Sau khi trở về, Sở Cửu Ca hỏi: "Dung Uyên, ngươi nói người tên Nhất nặc đó sẽ không phát hiện phong ấn của hộp bất tử đó bị giải trừ rồi chứ, sau đó phản lại chúng ta một vố!"

"Sẽ không! Với cấp bậc của hắn chỉ sẽ cho rằng thực lực của bản thân không đủ, không cách nào giải được phong ấn đó! Đương nhiên, cho dù có cho hắn một cái hộp bất tử chưa được giải trừ phong ấn, lực lượng của hắn vẫn chưa có đạt đến tiêu chuẩn có thể giải trừ được, thực lực của hắn so với thực lực của bổn vương mà nói, còn kém xa lắm!" Dung Uyên cười nhạt nói.

Hận hận đạp Nhất Nặc một cú, nói với vị hôn thê của mình, thực lực của hắn rất cường đại.

Xe ngựa của Tử Tâm lục công chúa Tử Linh Quốc chạy vào bên trong đô thành, sau khi vào thành, hộ vệ đi cùng với cô nói: "Hoàng đế của Xích Linh Quốc này cũng quá không ra gì, lục công chúa của chúng ta giá đáo, hắn vậy mà lại không đích thân ra nghênh đón, thật quá đáng."

Tử Tâm nói: "Nếu như Xích Hoàng đã không đích thân đến đón Bổn công chúa, vậy thì Bổn công chúa tự mình đi đến hoàng cung của Xích Linh Quốc là được rồi."

"Bẩn thỉu, lộn xộn, toàn bộ đều là những con kiến, nơi khỉ ho cò gáy này công chúa tự mình giá đáo, thật sự là quá ủy khuất người rồi." Khi xe ngựa hoa lệ trên đường chạy qua, tùy tùng của lục công chúa khinh miệt lướt qua người đi trên đường nói.

"Trời ơi! Đây thực sự là hoàng cung sao, chỉ nhỏ như vậy, phủ công chủa của công chúa chúng ta còn tốt hơn hoàng cung này nữa."

"Chủ tử chúng tôi là Tử Tâm lục công chúa của Tử Linh Quốc, kêu Xích Hoàng của các ngươi đích thân ra nghênh đón công chúa chúng tôi vào hoàng cung, nhanh đi thông báo, đừng để công chúa điện hạ của chúng tôi đợi quá lâu."

"Vâng!"

Khi Xích Kiêu biết được tin tức này người khẽ ngẩn ra, nên đến cuối cùng cũng đến rồi.

Ông nói: "Đi! Đi nghênh đón vị công chúa điện hạ đó của Tử Linh Quốc."

Xích Kiêu vừa ra ngoài, liền bị một tên gia hỏa chua ngoa chửi bới, "Các ngươi cũng quá mất lịch sự đi! Động tác lại chậm như vậy, Xích Hoàng ngươi rốt cuộc là hoàng đế hay là con ốc sên vậy, lại để công chúa điện hạ chúng tôi đợi dưới nắng lâu như vậy."

Người đến cực kỳ ngạo mạn, thị vệ trong hoàng cung cũng tức giận rồi.

Rốt cuộc là gia hỏa tự cho mình cao quý từ đâu chui ra vậy, lại dám mắng bệ hạ, đáng ghét!

Xích Kiêu nói: "Ta là hoàng đế của Xích Linh Quốc, vị lục công chúa này từ xa mà đến, thật là xin lỗi, mời vào bên trong, mời vào bên trong!"

Tử Tâm đánh giá Xích Kiêu nói: "Ngươi chính là người hoàng đế vừa đăng cơ gần đây, người thái tử mà trước đó được tương truyền rằng phi thường lợi hại đó sao."



"Ta thấy cũng chỉ được có như thế, nhất định là Xích Linh Quốc cố ý nói quá, thực lực yếu như vậy, căn bản là không giống." Tên tùy tùng bên cạnh Tử Tâm công chúa đó dù sao cũng không nói ra được lời hay ho gì.

Tử Tâm nói: "Trương Kiện, câm miệng! Đi thôi!"

So về dung mạo thì vị lục công chúa này không xuất chúng bằng Tử Kha, chỉ có thể xem là thanh tú mà thôi, nhưng mà Xích Kiêu lại không xem thường nữ nhân này chút nào.

Sau khi đám người này được mời vào bên trong hoàng cung, Tử Tâm nói thẳng: "Hoàng huynh ta xưa nay phóng đãng, thích du ngoạn khắp nơi! Trước đó du ngoạn ở những nước khác chưa từng gặp chuyện gì, nhưng mà lại gặp phải chuyện ở Xích Linh Quốc các ngươi rồi. Xích Linh Quốc các ngươi quả là tốt quá luôn á!"

"Không lâu trước đó hoàng huynh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nói rằng có người lại dám hại huynh ấy. Đó chính là Sở Cửu Ca của Sở gia một trong tứ đại gia tộc của Xích Linh Quốc. Xích Hoàng, ta muốn ngươi diệt đi Sở gia, hoàng huynh ta bây giờ không rõ tung tích, nhất định ở trong tay bọn họ, kêu bọn họ giao hoàng huynh ta ra."

Giọng điệu của Tử Tâm cực kỳ hung dữ, kêu Xích Kiêu làm những việc này, giống như đang mệnh lệnh hạ nhân trong phủ công chúa cô vậy.

Xích Kiêu nói: "Nay Sở gia là gia tộc lớn mạnh nhất của Xích Linh Quốc, hoàng đế mới lên ngôi như ta e rằng không cách nào giúp gì được cho lục công chúa."

"Đáng chết! Một hoàng đế nhỏ nhoi của Xích Linh Quốc cũng dám từ chối yêu cầu của công chúa chúng tôi, tìm chết!" Tùy tùng bên cạnh Tử Tâm đó đột nhiên ra tay, đánh về phía Xích Kiêu.

"Bệ hạ, cẩn thận!"

Một thân bạch y xuất hiện, Mặc Nhị bảo vệ cho Xích Kiêu rồi.

Chủ tử sớm đã dự liệu được những gia hỏa này đến sẽ không an phận, đặc biệt an bài hắn bảo vệ cho an nguy của hoàng đế bệ hạ.

Trương Kiện nói: "Điện hạ, tên hoàng đế này để cho Tử Kha hoàng tử xảy ra chuyện tại Xích Linh Quốc, ông ta cũng có trách nhiệm, chúng ta trước tiên đem ông ta giải quyết. Đến lúc đó Sở gia nhất định bị dọa đến sợ mất mật, trực tiếp cầu xin điện hạ tha thứ, xin điện hạ tha cho bọn họ."

Tử Tâm nói: "Xích Linh Quốc tuy rằng nhỏ, nhưng dù sao cũng là một quốc gia. Chúng ta đến giết đi hoàng đế của người ta, cũng sẽ làm cho những người của quốc gia khác cho rằng Tử Linh Quốc chúng ta quá bá đạo rồi."

Tử Tâm nói: "Xích Hoàng, ta sẽ không giết ngươi! Ta muốn ngươi truyền lời cho Sở gia, kêu người nữ nhân đó của Sở gia dẫn theo hoàng huynh ta đến hoàng cung tạ lỗi! Nghe thấy hay không."

Đáy mắt Xích Kiêu lóe qua vệt sáng u tối, lại dám kêu con dâu ông đến tạ lỗi, thật là to gan.

Lúc này chưa phải là thời điểm cứng đối cứng, Xích Kiêu gật đầu nói: "Được! Ta lập tức truyền lời."

Sau khi phái người truyền tin tức đi, Xích Hoàng cho người chuẩn bị các loại điểm tâm mỹ vị cho vị lục công chúa đến từ Tử Linh Quốc, có thể nói là cho đủ mặt mũi cho bọn họ.



Thế nhưng..

"Rầm!"

"Đây mà là trà! Là độc thì có! Thứ như vậy các ngươi cũng dám lấy ra cho điện hạ chúng ta thưởng thức!"

"Còn có điểm tâm này, đây là thức ăn cho heo sao?"

"Binh binh binh!"

Điểm tâm chuẩn bị trên bàn toàn bộ bị đánh nát, đến nơi của người khác làm khách, những người khách Tử Linh Quốc chê này chê nọ, khinh miệt đủ thứ, quả thật là một chút giáo dưỡng cũng không có.

Xích Kiêu nắm chặt nắm đấm, đối phương dám to gan như vậy, tất cả là do quốc lực của Xích Linh Quốc quá yếu, quá yếu rồi!

Khi mà ông còn là thái tử vẫn luôn nghĩ cách tăng cường quốc lực của Xích Linh Quốc, cải thiện địa vị của Xích Linh Quốc trong thất quốc.

Thế nhưng sau khi Xích Khung làm hoàng đế mười mấy năm, nay vị thế của Xích Linh Quốc càng tồi tệ thêm rồi.

Đáng ghét!

Đợi thân thể ông hồi phục thực lực, ông nhất định nghĩ cách tăng cường quốc lực của Xích Linh Quốc, đề cao vị trí trong thất quốc, sẽ không để cho người ta xem thường Xích Linh Quốc nữa, dám không chút e ngại ức hiếp nhi tử và con dâu ông!

Xích Kiêu dựa vào ý chí của bản thân nhịn xuống cơn giận dữ, lúc này người truyền tin đến rồi.

"Khởi bẩm bệ hạ, Sở tiểu thư nói rồi, Tử Tâm công chúa muốn gặp Tử Kha hoàng tử mà nói, hiện tại Tử Kha hoàng tử đang ở địa lao của Dung vương phủ, nơi đó tùy thời hoan nghênh Tử Tâm công chúa đến thăm tù."

Gương mặt không chút gợn sóng đó của Tử Tâm lộ ra nộ ý, "Cái gì? Lại dám đem hoàng huynh của Bổn công chúa nhốt trong địa lao, người của Xích Linh Quốc các ngươi cũng thật sự quá to gan rồi! Các ngươi chẳng lẽ không biết thân phận của hoàng huynh ta sao?"

Thăm tù, cô công chúa tôn quý của Tử Linh Quốc sao có thể đi đến nơi đơ bẩn như địa lao được, Tử Tâm cảm thấy bản thân tức đến như muốn nổ tung rồi.

"Sở cửu tiểu thư còn nói, Tử Tâm công chúa không có tư cách để cô đích thân đến tạ lỗi, nên tạ lỗi là công chúa điện hạ. Có một hoàng huynh như vậy không biết nhốt lại canh giữ cho tốt, lại để cho hắn ta chạy ra ngoài cắn người khắp nơi, đây là tội của công chúa điện hạ." Người đến lời nói làm kinh ngạc chết người mà nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play