Sở Cửu Ca đi tiễn bọn người Dạ Dương Thu rồi, ngay lúc đó đại trưởng lão đang chuẩn bị thu lại linh khí kiểm tra thiên phú, Thái linh trụ nứt ra rồi, nứt rồi!
"Đại trưởng lão, ngươi sao lại làm vỡ Thái linh trụ rồi." Có người kinh ngạc nói.
Đại trưởng lão nhìn một sàn mảnh vỡ nói: "Ta chỉ là vừa nhẹ nhẹ chạm vào
một cái nó liền vỡ rồi, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Vậy đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Tìm những trưởng lão khác nghiên cứu xem."
Đại trưởng lão nghĩ đến người thiếu nữ có thể tùy ý biến đổi màu sắc của Thái linh trụ, chẳng lẽ là vì cô ta?
Nếu như thiên phú của cô ta có thể khiến cho Thái linh trụ này nứt ra, vậy
thì thiên phú của thiếu nữ đó e là phi thường đáng sợ, người như vậy hắn đã kết thù rồi, một khi để cho cô ta trưởng thành Thái Vân Tông e là
khó có vị trí dung thân cho hắn rồi.
Sở Cửu Ca tiễn xong Dạ Dương Thu về, nghĩ đến lời của Dạ Dương Thu.
Lúc trước ông cũng là đệ tử của Thái Vân Tông, thậm chí còn có thể trở thành ngoại môn trưởng lão của Thái Vân Tông.
Nhưng mà trong lúc tranh vị trí trưởng lão, có người nói ông không phải là
thông qua khảo hạch chính thống vào Thái Vân Tông, mà vì ông từ nhỏ được phó tông chủ thu dưỡng mới may mắn trở thành đệ tử Thái Vân Tông, cho
nên không có để ông trở thành trưởng lão của Thái Vân Tông.
Cộng
thêm phó tông chủ không rõ tung tích, ở Thái Vân Tông lại có người
chuyên chống đối ông khiến cho ông phạm phải rất nhiều lỗi, cuối cùng
ông không được phép nán lại ở Thái Vân Tông nữa.
Cho dù bọn họ vẫn xem ông là đệ tử Thái Vân Tông, cũng là bởi vì kỵ phó tông chủ mà thôi.
Ông tuổi trẻ khí thịnh rời khỏi Thái Vân Tông, đề xuất với tông chủ thành
lập một trại đặc huấn, để cho những người không phát huy tốt trong lần
khảo hạch có thêm một cơ hội, khiến cho một số gia hỏa của Thái Vân Tông biết rằng đệ tử không có thông qua mỗi năm một lần khảo hạch chính
thống vào được Thái Vân Tông vẫn rất ưu tú, tông chủ của Thái Vân Tông
cũng đồng ý rồi.
Thế
nhưng mấy năm gần đây đệ tử trại đặc huấn vẫn luôn có biểu hiện không
mấy tốt, những trưởng lão đó của Thái Vân Tông càng thêm xem thường trại đặc huấn rồi.
Dạ Dương Thu rất bất lực, nhưng mà từ nay về sau ông biết trại đặc huấn nhất định quét sạch nỗi xấu hổ trước đó.
Đợi đến khi Sở Cửu Ca và Tử Tinh Châu bọn họ vào được nội môn, nhất định có thể chứng minh trại đặc huấn của bọn họ.
Với thực lực và thiên phú của bọn họ vào nội môn, hoàn toàn không có vấn đề!
Sở Cửu Ca bọn họ bắt đầu cuộc sống của đệ tử Thái Vân Tông, đệ tử trại đặc huấn đối với cả ngoại môn mà nói là tồn tại phi thường đặc biệt, cộng
thêm trước đó bọn họ đắc tội người của ngoại môn, cho nên những ngày
tháng ở ngoại môn nhất định không an định.
Sở Cửu Ca đã chuẩn bị tâm lý binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn rồi,
lúc này một giọng nói sảng khoái truyền đến, "Nghe nói hôm nay ngoại môn đến hai vị sư muội siêu cấp xinh đẹp, ở đâu ở đâu?"
Một đạo thân ảnh màu lam nhảy ra, một thiếu niên có dáng vẻ phi thường tuấn mỹ xuất hiện trước tầm mắt Sở Cửu Ca.
Dung mạo của thiếu niên không yêu mị như Tử Tinh Châu, không có sức công
kích mạnh khi nhìn, nhưng mà ngũ quan lập thể góc cạnh, nếu cho thêm hắn vài năm có lẽ sẽ trở thành một vị siêu cấp soái ca khiến cho các thiếu
nữ gào thét.
Ánh mắt của vị soái ca này khi nhìn đến bọn họ lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói: "Sau này hai mỹ nhân này bổn thiếu gia chiếu cố rồi, những gia hỏa như các ngươi nếu dám ức hiếp bọn họ, vậy thì đừng trách
ta không khách khí."
Nhất thời vô số ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ rơi vào người bọn họ, đặc biệt là một số nữ đệ tử.
Hai người mới chen vào từ trại đặc huấn, có gì đáng để che chở chứ. Không
phải chỉ là có được hai gương mặt có thể câu dẫn đàn ông thôi sao.
Được nhân vật phong vân của ngoại môn che chở, Tử Tinh Châu lúc này rất tức giận, mặt của hắn cũng đen lại rồi.
"Mỹ nữ!" Hắn từ trong kẽ răng nói ra hai chữ.
"Bổn cung tâm trạng không tốt, có bản lĩnh nói với ta hai chữ đó, vậy thì ta nghĩ ngươi cũng có gan chấp nhận khiêu chiến của ta chứ!" Đáy mắt Tử
Tinh Châu lóe qua sắc lạnh, sau đó nhấc tay công kích đến thiếu niên áo
lam đó.
Không ít người đến kiếm chuyện, Tử Tinh Châu không ngại chủ động xuất kích, lập uy!
"Nam sao? Huynh đệ, hiểu lầm mà! Ta không phải cố ý đâu, ngươi trông xinh
đẹp như vậy mà lại là nam nhân, ông trời ơi! Đại địa ơi! Đây quá không
có thiên lý rồi." Thiếu niên áo lam bị dọa sợ đến nhảy cẩng lên, vội
vàng tránh khỏi công kích của Tử Tinh Châu.
"Thực lực không tệ đó!" Ánh mắt hắn lóe sáng.
Linh lực cường đại trên người hắn tản ra, ngưng hồn cảnh tam trọng, thực lực tương ứng với Tử Tinh Châu.
"Binh binh binh!" Lực lượng của hai người chạm nhau, truyền ra từng tiếng vang lớn.
Những người trước đó xem thường người của trại đặc huấn lập tức ngậm miệng rồi, trại đặc huấn lại có biếи ŧɦái như vậy.
Lần đầu giao phong, hai người không ai hơn kém nhau.
"Nữ nhân đó hình như gọi là Tử Tinh Châu, sao mà tên lại giống y hệt người
nam nhân trêu ghẹo nội môn sư huynh trong khảo hạch như vậy?"
"Hắn chính là một người đàn ông, có yết hầu, hơn nữa lại bằng phẳng như vậy!"
"Lại là hắn!"
Tất cả mọi người đều cho rằng hai người họ không hơn thua gì nhau, nhưng mà Sở Cửu Ca lại không cho rằng như vậy.
Cô vận chuyển bất tử sinh mệnh chi đồng, thực lực của thiếu niên áo lam này không chỉ có thế.
Mỗi một chiêu của hắn đều gần như hoàn mỹ, cho dù cô dùng bất tử sinh mệnh chi đồng cũng không tìm ra được một chút sơ hở nào.
Tuổi tác tương đồng với cô, nhưng lại có thể tu luyện đến trình độ này, thiếu niên này không đơn giản.
Chiến ý của hai người càng lúc càng đậm.
"Ha ha ha! Huynh đệ, thực lực không tồi! Ngoại môn này cuối cùng cũng có được một người có thể đánh rồi."
Tử Tinh Châu nói: "Đừng cho rằng ngươi nói như vậy ta sẽ thủ hạ lưu tình, tiếp chiêu!"
"Phụt phụt phụt!"
Hai người đánh đã ghiền rồi, sau đó cả hai đều trông rất thảm thương.
Mọi người vốn nghĩ rằng người mới này sẽ trở thành kẻ địch với đệ nhất
người mới trong năm này của bọn họ, sự thật thì ngược lại, cho dù thương không nhẹ bọn họ cũng không có tức giận gì cả, lại còn rất tán thưởng
đối phương.
Thiếu niên áo lam cười nói: "Chào các ngươi, ta gọi là
Nhị Lượng (hai lượng: Đơn vị đo trọng lượng), là đệ nhất trong số người
mới trong năm nay của ngoại môn Thái Vân Tông. Ta sau này chiếu cố các
ngươi, những gia hỏa đó tuyệt đối không dám gây ra chuyện gì."
Sở Cửu Ca kinh ngạc nói: "Nhị Lượng, ngươi xác định cái tên này là thật chứ?"
Thiếu niên áo lam bất lực nói: "Lúc trước lão cha ta quá lười rồi, nam nhân
mà! Tên chỉ là số hiệu mà thôi, thực lực đủ mạnh mới là đạo lý cứng. Mỹ
nữ ngươi xưng hô thế nào?"
Nhị Lượng hại mắt phát sáng nhìn Sở
Cửu Ca, vốn dĩ cho rằng đi đến đệ nhất tông môn trong thất quốc sẽ gặp
được rất nhiều mỹ nhân, kết quả một người cũng nhìn không lọt mắt.
Những người mà người khác cho rằng là mỹ nhân, kỳ thực còn chưa đẹp bằng hắn.
Bây giờ cuối cũng cũng đến một mỹ nhân phi thường thuận mắt hắn, quả thật quá hạnh phúc rồi.
Tử Tinh Châu nói: "Ta gọi là Tử Tinh Châu, cô ta là Sở Cửu Ca."
"Cửu Ca Cửu Ca! Tên này quá hay đi." Nhị Lượng cười hi hi nói.
Vốn dĩ là một mỹ thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng thiên phú hơn người, nay hắn
vừa cười hình tượng liền vỡ nát, trông như một tên ngốc rồi.
Sở
Cửu Ca ném ra mấy bình đan dược nói: "Uống vào và thoa ngoài da, dùng
thuốc trị thương đi! Hai người các ngươi thương thế không nhẹ."
Tử Tinh Châu và Nhị Lượng thuộc dạng không đánh không quen biết, bọn họ đi đến nơi ở phát hiện thật sự là quá thê thảm rồi.
"Không cách nào, những nơi khác của ngoại môn bị phân chia mất rồi, các ngươi
đến quá trễ chỉ có thể ở chỗ này." Chấp sự trưởng lão nói.
Nhị
Lượng nói: "Quá ức hiếp người rồi, ta là ngoại môn người mới đệ nhất, có một gian nhà độc lập. Tinh Châu và Cửu Ca nếu các ngươi không chê thì
đi đến chỗ ta ở! Ta thì không nỡ một mỹ nhân như Cửu Ca lại ở nơi rách
nát như vậy. Ta là nam tử hán siêu cấp thương hương tiếc ngọc đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT