Xích Kiêu giận nói: "Con có người con tự mình đi diệt đi! Sao lại bảo ta đi, phụ hoàng ngươi tuổi tác đã lớn rồi, con không kế thừa hoàng vị thì đã thôi, lại còn chỉ thị ta làm việc."
"Với thân phận của mẫu
phi gả cho một hoàng đế của một quốc gia nhỏ thật sự là quá ủy khuất
rồi, phụ hoàng chẳng lẽ không muốn làm nên sự nghiệp lớn sao? Còn về kế
thừa hoàng vị, đợi người tìm được mẫu phi sau đó cố gắng sinh thêm một
đứa vậy!" Dung Uyên nhàn nhạt nói.
"Cửu nhi đã bận xong, nàng ấy nhất định là mệt rồi, ta đi bồi nàng ấy!" Nói xong lời này, Dung Uyên trực tiếp biến mất rồi.
Xích Kiêu sắc mặt không tốt nói: "Tên tiểu tử này! Có vị hôn thê thì giỏi lắm sao! Ai ngưỡng mộ con chứ!"
Châm cứu, tắm nước thuốc, đan dược, ba thứ cùng dùng, tình trạng của Cửu thúc mới ổn định lại, Sở Cửu Ca cũng đặc biệt mệt mỏi.
"Bang!" Cô bị kéo vào trong lòng của Dung Uyên.
Dung Uyên thấp giọng nói bên tai Sở Cửu Ca: "Vị hôn thê của ta, là đi phủ ta nghỉ ngơi hay là ở Sở gia."
Sở Cửu Ca nói: "Đương nhiên là ở Sở gia."
"Ừm! Vậy đêm nay ta bồi Cửu nhi qua đêm ở Sở gia."
"Rầm!" Ngày hôm sau, Dung Uyên đi từ trong phòng của Sở Cửu Ca ra, nghênh đón
là một trận gió cuốn đến, một cú đấm không chút khách khí đánh đến.
Thân hình trắng ngà vừa lóe, Dung Uyên nhẹ nhàng tránh khỏi đòn công kích này.
Hắn nhìn đến người nam nhân băng lạnh trên mặt đầy sẹo cười nói: "Hồi phục
cũng nhanh quá chứ, y thuật Cửu nhi nhà ta càng ngày càng lợi hại rồi."
"Xoẹt xoẹt!" Thân hình màu đen biến mất, lại là một đòn tấn công.
Dung Uyên lạnh giọng nói: "Bổn Vương lại làm gì đắc tội ngươi rồi?"
Cửu thúc khẽ mím môi, ông tỉnh lại liền muốn gặp tiểu Cửu, nhưng lại không
ngờ vừa mới sáng sớm nam nhân này lại đi từ trong phòng tiểu Cửu ra.
Tay ông rất ngứa ngáy, hoàn toàn khống chế không được, trước đánh rồi tính.
Dung Uyên kỳ thực cũng nhìn ông không thuận mắt, nếu như không phải bởi vì
ông ta, Cửu nhi hôm qua cũng không cần vừa về đến Sở gia liền vứt hắn
qua một bên.
Hắn nói: "Ngươi muốn bảo vệ Cửu nhi nhà ta, ta ngược lại muốn xem thử ngươi có bản lĩnh đó hay không?"
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Từng trận tiếng vang lớn truyền ra.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Tử Tinh Châu nói: "Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ những gia hỏa đó vượt ngục rồi."
Sau khi bọn Tử Tinh Châu và Sở Tuyền Nguyệt chạy đến, phát hiện là Cửu thức và Dung Uyên đang đánh với nhau.
Sở Tuyền Nguyệt nói: "Dung Uyên điện hạ, Đệ Cửu đại nhân, dừng tay.."
Dung Uyên ôn hòa cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân, Cửu nhi y thuật tài giỏi, một đêm thương thế của vị này đã khỏi, cho nên mới tìm ta giao lưu giao lưu võ thuật."
Cửu thúc nói: "Phu nhân, không thể để tiểu tử này hại tiểu Cửu, phải cho hắn một bài học mới được."
"Nhạc mẫu đại nhân của ta cũng chưa nói gì, một người ngoài như ngươi thì có tư cách gì?" Dung Uyên cũng tức giận rồi.
"Rầm rầm rầm!" Thế là hai người đánh với nhau càng kịch liệt hơn nữa.
Thương thế của Cửu thúc vừa mới khỏi, thân thể của Dung Uyên điện hạ cũng
không được tốt, hai người cứ như vậy đánh tiếp Sở Tuyền Nguyệt lo lắng
muốn chết đi được.
Vào ngay lúc đó, trong phòng truyền ra một giọng hét phẫn nộ.
"Đánh gì mà đánh, Dung Uyên, chàng nếu như khiến cho Cửu thúc trọng thương
lần nữa, để cho công sức hôm qua của ta đổ sông đổ bể, ta sẽ không tha
cho chàng đâu."
"Còn có Cửu thúc! Ngươi nếu như lại làm cho bản
thân bị thương, thì vẫn là nên rời khỏi Sở gia, rời khỏi Xích Linh Quốc, không cần ở lại bên cạnh ta nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Hai câu nói của Sở Cửu Ca đánh trúng vào yếu hại của hai người đàn ông, khiến cho hai người không dám tiếp tực đánh nhau nữa.
Dung Uyên nói: "Khục khục khục! Cửu nhi, thân thể ta có chút không thoải mái, ta vào để cho nàng xem xem thế nào."
Sở Cửu Ca ngay cả mở mắt ra cũng lười mở, biếng nhác nói: "Đừng giả bộ nữa!"
"Cửu nhi, ta có chút buồn ngủ rồi, dậy quá sớm rồi, chúng ta tiếp tục ngủ thêm một chút.."
"Rắc!" Cửu thúc bên ngoài phòng trực tiếp bẻ gãy một cành cây thô như bắp tay.
Ông đằng đằng sát khí nói ra hai chữ: "Vô sỉ!"
Tử Tinh Châu nói: "Cửu thúc uy vũ quá!"
Cửu thúc tuyệt đối là người đầu tiên hắn gặp qua dám chính diện đấu với
Dung Uyên, phải biết vô luận là hắn hay Nhị Lượng đối đầu với Dung công
tử, luôn cảm thấy siêu cấp đáng sợ.
Cửu thúc liếc nhìn về thiếu niên yêu mị mang đầy nữ khí, khẽ gật đầu: "Ngươi là bạn của tiểu Cửu?"
"Ân ân!" Tử Tinh Châu gật đầu nói.
Ánh mắt này của Cửu thúc quá sắc bén rồi, nếu như hắn biểu hiện ra một chút không phải quan hệ bạn bè bình thường, mà là ái mộ Cửu Ca, có lẽ Cửu
thúc không có xé nát Dung Uyên, mà là xé nát hắn mất.
Sau khi Sở
Cửu Ca nghỉ ngơi xong đem Dung Uyên đuổi về Dung vương phủ dưỡng bệnh,
Dung Uyên đích thực có chút việc cần phải xử lý, hắn cần phải nghĩ biện
pháp để cho phụ hoàng mình nhanh chóng có đủ năng lực đem Tử Linh Quốc
diệt đi.
Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không?"
Cửu thúc khẽ gật đầu: "Được!"
Sở Cửu Ca hỏi: "Cửu thúc người muốn ở lại bên cạnh ta, là bởi vì bất tử sinh mệnh chi đồng có phải hay không?"
"Đúng! Ký ức của ta rất loạn, trong số ký ức hỗn loạn đó, một điều duy nhất rõ ràng đó là, ta phải thủ hộ chủ nhân của bất tử sinh mệnh chi đồng." Cửu thúc không hề phủ nhận nói.
Cửu thúc là người của Bất tử cửu tộc sao? Sở Cửu Ca đã tám chín mươi phần trăm xác định điểm này.
Nhị Lượng phát hiện không được, nhưng mà Cửu thúc chỉ một ánh mắt liền có
thể phát hiện rồi, nhất định bởi vì thực lực của Cửu thúc vượt xa Nhị
Lượng mười vạn tám ngàn dặm.
Nhưng mà nghĩ đến sự che chở trước
nay của Cửu thúc đều là vì bất tử sinh mệnh chi đồng, chỉ bởi vì sứ mệnh của thành viên Bất tử cửu tộc, ánh mắt cô khẽ trầm, có một sự lạc lõng
không nói nên lời.
Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc biết ta sở hữu bất tử sinh mệnh chi đồng, sau này người dự tính làm thế nào?"
Cửu thúc đáp: "Bảo vệ tiểu Cửu, nếu như có người dám tổn thương đến ngươi, vậy thì nhất định phải bước qua xác của ta."
Không chút do dự, kiên định như đá.
Sở Cửu Ca có chút bực bội nói: "Cửu thúc, người quá là ngốc nghếch! Tính
mạng của bản thân chẳng lẽ không quan trọng sao? Sứ mệnh gì lại quan
trọng hơn tính mạng người."
Sở Cửu Ca muốn cho ông một đấm, đánh cho ông tỉnh, cánh tay thô ráp đem nắm đấm của Sở Cửu Ca nắm lại.
Ông nhìn về Sở Cửu Ca nói: "Mạng của Cửu Ca và phu nhân, còn quan trọng hơn của ta. Ta cho rằng như vậy, tiểu Cửu tức giận rồi đừng nên tự mình
động thủ, sẽ đau, ta tự mình đến.."
"Đợi chút!" Sở Cửu Ca vội vàng ngăn lại.
"Ta và mẫu thân.." Cô nhìn ông nói.
"Ừm! Các ngươi là người quan trọng nhất của ta, còn quan trọng hơn tính mạng của ta."
"Ta thấy Cửu thúc quả thật rất ngốc, nhất định là do người mất trí nhớ, ta
nhất định sẽ trị khỏi cho Cửu thúc người." Sở Cửu Ca cười tươi nói.
Có lẽ mơ mơ hồ hồ việc bảo vệ chủ nhân của bất tử sinh mệnh chi đồng là sứ mệnh khắc sâu trong xương tủy Cửu thúc, nhưng mà sống chung bao lâu
nay, cô biết Cửu thúc bây giờ để tâm cô và mẫu thân không phải chỉ có vì bất tử sinh mệnh chi đồng.
Cửu thúc bất lực nói: "Ừm! Ta ngốc, tiểu
Cửu nói ta ngốc, thì ta nhất định rất ngốc! Chỉ có thể nhờ tiểu Cửu trị
khỏi rồi, để cho ta trở nên thông minh hơn."
Tâm tư thiếu nữ ông
không hiểu, nhưng mà ông có thể cảm nhận được tiểu Cửu không có buồn như trước đó nữa, ông bị nói là ngốc thì cũng có sao?
Sau khi nói chuyện xong với Cửu thúc, Sở Cửu Ca nói: "Ta cần đi địa lao gặp những người khách kia."
Tử Tinh Châu hứng khởi nói: "Ta cũng đi, ta cũng đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT