"Người của Vân tông chủ cũng không tệ, phẩm tính của Vân Hồng cũng rất tốt, đương nhiên không thể để cho hắn chết ở đây, động thủ!" Lời của Sở Cửu Ca vừa nói xong, độc châm ở ngón tay cô đã bay ra ngoài.

"Viu viu viu!" Vô số tiếng phá không truyền ra, bọn chúng phát giác nguy hiểm, từ bỏ tiến thêm một bước thương tổn Vân Hồng, nhanh chóng tránh khỏi sự công kích của số độc châm đó.

"Ai to gan như vậy? Lại dám phá đi hứng thú của ta, cút ra ngoài cho ta." Hoàng Phủ phẫn nộ nói.

"Là gia gia ta!" Thân hình màu lam lóe qua, Nhị Lượng trực tiếp xông đến chỗ Hoàng Phủ.

"Là các ngươi!"

Ba người Sở Cửu Ca ở Thái Vân Tông cũng rất nổi danh, hơn nữa diện mạo lại xuất chúng như vậy, cho dù là bọn họ chưa từng đụng độ qua, những thân truyền đệ tử này vẫn là có thể nhận ra bọn họ.

"Các ngươi vận khí tốt chưa bị loại bỏ, không biết tìm chỗ trốn lại dám xuất hiện trước mặt chúng tôi, tìm chết! Vậy thì ngay cả các ngươi cũng cùng thu thập luôn vậy."

Trên mặt của bọn chúng lộ ra vẻ nhăn nhó, Nhị Lượng một chút cũng không sợ bọn chúng, trực tiếp cứng đối cứng với bọn chúng.

Hắn là ngưng hồn cảnh thất trọng, Nhị Lượng cũng đem thực lực của bản thân nâng lên đến ngưng hồn cảnh thất trọng.

Bọn chúng có chút kinh ngạc, "Sao có thể? Ngươi vậy mà vẫn luôn ẩn giấu thực lực."

Tử Tinh Châu cũng giao thủ với một người, Nhị Lượng nhận hết những người còn lại, còn về Sở Cửu Ca thì đi xem thương thế của Vân Hồng.

Vân Hồng nói: "Là các ngươi! Sở sư muội các ngươi mau chạy đi, bọn chúng rất nguy hiểm, nhanh chạy.."

"Phụt phụt phụt!" Sở Cửu Ca lấy ra ngân châm đâm vào mấy huyệt vị trên người Vân Hồng nói: "Vân Hồng sư huynh, nguy hiểm là ngươi, nếu thật sư để ngươi ở lại không lo, ngươi thật sự sẽ phế đi mất."

"Thật là độc, đem ngươi đánh phế đi nhưng lại khống chế thương tổn nội tạng của ngươi đến một trình độ nhất định, khiến cho ngươi không có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên ngươi cũng không cách nào được truyền tống ra ngoài để chữa trị kịp thời."

"Phụt!" Mấy châm xuống, máu bầm trong người Vân Hồng được phun ra ngoài, sắc mặt tuy rằng trắng bệch, nhưng mà đã tốt hơn nhiều rồi.

"Nhanh nuốt xuống đan dược trị thương." Sở Cửu Ca nói.

Vân Hồng ngẩn ra, "Đan dược này!"

Với thân phận nhi tử của tông chủ, có thể biết được phẩm cấp của đan dược này không thấp.



Sở Cửu Ca nói: "Lấy từ chỗ Vân đại sư, nhanh nuốt đi.."

"Được!" Hắn cũng không muốn như vậy rời khỏi.

Hắn không phải tham lam muốn ở trong Vân Đoan bí cảnh lâu hơn để có được nhiều bảo vật hơn, mà là muốn làm rõ những người này rốt cuộc là như thế nào.

"Binh binh binh!" Thực lực của Tử Tinh Châu so với những thân truyền đệ tử này vẫn là kém một chút.

Cho dù hắn nắm giữ linh kỹ cường đại có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng lúc này vẫn là có chút quá sức..

"Viu!" Trong lúc băng bó cho Vân Hồng, Sở Cửu Ca dùng độc châm đánh lén đối thủ của Tử Tinh Châu, giúp cho áp lực của Tử Tinh Châu giảm nhẹ đôi chút.

Đáy mắt cô lóe qua tia ám quang, đáng chết, vậy mà lại có thêm người qua đây rồi.

Cô không hề cho rằng người đến sẽ là người giúp đỡ bọn cô, có thể kiên trì đến lúc này đều là một số có thực lực cường đại, những người này tuyệt đối là thân truyền đệ tử.

Mà thân truyền đệ tử, hết hai phần ba là người dưới sự khống chế của thái thượng trưởng lão, cho nên cơ hội gặp phải kẻ địch sẽ cao hơn.

"Tông chủ, lại ra thêm bốn thân truyền đệ tử, vẫn là trọng thương hôn mê bất tỉnh, kinh mạch đứt đoạn, rất có khả năng biến thành phế vật." Trên mặt đại trưởng lão lộ ra vẻ ngưng trọng.

Trước kia mở ra Vân Đoan bí cảnh, chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, loại thương thế này là do con người tạo thành, mà không phải tạo thành do khảo nghiệm trong bí cảnh.

Vậy thì, đệ tử Thái Vân Tông, rốt cuộc là ai lại điên cuồng như vậy, ra tay độc ác với sư huynh đệ đồng môn.

Trong lòng Vân tông chủ có một dự cảm chẳng lành, Vân Hồng..

Nhìn thấy những đệ tử này thương nặng đến vậy, ông rất lo lắng cho nhi tử của mình.

Vào lúc này có một người âm dương quái khí nói: "Nội môn đệ tử ngoại trừ ba người đó đều ra ngoài rồi, mọi người chẳng lẽ không cảm thấy kì quái sao? Chúng ta hiểu rất rõ thân truyền đệ tử, với tính cách của họ tuyệt đối sẽ không làm ra việc như vậy, vậy thì ba người đệ tử mới đó, khả năng lớn nhất."

"Trong số ba người bọn chúng có hai người là đến từ trại đặc huấn, quản sự của trại đặc huấn là Dạ Dương Thu, sư phụ của Dạ Dương Thu là phó tông chủ, phó tông chủ trộm đi chí bảo của Thái Vân Tông trốn khỏi Thái Vân Tông, nhất định ôm hận trong lòng, cho nên để cho Dạ Dương Thu nhét người vào Thái Vân Tông gây bất lợi cho chúng ta."

"Nhưng mà thực lực của chúng căn bản không cách nào làm được." Có người nói.



"Nhất định là do họ che giấu thực lực rồi, nếu không lúc trước không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ đó, chúng ta đều bị chúng lừa rồi! Bọn chúng vào Thái Vân Tông, tuyệt đối không có ý tốt. Còn có Dung công tử thần bí đó, tông chủ người đừng để bị hắn gạt đó.."

Vân tông chủ mày khẽ nhíu, ba hài tử đó, ông không tin bạn họ sẽ làm ra việc như vậy.

Chỉ có Dung công tử, Dung công tử đến Thái Vân Tông dưỡng bệnh quả thật có dụng ý khác, nhưng mà nhất định không phải tham lam Thái Vân Tông của họ.

Bởi vì Thái Vân Tông của ông trong mắt Dung công tử, căn bản không là gì cả.

Vân tông chủ nói: "Mọi thứ đợi Vân Đoan bí cảnh kết thức rồi tính, chúng ta bây giờ ở đây suy đoán bậy bạ, vu khống đệ tử tông môn, không phải là việc trưởng bối nên làm."

"Chủ tử! Những gia hỏa đó vậy mà lại hất nước bẩn cho cửu tiểu thư, có cần thuộc hạ đi xử lý không?" Mặc Nhất lạnh giọng nói.

"Không cần đâu, đợi Cửu nhi ra ngoài, một hơi thu thập vậy." Dung Uyên nhàn nhạt nói.

"Vâng!"

Dung Uyên nhìn về phía trời mây, Vân Đoan bí cảnh một tháng, bên ngoài chỉ mất mười hai canh giờ mà thôi, nhưng mà hắn hình như rất lâu không được nhìn thấy Cửu nhi rồi vậy, quá là nhớ nhung.

Lại xuất hiện thêm một nhóm thân truyền đệ tử, Sở Cửu Ca vui vẻ không nổi rồi, Vân Hồng ngược lại rất vui mừng, hắn nói: "Cát sư đệ, Hoàng Phủ sư đệ tàn hại đồng môn, tội không thể tha, ngươi mau giúp hai vị sư đệ này bắt chúng lại."

Vị Cát sư đệ này là thân truyền đệ tử của thái thượng trưởng lão, cũng có thực lực ngưng hồn cảnh thất trọng, cộng thêm người của họ cũng không ít, đủ để đối phó bọn Hoàng Phủ.

Thế nhưng, trên mặt vị Cát sư đệ đó lại lộ ra một nụ cười quái dị, nói: "Giúp ngươi! Ha ha ha! Hoàng Phủ sư đệ, Vân Hồng vậy mà lại cho rằng ta sẽ giúp hắn, ngươi nói có nực cười hay không?"

Vân Hồng trợn to mắt, hắn cảm thấy thân thể băng lạnh, vậy mà.. vậy mà ngay cả Cát sư đệ cũng cùng một bọn với bọn chúng.

Vị Cát sư đệ đó nói: "Những tên chướng mắt khác toàn bộ giải quyết sạch sẽ rồi, còn lại bốn cái gai trong mắt này giải quyết một thể cũng tốt."

Hoàng Phủ nói: "Động thủ đi! Đừng nhiều lời như vậy, tên tiểu tử này có chút khó khăn."

"Tốc chiến tốc thắng, chúng ta còn phải tìm thứ đó, không thể lãng phí thời gian với bọn chúng, thời gian còn lại không bao nhiêu rồi."

Hơn mười người cùng lúc vây công, bên phía bọn chúng có một người bị thương, cô và Tử Tinh Châu hai người cấp bậc thấp hơn chúng quá nhiều.

Bây giờ Tinh Châu đã bị thương rồi, một trận này có chút phiền phức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play