô tay nắm tay chỉ Cửu thúc, vẫn là xảy ra chuyện.
"Khục khục khục!" Sở Cửu Ca bị khói đen làm cho ho sặc sụa.
"Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ! Là ta không tốt, ta không học nữa." Cửu thúc bức bối nói.
"Phụt!" Sở Cửu Ca nhịn không nổi cười lên, "Cửu thúc lợi hại như vậy, không ngờ đến cũng có việc không sở trường."
"Nhưng mà cho dù Cửu thúc không giỏi nướng cá, ta cũng không thể để Cửu thúc
đói bụng được. Mẫu thân, nhiệm vụ làm đầy bụng Cửu thúc liền giao cho
người rồi." Sở Cửu Ca đem Cửu thúc đẩy đến bên Sở Tuyền Nguyệt.
"Không.. vẫn là thôi đi!" Bị hai người cực kỳ để ý nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này, Cửu thúc càng thêm nôn nóng.
Sở Cửu Ca nói: "Đừng khách khí, tay nghề mẫu thân nhà ta tốt lắm! Cửu thúc người không thử thử sẽ hối hận đó."
Cửu thúc đùn đẩy không được, đành ngồi bên cạnh Sở Tuyền Nguyệt.
Trên mặt Sở Tuyền Nguyệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Đệ Cửu đại nhân, không
sao đâu, mỗi một người ít nhiều sẽ có điều không sở trường. Đây là ta
vừa mới nướng xong, hy vọng Đệ Cửu đại nhân đừng chê tay nghề của ta."
"Không chê, tuyệt đối không chê!" Cửu thúc khẩn trương nói, sau đó cắn một
miếng, kết quả đem đầu lưỡi làm bỏng mất, mặt ông cũng đỏ lên.
"Đệ Cửu đại nhân, người không sao chứ! Nước.." Sở Tuyền Nguyệt nhất thời loạn cả lên.
Nhìn hành động của hai người, khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ lộ ra nụ cười.
Tử Tinh Châu tội nghiệp nói: "Cửu Ca, Cửu thúc có dì Sở đút, ta cũng xin
ngươi đút cho ta, cái này của ta căn bản không cách nào ăn mà!"
"Rất thơm, tay nghề không tồi! Có để ý tại hạ chia sẻ một chút hay không."
Nam tử áo trắng mang mặt nạ bạch ngọc lần trước lại lần nữa xuất hiện,
thật là thần không biết quỷ không hay.
Mọi người đại kinh, nam nhân này sao lại xuất hiện nữa rồi, thật là gặp quỷ rồi.
Dây thần kinh của mọi người đều căng cả lên, hơn nữa nam nhân áo trắng trực tiếp đem Tử Tinh Châu đẩy ra, ngồi bên cạnh Sở Cửu Ca.
Hắn nhìn Sở Cửu Ca, làn môi mỏng khẽ mở nói: "Đút ta, thế nào?"
"Ngươi.. ngươi đừng quá đáng." Tử Tinh Châu bị đẩy ra giận rồi, gia hỏa này đến
ăn ké thì đã thôi, lại còn dám kêu Cửu Ca đút hắn.
Cửu thúc đứng lên, muốn đem tên hỗn đản trêu ghẹo tiểu Cửu đánh bay ra ngoài.
Sở Cửu Ca có chút bất lực, cô nói với Cửu thúc: "Cửu thúc người cứ từ từ
hưởng thụ cá nướng của mẫu thân đi! Bên này ta xử lý là được."
"Mở miệng!" Sở Cửu Ca trừng mắt nhìn người nam nhân bên cạnh.
"Ừm!"
Hắn vừa mở miệng, Sở Cửu Ca hận không thể đem cả con cá nhét hết vào miệng hắn, kết quả cổ tay Sở Cửu Ca bị nắm lại rồi.
Hắn cúi đầu xuống nói bên tai Sở Cửu Ca: "Cửu nhi nàng đây là muốn nghẹn chết vị hôn phu để tìm người mới sao?"
"Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao? Thích ăn hay không thì tùy." Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói.
"Vậy thì, vẫn là ta đút Cửu nhi vậy?" Dung Uyên cầm lấy đôi đũa, gắp lên
miếng thịt cá thấm vị nhất, tươi nhất đưa đến bên miệng của Sở Cửu Ca.
"Ngươi.. ngươi.."
Tử Tinh Châu trợn to mắt nhìn người trước mắt, gia hỏa này tuy là mang
theo mặt nạ, thay đổi cách ăn mặc, ngay đến cả hơi thở cũng nguy hiểm
hơn trước nhiều, nhưng mà thái độ hắn đối với Cửu Ca, khiến cho Tử Tinh
Châu vừa nhìn liền nhận ra là ai.
Dung công tử, Dung Uyên, vị hôn phu đó của Cửu Ca.
Hắn cũng đã nghe nói đến lời đồn về tên Dung Uyên Dung Vương này, cái gì mà tên bệnh tật, cái gì mà giống như giấy, gió vừa thổi liền rách, quả
thật là lừa chết người mà, gia hỏa này mạnh đến biếи ŧɦái.
Tử
Tinh Châu cũng nhận ra Dung Uyên rồi, Cửu thúc và Sở Tuyền Nguyệt đương
nhiên cũng đã nhận ra rồi, Cửu thúc tức giận đến đem đũa bẻ gãy.
Sở Tuyền Nguyệt bất lực, Đệ Cửu đại nhân không thích Dung Vương điện hạ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi.
Nhưng mà cô có thể hiểu được, nếu như Ca nhi có một gia đình bình thường, có
một phụ thân sủng ái cô, vậy thì phụ thân của con bé cũng sẽ không thích người cướp đi nữ nhi của mình!
Vừa nghĩ đến đây, lòng Sở Tuyền Nguyệt có chút loạn.
Trong lòng cô dường như cảm thấy, Đệ Cửu đại nhân phi thường thích hợp làm phụ thân của Ca nhi, nhưng mà..
"Đệ Cửu đại nhân, ăn thêm một chút! Chuyện của hài tử người.. tất cả tùy duyên là được." Sở Tuyền Nguyệt thở dài nói.
"Không được! Nam nhân đó không được, phu nhân người không biết hắn nguy hiểm
thế nào, sâu không lường được, còn có.." Mất đi kí ức, nhưng mà vừa nghĩ đến gương mặt đó của Dung Uyên, đôi mắt màu tím đó, ông phi thường
kháng cự việc hắn tiếp cận tiểu Cửu.
Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tay nghề của ta, Đệ Cửu đại nhân cảm thấy thế nào?"
Việc này khuyên không được, Sở Tuyền Nguyệt cũng từ bỏ rồi.
Cô biết trên người Dung Vương đại nhân có rất nhiều bí mật, thực lực cũng
mạnh đến vô lý, Đệ Cửu đại nhân có nỗi lo đó cũng là lẽ đương nhiên.
Cửu thúc nói: "Tay nghề của phu nhân rất tốt, rất tốt.."
"Rất ngon!"
Tử Tinh Châu bị kẹp ở giữa, khóe miệng khẽ giật, luôn cảm thấy bầu không
khí ở hai bên không đúng cho lắm, hắn ở giữa có chút dư thừa.
Dung
Uyên đang đút Sở Cửu Ca, gia hỏa này bá đạo lên người khác không cách
nào từ chối, hủy đi cá cô cực khổ nướng ra thì quá lãng phí rồi, cho nên liền để cho hắn ta động thủ vậy.
Có người đích thân lựa xương, đút vào miệng cho cô, cũng là một loại hưởng thụ.
"Cửu nhi, ăn no hay chưa?" Dung Uyên thấp giọng bên tai Sở Cửu Ca hỏi.
Sở Cửu Ca trả lời: "Ăn no rồi."
"Vậy có phải nên để ta thử thử tay nghề của Cửu nhi hay không?"
"Còn nhiều như vậy, chàng không biết tự mình ăn sao?"
Miệng Dung Uyên đặt lên khóe miệng Sở Cửu Ca.
Hắn trầm thấp nói: "Nhưng nếu là Cửu nhi đút, tuyệt đối càng mỹ vị."
Một dòng điện chạy qua toàn thân, Cửu thúc phía bên đó muốn tức điên lên rồi.
Tiểu tử đáng chết này lại dám ở nơi công cộng trêu ghẹo tiểu Cửu, ông không
tiện xông qua đó nên nhặt một viên đá ném về phía Dung Uyên.
"Rầm!" Dung Uyên nghiêng đầu tránh khỏi, viên đá đó rơi trên mặt đất tạo ra một cái hố.
"Được hay không, Cửu nhi, nếu như Cửu nhi không đút cho ta, ta chỉ có thể thử như vậy rồi.." Miệng hắn hướng lên trên, muốn mở ra hàm răng của Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca đem hắn đẩy ra, nghiến răng nói: "Gia hỏa chàng
càng ngày càng vô sỉ rồi, rất tốt, đút thì đút, mời từ từ thưởng thức!"
"Ừm!"
"Tiểu tử này.." Cửu thúc lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vào lúc đó Sở Tuyền
Nguyệt lên tiếng nói: "Đệ Cửu đại nhân, có cần ta đút cho người.."
Nhất thời cả người Cửu thúc cứng đờ lại, ông vội vàng đứng lên, tim loạn
nhịp, sau đó nói: "Phu nhân, ta trước qua bên đó xem sao."
Thân hình vừa lóe biến mất tại chỗ, Cửu thúc chỉ cảm thấy tai của mình nóng lên.
Tim của Sở Tuyền Nguyệt cũng đập rất nhanh, cô.. cô vừa mới nói cái gì?
Cô hình như vừa trêu ghẹo Đệ Cửu đại nhân, thế nhưng lại dọa cho Đệ Cửu đại nhân sợ chạy mất rồi.
Sau khi ăn uống no say, Sở Cửu Ca mới nhớ đến tên đầu lĩnh sát thủ cô bắt
lại, ông ta ở bên đó đã đói đến không còn chút hơi sức rồi.
Sở
Cửu Ca nói: "Được rồi! Nên thẩm vấn ngươi rồi! Thẩm vấn xong vừa hay có
thể tiễn ngươi lên đường, chúng tôi cũng phải gấp rút lên đường rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT