Chương 34 - Bế tắc: Cậu hẳn đã từng nghe qua, rằng cuộc đời mỗi chúng ta ai cũng có những ngày đen tối. Nếu tự đốc thúc, động viên bản thân, có lẽ rồi mặt trời sẽ lại soi chiếu trên đỉnh đầu cùng ánh cầu vồng lấp ló sau cơn mưa.
Nhưng nếu không thể vực dậy thì sao?
Tôi nghĩ, ắt hẳn khi đó con người ta sẽ rơi vào trạng thái bế tắc, không biết phải tiến hay lùi, phải cười hay khóc, phải hi vọng... hay đã thực sự chấp nhận nỗi tuyệt vọng rồi.
"Em sao thế, Hướng Hòa?"
Cảm giác một vòng tay ôm lấy eo mình, đằng sau lưng cũng đột nhiên trở nên ấm áp, Hướng Hòa nhẹ nở nụ cười, hướng tầm mắt xuống những ánh đèn đêm nơi phố phường tấp nập dưới kia. Căn hộ hôm nay yên ả lạ thường, chẳng còn bất kỳ tiếng nhạc nào nữa, chỉ còn thanh âm của người và người.
"Em đã không thể giữ lời hứa với Thanh Hoa." Hướng Hòa đặt tay lên bàn tay để ở trên bụng, dịu dàng vỗ về, "Người bảo vệ ngày xưa chịu trách nhiệm trông coi, canh giữ em trong biệt thự hôm nay đã gặp tai nạn. Một trò dùng mãi không chán, làm liên lụy đến cả tài xế taxi."
"Tương lai sẽ còn nhiều chuyện khiến em cảm thấy mệt mỏi hơn rất nhiều." Chị Thư chậm rãi lên tiếng, "Nếu ngay tại lúc này không thể mạnh mẽ vực dậy chống lại tất cả những gì mình không mong muốn thì sau này biết phải làm sao?"
Hướng Hòa cảm giác cõi lòng tan nát. Trước đây cô cũng từng trải qua tâm trạng tương tự hiện tại - như thể cô dự cảm được rằng người vẫn đang sát cánh bên cạnh mình, làm chỗ dựa cho mình, đồng cam cộng khổ cùng mình chẳng mấy chốc sẽ lại bỏ đi.
Họ đều một đi không trở lại.
Nỗi ám ảnh bám theo cô từng ngày, từng đêm, từng giờ, từng phút đồng hồ trôi qua. Chỉ cần để tâm trí nghỉ ngơi một giây thôi, cô sẽ tức khắc nhận ra những hạt cát trên tay đang dần trượt xuống, lực bất tòng tâm, giữ không được, cũng không cho phép mình gục ngã.
Hướng Hòa xoay lại, ôm lấy người đằng sau. Ôm rất chặt. Là khát vọng có thể hớt lại tất cả những hạt cát đã rời khỏi tay, là mong muốn có thể bám riết lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất trong cuộc đời mình. "Em đã không thực hiện được rất nhiều lời hứa." Hướng Hòa ngăn không nổi nước mắt, "Em không muốn thất hứa nữa, Thư, em không muốn thất hứa với ai nữa."
Thư nhẹ vỗ lưng Hướng Hòa, cảm xúc cũng trở nên khó kìm nén.
Họ đã ở bên nhau bao lâu rồi? Và còn có thể ở bên nhau bao lâu nữa?
Chỉ mong, giữa sinh mệnh tưởng chừng như dài dằng dặc mà thực chất lại rất ngắn ngủi này, Hướng Hòa sẽ có thể cảm nhận được mình đang sống,
là sống, thay vì tồn tại.
---------------------
Hướng Hòa cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực.
Cô ngồi ở hàng ghế chờ, tiếng chuột tanh tách là âm thanh rõ ràng nhất hiện hữu bên tai cô. Những bức ảnh liên tục chuyển lượt, thoạt trông chẳng khác nào trong kí ức hết, nhưng Hướng Hòa hiểu rất rõ rằng bản thân đang cực kỳ bất lực. Thế Anh trông thấy biểu cảm của Hướng Hòa thì ngỡ ngàng đứng nghệt mặt một bên, giây phút những bức ảnh cứ thế thay đổi, ánh sáng trong mắt cậu cũng dần tắt. "Logo chủ đề..." Cậu thì thào, "Tại sao lại không phải của chúng ta?"
"Chúng ta toi rồi." Hướng Hòa vẫn chưa thể thoát khỏi cú shock, bàn tay run rẩy đến mức nhấn không nổi chuột nữa. Đầu cô lần lượt rà soát tất cả những khả năng mình đã không cẩn thận để lọt mất bất kỳ thứ gì ra ngoài, sau vài lượt chỉ còn chừa lại một đáp án, "Tối hôm qua... tớ lại bị một người đi ngang qua đụng phải..."
"Cái gì?" Thế Anh sửng sốt, "Lại bị một người đụng phải ư?"
"Chẳng lẽ là lúc ấy? Tại sao? Tối hôm qua tớ đã không kiểm tra lại thẻ phòng... Chẳng lẽ là lúc đó?" Hướng Hòa vò đầu, sau đó bật đứng dậy, "Đi-đi ra chỗ trình chiếu đã!"
Hiện tại hội trường trình chiếu cũng đã xôn xao bàn luận. Đợi đến lúc hai người chạy đến, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn hết lên bọn họ.
Đó là... những ánh mắt rất kỳ quái. Hướng Hòa tựa như đã từng trông thấy những ánh mắt ấy ở đâu rồi, chẳng hiểu sao giữa lúc rối loạn như vậy, cô vẫn có thể hồi tưởng lại một tình huống từng xảy ra trong quá khứ.
Thầy Mục Thiệp đứng gần bọn họ nhất, vây quanh thầy có một nhóm thanh niên, bọn họ thì thầm với nhau, song cả Hướng Hòa và Thế Anh lại chỉ nhìn ông, sau đó nhìn lên màn hình trình chiếu. Ảnh của bọn họ đang được đăng trên đó, bọn họ gửi gắm tất cả kỳ vọng vào chúng, coi chúng như chiếc thuyền sẽ chở mình băng qua đại dương.
Thuyền của tôi đã chìm rồi sao?
Hướng Hòa ngơ ngác tự hỏi.
"Các cậu là nhóm mang những bức ảnh trên đi dự triển lãm đúng không?" Một người tách ra khỏi đám đông, tiến lại gần hỏi.
Hướng Hòa cứng người, cô cảm giác mình không còn kiểm soát nổi cơ thể của chính mình nữa. Thế Anh nuốt nước bọt, gật đầu, "Phải, đó là của bọn tôi. Nhưng mới đây_"
"Cho tôi xin phép được phát biểu trước." Đối phương nâng tay lên ngắt lời Thế Anh, "Tôi, mà có lẽ không chỉ riêng tôi, tất cả mọi người ở đây đều cần có một câu trả lời hợp lí cho tình huống hiện tại. Cậu cũng biết buổi triển lãm hôm nay là một sự kiện lớn, mang theo danh dự của rất nhiều người và nhóm người, phải không? Vậy nên tôi mong những gì sắp tới đây cậu nói sẽ là sự thật. Tôi hỏi lại: những bức ảnh trên kia là của các cậu?"
Thế Anh siết tay, nhíu mày, "Là của bọn tôi! Tôi không dối trá một chút nào hết! Sao tôi lại phải nói dối cơ chứ?!"
"Nhưng những bức ảnh này đã xuất hiện tại một cuộc thi ở thành phố B, cách đây năm mươi dặm!" Người đàn ông chỉ tay lên màn hình, "Vào buổi chiều ngày hôm qua, với những cái tên hoàn toàn khác!"
"Tại sao có thể?!" Hướng Hòa định ngăn Thế Anh lại, song không kịp, "Đây là sản phẩm của bọn tôi, bọn tôi chưa hề công khai nó cho bất kỳ ai, sao lại có thể có ngươi mang đi bất kỳ đâu để dự thi cơ chứ!"
"Đúng, và khách sạn này thì hoàn toàn được thuê trọn cho những người có giấy mời. Không ai có thể ra vào tùy ý, cũng chẳng thể mang bất kỳ món gì từ bên trong ra ngoài. Cậu có gì để chứng minh đây là bộ ảnh của cậu không?" Ai đó cũng đã lên tiếng, giọng điệu ngập tràn hoài nghi.
"Tôi..." Thế Anh hoảng hốt, cậu không nghĩ ra bất kỳ thứ gì để minh chứng cho mình hết. Không một thứ gì.
"Không những vậy," Chẳng biết ai đã tiến đến bên máy trình chiếu, chăm chú quan sát nghiên cứu, "Logo trên tấm ảnh chủ đề của các cậu còn có dấu vết chèn lên nữa. Kĩ thuật cũng không tồi, nhưng vẫn có thể lọc ra được hình ảnh giấu đằng sau."
"Không, không thể nào..." Thế Anh thì thầm, từ đầu chí cuối, cậu chưa hề quay đầu lại nhìn Hướng Hòa đứng đằng sau. "Đó là của bọn tôi... sao lại có thể..."
Oan ức ngút ngàn, nhưng chỉ nói thôi thì đủ sao? Hướng Hòa ngơ ngác, cảm giác dạ dày quặn thắt. Những ánh mắt kia trông chẳng khác nào những ánh mắt của rất nhiều người từng tham dự ART hai năm về trước khi hướng về phía Thanh Hoa - nghi hoặc, khinh bỉ, xem thường, cũng có băn khoăn. Điểm khác biệt nằm ở đối tượng của chúng: năm ấy Thanh Hoa chỉ giữ im lặng trước mọi lời đàm tiếu, vì em ấy dù sao cũng là kẻ chiến thắng, đồng thời chẳng có bằng chứng rõ ràng nào về việc em ấy đã hủy bài thi của Hướng Hòa; nhưng tình huống hiện tại thì khác, Hướng Hòa đang bị đẩy đến những bậc thang cuối cùng, không thể biện minh, càng không thể trở mình.
Hướng Hòa nhìn về phía thầy Mục Thiệp. Ông nằm trong số những người đang cân nhắc về tình huống hiện tại. Ánh mắt ông nhìn bọn họ có dò xét, cũng có nghĩ ngợi, song Hướng Hòa hiểu, bây giờ ông chẳng thể giúp được gì hai người hết. Đến cả chính cô còn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ cứ thế bị đẩy lùi, rơi khỏi thiên đường.
*
Thế Anh phát điên quật từng chiếc gối xuống dưới sàn. "Tại sao lại như thế?! Là kẻ nào đã làm?!"
Hướng Hòa ngồi đờ người trên giường, sau đó chợt vồ lấy điện thoại, bật nguồn lên. Hai hôm nay để giữ tâm lí tốt, cô không động đến điện thoại; màn hình vừa sáng, vô số tiếng thông báo vang lên, đều là của bạn bè khoe về chuyến đi này nọ hay tin nhắn riêng của Diệp An. Hướng Hòa bỏ qua hết thảy, lên mạng tìm kiếm từ khóa liên quan đến cuộc thi nhiếp ảnh tổ chức ngày hôm qua tại thành phố B.
"Không... không phải hôm qua." Hướng Hòa thều thào, khó tin vào mắt mình.
"Là sao?" Thế Anh trợn mắt, tiến lại gần, "Ý cậu là sao, Hòa? Không phải hôm qua là sao?"
"Cuộc thi này tổ chức hôm kia, đến chiều qua mới được phát sóng trên truyền hình, đợi tối thì up lên mạng..." Hướng Hòa đưa tay che miệng, "Bọn họ đã tung bộ ảnh này ra từ tối hôm kia rồi..."
"Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!" Thế Anh ngồi phịch xuống giường, vò đầu bứt tóc, mặt mũi đỏ au, "Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế?! Chúng làm thế quái nào cướp được ảnh của chúng ta?! Lại còn thay đổi logo? Chúng làm thế quái nào?" Cậu hoảng sợ, "Tại sao có thể tính toán tinh vi như thế? Chờ chút! Hòa, cậu xem xem bọn mang ảnh của chúng ta đi dự thi gồm những ai đi!"
Hướng Hòa giật mình, tiếp tục kéo màn hình.
Một gương mặt hiện lên khiến cô khó mà tin nổi.
"Là cậu ta..."
*
* *
Diệp An lo lắng kiểm tra điện thoại mấy hồi. Thường thì giờ này chí ít cũng phải có tin nhắn hồi đáp từ Hướng Hòa rồi mới phải, thế nhưng đến tận giờ vẫn chỉ có mấy thông báo lặt vặt khiến cô cứ thấy lấn cấn. Nhưng nghĩ lại thì dù sao họ cũng đang đi du lịch, nhất định có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí, bận một chút cũng có thể lí giải. Vậy nên Diệp An quyết định nhìn ngoài trời xem xét một lúc sau đó bế Thỏ Xám ra ngoài tản bộ.
Thời tiết hôm nay dịu mát, thoải mái thích chí. Gần nhà họ có một công viên bao quanh hồ nước, đang giờ tan tầm, rất nhiều người đi lại dạo chơi ở đó. Một cô gái bế thỏ ít nhiều cũng thu hút sự chú ý, song tựa hồ người dân quanh đây đều không lạ lẫm gì, chỉ thầm thắc mắc không biết cô gái vui vẻ vẫn hay đi cùng cô bé kia sao nay lại không thấy đâu.
Diệp An đi một mình, thi thoảng lẩm bẩm nói nhỏ với Thỏ Xám, có điều Thỏ Xám chỉ dỏng tai lên nghe, không phản ứng gì. Những lúc có Hướng Hòa bày trò thì chuyến tản bộ luôn thú vị hơn nhiều, Diệp An buồn chán thở dài. Biết ủ rũ là vô nghĩa, dù sao ngay mai thôi Hướng Hòa cũng sẽ trở về.
"Ồ, không phải Diệp An đó sao?"
Đột nhiên cô nghe thấy có ai gọi mình.
Diệp An ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy cách đó không xa, Thanh Hoa với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ đang bị Nga kéo tay tiến lại gần. Hai người bọn họ đến đây cùng nhau? Diệp An nheo mắt nghi hoặc, cô chỉ biết bọn họ cũng có qua lại, không ngờ đã thân thiết tới mức độ đấy. Có điều trông Thanh Hoa không được tự nhiên cho lắm, với kinh nghiệm làm bạn bè lâu năm, Diệp An đoán chừng Thanh Hoa cũng không quá ưa thích người bạn 'mới' này.
"Chị không đi du lịch với lớp sao?" Diệp An quyết định tảng lờ sự tồn tại của Thanh Hoa, chỉ nhìn chị Nga, thắc mắc.
"Không đi, mấy nay đang bận nên chị quyết định ở nhà luôn." Nga nở nụ cười ngọt ngào, vô thức khiến Diệp An cảm thấy thân thiện quá mức cần thiết. "Không tò mò vì sao chị với Thanh Hoa lại đột nhiên xuất hiện ở đây à?"
Diệp An lắc đầu, "Đây là công viên công cộng mà, có thể vô tình gặp nhau cũng đâu lạ. Mọi người cứ tiếp tục làm việc của mình đi, em đi thêm một vòng rồi về đây." Dứt lời, Diệp An dợm bước định bỏ đi.
"Chờ chút, chờ chút." Nga chợt dang tay ngăn cô lại, "Em có biết chuyện mới gần đây sinh viên dưới khóa bọn chị bị nhà trường kỉ luật vì đã phá rối cuộc thi hai năm về trước hay không?"
Diệp An đương nhiên hiểu chị Nga đang nhắc đến ai, mắt cô không tự chủ được lén liếc nhìn Thanh Hoa, chỉ thấy gương mặt của Thanh Hoa trở nên vô cùng cứng nhắc, có vẻ chẳng dễ chịu chút nào khi nhắc về vấn đề này. Diệp An vốn cũng chưa từng nghĩ đến việc khiến Thanh Hoa khó xử hay mất mặt, vậy nên chỉ nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Em không biết, có việc gì sao?"
Chị Nga mỉm cười, sau đó hạ tay xuống, "Không. Không có gì đâu, chị chỉ hỏi mà thôi. Em là sinh viên khoa Báo Chí mà lại nắm bắt thông tin có chọn lọc quá nhỉ, cứ nghĩ mấy người các em bát quái lắm cơ. Thôi, cũng không làm phiền em nữa. Tạm biệt, Diệp An."
Diệp An vướng bận trong lòng, nhưng lại nhanh chóng dẹp bỏ hết thảy khúc mắc để vòng qua hai người, bước đi không hề ngoảnh mặt lại. Đây vốn dĩ chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi, thậm chí ngay ngày hôm sau đã chẳng còn lưu lại chút ấn tượng nào trong đầu Diệp An.
Song đối với Thanh Hoa, đó là một lần cô lại phải góp nhặt những mảnh vỡ chỉ để cố gắng đắp xây sửa chữa thêm một lần. Thanh Hoa đã bị bắt ép phải đối diện với sự thật, ấy chính là Diệp An thực sự đã bước ra khỏi cuộc sống của Thanh Hoa, không còn quan tâm đến mọi sự việc xung quanh Thanh Hoa nữa rồi. Hai năm trước bản thân oan ức là thế, chỉ mong Diệp An nếu nghe được chuyện vẫn có thể hiểu thấu và tin tưởng. Hai năm sau, khi đã được minh oan, Thanh Hoa lại rất mong đợi... như thể, Diệp An sẽ không phải hối hận vì đã đặt niềm tin ở Thanh Hoa.
Thanh Hoa từng nghĩ, rằng nếu đó là Diệp An, vậy nhất định Diệp An sẽ không để cô phải buồn như thế.
Nhưng không, người ta vốn đã không quan tâm. Dù nội tâm mình rối loạn cỡ nào, kỳ vọng cỡ nào, khát khao cỡ nào cũng không đáng kể. Tất cả những cảm xúc đó chỉ thuộc về riêng một người mà thôi. Không phải chúng ta nữa, chỉ còn tôi mà thôi.
Tựa hồ thế gian này vẫn luôn xoay vòng theo quy luật như thế, bất kể bên cạnh bạn có ai hay không, bạn vẫn chỉ một thân một mình đối phó với toàn bộ thế giới.
"Chị hài lòng chưa?" Thanh Hoa siết chặt tay, cảm thấy không thể tiếp tục chịu đựng gương mặt ngả ngớn ở bên cạnh. Ở bên đối phương bao lâu, cô cảm thấy uất nghẹn bấy lâu. Không biết từ lúc nào, Thanh Hoa vô thức dồn hết toàn bộ căm ghét đè nén của mình lên người con gái ấy, nhiều đến mức chẳng hề tìm thấy bất kỳ điểm tốt nào ở người đó nữa. Hoặc có thể nói, chính Nga cũng chưa từng để lộ một mặt tốt nào với cô. Sự cay nghiệt, những trò oái ăm, ích kỷ chỉ biết mua vui cho bản thân, Thanh Hoa muốn phát điên khi mình lại là đối tượng của Nga.
Chỉ bởi vì Thanh Hoa chính là hình tượng nhân vật phản diện hoàn mĩ trong lòng của chị ta?
Thật sự nực cười.
Thanh Hoa quả quyết quay lưng lại, bỏ đi. Rời khỏi công viên này, rời khỏi nơi mình thường hay lặng lẽ dạo quanh mỗi khi cảm thấy quá mức bí bách, dù nó cách nơi cô thuê trọ một đoạn tương đối xa, song lại là nơi Thanh Hoa không nỡ chấm dứt đoái hoài. Dù chỉ âm thầm đi vào những lúc mà dám chắc sẽ không trông thấy hai người bọn họ, Thanh Hoa vẫn mong một ngày nào đó có thể vô tình gặp cậu ấy đơn độc một mình, và nếu hai người có thể ngồi xuống hàn huyên chuyện trò một chút thì thật tốt.
Có điều tất cả chỉ là mơ mộng quá đỗi lãng mạn mà thôi. Thực tế không như cô hằng tưởng, ngay từ nhỏ đã vậy, lớn lên vẫn như vậy. Giá như có một người đến tát vào mặt cô, nói với cô rằng hãy mau tỉnh lại, đừng tham lam nữa, cũng đừng tự dằn vặt bản thân nữa thì thật tốt.
Nếu con người là giống loài có thể hạ cái tôi của mình xuống một cách dễ dàng và thoải mái, vậy có lẽ họ sẽ không bao giờ lạc lối. Mà đã lạc lối, làm sao để quay về tìm kiếm con đường đúng đắn đây?
Hướng Hòa không biết.
Cô đột nhiên muốn bản thân mình vô tri, không biết, không hiểu, không nghe, không thấy bất kỳ điều gì.
Cô đang ở trong một căn phòng u tối, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, buốt thấu tận xương.
Trong màn đêm dày đặc, Hướng Hòa nâng hai tay lên.
Đó là hai bàn tay dơ bẩn, là hai bàn tay nhuốm đầy máu tanh. Hướng Hòa hận không thể móc hai mắt mình xuống, lôi tim gan ruột phổi ra, chặt đứt hai cánh tay, mặc cho nước mắt cứ thế dâng trào không tài nào ngăn chặn.
Phải làm sao đây, khi mà đã lạc lối, lại chẳng thể quay về tìm kiếm con đường đúng đắn nữa?