Xích Hoàng hét lớn: "Đi tìm Tử Kha hoàng tử, việc này là do hắn gây ra, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết cho ta."
Tử Kha hoàng tử là cọng cỏ cứu mạng duy nhất hiện nay của ông, ông chỉ có thể nắm thật chặt.
Còn đối với tình hình hiện tại, Tử Kha hoàng tử cũng có hiểu đôi chút, hắn đối với Xích Hoàng cực kỳ khinh thường.
Hoàng đế của một tiểu quốc như Xích Hoàng cũng quá thảm đi, lại vô dụng như vậy.
Nay cao thủ bên người hắn đã bị Sở Cửu Ca giết sạch, đan dược cũng đã
dùng hết, một đám phế vật ở bên Xích Hoàng, hắn đây cũng không có cách
nào.
"Cái gì? Tử Kha điện hạ ngươi cũng không có biện pháp? Vậy chúng ta..
vậy chúng ta, Sở Cửu Ca nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này."
Tử Kha nói: "Ta đã âm thầm phái người đưa tin tức về Tử Linh Quốc, rất
nhanh sẽ có người của Tử Linh Quốc đến, chúng ta chỉ có thể đợi, hơn nữa Sở Cửu Ca tuyệt đối không có gan giết ta! Đợi người Tử Linh Quốc ta
đến, cho dù trong tay Sở Cửu Ca có Xích Linh Quân, bổn cung cũng có thể
dễ dàng bắt lấy cô ta, ép cho Sở Tuyền Nguyệt xuất hiện, đem mẫu tử hai
người đưa đi!"
Hắn cảm thấy Xích Linh Quốc xung khắc với hắn, kể từ khi đến đây hắn việc gì cũng không thuận.
Sau khi hoàn thành việc hắn muốn làm, nhất định phải lập tức rời khỏi, một khắc cũng không nán lại.
Xích Hoàng sắc mặt đại biến, Tử Kha hoàng tử là hoàng tử của Tử Linh Quốc Sở Cửu Ca không dám giết, nhưng ông không phải.
Sở Cửu Ca bản thân đã rất to gan rồi, nay lại trở thành thủ lĩnh của
Xích Linh Quân, cô ta nếu như không màng tất cả giết đi ông, vậy thì thế nào?
Xích Hoàng rất hoảng hốt, mà Sở Cửu Ca căn bản không cho ông có cơ hội nghỉ ngơi.
Sau trận chiến ở Sở gia, Sở Cửu Ca cho bọn họ nhanh chóng điều tức hồi phục.
Trận chiến này cũng hao phí hết không ít linh lực của bọn họ, hồi phục
theo lẽ thường thì cần phải tốn một chút thời gian, nhưng Sở Cửu Ca là
luyện dược sư đó! Cái cô có đó là đan dược, chưa đến nửa canh giờ vô
luận là Xích Linh Quân hay người Sở gia đều đã sắp xếp ổn thỏa, hồi phục hoàn toàn.
Xích Linh Quân ẩn dật hơn mười năm, lần này bị Sở Cửu Ca làm mới hết
nhận thức tam quan, từ lúc nào Xích Linh Quốc trở nên giàu có như vậy
rồi, chủ tử lại có thể lấy ra nhiều đan dược như vậy cho họ nhai như
nhai đậu.
Người của Sở gia thì lựa chọn ra những người tinh nhuệ để hồi phục, nhân mã hai bên chuẩn bị xuất phát.
Sở Cửu Ca kiếm chỉ về phía hoàng cung Xích Linh Quốc nói: "Chúng ta xuất phát!"
Khi Xích Linh Quân đi ra từ cửa lớn Sở gia, đi về hướng hoàng cung, Xích Hoàng chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám.
Lại nhanh như vậy, nhanh như vậy..
Khiến cho người ta trở tay không kịp!
"Phụ thân! Sở gia.." Diệp Hiểu lo lắng nói.
"Diệp gia ta thật sự không ra tay sao? Sở gia bây giờ là tạo phản đó."
Diệp gia chủ nói: "Sở Cửu Ca bây giờ tay nắm Xích Linh Quân, chúng ta
lấy gì mà giúp? Hơn nữa cho dù có giúp cũng chỉ là đặt cả Diệp gia ta
vào mà thôi! Sau này Diệp gia ta khiêm tốn chút, chúng ta với Sở gia
không có thù oán gì lớn, khiêm tốn chút Sở gia sẽ không lấy chúng ta
khai đao, đợi đến khi Lệ Minh có thành tựu rồi, Diệp gia ta nhất định có cơ hội trở mình, bây giờ cần phải điều dưỡng cho thật tốt."
Xích Hoàng đương nhiên cho người ở xích đô tìm cứu binh, thế nhưng Tần
gia tự mình khó bảo, Lâm gia đã bị diệt, Diệp gia lại giả chết, ông thật sự bị tức đến thổ huyết, nay ông hoàn toàn ở trong thế bị cô lập.
"Bệ hạ, không hay rồi! Tam hoàng tử vượt ngục bỏ trốn rồi."
"Thái tử điện hạ cải trang đã rời khỏi xích đô!"
"Hoàng quý phi.."
Kế đến Xích Hoàng còn nhận được một số tin tức, đó chính là những hoàng
tử công chúa của ông bây giờ đang tìm đủ mọi cách bỏ trốn, sợ bị liên
lụy, ngay cả một người thân nguyện ý cùng ông đồng cam cộng hoạn nạn
cũng không có.
"Một đám nghịch trướng, tiện nhân! Đợi trẫm qua khỏi ải này, nhất định
phế đi thái tử, phế đi chức vị hoàng tử công chúa của bọn họ, những nữ
nhân đó toàn bộ đều đánh vào lãnh cung.."
"Nhanh kêu ngự tiền thị vệ tăng cường phòng ngự, phòng ngự! Bảo bọn họ cho dù có chết cũng phải ngăn cản Xích Linh Quân."
"Vâng!"
Trên đường đến hoàng cung, bách tính trên đường tự động nhường đường cho Xích Linh Quân.
Bọn họ tuy rằng không biết Sở gia có mâu thuẫn gì với hoàng thất, nhưng
mà đối với Xích Linh Quân đã từng bảo vệ an nguy của Xích Linh Quốc, họ
từ tận đáy lòng kính trọng.
Một chiếc xe ngựa màu trắng chầm chậm đi đến, gặp nhau với đội quân Sở Cửu Ca dẫn theo.
Xe ngựa ngừng lại, rèm xe kéo lên, lộ ra một gương mặt yêu nghiệt hoàn mỹ vô khuyết.
Dung Uyên mở miệng: "Cửu nhi, ta cũng muốn bồi nàng đi một chuyến."
"Điện hạ!" Vu Tiềm ngẩn ra.
"Thân thể điện hạ không được tốt, ta sợ là đến lúc đó bảo vệ không tốt,
khiến cho điện hạ bị thương. Xin người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối
không để cho chủ tử bị thương đâu." Vu Tiềm lo lắng nói.
Dung Uyên đáp: "Thời điểm này, ta muốn ở bên cạnh Cửu nhi, báo thù với Cửu nhi."
Những việc Xích Hoàng âm thầm làm hắn cho rằng Dung Uyên không biết, kỳ thực hắn lại biết rõ mồn một.
Nhiều năm như vậy không biết đã chịu biết bao nhiêu ám sát, độc sát, ông ta cũng không biết dùng hết bao nhiêu thủ đoạn, mượn đao giết người,
nịnh nọt..
Sở Cửu Ca khẽ gật đầu nói: "Được! Nếu đã muốn đi với ta, ngồi xe ngựa để làm gì? Lên đây!"
Thân hình màu đỏ vút qua, Vu Tiềm liền nhìn thấy Vương phi nhà họ đem
Vương gia từ trong xe ngựa kéo ra, thân hình vụt qua đã ngồi yên trên
lưng ngựa.
Áo đỏ tung bay, hai người ba ngàn tóc đen giao nhau, điện hạ nhà họ ở
phía trước, chủ tử ở phía sau, khoảnh khắc này bọn họ cảm thấy chủ tử
nhà họ thật sự là quá soái đi.
Sắc mặt Dung Uyên mang theo sắc trắng bệnh tật, có chút hư nhược dựa
trên người Sở Cửu Ca, nói: "Cửu nhi nói cái gì thì là cái đó."
Sở Cửu Ca nói: "Ừm! Xem như ngươi nghe lời."
Gia hỏa này âm thầm chiếm tiện nghi của cô không biết bao nhiêu lần, cô
cuối cùng cũng có cơ hội phản kích rồi, ở bên ngoài gia hỏa này là một
bệnh mỹ nhân đó.
Cô có thể khí thế mười phần mà ức hiếp hắn! Thật tốt mà lập uy mới được.
Cửu tiểu thư bá khí và bệnh mỹ nhân, bọn họ vậy mà lại cảm thấy cực kỳ
hợp nhau! Mọi người hai mắt sáng ngời nhìn hai người ngồi trên liệt hỏa
bảo mã.
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Đi!"
Rất nhanh liền đến trước cửa hoàng cung, cửa cung đóng chặt, Sở Cửu Ca nói: "Không mở đúng không! Đẩy ra cho ta!"
"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Một tiếng vang lớn truyền ra, cửa cung bị mở ra.
Xích Linh Quân xông vào trong đó, hộ vệ trong cung đối với họ không đáng một kích, rất nhanh họ liền đem con đường trước mắt giải quyết sạch sẽ!
Sở Cửu Ca đem Dung Vương điện hạ hư nhược ôm xuống ngựa, kéo theo tay
hắn mà nói: "Đi! Chúng ta đi tìm tên cẩu hoàng đế đó báo thù!"
Sở Cửu Ca và Dung Uyên mười ngón giao nhau, sát cánh với nhau, đi vào bên trong hoàng cung.
Có Xích Linh Quân dọn đường, không ai dám ngăn cản, bọn họ cứ thế hiên ngang đi vào đại điện của Xích Hoàng.
Xích Hoàng giận dữ nói: "Cái gì? Sở Cửu Ca quả là quá ngông cuồng rồi,
cô tai lại dám dẫn theo Dung Uyên một tên bệnh tật vào cung, hắn ta nếu
có mệnh hệ gì, chết đi thì sao? Sau đó đem mọi trách nhiệm đổ cho ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT