Chương 17 - Ảnh chụp: Người chụp ảnh, đóng khung, treo hoặc đặt ở những nơi dễ bề nhìn ngắm. Người chụp ảnh, lưu giữ trong bộ nhớ, thỉnh thoảng lại lôi ra hoài niệm. Người chụp ảnh, giấu thật sâu, cất thật kĩ, không muốn ai soi mói tâm tư, hồi ức của mình. Người chụp ảnh, cố gắng hiểu thêm về một ai đó, hay một quá khứ dĩ vãng đã trôi qua.
Đến tận khi được Thanh Hoa chở về, Diệp An vẫn chưa thể thoát khỏi trạng thái lơ đãng mất tập trung. Suốt cả chặng đường vô cùng thuận lợi, không tắc nghẽn, chiếc xe chuyển bánh rất mau, thoáng cái đã về đến nhà, Diệp An thậm chí còn có chút giật mình sửng sốt.
Thanh Hoa đặt tay lên vô lăng, ra chiều nghĩ ngợi, nhất thời hai người chưa ai lên tiếng trước.
"Cậu mua xe khi nào thế." Chợt Diệp An phá vỡ bầu không khí im ắng đến bất thường kia.
"Khoảng một năm trước. Tích góp được một khoản, việc đầu tiên tớ nghĩ đến là mua xe." Thanh Hoa chậm rãi đáp, "Chuyện tớ bán nhà ở dưới thị trấn, chắc cậu cũng biết rồi đúng không?"
"Có nghe qua." Diệp An gật gù, "Nhớ ngày xưa, tớ luôn ước cậu kiếm thật nhiều tiền để mua xe đưa đón tớ đi này nọ. Không phải cậu vẫn muốn giữ lời hứa khi đó đấy chứ?" Giọng điệu cô có nhuốm chút trêu chọc.
Đối phương lại đưa tay lên gãi mũi, hơi quay mặt về phía cửa sổ, "Cũng đã lâu rồi mà. Tớ mua căn bản vì thuận tiện thôi. Giao thông ở Ngã Tư Hoa dạo này cũng được cải thiện, thông thoáng hơn rất nhiều. Nhà mới của cậu bây giờ đã ở gần nhà tớ, nếu cậu muốn, mỗi ngày tớ qua đưa đón cậu đi làm cũng không thành vấn đề. Tớ_", Thanh Hoa ngần ngừ chốc lát mới tiếp tục, "Tớ muốn bù đắp cho quãng thời gian không thể trở thành người bạn thật sự dành cho cậu. Tớ biết sự ích kỷ của tớ đã làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai chúng ta. Giờ tớ đã nhận ra lỗi sai của mình rồi."
Diệp An nhướng mày nhìn thẳng vào mắt Thanh Hoa, thế nhưng biểu cảm trên gương mặt đối phương lại khiến cô không thể thăm dò được gì hết. "Tại sao đột nhiên cậu lại quyết định như vậy?"
"Diệp An, trong quá khứ, tớ không chỉ mắc một sai lầm tai hại thôi đâu." Thanh Hoa rũ vai, buông tay khỏi vô lăng, thở dài một hơi rồi mới đáp lại ánh mắt của Diệp An, "Có nhiều chuyện tớ vẫn còn giấu cậu."
"Việc cậu có chuyện giấu tớ cũng đâu phải ngày một ngày hai, có gì lạ lùng đâu." Diệp An khoanh tay, ngữ khí đầy mỉa mai, "Việc giờ đây tự dưng cậu lại muốn tiết lộ mới kỳ quặc. Thanh Hoa, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"
"Tớ chỉ... không muốn mất cậu mà thôi." Thanh Hoa thì thầm, nhất thời khiến Diệp An ngẩn người, nói không nên lời nữa. "Cậu là người tối quan trọng đối với tớ. Nhưng dường như phương thức của tớ sai rồi."
"Đừng úp úp mở mở." Diệp An siết chặt bàn tay, cô cảm thấy toàn cơ thể mình, chỗ nào cũng đang run rẩy. Cô không biết mình đang giận, hay đang muốn kìm nén cảm xúc sắp sửa vỡ òa ra nữa. Nhiều khi cô không rõ mình muốn gì, mình cần gì, mình phải sống như thế nào mới có thể lấp đầy những khoảng trống trong thâm tâm. Mỗi người ra đi, mỗi người lừa dối, họ đều để lại nơi cô một vết thương lòng; cô những tưởng khi chúng đã lành thành sẹo, cô sẽ trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Nhưng không, tựa hồ tổn thương lại chỉ khiến cô ngày càng nhạy cảm. Sợ bị bỏ rơi, sợ mình trở thành người duy nhất không được biết sự thật, sợ những người mình tin tưởng vô thức phản bội mình. Mà người đang ngồi ngay trước mắt kia, lại chính là người hội tụ đủ những yếu tố để mà đáng lẽ cô phải tránh thật xa, gạt ra khỏi tâm trí, đuổi ra khỏi tầm nhìn, hoàn toàn dứt khoát không bận tâm mới đúng.
Vậy nhưng... giống suy nghĩ của đối phương, Thanh Hoa cũng là một người tối quan trọng với Diệp An. Quan trọng tới mức, đủ để Diệp An bao dung và tha thứ cho hết thảy mọi điều.
Thanh Hoa cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn xuống những ngón tay đang đan vào nhau đặt trên đầu gối. Thời gian chậm chạp trôi, Diệp An không biết đã bao lâu qua đi, song cô vẫn vô cùng nhẫn nại chờ đợi. Cô nghĩ, sở dĩ cô kiên nhẫn như vậy, hẳn là vì cô cũng có phần sợ hãi những gì Thanh Hoa sẽ thốt ra khỏi miệng. Trái tim cô lúc đó co cứng lại, ngay cả mạch đập cũng trở nên căng thẳng.
"Thực ra từ lâu tớ đã biết..." Cuối cùng Thanh Hoa cũng chịu mở miệng. Cậu ấy vừa cất lời, Diệp An cảm thấy như trong nháy mắt, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô rơi thẳng xuống bể nước mùa đông, lạnh giá đến vô cùng, "...chỉ vô tình thôi, nhưng tớ đã biết... chuyện gì xảy đến với Hướng Hòa, và cả lí do bỗng nhiên chị ta lại biệt tăm biệt tích, không nói một lời."
Diệp An có thể nghe thấy đâu đấy sâu trong thâm tâm một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Cô dựa lưng về sau ghế, nhắm mắt lại, mặt hơi ngửa lên.
Cảm giác như vừa đi hết một chuyến tàu lượn siêu tốc vậy, mọi bất an lo sợ đều tan biến hết khi hai chân chạm đất. Cô đã nghĩ đến những điều kinh khủng hơn cả hiện thực, song có điều bây giờ hết thảy đã vô nghĩa rồi. Nghĩ lại những dự đoán ban nãy của mình, Diệp An đột nhiên phì cười. Nghe thấy tiếng cười thoải mái của cô, Thanh Hoa sững sờ quay sang, có chút khó tin xen lẫn thấp thỏm hỏi, "Sao cậu lại cười?"
"Bây giờ có nói cũng còn ý nghĩa gì sao." Diệp An khẽ lắc đầu, "Nếu là vài năm trước thì có lẽ còn sức đả kích với tớ, đủ để tớ phắn ra khỏi xe cậu ngay lập tức cùng một cái đầu lửa đốt phừng phừng đấy. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Mà cậu, cậu mong đợi phản ứng của tớ như thế nào? Hình như cậu đang không hài lòng lắm thì phải."
"Không hề." Thanh Hoa lắc đầu lia lịa, "Chỉ là... tớ hơi ngạc nhiên. Diệp An, cậu không hỏi về lí do vì sao năm ấy đột nhiên không thấy Hướng Hòa nữa hay sao?"
"Biết làm gì, khi người đó đã vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của tớ rồi." Diệp An đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tớ cũng đã có quyết định của riêng mình, Thanh Hoa."
Diệp An liếc nhìn gương mặt của người ngồi bên qua cửa kính, song do độ mờ mà cô không thể nhận biết rõ ràng. Rốt cuộc việc cô không biết gì là tốt hay xấu? Đã từ rất lâu cô không còn có thể phân biệt giữa vô tội và ngu dốt nữa rồi. Thanh Hoa dường như không thể ngờ đến tình huống này, tư thế nhất thời cứng nhắc khó kiểm soát. Tiếng hít thở của cậu ấy hơi nặng nề, một lát sau, Thanh Hoa khẽ dịch chuyển, tiến sát lại gần Diệp An hơn. Diệp An cảm giác sốt sắng đột xuất, bởi lẽ cô cảm giác được hơi ấm tỏa ra từ trên người đối phương đang phả trên da thịt mình.
"Diệp An, cậu_"
Cốc cốc
Hai người giật mình sửng sốt, đồng thời hướng tầm mắt nhìn ra cửa sổ bên phía Diệp An. "Bình?" Diệp An hạ cửa xe xuống, ngạc nhiên vô cùng, "Sao em lại ở đây?"
"...Thì đây là đường vào khu nhà mình mà." Cậu trai dỏng cao hơi cúi người, một tay chống lên trần xe, một tay khẽ đẩy gọng kính, mái tóc vốn luôn được chải gọn nay xù lên do trời lộng gió, "Em trông thấy chị."
"À ừ, Thanh Hoa chở chị về. Chị cũng đang định lên nhà đây." Diệp An vội mở cửa xe, có chút lúng túng. Xuống xe, cô quay người lại, vẫy tay với Thanh Hoa, "Mai gặp lại nhé."
Thanh Hoa nhướn người, chống tay sang ghế của cô, gương mặt nhuốm vẻ đợi mong, "Mai tớ qua đón cậu đi làm. Mấy giờ thì được?"
Diệp An cố nhịn cười. Lòng cô rất thoải mái, giờ đây cô đã tìm lại được cảm giác gia đình, cảm giác tri kỉ, cảm giác nghề nghiệp, và sắp tới có lẽ là cả cảm giác làm mẹ; cô còn thiết tha gì hơn đây? "Tầm khoảng bảy giờ nhé, đã lâu cậu không qua ăn sáng với nhà tớ rồi."
"Được, cậu báo cô chú giùm tớ." Thanh Hoa gật đầu, sau đó quay lại ghế ngồi, tạm biệt hai chị em Diệp An rồi lái xe đi. Diệp An dõi theo chiếc xe cho đến khi nó khuất bóng, cô liếc mắt nhìn cậu em trai đứng kế bên cũng đang đưa tầm mắt theo cô, tự hỏi không biết nó đang nghĩ gì mà lại trở nên trầm tư như thế, "Vừa đi học thêm à?"
"Không, em đi dạo loanh quanh đây thôi." Bình hoàn hồn, tiếp tục đẩy gọng kính xong nhẹ lắc đầu.
"Đi bộ mà lại đeo ba lô?" Diệp An xoay người, vừa rảo bước vừa hỏi.
"Mang sách theo. Em có vài thứ muốn bàn luận." Bình bám theo sau cô, vẫn từ tốn trả lời. "Là đi với người bạn đã tặng em cuốn sách hôm trước, chị còn nhớ nó chứ?"
"Nhớ vật, nhưng chưa biết người." Diệp An hơi cười, "Bạn nam hay bạn nữ thế?"
"Đây là vấn đề chị quan tâm à?"
"Thế chắc là nữ rồi." Cô lắc đầu, "Em thật may mắn, ngày xưa bố rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép chị chơi quá thân với bạn trai cùng lứa chứ đừng nói đến chuyện tối muộn thế này còn dắt nhau tản bộ." Mà vậy cũng tức là, người tặng cuốn sách cho thằng bé không phải Thanh Hoa - Diệp An thầm nhủ.
"Ngày xưa chị với chị Thanh Hoa từng rất thân với nhau phải không? Sao hai người lại bẵng đi một thời gian không qua lại vậy?" Bình chợt hỏi nối tiếp vào lời Diệp An, "Trong quá khứ của em, em gần như chưa từng gặp qua chị Thanh Hoa, mà ai cũng bảo em đó là người bạn chí thân của chị."
"Bạn bè xích mích, nhất là con gái," Diệp An hơi quay sang, "Đôi khi có thể vô cùng ấu trĩ và tiêu cực như vậy đấy. Với chị thì miễn là còn biết quay đầu, chị cảm thấy không sao hết."
"Câu trả lời của chị... có vẻ qua loa quá rồi." Cô trông thấy cậu em mỉm cười gượng gạo, "Làm người hỏi như em mang dáng vẻ của một kẻ tọc mạch chẳng ra đâu vào đâu. Em biết em không có quyền can thiệp vào đời sống của chị, em chỉ đang quan tâm. Chị em chúng mình ít khi có cơ hội hỏi han nhau như thế này."
Những lời nói thẳng thừng của Bình khiến Diệp An sửng sốt, nhất thời không thể không dừng bước để ngoảnh lại nhìn cậu. Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ, cậu nhóc mang danh nghĩa em trai Diệp An đã thay đổi biết chừng nào. Ngày xưa cậu nhóc lùn chỉ đến tầm bắp đùi Hướng Hòa, miệng phát âm còn chưa sõi, bàn tay thì nhỏ tí xíu, với lên gọi, 'Chị, chị là chị Diệp An sao?'. Cậu bé hiện tại thì đã cao hơn Diệp An một cái đầu, dáng vẻ ít nói trầm lặng, tưởng như luôn giấu kín những lời trách móc tích tụ suốt nhiều năm qua đối với cô, thế mà hóa ra lại quan tâm không ngờ. Cậu nhóc tinh tế, vậy nên cậu nhóc để ý. Trước mặt người em trai, Diệp An thi thoảng có cảm giác mình là một kẻ vừa vô trách nhiệm, lại vừa độc ác đến khó thứ tha.
Thời điểm đứng đợi thang máy, cô mới nặn ra được vài chữ khó nhọc, "Là chị không tốt. Em còn muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, lần này chị sẽ nghiêm túc."
"Vậy, chị đã từng yêu ai chưa?" Cô vừa dứt lời, cậu em cô đã tức thì thắc mắc khiến cô ngạc nhiên tột độ.
Nhưng rồi khi bình tâm, cô lại thấy vô cùng bình thường. Nó đã đến cái tuổi hiếu kỳ về mấy chuyện yêu đương này rồi sao? Cũng đúng, cũng không còn bé bỏng gì nữa, em trai cô trưởng thành rồi. "Đương nhiên là rồi, có điều cuối cùng cũng không đi đến đâu cả."
"Khi em còn nhỏ, em cũng có nghe loáng thoáng về việc chị có người yêu, nhưng hỏi bố mẹ, bố mẹ không chịu trả lời. Xong đột nhiên qua một đoạn thời gian, em nhận ra chị chia tay rồi, không khí trong nhà vô cùng khác thường, chị cũng chợt trở nên khác lạ. Suốt bao nhiêu năm qua, chị vẫn một thân một mình như thế. Chị, chị đã quên mối tình đó chưa?"
Diệp An, đã quên được Hướng Hòa hay chưa?
Dường như đây là câu hỏi ai cũng đặt ra cho Diệp An. Bố mẹ, bạn bè, giờ đến cả em trai - một người hoàn toàn không hay biết chuyện nữa.
Song tựa hồ họ hỏi sai rồi. Không phải là 'quên', không thể là 'quên'. Cô sao có thể quên được người từng kề vai sát cánh, ở bên cô suốt ba năm liền chứ? Diệp An năm hai mươi bảy tuổi cất giữ tấm hình của Hướng Hòa thời thanh xuân một cách cẩn thận trong kí ức, cũng trân trọng những cảm xúc và luyến tiếc của Diệp An những tháng năm đại học. Cô cũng phải mất một thời gian để hiểu ra rằng, Hướng Hòa năm ấy chỉ còn tồn tại song song với Diệp An của quá khứ; Hướng Hòa bây giờ từ lâu đã rẽ sang một hướng đi khác với cô của hiện tại rồi.
Chí ít, cô vẫn mong người mình từng yêu sẽ sống một cuộc sống an yên, ở một nơi nào đó mà cô đã không còn có thể dõi theo.
Đồng thời, cô cũng tìm được cho mình một đáp án.
"Chị không quên người đó." Diệp An nhìn em trai, tiếng ting từ thang máy cũng không thể lay động được ánh mắt chuyên chú của cậu khi lắng nghe lời chị mình, "Nhưng chị cũng không còn yêu người ta nữa rồi."
----------------
Nguyễn An Bình, mười bốn tuổi, việc đầu tiên làm mỗi khi bước vào nhà chính là xoay người lại, áp thân lên lỗ mắt mèo, hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài. Phía đối diện là một con đường buôn bán tấp nập mà người ta đã quy hoạch từ cách đây khoảng năm, sáu năm, có quán cà phê, có tiệm karaoke, có cả một cửa hàng sách cũ thoạt trông khá lạc loài trong chuỗi vui chơi giải trí này.
Được khoảng một phút, cậu mới dời người đi, sau đó cất giày ngay ngắn rồi bước vào nhà.
Trong nhà chẳng có ai. Mai bắt đầu kỳ nghỉ lễ, có lẽ bố mẹ đi sắm sửa hết rồi. Vậy ít nhất cũng còn phải có một người nữa trong nhà. Bình đắn đo chốc lát, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu, đi vào bếp rót lấy cho mình một ly sữa. Sữa chưa đầy cốc, nhà bếp lại có thêm một người.
Vẻ mặt lạnh lùng tiến thẳng đến trước tủ lạnh, mở ra, mày hơi nhíu. Cậu thoáng thấy rùng mình, nhất thời không biết phải làm sao. Lời ra đến môi làm thế nào cũng không thốt lên được.
Người Bình sợ nhất ngôi nhà này không phải ai khác, mà chính là chị gái.
Mà chuyện duy nhất chị gái trao đổi với người nhà cũng chỉ loanh quanh luẩn quẩn về sinh hoạt vụn vặt, theo đó là chút tin tức liên quan đến một người bạn tên Thanh Hoa. Luôn là 'dạo gần đây Thanh Hoa sống tốt chứ?', 'Bố Thanh Hoa sao rồi, bố mẹ biết không?', 'Hai người vẫn liên lạc với Thanh Hoa à?' đại loại thế, song lại chưa từng trông thấy người đấy đến nhà cậu dù chỉ một lần. Dần dà về sau, những câu hỏi cũng dần thưa đi, cho đến một ngày, tất cả những gì gợi nhắc Bình nhớ đến người duy nhất liên quan đến chị ngoài bố mẹ mà cậu biết là những bức ảnh treo trên tường.
Từ nhỏ đến lớn, vị trí đứng bên cạnh Diệp An bất kể trong ảnh gia đình hay ảnh chụp riêng đều có một cô gái. Vẻ mặt tương đối ưa nhìn, ánh mắt lại rất nhu hòa. Hai người lúc nào trông cũng vô cùng thân thiết. Có điều, không biết vì lí do gì mà họ lại tách ra nữa. Bình từng thắc mắc, tuy nhiên dường như bố mẹ biết gì đó mà không muốn nói cho cậu. Cũng như chuyện tình cảm của chị Diệp An.
Qua kỳ nghỉ lễ là chị Diệp An rời đi luôn. Căn nhà lại quay về dáng vẻ vốn có của nó.
Hôm nay vừa đi học về, việc đầu tiên Bình làm không phải là vào nhà, mà lượn lại quán cà phê, đặt ba lô ngồi xuống khu vực bàn ghế lộ thiên. Cậu nâng thực đơn lên ngang mặt, lưng hơi ngả, gọi lấy một ly nước ép rồi bắt đầu giữ nguyên tư thế, lẳng lặng nhìn đường ngắm xe.
Không nằm ngoài dự đoán của cậu, người đó lại xuất hiện trong tầm mắt.
Vẫn chiếc mũ lưỡi trai để ra một khoảng cho tóc đuôi gà, vẫn chiếc khẩu trang đen trông có vẻ kín đáo, gọng kính đen không tròng nằm ngay ngắn trên cánh mũi, cùng bộ trang phục tối màu khiến cho dáng người càng thêm gầy, càng thêm cao. Người đó ngồi ở vị trí quen thuộc, dưới một mái che khuất bóng, nhân viên vừa trông thấy đã mỉm cười hỏi 'vẫn như mọi khi ạ', đợi được cái gật đầu mới rời đi.
Tới lúc này, người đó mới cởi bỏ khẩu trang.
Đáng lẽ ra đó phải là một gương mặt Bình không hề lưu giữ trong kí ức, song mới gần đây, cậu đã biết đấy là ai rồi. Khoảng một năm trước, cậu còn thầm tò mò, rằng vì sao gần như ngày nào cũng trông thấy chị ấy đến đây uống nước, luôn là vị trí đó, luôn là những bộ trang phục che đi khuôn mặt mình. Dần dà, cậu thực sự bị thu hút, nhưng lại không có đủ dũng khí để tìm hiểu. Tuy nhiên, cậu cảm giác rằng ánh mắt kia luôn hướng về phía ngôi nhà của mình.
Ban đầu cậu thấy vô cùng lạ lùng, vô cùng sợ hãi. Dần dà, cậu nghĩ mình đúng là sợ sệt vô cớ, người đó chắc chắn không thể là người xấu. Người xấu sẽ không dịu dàng với người khác như vậy, dù chỉ là một hành động rất nhỏ thôi cũng không thể, chắc chắn.
Có điều, cậu vẫn không biết đấy là ai.
Cho đến một ngày trong kỳ nghỉ lễ, bố mẹ dự định lau dọn hết một lượt từ trên xuống dưới. Vốn là mẹ cậu phụ chị gái dọn phòng, nhưng lúc đi xuống lại phát hiện không biết rơi đâu cái lắc tay, chị gái lại vừa ra ngoài nên mới bảo cậu chạy lên xem thử xem có phải nó bị tuột lúc dọn dẹp hay không. Dù mang theo rất nhiều lúng túng cùng ngại ngùng, cậu vẫn phải bước một bước vào lãnh địa mà từ nhỏ đến lớn mình tuyệt đối không được phép lại gần chứ đừng nói là xâm nhập - phòng ngủ của chị Diệp An.
Căn phòng đó lại... đáng yêu hơn những gì Bình tưởng.
Nó không hề giản lược như cậu nghĩ, trái lại vô cùng sinh động với lớp giấy dán tường hoa văn thổ cẩm, một góc chất đầy thú nhồi bông được giữ gìn sạch sẽ tinh tươm, một góc khác đặt giá sách đầy nhong nhóc truyện tranh và ngôn tình. Có rất nhiều vật dụng mang theo hình thù dễ thương ví dụ như cái đèn bàn hay gối ôm cà rốt. Ngửa mặt lên sẽ thấy trần nhà lấp lánh đầy những vì sao. Sàn gỗ trải thảm, thuộc loại lưa thưa thế nên phải mò tay xuống mới có thể cảm giác được xem lắc tay có bị rơi ra ở đâu hay không.
Lúc cúi người xuống bắt đầu lần mò, Bình lại chợt để ý đến một thứ.
Đó là một cuốn sách úp ngửa bị lẻ ra khỏi hàng lối ngay ngắn nằm trên giá, không những vậy còn có tấm ảnh lộ góc một cách, ừm, biết nói sao nhỉ, giấu đầu hở đuôi, gai mắt vô cùng. Dường như chị gái đã cất nó đi hơi vội rồi.
Vốn dĩ chỉ là một chuyện rất ngẫu nhiên mà thôi, là đương lúc tò mò trỗi dậy, cậu mới lật bìa sách ra để có thể trông thấy toàn bộ bức hình.
Vậy mà, tựa hồ nó lại trở thành bước ngoặt trong cả cuộc đời cậu. Mà không chỉ riêng gì cậu, nó còn kéo theo tất cả bọn họ nữa. Những con người... đang muốn lãng quên đi quá khứ trước kia.