Chương 10. Thấu hiểu: Có người tận tâm muốn thấu hiểu một người khác, đơn giản chỉ mong có thể nhận lại những điều tương tự. Có người dù thật lòng yêu thương một ai đó, song họ yêu chính bản thân họ nhiều hơn, để đến mức không chịu thấu hiểu cho bất kỳ ai. Lại có người chấp nhận rằng mình chẳng thể hoàn toàn thấu hiểu được một người, cũng như không người nào có thể cảm thụ chính xác tâm trạng của mình. Con người vốn dĩ vẫn luôn muôn hình vạn trạng, mỗi hành động làm ra trong cuộc đời đương nhiên luôn có một nguyên nhân chôn giấu đằng sau.
Diệp An ngủ không được sâu. Giấc mơ chập chờn quấy rối, gợi nhắc cô về một vài chuyện những tưởng đã chìm vào dĩ vãng. Vốn tin rằng mình đã đủ trưởng thành và cứng cáp để đương đầu với quá khứ, vậy mà sâu thẳm hồi ức vẫn luyến tiếc những chuyện đã qua. Cô nghĩ về mối tình đầu của mình - vầng thái dương rực rỡ nhất bầu trời, soi chiếu toàn bộ thế gian vốn chỉ như một vòng luẩn quẩn bé nhỏ của Diệp An. Không phải mất công tìm kiếm đâu xa, chính Hướng Hòa đã đuổi theo từng bước chân của Diệp An, cô gái có đôi mắt biết cười ấy hoàn toàn khác biệt so với tất cả mọi người, chí ít thì trong năm tháng đó chính là người độc nhất vô nhị mà cô hằng ao ước kể từ khi còn nhỏ.
Cứ ngỡ tình yêu đó thực sự như cổ tích, khi mà hai người có thể vượt qua muôn trùng gian truân để rồi khổ tận cam lai, vậy mà cuối cùng lại chẳng thể kiên trì tới phút chót.
Mà thật do không thể kiên trì ư?
Diệp An lặp lại câu hỏi trong thâm tâm. Bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc cô vẫn đóng vai một kẻ mơ hồ vô tội.
Trời đã hửng sáng bên ngoài khung cửa kính lớn, Diệp An nhớ tới việc Thanh Hoa đêm qua vừa mới uống rượu, sáng nay nhất định sẽ nhức đầu bèn ngồi dậy, chỉnh trang đầu tóc quần áo một chút rồi mới rời khỏi căn phòng. Nhà Trúc Thanh có quá nhiều phòng cho khách, Diệp An chỉ biết tội cho người phải quét tước mà thôi.
Lúc bước vào phòng bếp, Diệp An trông thấy bóng lưng Trúc Thanh đang lục cục nấu canh. Liếc nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, còn quá sớm so với tác phong năm xưa của cô bạn. Hình như nghe thấy tiếng động từ đằng sau, Trúc Thanh ngoảnh mặt lại, ngạc nhiên, "Ơ, Diệp An, sao cậu đã dậy rồi?"
"Tớ..." Diệp An liếc nhìn chiếc nồi đặt trên bếp, nuốt lại lời định nói, "Cậu đang nấu canh giải rượu cho Thanh Hoa à?"
"Ừ." Trúc Thanh đặt tầm nhìn về với công việc dang dở, miệng vẫn tiếp tục bảo, "Nếu tớ mà biết trước cậu cũng muốn dậy sớm nấu cho cậu ấy thì tớ đã an phận sung sướng trong chăn rồi."
Diệp An giật mình, song thầm nghĩ lại, có lẽ cũng không khó đoán đến thế. Dù đã bẵng đi những thói quen cũ được một khoảng thời gian, cô vẫn không thể quên được chúng. Cũng như Thanh Hoa vậy. "Xong xuôi!" Còn đang mải nghĩ vẩn vơ, tiếng reo mừng của Trúc Thanh tức thì kéo Diệp An quay về với thực tại, "Diệp An, mang lên cho Thanh Hoa đi. Cậu ta chưa dậy cũng phải bắt cậu ta mở mồm ra uống!"
"Sao lại là tớ?" Diệp An ngơ ngác.
"Cậu có thể nói ra một câu ngớ ngẩn như vậy được ư, mở mắt ra trông thấy cậu đích thân đến đưa canh, nhất định khỏe hơn, tỉnh táo hơn, hiệu nghiệm hơn gấp trăm lần!" Trúc Thanh giải thích như một lẽ đương nhiên, còn nhìn Diệp An với ánh mắt 'cậu đúng là ngốc nghếch'.
Diệp An nhất thời lưỡng lự, canh là Trúc Thanh nấu, nhà là của vợ chồng Trúc Thanh, đến căn phòng cũng là quà của Trúc Thanh tuốt, mình lại chỉ là một người bạn họa chăng mới gặp nhau, bấy lâu nay bặt vô âm tín, hôm qua còn chiến tranh lạnh với người ta, sao dám cướp công? Nghĩ thì nghĩ thế, tay cô vẫn nhận lấy chiếc bát từ Trúc Thanh.
"Vẫn nhớ đường chứ?" Trúc Thanh dụi mắt, tựa hồ còn hơi ngái ngủ.
Diệp An mỉm cười gật đầu, ra dấu OK cho nàng rồi bước lên cầu thang.
Cảm giác như... trống ngực đang đập liên hồi. Rất hồi hộp - thầm hỏi không biết nếu Thanh Hoa mở mắt, liệu tất cả những tổn thương chia rẽ hai người có đột nhiên biến mất không, hay chỉ càng ý thức hơn được khoảng cách giữa bọn họ từ lâu đã xa như mặt trăng và mặt trời, hoàn toàn hết cơ hội cứu chữa.
Năm đó là lỗi của ai, là ai buông tay trước, đã chẳng còn quan trọng.
Cứ thế, Diệp An đứng trước cửa phòng Thanh Hoa. Có điều, nó hơi hé mở, bên trong còn vang lên tiếng cười nói vui vẻ. Là một thanh âm có chút quen tai, Diệp An chần chừ một hồi, cũng không rõ hai người kia đang nói gì nữa, sau chốc lát mới quyết định đặt tay lên nắm đấm cửa, đẩy nó ra.
Thanh Hoa đang ngồi dựa lên đầu giường, miệng nở nụ cười. Cô em họ tên Linh kia thì ngồi trên chiếc ghế kê kế bên, gương mặt hớn hở, dường như họ đang hàn huyên một chuyện gì đó rất hài hước thì phải. Thế mà mình cứ nghĩ tỉnh dậy cậu ta sẽ phải nhăn nhó khó chịu chứ - Diệp An cảm giác cơ mặt của mình giần giật.
"Diệp An." Thanh Hoa nhìn thấy Diệp An trước tiên, vẻ mặt ngạc nhiên. Đến khi phát hiện ra bát canh cô đang cầm, Thanh Hoa mới vỡ lẽ, "Cậu mang cho tớ à?"
"Tiếc quá!" Linh quay sang, mặt hơi nhăn lại, "Nếu biết chị sẽ nấu canh thì tối qua em đã không mất công đi mua."
Diệp An nghiêng đầu, tức thì trông thấy một bát canh giải rượu loại ăn liền đang nằm trên mặt bàn đầu giường, hình như đã vơi đi phân nửa. Cô thắc mắc, "Em mua từ tối qua?"
"Lúc em bảo em không gia nhập cùng bọn chị ấy. Em cứ đắn đo mãi, hễ cứ uống rượu vào thì chị Thanh Hoa sẽ cảm thấy không khỏe, em sợ sớm ra đau đầu lại chẳng có ai trông, dù sao hai chị cũng uống rượu mà, em tưởng các chị không dậy nổi cơ. Thế là em ghé qua cửa hàng tiện lợi 24 giờ, đi đêm thì đúng là sợ thật đấy, nhưng mà không đi thì lo lắng không thôi." Linh giải thích, ngữ điệu con bé thậm chí còn rất chân thành.
Diệp An không biết phải diễn tả tâm trạng của mình ra làm sao nữa. Luận điệu cô bé khiến cho cô cảm thấy vô cùng hợp lí, lại pha trộn cả một sự quan tâm vượt mức bình thường. Xem kìa, ba người uống rượu, vậy mà em gái bạn mình nó lại chỉ mua thức giải rượu cho một người. Vừa có chút kể công, lại vừa làm cho người ta ấm lòng đồng thời cũng nảy sinh áy náy. Hơn nữa, con bé còn khiến cho hai đứa mang danh bạn tốt như cô và Trúc Thanh mờ nhạt đi rất nhiều.
"Đúng là tiếc thật, bọn chị đã phải dậy sớm như vậy để nấu canh cho Thanh Hoa." Diệp An lẳng lặng chốc lát rồi thở dài, mở miệng nói, người còn hơi xoay lại, "Không biết giờ phải làm gì nữa."
"Chờ chút!" Đúng như dự đoán của cô, Thanh Hoa bật ngồi thẳng lưng, duỗi tay với gọi, "Từ từ đã, Diệp An."
Diệp An cố nín cười, đúng rồi, vậy mới là người bạn thân năm nào của mình chứ, mình đã dám chắc cậu ấy sẽ không bao giờ nỡ lơ là sự săn sóc của mình mà. Cô tự điều chỉnh lại tâm trạng cùng vẻ mặt của bản thân, sau đó hờ hững quay người lại, hỏi, "Sao?"
"Đầu tớ vẫn đau, chắc do lâu không uống nên tửu lượng lại giảm đi đáng kể rồi. Mau đưa canh qua đây." Thanh Hoa chống tay giữ đầu, khẽ bảo.
Diệp An vui thầm trong lòng, danh chính ngôn thuận tiến lại mé còn lại của chiếc giường, đứng đối diện với Linh, đưa Thanh Hoa chiếc bát, "Thật ra đây là do Trúc Thanh tự tay nấu đấy, tớ chỉ phụ trách bưng nó lên đây hầu tận miệng cho cậu thôi."
Thanh Hoa nhận lấy chiếc bát, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ nên một đường cong dịu dàng. Diệp An biết, Thanh Hoa sẽ hiểu, rằng dù Trúc Thanh không nấu cho cậu ấy, vẫn sẽ có Diệp An. Thuở xưa, đôi khi Diệp An còn nghĩ, liệu giữa hai đứa có tồn tại thần giao cách cảm hay không, không thì cớ sao bọn họ có thể hiểu nhau đến như vậy. Giờ ngẫm lại, có lẽ phần nhiều đều nhờ vào sự nhạy cảm và thấu hiểu của Thanh Hoa thì đúng hơn. Thanh Hoa thực sự quan tâm đến Diệp An, vậy nên chẳng cần Diệp An mở lời, cậu ấy cũng sẽ biết điều Diệp An đang cất chứa trong đầu.
Vậy nên, đột nhiên Diệp An lại cảm thấy rất không thích hành động ban nãy của mình.
Nó khiến cho Diệp An cảm giác như, mình đang lợi dụng tình cảm của Thanh Hoa chỉ để... thỏa mãn lòng tự cao của bản thân vậy.
Điều buồn hơn, đây chẳng phải lần đầu.
--------------------
Trong một ngày mùa đông hiếm hoi nắng trải, Hướng Hòa tranh thủ rủ Diệp An ra công viên vẽ tranh. Địa điểm: vẫn là nơi chốn bí mật của bọn họ.
Trước khi đi, Diệp An có nhìn lướt qua phòng kí túc một lượt, hiện tại chẳng có ai ngoài Thanh Hoa, có điều hình như cậu ấy đang bận mải chuyện gì đó, dạo này trông lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ. Đương lúc băn khoăn không biết có nên cắt đứt dòng suy tư của người ta chỉ vì muốn thông báo mình sẽ ra ngoài hay không thì đột nhiên mắt Thanh Hoa thoáng vụt sáng, sau đó cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn Diệp An, "Cậu ra ngoài à?"
"À... ừ, tớ định ra ngoài tản bộ một chút, ở lâu trong phòng bí bách quá." Diệp An trả lời, lòng lại rối bời. Cô chưa hề nói ai biết việc mình đang hẹn hò với Hường Hòa, ngay cả Ngọc Hồ - người thường xuyên chứng kiến cảnh tượng Hướng Hòa bám đuôi Diệp An đi tới lớp học cũng chưa từng dò hỏi. Hiện tại, Diệp An vẫn chưa có dũng khí để cho bất kì ai biết.
Nhất là Thanh Hoa.
"Đợi chút, để tớ đi với cậu." Thanh Hoa đứng dậy, tay nhanh chóng sắp sửa một ít đồ quanh giường.
"Hả? C-Cậu đi với tớ à?" Diệp An bối rối, hoảng hốt muốn tìm một lí do để trốn tránh, "Không phải cậu đang phải nghĩ đề tài cho khoa hay sao?"
"Ở lì mãi trong phòng không giúp tớ nảy ra ý tưởng gì hết." Thanh Hoa vừa đáp xong, động tác lại khựng lại. Không khí trong phòng nhất thời hơi chìm xuống, Diệp An còn đang nghĩ xem nên viện cớ thế nào, Thanh Hoa đã xoay người lại, đối diện với cô, thả người xuống ngồi trở lại trên giường, nét mặt đã chẳng còn sự nhiệt tình như vừa xong, chỉ còn một nụ cười nhàn nhạt, "Mà thôi, nghĩ lại thì giờ tớ cần yên tĩnh nhiều hơn. Cậu nói đúng, tớ nên ở lại trong này tu tâm dưỡng tính."
Giây phút ấy, Diệp An chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có điều, câu chuyện của nửa tiếng sau, lại diễn biến rất khác so với những gì cô hằng tưởng.
Ngồi bên cạnh Hướng Hòa, Diệp An chỉ ngẩn người, không biết đã thả trôi tâm trí đi tận nơi nào. Thỏ Xám nằm ngủ trong lòng cô, chẳng hề bị chút phiền muộn nho nhỏ của chủ nhân làm ảnh hưởng nhã hứng hưởng thụ một ngày đẹp trời. Hướng Hòa sau khi phác thảo vài đường mới nhận ra Diệp An là lạ, quyết định dừng tay, quay sang thắc mắc, "Tiên sinh à, ngài sao thế?"
Diệp An hơi nhướng mày, ánh mắt vẫn dõi theo vụn mây tí hon chậm rãi xuôi theo nền trời. Cô có cảm giác dường như Thanh Hoa biết rồi. Thanh Hoa hiểu cô như vậy, quan tâm cô như vậy, sao có thể không biết. Diệp An với Thanh Hoa như hình với bóng, có rất nhiều việc cô thậm chí còn không cần nghĩ đã muốn đáp ứng người bạn thân của mình, song chỉ có chuyện tình cảm lại không thể đơn giản như thế.
Đó là người bạn thân nhất của cô, là người sánh vai với cô từ nhỏ tới lớn. Yêu ai cũng được, đối tượng dù là nam hay nữ, cũng không thể tưởng tượng đặt nó lên người Thanh Hoa.
Thật sự rất khó để hình dung cảnh tượng bạn lại hẹn hò với bạn gái mà bạn coi như chí cốt - Diệp An buồn bã, và cũng thực sự rất khó để có thể cự tuyệt người ấy. Tình bạn cùng tình yêu, nếu chỉ có thể giữ một, Diệp An nghĩ mình sẽ lựa chọn tình bạn. Tình bạn bền chặt biết bao, còn tình yêu... Diệp An liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thời điểm đáp lại ánh mắt hiếu kỳ của Hướng Hòa, mọi sự rầu rĩ nhất thời lại biến mất không còn chút tăm hơi.
"Cái vẻ mặt gì vậy?" Diệp An phì cười.
Hướng Hòa mở to mắt, chiếc khăn quàng cổ quá khổ hôm nay lại che kín đến tận bờ môi, làn da trắng nõn ửng hồng, tóc dài buộc cao, áo phao phồng lên trông chẳng khác gì quả bóng. Tư thế vẽ cũng hơi bất tiện, thế nhưng Hướng Hòa đã hùng hồn tuyên bố mùa đông mà, rét đến mức không thể làm gì khác, vậy nên chỉ đành cố gắng thôi. Diệp An cũng chưa từng trông thấy tác phẩm nào của Hướng Hòa, yêu nhau được gần nửa tháng rồi mà hai đứa ngoài ăn uống ra cũng chỉ có lên lớp với nhau, mà lúc học Diệp An lại rất chăm chú, gần như khiến Hướng Hòa cũng nghiêm túc theo. Diệp An chỉ biết Hướng Hòa khá nổi tiếng ở trong trường, đoán chừng là người rất tài nghệ, tuy nhiên lại chưa được tận mắt chứng kiến.
Hôm nay trông thấy kẻ trong lời đồn đại của mọi người mang theo dáng vẻ ngốc nghếch ngờ nghệch ngồi đây thể hiện tài năng cho mình xem, thật sự khiến Diệp An cảm thấy rất vi diệu.
"Đang hỏi cậu, cậu lại cười." Hướng Hòa lẩm bẩm, lại quay mặt về phía tờ giấy trắng.
"Hôm nay thời tiết rất tốt, cũng đâu lạnh lẽo gì lắm, cần gì phải mặc dày như vậy? Không khó chịu sao?" Diệp An bắt lấy tay Hướng Hòa, trêu chọc.
"Sáng nay lúc ra đường thì lạnh thật, giờ tiên sinh nhắc, tại hạ mới để ý tới tiết trời. Được rồi, cởi thì cởi." Hướng Hòa đặt bút chì xuống, vốn đang định kéo khóa áo phao thì tự dưng quay ngoắt sang nhìn Diệp An, "Nguyễn tiên sinh không định che mắt hay xoay đi gì gì đó à? Kỹ năng tỉnh bơ nhìn con gái nhà người ta cởi đồ sao lại có thể điêu luyện như vậy? Người ta vừa ngại ngùng lại vừa bị khiêu khích!"
Diệp An cười, còn không quên đánh vào vai Hướng Hòa, mắng, "Cái mồm cậu đó, bớt nói linh tinh được rồi! Lá gan ngày càng phình ra."
Hướng Hòa cũng thôi không đùa nữa, nghiêm túc cởi áo phao với khăn quàng ra, để lộ gương mặt thanh tú vô cùng ưa nhìn. Mỗi lần ngắm Hướng Hòa, Diệp An đều tự hỏi, một cô gái xinh đẹp như vậy lại yêu mình, có phải khiến người ta phẫn nộ lắm hay không? Dù bản thân cũng luôn tự nhận mình chẳng kém cạnh ai chút nào, cơ mà... vừa cùng là con gái, vừa không có quá nhiều tài lẻ, lại không thể cảm thụ được sở thích liên quan tới mấy thứ nghệ thuật của người ta... Nghĩ là tò mò, Diệp An vô thức lên tiếng, "Hướng Hòa, cậu không sợ ma sao?"
"Cậu tôi còn không sợ nữa là dăm ba con ma." Hướng Hòa như thể buột miệng trả lời.
Lập tức lại ăn một trận liên hoàn cước của Diệp An.
"Mà thôi, cho hỏi, sao ban nãy đột nhiên lại bí xị ra vậy? Có gì khó nghĩ à?" Hướng Hòa giữ tập giấy, vẻ mặt thôi bỡn cợt, thay vào đó còn pha chút lo âu, "Nói tôi nghe xem nào, biết đâu tôi có thể giúp. Cậu biết đấy, chỉ cần cậu mở lời, tôi sẵn sàng cống hiến hết mình luôn!"
Diệp An hơi nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lát mới đáp, "Thật ra thì... dạo này tôi có chút xích mích với Thanh Hoa. Vẫn chưa biết xử lí thế nào hết."
"À... là cô bạn nối khố." Hướng Hòa gật gù, "Tính cách ôn hòa, tốt bụng như thế, thật đúng là làm người ta có thiện cảm. Có điều người như vậy thường hay ngậm tâm sự vào trong lòng lắm nhỉ?"
"Cũng đại loại thế đó, từ lâu rồi cậu ấy đã không hay chia sẻ phiền muộn với tôi." Diệp An rầu rĩ, tay vuốt ve đầu Thỏ Xảm.
"Cậu đang ở chung kí túc với em ấy phải không?" Hướng Hòa như nảy ra sáng kiến gì đó, mắt lại rực rỡ lấp lánh rồi, "Hay là tạm thời qua ở nhà của tôi vài ngày đi?"
"Hả? Qua ở nhà cậu?" Phản ứng đầu tiên của Diệp An là sửng sốt, sau đó cô đan chéo hai tay, "Không được!"
"Sao lại không được? Cách mặt nhau một chút có khi lại dễ nói chuyện đấy." Hướng Hòa quyết không buông tha cho ý tưởng hay ho của mình.
"Ai bảo cậu vậy, cách mặt có khi lại càng làm tình huống khó hơn ấy chứ. Lâu dần nhỡ đâu chẳng ai chịu mở lời trước thì sao?" Diệp An chống nạnh, "Hơn nữa, nhà cậu ở đây? Vậy còn bố mẹ cậu thì sao? Tôi qua đó không phải ngại chết à? Chưa kể, mẹ tôi dặn, trước khi yêu đủ năm năm thì tuyệt đối không được phép sống chung với người yêu!"
"Cô tâm lí thật, đặt thời hạn năm năm luôn." Hướng Hòa hơi híp mắt lại cảm thán, rồi bổ sung, "Nhà chỉ có mình tôi ở thôi, người nhà tôi làm việc ở thành phố khác, rất bận rộn, cũng buôn bán bình thường thôi, thi thoảng lắm mới về, mà không qua chỗ tôi đâu."
Diệp An hơi ngạc nhiên, ngẫm lại thì đây là lần đầu tiên Hướng Hòa chia sẻ về tình cảnh gia đình mình với cô, trước đây cô không hỏi thì Hướng Hòa cũng không chủ động kể. Hóa ra Hướng Hòa ở một mình, có lẽ không phải chỉ riêng thời điểm này, mà còn rất nhiều năm về trước nữa. Chẳng hiểu sao Diệp An liên hệ một chút đến Thanh Hoa - Thanh Hoa cũng như vậy đấy, bố đi vắng, bình thường cậu ấy ở nhà luôn là một người cô đơn. Vì không muốn để cậu ấy cảm thấy buồn chán, Diệp An rất hay lôi kéo Thanh Hoa đi đâu đó, khi thì dạo phố, khi thì đến nhà mình xem phim. Bây giờ đây lại đến Hướng Hòa, chẳng biết có phải do số mình quá sung sướng, đầy đủ mẹ cha cả nhà hòa thuận... Phải rồi, giờ còn tính thêm cả một đứa em trai nữa.
Nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý chuyển đến nhà Hướng Hòa ở tạm vài ngày. Cứ coi như thăm nhà người yêu đi!
-------------------
Diệp An ngơ ngác nhìn bát canh đã cạn không biết từ bao giờ, sau đó cúi xuống dụi mắt. Phải rồi, cũng là bắt đầu từ khi đấy... rồi chẳng biết tại sao, đến bây giờ cô vẫn mơ hồ không rõ nguyên cớ do đâu mà bọn họ lại chia cách lâu đến thế. Diệp An và Thanh Hoa từng như hình với bóng, cuối cùng cũng có một ngày tự hỏi rốt cuộc do ai đã chủ động rời đi?
"Trúc Thanh ngủ tiếp rồi à?" Thanh Hoa hỏi.
"Ừm, nấu xong đi ngủ luôn rồi." Diệp An cũng chỉ biết gật đầu, hỏi gì đáp nấy. Cô bé Linh ngồi một bên nãy giờ vẫn bảo trì lặng im, bấy giờ mới khẽ thở dài rồi đứng dậy, "Hôm nay em có hẹn học nhóm, em đi nhé."
"Đi cẩn thận." Thanh Hoa nhìn Linh, "Đi sớm về sớm, ăn hay không thì báo cho chị em một tiếng."
Chờ tới lúc Linh đã rời khỏi căn phòng, Diệp An mới cảm thấy hô hấp của mình như được khai thông trở lại. Cô thả lỏng cơ thể, tựa hẳn lưng về đằng sau. "Cậu định bao giờ đi làm tiếp?" Thanh Hoa chợt hỏi.
"Tớ á? Hmmm, giờ bố mẹ tớ vẫn đang ở trên này, vụ nhà cửa thì cần đến tớ lo sao?" Diệp An liếc nhìn Thanh Hoa, "Chơi mãi cũng chán, tớ làm người của công việc quen rồi, giờ rảnh tay rảnh chân chịu không nổi, chắc sẽ sớm quay lại."
"Có ai như cậu đâu, được cho nghỉ lại không thích." Thanh Hoa thở dài. "Biết tự chăm sóc lấy bản thân mình đi."
"Tốt hơn cái người biết rõ uống rượu vào sẽ choáng váng mà vẫn uống nhiều ấy chứ." Diệp An lấy điểm tựa để đứng dậy, vòng một vòng lấy bát đĩa, xoay lưng định bụng đem đi rửa, "Tớ khác xưa rồi đấy nhé, giờ tớ thật sự đã có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mà."
"Diệp An." Thanh Hoa gọi.
Diệp An dừng bước, thắc mắc quay đầu lại, "Gì thế?"
Thanh Hoa lẳng lặng nhìn Diệp An, cặp mắt đen hun hút sâu như đáy đại dương. Vốn dĩ đó từng là một đôi mắt chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cô an tâm và thấu hiểu; bây giờ, Diệp An chỉ cảm giác bồn chồn, cũng có chút chua xót. Thời gian rất tàn nhẫn, dù cho nhiều thứ có thể vẫn chưa từng đổi thay, nhưng chỉ cần nghĩ đến có những mối quan hệ đã không còn vẹn nguyên như thuở ban đầu, lòng sẽ đau như bị dao cứa.
"Diệp An..." Thanh Hoa như đang muốn nhẩm lại cái tên đã từng rất thân thuộc ấy, một lần, rồi nở một nụ cười nhẹ, "Cậu biết không, cho đến tận bây giờ, tớ vẫn rất thích cậu. Thực sự rất thích cậu."