Tuy rằng giọng nói có tùy tiện, nhưng không khó nghe ra lời nói của nàng có ngụ ý. Hách Liên Dận Hiên cúi đầu nhìn nàng, Dạ Tiểu Nhụy thấy hắn còn không chịu buông tay, lại dám nhìn mình bĩnh tĩnh như vậy, cố ý lẳng lơ nâng hai tay ôm cổ hắn, vẻ mặt xấu xa cười trừng mắt nhìn hắn, ám muội nói:

“Chàng thông minh như vậy, hẳn là biết tôi đang nói cái gì ! Vương gia tướng công.”

Nhìn hành động của nàng, nghe lời trong miệng nàng thổ lộ, Hách Liên Dận Hiên, khóe miệng cười nhạt, làm như không nghe thấy nàng nói gì, ôm lấy thân thể nàng đi cà nhắc nhảy vọt lên không trung, Dạ Tiểu Nhụy chớp mắt một cái thấy hắn ôm mình bay lên không trung, sợ tới mức thân mình run lên, hai tay vòng bên cổ hắn trở lên cứng nhắc, nắm chặt lấy quần áo hắn không dám buông ra.

“Không phải sợ hãi, không ngã được xuống.”

Thanh âm nam tính mạnh mẽ mà ôn nhu theo gió một lần nữa bay vào trong tai nàng, Dạ Tiểu Nhụy vì sợ hãi đang nhắm mắt lại,quá kinh ngạc mà mở mắt ra, nhìn hắn khoảng cách gần như vậy không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần đầu cảm thấy hắn động lòng người, nhưng đây là lần đầu tiên nghe hắn nói chuyện.

Hai người từ nóc nhà vương phủ cùng nhau rơi xuống, giống như sao băng bay vụt phía đường chân trời, trong chốc lát, Hách Liên Dận Hiên đã ôm nàng đi vào trong viện,

Đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng vào giường, bị thả ra bất ngờ, Dạ Tiểu Nhụy vội vàng ngồi thẳng người dậy, tựa đầu vào giường cảnh giác nhìn hắn, thầm nghĩ, lần này hắn để lộ tướng mạo thật của mình, hắn sẽ không giậu đổ bìm leo ăn đậu hũ của nàng chứ? Tuy rằng hắn còn chưa có tự mình thừa nhận hắn không phải là ngốc tử, nhưng có ngốc tử biết viết bút lông không phải là rất kỳ quái hay sao, huống chi ngốc tử còn có thể giống như chim nhỏ bay tới bay lui? Ngốc tử cũng không cho phép hắn là đồng loại với mình, nhìn hắn vừa rồi biểu hiện như vậy, giống như chính hắn cũng đã thừa nhận.

Hách Liên Dận Hiên sau khi đặt nàng xuống, liền ngồi bên cạnh, hai tay vòng qua thân, muốn giúp nàng cởi giày thêu nhìn xem nàng thương thế thế nào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nàng nhìn chằm chằm chính mình, liền cười cười hỏi:

“Nương tử ngồi trên giường, ánh mắt như vậy nhìn tướng công, không sợ tướng công có ý nghĩ kỳ quái hay sao?”

Dạ Tiểu Nhụy thấy hắn buông lời trêu chọc nàng, không nói nhiều lời, liền giơ chân đạp, con bà nó, thật sự là muốn ăn đòn, còn muốn động vào chân nàng, đi tìm chết rồi.

Nhưng chân vừa mới vung lên, đã đau đến không thể hạ xuống được, làm sao có sức tung ra một thế tuyệt đỉnh cao thủ được, cho dù người ta hiện tại động cũng chưa động, nàng cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn. Hách Liên Dận Hiên buồn cười nâng cái chân đang vung lên của nàng.

“Xem ngươi về sau còn kiêu ngạo như thế nữa không, nữ nhân dã man.”

Giọng nói đạm bạc nhưng có chút cưng chiều, vừa nói chuyện vừa cởi giầy giúp nàng, đưa tay cởi lớp bọc trên chân nàng, chính là chân chủ nhân cũng rất bại não, vừa nghe được lời hắn nói, đã muốn rút chân mình về, vừa mới khẽ động một chút, nàng đã kêu to một tiếng.

Hách Liên Dận Hiên lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, lần nữa nắm lấy chân nàng, nhẹ nhàng gối trên đùi mình, vừa cởi lớp vải bọc trên chân nàng, vừa ngẩng đầu nói:

“Nếu như muốn đá ta, đợi chân mình khỏi cũng không muộn?”

“Ai… Ai muốn đá ngươi, không biết xấu hổ.”

Hiện tại không đá, ta sợ sau nàng không có cơ hội đá, nhưng là ngoài miệng vẫn phải phủ nhận ý niệm trong lòng mình.

“Ặc? Có lẽ tướng công nghĩ lầm rồi”

Dứt lời, Hách Liên Dận Hiên đã thay nàng cởi xong quần áo, nhìn đôi chân trắng nõn hiện ra trước mắt mình, trên mu bàn chân có chút sưng đỏ, do vì chàng mà bị thương mu bàn châm, chỗ bị thương còn có một khối màu xanh đen, xem tình hình hiện tại còn sưng.

Nhìn nàng trên đùi bị thương, Hách Liên Dận Hiên trong lòng đau đớn, nhưng một ý nghĩ khác làm cho trên mặt hắn lại nở nụ cười thản nhiên, cũng tốt, đỡ phải xem nàng chạy loạn khắp nơi, nhìn vết thương trên đùi, theo đánh giá cũng phải vài ngày mới hồi phục, miễn cho nàng lại trèo tường ra cửa gây chuyện, nếu như lúc này nàng còn làm ra chuyện phản nghịch, trong cung có người đang lo không bắt được nhược điểm của nàng. Chỉ sợ lại nháo một hồi đại sự làm cho hắn bất an, lấy hiểu biết của hắn về nàng, nàng thực sự có bản lãnh làm ra việc lớn.

Vốn đang nóng giận một hồi, hiện tại lại ngoan ngoãn tựa vào đầu giường, có thể thế nào, ai kêu lại hiện tại què một chân, nhìn hắn cẩn thận thay nàng cởi bó chân, lại nhìn gương mặt lạnh lùng nhìn nghiêng, cái người đồng giường cộng chẩm mỗi ngày cùng mình lại có chút xa lạ, cái cảm giác này giống như ở cùng người vô cùng xa lạ. Nàng biết, hiện tại hắn muốn xem chân nàng bị thương thế nào, chính là giờ phút này hắn làm cho nàng vô cùng bối dối, làm nháo một hồi, lòng của nàng thực bình tĩnh, bởi vì tâm bĩnh tĩnh làm cho xung quanh bắt đầu tĩnh lặng, âm thanh duy nhất chỉ có bộ ngực phập phồng hoảng hốt của nàng và hô hấp thâm trầm của hắn, nàng có cảm giác thật áp lực, nhịp tim cũng chầm chậm dần, một chút, một chút, thực sự là không có thói quen nhìn hắn hiện tại, vẫn là ngốc tử trước kia là tốt nhất. Hiện tại nhìn qua không có nửa điểm ngu dại, chính nàng không thích hơi thở nam nhân thành thục phát ra từ hắn, bởi vì mùi vị này làm nàng cảm thấy bên người khí tức nguy hiểm.

“A~”

Thời điểm Dạ Tiểu Nhụy ngẩn người, Hách Liên Dận Hiên không biết khi nào lấy ra một lọ thuốc mỡ, mới hơi đụng vào một chút, nàng đau liền thét to lên/

“Đau lắm hả?”

Con bà nó chứ, không đau ta kêu lớn như vậy sao? Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại:

“Ngươi thử xem?”

Hách Liên Dân Hiên âm thầm cười, nàng như thế nào trả lời hắn, hắn đều có thể đoán được, thấy giờ phút này nàng còn mạnh miệng như vậy, cố ý thu hổi tay lại, đứng dậy xấu xa hỏi:

“Tôi không muốn thử, nhưng ta muốn…’

Dạ Tiểu Nhụy mới vừa thả lỏng tâm tình một chút, nhìn hắn xấu xa đứng dậy, đi tới gần mình, trong lòng lóe ra các loại trường hợp biến thái có thể xảy ra, hắn sẽ không nổi thú tính ăn nàng chứ, mồ hôi đầm đìa, nàng biết sự lợi hại của hắn rồi, nhiều lần thua thiệt, xbị chơi xỏ nhiều lần như thế nàng dĩ nhiên biết

Hách Liên Dận Hiên đã ngồi đến gần nàng,

“Người muốn gì chứ?”

“Tôi muốn thử xem…”

Lời nói vừa ra miệng, hắn đã dựa vào người nàng, Dạ Tiểu Nhụy ngừng thở, mở to hai mắt nhìn hắn dựa vào mình, hai người khoảng cách càng gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhay, Hách Liên Dận Hiên hai mắt như ánh sao khẽ mỉm cười, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm nàng, nhìn nàng lông mi cong vút, hai mắt thật to, cúi đầu, ở trước môi nàng, nhẹ cắn một cái, rồi buông ra, dịu dàng nói:

““Ta muốn nếm thử son trên môi nương tử, bất quá chờ bữa tối qua đi rồi chậm rãi thưởng thức.”



Hách Liên Dận Hiên vừa mở miệng, lập tức ở trước nàng đứng dậy, vẻ mặt xấu xa cười cười nhìn nàng trừng mắt, xoay người rời khỏi giường, hắn biết nếu không mau tránh xa, chỉ sợ với tính tình của nàng, lại động cước động thủ, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là nàng, tuy rằng biết nàng rất dễ bị chọc giận, nhưng nhịn không được muốn chọc ghẹo nàng một chút.

“Hách Liên Dận Hiên, có gan thì ngươi đừng chạy, ngươi lại đây cho lão tử, ngươi là đại sắc quỷ, đại hỗn đản, đại lừa đảo”

Dạ Tiểu Nhụy quả liên như hắn suy nghĩ, buồn bưc di động thân thể muốn chính mình đứng lên nhưng lại đau không thể nhúc nhích được, đành phải dùng miệng để trút giận, mà người bị mắng như chỉ bị kéo vạt áo, bình yên ngổi trên ghế nhìn nàng, hắn thản nhiên tự đắc làm cho ngọn lửa thiêu đốt trong lòng nàng càng thêm kịch liệt.

Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng ho khan, nguyên là hôm qua Thôi ma ma tiền nhiệm mang theo người hầu truyền bữa tối, nếu là trước kia Thôi ma ma khẳng định sẽ giáo huấn nàng nói chuyện không giáo dưỡng,nói vậy hiện tại Thôi ma ma cũng biết nên coi như lời gió thoảng ngoài tai coi như không nghe thấy, bày ra bộ mặt ngàn năm không thay đổi, cung kính cúi người:

“Lão nô cấp Vương Gia, Vương Phi khấu lễ”

Nói xong, đến gần bên trong cánh cửa, lui xuống cạnh cửa.

Một đám nha đầu trong tay là trân sơn hải vị nối đuôi nhau mà vào, Thôi ma ma đứng một bên nghiêm túc sai sử, đợi đến khi thượng xong. Bọn nha hoàn đứng bên một hàng, Thôi ma ma một lần nữa nói:

“Mời hai vị chủ tử dùng bữa”

Dạ Tiểu Nhụy ngồi bên đầu giường vẫn không nhúc nhích, con bà nó, nếu ta có thể đứng lên, lão tử còn kêu ngươi làm gì nữa, ta đã sớm đói bụng đến nỗi da bụng dính lưng rồi.

Thôi ma ma cúi người thấy nàng thản nhiên không có đứng dậy, hơi hơi gương mắt, thấy được trên chân nàng có vết thương, trừng mắt hơi giãn ra, nhìn Vương Phi nhìn về phía mình lại rũ mí mắt xuống, vui sướng khi có người gặp họa nhưng sắc mặt vẫn trang nghiêm như sự không liên quan đến mình.

Dạ Tiểu Nhụy nhìn thấy thần sắc bà ta, thầm nghĩ, ngươi cứ đắc ý đi, đảo mắt nhìn hai hàng người hầu, không biết hoàng tộc cổ đại nghĩ cái gì, chẳng lẽ nhiều người nhìn mình ăn như vậy thực nhẹ nhàng sao? Hại nàng lần đầu tiên vào phủ đã bị đội hình này hù dọa nha, các nàng cũng bị tư thế của nàng hù ngã, cũng may dần đà cũng thành thói quen, nàng cũng không muốn một đám người này nhìn nàng chê cười, hơn nữa nhìn thấy mụ già này nàng liền cao giọng.

Hách Liên Dận Hiên nhìn nàng, kỳ thật sớm biết nàng đói bụng, chẳng qua là ở trước mặt hắn không dám phân phó người hầu, lại không nghĩ làm trò trước mặt mọi người nhờ hắn hỗ trợ, trong lòng nhất định còn hỏa giận hắn, nghĩ tới cười cười nhìn Thôi ma ma nói:

“Các ngươi tất cả lui ra, nương tử đang cùng ta bực mình.”

Nghe được phân phó, Thôi ma ma có chút khó hiểu nhìn về phía Vương gia, nhưng lời nói chủ tử không thể không nghe, liền dẫn bọn người hầu nhất loạt lui ra ngoài,

Người trên giường, vẻ mặt ngạo khí, liếc mắt ngả ngớn nhìn về Hách Liên Dận Hiên, không tồi, vẫn còn biết điều, vậy thì tha thứ cho ngươi một ít, trời đất bao la, ăn cơm mới là chuyện lớn nhất, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi cơ hội lấy lòng.

“Lại đây”

Hách Liên Dận Hiên cũng không nói gì, ánh mắt nhìn nàng vừa lạnh vừa ấm, u nhã đứng dậy đi đến trước người nàng, không đợi nàng lên tiếng cúi người đem nàng ôm lấy, hướng bàn ăn đi đến.

Dạ Tiểu Nhụy cũng không kinh ngạc, xem ra bọn họ có thể coi là tâm tư liên thông, tuy rằng không nói chuyện, nhưng là hắn có thể biết nàng trong lòng muốn gì, bị hắn ốm kỳ thật cảm giác không tệ lắm, người này thật là tướng công của nàng sao? Thiệt là nhiều lần nàng nghĩ nếu như hắn không phải người ngốc thì có phải tốt không, nhưng bây giờ có chút không tiếp nhận được, hai ngày nay nàng như thế nào, chuyện lạ, chuyện xấu, cái gì cũng bon chen đến.

Đi tới trước bàn, Hách Liên Dận Hiên đặt nàng trên ghế bạch đàn, tự mình cũng ngồi xuống, cầm đũa trên bàn đưa đến trước mặt nàng.

Dạ Tiểu Nhụy đâu rồi, con người sáng khoái, gặp chuyện đến cũng nhanh đi cũng nhanh đâu rồi, tư tưởng của nàng khá lớn, tâm tình tương đối mau, trong lòng đã không còn để ý, chính là ngoài mặt vẫn mang bộ dạng hung thần ác sát, chẳng qua không muốn cho hắn biết được ý tưởng trong lòng nàng, cảm thấy cứ như thế tha thứ cho hắn thật mất mặt, cảm thấy chính mình cùng hắn nhận thua, dù sao chính nàng cũng không biết nàng trong lòng nghĩ một, bề ngoài lại biểu hiện một nẻo, nàng cũng không biết vì sao lại cùng hắn giận dỗi, chính là muốn thế nào thì làm thế đó, đây chính là một nữ nhân bốc đồng điển hình.

Nhìn hắn đưa đũa tới, vẻ mặt liều chết đoạt lấy, bắt đầu bới cơm.

Trong lòng nói thầm, làm chi tốt với tôi như vậy, muốn là cho tôi áy náy nha, ta không có khả năng tha thứ cho một tên đại lừa gạt, đại lừa đảo, trộm ngẩng đầu trừng mặt nhìn hắn một cái, lại tiếp tục bới cơm, hắn rốt cuộc là người như thế nào, hiện tại nhìn qua hắn có chút giống Mỹ Hoàng Hách Liên Dận Khải, chính là da hắn ngăm đen, trong người lại tản ra một lại khí tức làm người ta cảm thấy rét run.

Nhìn nàng một bên bới cơm, một bên đảo mắt to tròn nhìn hắn, hắn như thế nào không biết nàng nghĩ gì, cười cười gắp cho nàng một miếng cá hấp nước gừng nàng yêu thích để vào trong bát. Dạ Tiểu Nhụy nhìn miếng thịt trong chén cơm, vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu, khóe miệng đáng yêu, bên miệng còn dính một hạt cơm nhỏ, trợn mắt nhìn hắn.

Hách Liên Dận Hiện hướng nàng một nụ cười mê người, vươn tay lấy cho nàng hạt cơm trên cánh môi, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn cơm của chính mình, cũng không nom người bên cạnh nhìn hắn thế nào. Dạ Tiểu Nhụy lại không an tâm như hắn được, giờ phút này ngay cả ăn cơm cũng không giống như người thường, nàng thực sự không có thích ứng được, thật lâu qua đi, vẻ mặt nàng mịt mờ cúi đầu, cau mày, đầu óc đã bát loạn, bới cơm, đói bụng mãnh liệt đã bị suy nghĩ hỗn loạn trong đầu câp đi,

Ban đêm

Nghiên Nhi thay tiểu thư đổ đầy nước, sửa sang lại xiêm y tắm rửa, lại chậm chạp không thấy tiểu thư đâu, chỉ thấy nàng ngồi trước bàn nhìn Vương gia, vừa mới bắt đầu, nàng dùng ánh mắt kỳ quái hung hăng trừng mắt vài lần, lại tận lực dùng mắt nhìn Vương gia, mà Vương gia cùng nhìn tiểu thư, chính là mỉm cười nhìn tiểu thư.

Nha Nhi rất ngạc nhiên vì sao tiểu thư lại như vậy, nhưng không dám nói nhiều, nghĩ thầm, có lẽ là Vương gia lại làm việc gì xấu, làm cho tiểu thư phài giải quyết hậu quả.

Gặp 2 chủ tử không động không đậy, lại không thúc giục, liền rời khỏi cửa phòng, ngay tại lúc nàng bước tới cánh cửa.

“Nha nhi, trở về”

“A? Dạ tiểu thư”

Nghe được tiểu thư kêu to, nàng lại lui trở về.

“Giúp ta đi tắm”

Nha nhi nghe được sai phó, chân bước lên phía trước, nàng không biết vì sao tiểu thư đột nhiên lại như vậy, nàng cũng không dám hỏi nhiều, làm hạ nhân thì chỉ cần làm tốt chuyện của mình là tốt rồi.

Thời điểm, Nha nhi vươn tay phải đỡ lấy tiểu thư, Hách Liên Dận Hiên đột nhiên đứng dậy, đi đến trước người Dạ Tiểu Nhụy, ôm lấy nàng đi về phía sau bình phong, một bên Nha nhi vẻ mặt king ngạc, chủ tử trong lòng cũng cả kinh, hắn muốn làm gì, nàng vừa mới dùng ánh mắt ám chỉ hắn nhiều lần, bảo hắn đi ra ngoài, hắn chẳng những không đi ra, còn nhìn nàng cười, hiện tại còn như thế nào ôm nàng đi đến thùng nước tắm. đột nhiên bên tai thoáng qua lời nói lúc ăn cơm.



“Ta muốn nếm thử son trên môi nương tử, bất quá chờ bữa tối qua đi rồi chậm rãi thưởng thức.”

Hắn không phải muốn uyên ương nghịch nước chứ! Dạ Tiểu Nhụy nóng lòng vội vàng hướng ra cửa gọi Nha nhi nói:

“Nha Nhi, ngươi đừng đi ra, ngươi còn ngây ngốc ở chỗ đó làm gì nữa, ta còn muốn ngươi giúp một tay”

Nha nhi thấy Vương gia ôm tiểu thư đi tắm, vui cười chuẩn bị bước ra cửa, lại bị tiểu thư kêu trở lại, Nha Nhi khổ sở đáp ứng một tiếng, lui vào, Dạ Tiểu Nhụy nghe được âm thanh của nàng, trong lòng kiên định một chút.

Hách Liên Dận Hiên khẽ thở dài, thầm nói chỉ có nàng có thể nghe thấy:

“Nữ nhân ngốc”

Dạ Tiểu Nhụy nghe thấy lời này, thanh âm phi thường lớn hỏi ngược lại:

“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!”

“Nữ nhân ngốc”

Nói xong đem nàng buông xuống, dùng ánh mắt thâm u mê hoặc nhìn nàng thản nhiên đáp lại:

“Nương tử của ta, chỉ biết luộc trứng gà, tiểu ngu ngốc”. Dứt lời đồng thời đưa tay nhéo nhéo đôi má đáng yêu của nàng.

Dạ Tiểu Nhụy tức giận nhìn bàn tay to lớn đang vuốt má nàng, hắn có ý gì? Rõ ràng hắn lừa nàng, hại nàng đau lòng, hại nàng ngây ngốc đi làm đồ ăn sáng cho hắn, ngay cả cha nàng cũng không có phúc khi ăn trứng gà luộc của nàng, lại dám nói nàng chỉ biết luộc trứng gà, tiểu ngu ngốc, cái người đáng giận này, giận đến mức hai hàm răng va vào nhau, nhắm mắt lại, ngửa đầu hướng bình phong bên ngoài gào to:

“Nha nhi, ta cho ngươi biết, thật ra thi Vương gia hắn… Ô ô”

Vào lúc Dạ Tiểu Nhụy nhắc đến hai chữ Vương Gia, Hách Liên Dận Hiên nhanh chóng lấy thân thể to lớn, chế trụ đầu nàng, ngăn chặn cái miệng điêu toa nhỏ nhắn của nàng.

Buông ra…

“Cái tên khốn khiếp này, mỗi lần đều dùng hành động xấu hổ đáng chết này”

Hắn nghĩ hôn cái miệng lảm nhảm nhỏ nhắn của nàng, hắn càng muốn giáo huấn cho nàng bớt ngông cuống một chút, nhưng vật nhỏ đáng yêu này lại chẳng những không sợ hãi, còn dám càn rỡ, hắn nhìn nàng, ánh mắt tà tà, ôm eo nàng, hai tay cũng tăng chút lực, lời nói nhẹ nhàng mang chút cảnh cáo:

“Nương tử, có phải cảm thấy như vậy còn chưa đủ”

Ngay tại lúc Hách Liên Dận Hiên chuẩn bị đổ xuống đôi môi nàng, Dạ Tiểu Nhụy liền đẩy hắn ra, cầm lấy bồn tắm nhảy đến bên cạnh, bộ dáng cúi đầu, nhắn mắt cuống tiếu nói:

“Đủ rồi, đủ rồi, ngươi đi ra ngoài cho ta, hiện tại, lập tức, lập tức”

Hách Liên Dận Hiên nhìn nàng cười, xoay người đi ra khỏi bình phong, Dạ Tiểu Nhụy không thấy trả lời liền mở mắt, thì ra hắn đã đi ra ngoài, chán ghét, sớm biết vậy đã không vạch trần hắn, hiện tại thật không đáng yêu, thật đáng ghét, không được, nàng thể ở chung một chỗ với hắn, nếu như ở cùng hắn ở chung một phòng, chỉ sợ nangf muốn thoát không dễ dàng như vậy

“Nha nhi”

“Tiểu thư, em ở đây”

“Vương gia đâu?”

“Tiểu thư, Vương gia vừa mới ra ngoài’

Hoàn hảo, Hoàn hảo, Dại Tiểu Nhụy vỗ vỗ ngực

“Nha Nhi, ngươi mau giúp ta”

Con bà nó, bị thương một chân mà uất ức thế này.

“Dạ, tiểu thư”

“A~ Nha nhi ngươi nhắm mắt lại, không được nhìn”

“Vâng, tiểu thư, tôi nhắm mắt lại, nhắm mắt lại”

“Không được nhìn lén nha”

“Vâng~”

Màn đêm im lặng, bên đình viện tiếng tranh cái ầm ĩ, trên cây âm thanh côn trùng kêu vang, trong phòng có tiếng chơi đùa, Hách Liên Dận Hiên lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ nghe tiếng nước, thanh âm đàm thoại, trên mặt cười khổ phi thân bay lên trên không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play