Chương 12. Bữa tối: Bữa tối chính là thời điểm để đoàn viên, để quây quần bên nhau trong cảm giác ấm áp của gia đình. Ở đó, tôi được ở bên người thân, được ở bên những người quan trọng trong cuộc đời. Tôi thèm được lắng nghe họ nói, lắng nghe họ kể chuyện, lắng nghe thanh âm thời gian bình yên lẳng lặng trôi bên tai.
Hình ảnh Thanh Hoa của năm ấy vĩnh viễn chôn sâu trong kí ức Diệp An. Cậu ấy dịu dàng, cũng thầm lặng, đầy săn sóc nhưng cũng không kém phần quyết đoán. Là một người cô đơn, ngay cả cử chỉ và hành động cũng nhuốm đầy hương vị tịch mịch. Vốn Diệp An từng tin rằng mình đã lấp đầy được những khoảng trống thiếu vắng trong cuộc đời Thanh Hoa, ví dụ như một mái ấm, hay một người bạn thân thiết, song khoảnh khắc cô trông thấy Thanh Hoa trầm mặc ngồi trước giá đỡ tranh giữa căn phòng vắng lặng, cô lại cảm thấy cô chẳng làm được gì hết.
Đơn giản có lẽ chỉ vì cô chưa đủ hiểu Thanh Hoa, đồng thời chưa thực sự quan tâm về thế giới bao quanh cậu ấy.
Do đã nhắn tin hẹn từ trước, Thanh Hoa lập tức nhận ra sự có mặt của cô. Thanh Hoa đứng dậy, lau đi ít than chì dính trên má, nhoẻn miệng cười, "Đến rồi à."
Là một cô gái chứa vẻ buồn bã ngay từ trong ánh mắt, không khó để cảm nhận được nụ cười của Thanh Hoa trông cũng có vẻ gì đó rất u sầu. Diệp An không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc vì sao mình đã cố gắng lâu như vậy, thế mà chẳng thể khiến Thanh Hoa trở nên hạnh phúc hơn.
Ngoại trừ tình yêu, thật sự chẳng còn cách nào khác hay sao?
Diệp An lắc đầu nhằm xua tan những ý nghĩ quanh quẩn tâm trí, tiến lại gần Thanh Hoa, "Cậu đang vẽ à?"
"Ừm, cần sự yên tĩnh, tớ có một chút ý tưởng rồi." Thanh Hoa chỉ ngón trỏ về phía thái dương, xoay một vòng, "Nhưng vẫn đang rối như mớ bòng bong. Nói chuyện với cậu một chút để nảy ra sáng kiến cũng không tồi đâu."
Diệp An kiếm một cái ghế ngồi xuống, nhất thời chưa biết nên bắt đầu từ đâu. Nghĩ một lát, cô hỏi, "Thanh Hoa, cậu có chuyện gì muốn tâm sự với tớ hay không? Về gia đình chẳng hạn?"
Thanh Hoa hơi mở to mắt, rồi cậu ấy lại nhanh chóng rũ mi. Chiếc áo len đen nhánh càng tôn lên vẻ chững chạc trưởng thành của Thanh Hoa, song cũng tô điểm cho nét đăm chiêu ưu tư của cậu. Diệp An ngồi yên chờ đợi, cô rất muốn nghe được đáp án như mong muốn từ Thanh Hoa.
"Cậu đã biết rồi, sao phải dò hỏi." Thế nhưng Thanh Hoa lại không cho cô câu trả lời như ý.
"Tại sao lại giấu tớ?" Diệp An nhíu mày, "Chúng ta đã hứa sẽ không giấu nhau điều gì, vậy mà cậu đã thất hứa những hai lần."
"Lời hứa này, chẳng phải cả tớ và cậu đều đã phá vỡ hay sao." Thanh Hoa đột nhiên phản bác.
Diệp An cứng họng, chốc sau mới sửng sốt, "Ý cậu là sao?"
"Diệp An..." Thanh Hoa hít một hơi thật sâu, Diệp An có thể thấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cậu ấy khẽ siết lại, "Cậu chưa quên lời tỏ tình của tớ chứ."
Vậy ra, vấn đề này rồi vẫn sẽ đến lúc phải đối diện. Không tránh được, thật sự tránh không nổi, cũng không thể tránh mãi. Là người thân, là bạn bè, không thể đánh mất, cũng không thể gượng ép - Diệp An cắn môi, cô đã từng nghĩ nhiều về tình huống như thế, cũng tự tiên liệu cho mình một vài con đường, song tất cả đều trở nên vô nghĩa ở vào thời khắc đối mặt với hiện thực.
"Cậu như gia đình của tớ vậy, Thanh Hoa." Giọng điệu Diệp An có chút yếu đuối, tự cô cảm nhận được cơn run rẩy chạy dọc thân thể mình, "Tớ không thể đánh mất cậu, nhưng cũng không thể cho cậu bất kì lời hứa hẹn nào. Tớ thật sự không muốn trông thấy cậu thất vọng, Thanh Hoa, nhưng tớ lại càng không thể khiến cậu kỳ vọng vào điều tớ không thể thực hiện. Thanh Hoa, cậu là nhà, là người thân, là tri kỉ, cậu phải hiểu tớ nhất trên trần đời này chứ."
"Cậu cũng là gia đình của tớ, Diệp An." Thanh Hoa nhìn cô, mở miệng, "Gia đình duy nhất tớ còn có. Tớ cũng muốn giữ chặt lấy cậu, nhiều như cậu mong muốn vậy. Có điều, Diệp An, cậu biết không, tớ thích cậu, dù năm tháng có qua đi, rồi cũng đến lúc cậu nắm lấy tay người khác, rẽ sang một hướng nơi tớ chẳng được phép bước cùng, tớ vẫn rất thích cậu. Kể cả khi tớ biết tình cảm của mình sẽ chỉ ngày càng đẩy cậu rời xa tớ hơn, tớ cũng không thể ngừng thích cậu được." Thanh Hoa rũ mi mắt, "Tớ đã biết chuyện tình cảm của cậu. Tớ những mong được nghe nó từ cậu hơn ai hết, nhưng có vẻ như tớ đã chậm chân biết trước mất rồi. Chỉ là đáp án cho lời tỏ tình vừa khiến tớ sợ hãi, lại vừa không thể kìm lòng." Thấy Diệp An như có lời muốn nói, Thanh Hoa nhanh chóng cắt ngang, "Tình yêu là thứ khó cưỡng cầu, tớ hiểu. Việc cậu lựa chọn ai hoàn toàn phụ thuộc vào quyền quyết định của cậu, là cái tự nhiên theo hướng đi của nó. Không phải tớ, đương nhiên tớ rất đau lòng."
"Thanh Hoa..." Diệp An khẽ gọi.
"Chuyện gia đình cậu, coi như tớ trả bằng chuyện gia đình tớ." Thanh Hoa lắc đầu, "Chuyện lời hứa xưa, coi như tớ đã tự tay phá vỡ. Cậu không cần phải chịu trách nhiệm."
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Diệp An bực bội gắt gỏng, "Cậu đang nghĩ cái quái gì thế, Thanh Hoa?"
"Tớ không còn muốn làm bạn của cậu, Diệp An." Thanh Hoa nhìn thẳng vào mắt cô, "Từ bây giờ trở đi, tớ không muốn làm bạn với cậu nữa."
-------------------
Khi Diệp An tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã sẩm tối. Không khí bốn bề xung quanh đặc biệt an tĩnh, cũng không còn tiếng lật sách sột soạt bên tai như lúc cô chỉ vừa mới thiếp đi. Không có ánh đèn, cũng không có âm thanh, cảm giác như mọi thứ vẫn chẳng hề thay đổi khi so sánh với mới tuần trước đấy, thời điểm mà tại Ngã Tư Hoa này đây, cô chỉ có đơn độc một thân một mình.
Diệp An ngồi dậy dụi mắt, lùa tay tìm điện thoại, ánh sáng từ màn hình khiến đồng tử cô run lên, nhìn quen hơn mới biết bây giờ là năm giờ chiều.
Trời đông tối nhanh, hình như bố mẹ vẫn chưa về.
Diệp An vươn vai, cảm giác thoải mái râm ran rạo rực, ngủ được một giấc thì dễ chịu không thôi. Lúc còn tác nghiệp, cô có mấy khi được ngủ đàng hoàng đâu, tốt nhất là nên trân trọng quãng thời gian nghỉ ngơi hiện tại. Rời khỏi giường, Diệp An đi bật điện, nghiêng ngó hết một lượt mới xác định cậu em trai không có ở trong nhà. Còn đang thắc mắc không biết thằng bé đâu mất tiêu thì Diệp An để ý đến một vật nằm trên ghế sofa.
Là cuốn sách Bình đang đọc, nếu chỉ có vậy thì đương nhiên Diệp An chẳng cần quan tâm làm gì, có điều trên bìa sách đặt một tờ giấy ghi chú màu vàng, trên đó ghi: 'em ra ngoài tản bộ một lát, chốc nữa về sẽ mua đồ ăn tối cho chị em mình'.
Nét chữ nắn nót gọn gàng, thật sự không giống chữ của một đứa con trai chút nào. Diệp An ngẫm lại hình tượng em mình, nho nhã nhỏ nhẹ như vậy, ngoại hình tương đối na ná bố thời trẻ, nhưng cũng không biết tính nết thì giống ai nữa. Lắc đầu hòng xua tan liên tưởng về 'người phụ nữ đã khuất' kia, Diệp An duỗi tay dứt tờ giấy ghi chú ra khỏi bìa sách.
Dường như động tác của Diệp An hơi mạnh, một vài trang sách cũng bị nhấc lên theo. Phản ứng ban đầu của Diệp An là chột dạ, trông thôi cũng biết Bình là một người giữ gìn đồ đạc cẩn thận, mình lại lỗ mãng như thế, chẳng may làm xước xát cái gì thì còn mặt mũi thể diện đâu cơ chứ. Đợi vài giây trôi qua, cô mới hơi ngớ người. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, hình như ban nãy lúc bìa sách bị lật, cô có thoáng trông thấy một kí tự nào đó trông như chữ kí ở trang đầu thì phải. Mang theo chút tâm lí tò mò, Diệp An thử mở cuốn sách kia ra.
Chỉ có điều, tay mới động vào bìa sách, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Nhất thời, Diệp An chẳng còn đặt tâm trí vào cuốn sách nữa. Cô quay người lại, chạy về phía cửa, vừa đi vừa nói, " Ra đây, ra đây."
Người đứng ngoài cửa là bố mẹ, không những vậy còn có cả Thanh Hoa. Diệp An bất ngờ lùi người ra đằng sau cho mọi người lỉnh kỉnh hai tay bê đồ bước vào, hỏi, "Sao cậu lại đến đây?"
"Tình cờ gặp cô chú ở siêu thị, cho nên tớ chủ động đề nghị đưa cô chú về. Dù sao cô chú cũng mua rất lắm thứ, chắc hôm nay tớ có lộc được ăn." Thanh Hoa nở nụ cười, chia cho Diệp An nửa số đồ mình đang cầm trên tay, "Sao? Không chào mừng tớ à?"
"Không có đâu, vào đi." Diệp An lắc đầu, nhận lấy đồ mang vào nhà bếp. "Bố, mẹ, hôm nay hai người đi sửa soạn nhà mới hở? Có gì đáng kể không?"
Mẹ Diệp An ngồi xuống ghế sofa, mặc kệ mọi người đi qua đi lại dọn dẹp sắp xếp, mình bà rót nước xong uống một hớp mới trả lời, "Cũng thuận lợi suôn sẻ lắm, cho nên chẳng có gì để kể cả. Gần đấy có cái siêu thị, định bụng mua ít đồ tối nay làm lẩu, ai ngờ trùng hợp gặp được Thanh Hoa. Nay con xuống bếp tiếp đón bạn đi chứ. Mà em đâu rồi?"
"Nó đi thể dục rồi mẹ." Diệp An trả lời xong mới thấy bố từ bếp đi ra, bẻ mặt bối rối nhìn cô, "Chắc bố mẹ với em phải ở nhờ nhà con vài hôm, nhà mới còn phải đợi tổng vệ sinh một lượt mới dọn vào ở được."
"Bố mẹ sao lại khách sáo thế chứ, đều là người một nhà cả mà." Diệp An phất tay, bố giữ kẽ như thế khiến cô không vui. Dù hiểu được lí do vì sao ông phải kiêng kị như vậy, song cô đã không còn muốn trở thành đứa con nít tùy hứng ngày xưa nữa rồi.
"Hmmm, vậy con vẫn cân nhắc chuyện bố đề nghị chứ? Về việc chuyển qua ở cùng cả nhà ấy?" Bố Diệp An nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, cứ như thể sợ rằng chỉ cần lỡ lời thôi là sẽ lập tức khiến cô cảm thấy tủi thân hay giận dữ vậy. Mỗi lần nói về vấn đề liên quan đến đứa em trai hay lỗi lầm ngày xưa của bố, đúng là trước đây Diệp An vô cùng nhạy cảm, song đó cũng là chuyện của nhiều năm rồi, có vài thứ cô đã tự thông suốt, hiện tại cô cũng chỉ cho phép mình được một chút bất mãn, còn không thì có thể từ từ hòa nhập.
"Con đang suy nghĩ. Con ở đây hiện tại cũng khá tốt, giá thuê ổn, đồ đạc đủ đầy không thiếu thứ gì." Diệp An nhỏ giọng đáp, "Nhưng bố mẹ cứ để con suy nghĩ thêm một thời gian đã."
"Ừ, có gì thì bảo bố, bố đã giữ cho con một phòng riêng rồi." Bố Diệp An gật đầu lia lịa.
Thanh Hoa không biết tự bao giờ đã ngồi xuống bên cạnh mẹ Diệp An, rót cho mỗi người một tách trà từ chiếc bình giữ nhiệt tùy thân, vừa thưởng thức trà ấm vừa lắng nghe cuộc đối thoại của hai cha con, khóe miệng hơi cong, thể hiện tâm trạng đang rất tốt. Mẹ Diệp An thấy thế cũng không nói gì, chỉ vân vê tách trà, ánh mắt hơi nghĩ suy.
Con bà chịu suy tính đến việc rời khỏi căn nhà này, nhất định đã là một dấu hiệu tốt!
Một lát sau, khi Diệp An và Thanh Hoa đang quanh quẩn trong nhà bếp chuẩn bị đồ dùng nấu lẩu thì Bình quay về. Cậu chàng chào bố mẹ rồi nhìn khắp một lượt phòng khách, mãi cho đến khi tìm không thấy cuốn sách của mình đâu, cậu mới hỏi mẹ, "Mẹ, mẹ có trông thấy sách của con đâu không? Con có để chỗ này trước khi rời nhà."
Mẹ Diệp An nhất thời không nhớ ra có cuốn sách nào nằm đó, lúc bấy giờ Thanh Hoa tay cầm một rổ rau bước ra, tình cờ nghe được câu hỏi của Bình mới chen lời, "Cuốn sách bìa trắng đúng không? Ban nãy chị cất nó đi. Nó ở ngay ngăn kéo bàn thôi."
Bình ngạc nhiên ngoảnh mặt lại, hiện tại cậu không thể thốt lên lời. Giờ bố Diệp An mới nhớ ra hai đứa này chưa từng gặp mặt, kể từ sau khi đôi bạn thân đột nhiên lạnh nhạt với nhau thì cô bé Thanh Hoa chẳng còn qua nhà ông dùng bữa nữa, đương nhiên sẽ không có cơ hội gặp Bình. Thế mới biết, một quãng thời gian rất dài đã trôi qua.
"Đây là chị Thanh Hoa, mẹ kể với con rồi đấy. Trong nhà cũng có treo ảnh chị con chụp với chị Thanh Hoa, con không nhớ à?" Mẹ Diệp An nói.
"C-con chỉ hơi bất ngờ thôi. Khi trông thấy chị ấy ở đây." Bình đẩy gọng kính, giọng điệu nghe như thủ thỉ, "Dù sao đã bao nhiêu năm hai người đâu có liên lạc gì."
"Ơ kìa thằng bé này!" Mẹ Diệp An ngạc nhiên trợn mắt, Bình cũng không nói gì nữa, ngồi xuống ghế sofa cúi mặt không biết nghĩ cái gì. Lúc mở ngăn kéo, ánh mắt lướt qua tấm thẻ đánh dấu đang hơi lộ ra bên ngoài, cậu cũng chỉ khẽ thở dài, ngoài ra không còn biểu cảm nào rõ ràng hơn.
Thanh Hoa chỉ liếc nhìn Bình rồi cười với cô chú, sau đó tiếp tục vào phụ giúp Diệp An. Bữa tối hôm đấy, năm người thì có bốn người chìm sâu vào dĩ vãng. Họ bồi hồi thuật lại những kỉ niệm xa xưa, về tháng năm nào đó đã thuộc về quá khứ, về tuổi trẻ và thời thơ ấu, về những ngày họ còn ở bên nhau, vô tư chẳng vương chút muộn phiền.
Buổi tối hôm ấy, Diệp An cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thanh Hoa bỗng được rút ngắn lại trong phút chốc. Lúc bật cười quay sang nhìn Thanh Hoa, cô có một ảo giác, đó là cô chưa hề lớn lên, cô chưa hề trưởng thành và tự lập, cô chỉ đang ở nhà mình, ngồi ăn cơm cùng gia đình, cùng Thanh Hoa, kể cho bố mẹ nghe về những chuyện đã xảy ra trên lớp. Song lúc trông thấy người em trai chớp mắt đã lớn như thổi ngồi đằng kia lẳng lặng ăn cơm, cô lại như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
Đằng sau giấc mộng ấy, dường như Hướng Hòa vẫn chưa quay trở lại nơi đây.