Vừa bước vào phòng bệnh một thân ảnh đang say giấc trên chiếc giường trắng hiện lên trước mắt Mitsuya, bỗng chốc hắn cảm thấy lòng mình nặng trĩu, hắn đặt phần cháo lên bàn rồi từng bước từng bước nặng nề đi đến bên giường bệnh của cậu. Đau quá, nhìn cậu gầy gò nằm trên chiếc giường với những thiết bị máy móc bên cạnh khiến con tim hắn như bị xé nát. Hắn ngồi xuống bên giường nắm lấy bàn tay cậu rồi thủ thỉ
“Takemichi, tao là một thằng khốn tồi tệ, tao xin lỗi mày nhiều lắm, tao thật sự xin lỗi mày”
Inui và Koko ở bên nhìn những hành động của hắn rồi lại ngồi xuống ghế mà lên tiếng chất vấn
“Mày tốt nhất nên giải thích cho bọn tao về những hành động thối tha kia”
Mitsuya bỗng khựng lại, hắn đặt nhẹ tay cậu xuống rồi bước tới đưa ra một tấm hình cho Koko
“Mày điều tra về tấm hình này giúp tao được không?”
Koko nhận lấy tấm hình mà lòng không khỏi nghi hoặc
“Cái đéo gì đây? Đứa nào ghép tấm hình nhảm nhí này?”
Inui ở bên cạnh nhìn thấy liền tức giận giựt lấy tấm hình mà cau có
“Takemichi sao có thể làm ra những việc dơ bẩn này?”
“Vậy ra đây là lí do bọn mày nhốt cậu ấy lại?”
Mitsuya còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì bị Koko nói trúng tim đen mà im bặt đi, hắn chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Nhìn những thứ trước mắt mình mặt Inui bỗng tối sầm lại
“Lương tâm bọn mày bị chó tha rồi à? Chỉ vì một tấm hình nhảm nhí này mà bọn mày đối xử với người đã cứu mạng mình như thế sao?”
Đáp lại những lời nói ấy chỉ là một sự im lặng, thấy vậy Inui liền đưa tấm hình cho Koko rồi tiếp tục chất vấn
“Thế tại sao bọn mày không tự điều tra? Lỗi lầm là của bọn mày sao không tự chuộc lỗi?!”
Đối diện với những câu hỏi Mitsuya liền trở nên trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng đáp lại
“Chỉ có tao phát hiện ra điều này thôi, bọn kia vẫn không biết gì”
“Vậy bọn kia đang ở đâu?”
“Tụi nó đang chăm sóc cho cô gái trong tấm hình đó, cũng ở trong bệnh viện này”
“Hahahaha”
Bỗng chốc Koko trở nên điên loạn mà phá lên cười rồi nhào tới nắm chặt lấy áo của Mitsuya mà gằn giọng
“Vậy tức là bọn mày vì con ả trong tấm hình đó mà hành hạ Takemichi như vậy?”
Liên tục bị nói trúng tim đen, Mitsuya chỉ biết cúi gằm mặt mà chịu trận, Inui bên cạnh tuy đã nổi gân xanh đầy mặt nhưng cũng kêu Koko thả hắn ra, Koko thấy vậy cũng làm theo nhưng cũng không quên buông lời mắng chửi
“Mẹ kiếp lũ khốn bọn mày”
Tưởng chừng như đã kết thúc nhưng Inui lại một lần nữa lên tiếng hỏi Mitsuya khiến hắn đơ người
“Thế sao mày biết bọn tao cũng đang ở đây?”
“Lần trước Takemichi có bỏ trốn một lần, tao sợ cậu ấy sẽ làm như thế một lần nữa nên đã gắn thiết bị theo dõi lên bộ đồ kia”
Hay rồi, hành hạ cậu khiến cậu phải ba lần bảy lượt chạy trốn, còn gắn thiết bị theo dõi lên người cậu, Inui giờ đây đã mất bình tĩnh hoàn toàn mà nhào tới đấm vào mặt Mitsuya, liên tục nhận những cú đấm khiến khóe môi hắn bắt đầu chảy máu không ngừng nhưng hắn cũng không lên tiếng gì mà chấp nhận chịu trận vì lỗi lầm là do hắn mà? Ngoài chịu trận thì hắn làm được gì? Sau khi đấm hắn Inui cố gắng bình tĩnh lại gằn giọng mà nói
“Tạm thời mày quay về đi, khi nào cậu ấy tỉnh thì tao sẽ báo cho mày”
Nghe vậy Mitsuya cũng lẳng lặng bước ra khỏi phòng mà hướng đến nhà xe, khi đi trên hành lang các y tá bắt gặp hắn đang chảy máu trên mặt thì liên tục đề nghị băng bó cho nhưng hắn đã từ chối mà nặng nề bước ra về. Ngay sau khi Mitsuya rời đi Koko ở trong phòng cậu vẫn liên tục chửi rủa
“Bọn khốn đó đang nghĩ cái đéo gì trong đầu vậy chứ?”
Inui đang nhìn chăm chăm vào bức hình bỗng thở dài một tiếng rồi đưa mắt nhìn Koko
“Mày kêu bọn chúng điều tra rõ chuyện này đi”
Koko cầm lấy bức hình rồi đứng lên ra khỏi phòng mà gọi điện cho đàn em, Inui bên trong bước đến bên cậu ngắm nhìn cậu đang say giấc rồi hôn nhẹ lên trán cậu mà thì thầm
“Bọn tao nhất định sẽ làm rõ chuyện này cho mày”
Bên phía Mikey ngay khi bước vào phòng bệnh của ả thì ngay lập tức được chào đón bằng nụ cười giả tạo kia
“Ah người ta đợi mấy anh từ nãy giờ đấy”
Chifuyu ngay khi nhìn thấy ả liền vồ tới mà hôn lên má ả rồi nói
“Xin lỗi bảo bối khi sáng bọn tôi có chút chuyện”
Ả vui vẻ tặng lại Chifuyu một nụ hôn rồi liếc nhìn một lượt mà lên tiếng
“Hôm nay anh Mitsuya cũng không đến sao?”
Vừa nghe thấy cái tên ấy cả bọn liền tối sầm mặt lại, Draken tức giận mà gằn giọng lên tiếng
“Em đừng nhắc tên thằng khốn đó trước mặt bọn tôi”
Nhận được câu trả lời trong đầu ả ngay lập tức buông ra những lời mắng chửi
‘Mẹ kiếp, thằng đó thật sự đã biết chuyện rồi sao’
Nhìn thấy Moe trầm ngâm Mikey liền bước tới mà lay lay người ả
“Em sao thế Moe? Thấy không khỏe ở đâu à?”
Tiếng nói của Mikey nhanh chóng kéo ả quay trở về thực tại, ả nhìn hắn rồi lại nở nụ cười giả tạo lên tiếng trả lời
“Hihi em không có sao hết á, anh đừng có lo quá”
Nghe vậy Mikey cũng bắt đầu thả lỏng ra một chút rồi cả đám lại tiếp tục nô đùa, đột nhiên cánh cửa phòng bệnh của ả mở ra, những bóng người cao to lần lượt bước vào, nhìn thấy bọn họ trong lòng ả đột nhiên trở nên hưng phấn hơn mà thầm cười
‘Cuối cùng bọn này cũng về rồi’
Ả vui vẻ cười rồi chào đón những con người kia
“Cuối cùng mấy anh cũng về rồi, em nhớ mấy anh lắm luôn á”
“Ừ bọn tôi về rồi đây bảo bối nhỏ”
Izana, người đầu tiên bước vào phòng bệnh nở nụ cười tươi đáp lại lời ả, theo sau là anh em Haitani, Kazutora, Kisaki, Hanma, Kakuchou, cặp sinh đôi nhà Kawata, Sanzu và cuối cùng là Hakkai cũng lần lượt tiến vào mà cười đùa với họ. Tất cả bọn họ đều đang ở Mỹ để giải quyết những vấn đề buôn hàng kia liền quay trở về Tokyo sau khi nghe tin Takemichi đã bỏ trốn
(Note: trong truyện mình cho Thiên Trúc sát nhập với Tokyo Manji luôn nhưng không phải là dưới danh một phiên đội mà giống như là một nhánh nhỏ của Tokyo Manji đang tạm thời ở Mỹ để phụ trách việc vận chuyển hàng các thứ và một số thành viên khác ở Tokyo Manji được cử tới để hỗ trợ Thiên Trúc nha)
Vừa bước vào phòng cả lũ liền nhào tới hỏi han Moe, duy chỉ có Hakkai đứng ở góc phòng mà liếc nhìn xung quanh, thấy vậy ả liền bắt chuyện với hắn
“Anh sao thế Hakkai? Anh mệt hả?”
“Tôi sao thì cũng chả có liên quan đến cô, Chifuyu, Taka-chan đâu rồi?”
Hakkai không hứng thú với câu hỏi của Moe mà chỉ trả lời cho có lệ rồi quay qua hỏi Chifuyu tung tích Mitsuya, điều này khiến cho cơn giận của Draken bùng phát trở lại
“Moe quan tâm mày nên mới hỏi mà mày trả lời con bé như thế sao? Với cả mày đừng nhắc đến tên thằng khốn đó nữa”
Moe thấy vậy liền giả vờ lên tiếng can ngăn
“Thôi nào Draken, chắc là anh Hakkai đang mệt thôi, anh đừng có tức giận như vậy”
“Đúng vậy, tôi đang rất mệt mỏi trước sự giả tạo của cô đây”
Nói rồi Hakkai liền bước ra khỏi phòng để lại cả bầy đang bừng bừng lửa giận, được đà Moe liền bắt đầu màn kịch nước mắt của mình khiến cả bọn nháo nhào đến mà an ủi nhưng trong lòng ả ta đang thầm tức giận mà chửi rủa
‘Thằng khốn đó từ đầu đến giờ vẫn cứ vậy’
Mikey nhìn Hakkai bước ra khỏi phòng cũng liền đứng dậy mà lầm lì đi tới góc phòng chìm vào những dòng suy tư của hắn