Hung hăng trừng mắt nhìn Nha Nhi, Dạ Tiểu Nhụy lại xoay đầu cười ngọt ngàonhìn Hách Liên Dận Hiên.

"Tướng công ~ đừng nóng giận, người mà tức giận, ta cũng sẽ giận a, ta tức giận thì sẽ không để ý tới tướng công, ta nói đúng không tướng công, lúc đấy lại không có ai chơi đùa cùng tướng công ."

Nói xong vẫn không quên len lén nhìn sắc mặt của Hách Liên Dận Hiên, giả bộ tức giận tiếp tục nói:

"Khụ khụ ~ ta muốn tức giận."

"Hừ ~ tùy nàng." Tiểu Hiên Hiên tức giận quay đầu đi chỗ khác.

Ai nha ~ hôm nay thằng ngốc này sao vậy nhỉ, chẳng lẽ. . . chẳng lẽ. . . Hắn đang ghen? Dạ Tiểu Nhụy cười xấu xa vươn tay ra véo gương mặt mịn màng của hắn, kết quả cái tên kia quay đầu lại, chu đôi môi lên nhìn nàng.

Dạ Tiểu Nhụy buồn cười đưa tay tới, hai tay dùng sức nắn bóp gương mặt tức giận của hắn, nhìn hắn làm bộ tức giận nói:

"Này ~ ngươi mà còn vểnh lên ta sẽ mua móng heo treo vào mặt ngươi."

Khà khà ~ thật đáng yêu, không nghĩ tới tên ngốc ghen lại ra cái bộ dạng này, thì ra không chỉ là mỗi mình nàng buồn bực, tên ngốc cũng biết ghen, nam nhân vì yêu mà sẽ lên tiếng.

"Nương tử ~ xin chớ đùa giỡn Hiên Nhi"

Hách Liên Dận Hiên bị nhéo đến không thoải mái, không thể làm gì khác hơn là cong miệng lên nói không tức giận, Dạ Tiểu Nhụy thấy hắn đã đầu hàng, vui vẻ buông tay ra, tinh nghịch vuốt vuốt chóp mũi hắn: "Thế này mới ngoan."

Hài lòng thả lỏng thân thể, đột nhiên người đánh xe ở bên ngoài chợt thét lên một tiếng, thân xe bị va chạm mạnh lùi về phía sau, một cỗ xung lực thiếu chút nữa đem Dạ Tiểu Nhụy đánh bay ra ngoài xe, may mắn mà Hách Liên Dận Hiên nhanh tay, ôm được vòng eo thon thả của nương tử, dùng sức ôm chặt nương tử vào trong lòng, nếu không thì hôm nay Dạ Tiểu Nhụy không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Người trong xe bị hù dọa không nhẹ, ngoài xe truyền đến tiếng người đánh xe: "Vương phi ~ đã đến Túy Tiên tửu phường, nên xuống xe rồi ạ."

"A ~" Dạ Tiểu Nhụy vội vàng từ trong lòng Hách Liên Dận Hiên nhảy xuống, khom người sờ sờ đầu của hắn, khen nói: "Tướng công nhà ta thật là lợi hại."

"Hừ ~" Hách Liên Dận Hiên làm bộ không quan tâm cái nữ nhân hư này.

Thấy hắn còn đang tức giận, Dạ Tiểu Nhụy nở nụ cười xoay người xuống xe.

Nha Nhi đã đứng ở dưới xe đợi sẵn để đỡ tiểu thư xuống xe.



Dạ Tiểu Nhụy vừa mới chui ra khỏi xe, hai mắt bị ánh mặt trời chiếu vào làm mắt không mở được, đợi khi đứng vững, nàng nâng cánh tay ngọc của mình lên ngăn trở ánh mặt trời chói mắt, nhìn về phía người người đi đầu đường, ở dưới mặt trời rực rỡ chiếu khắp nơi ánh mắt mỗi người cũng cảm thấy mệt mỏi lười biếng không muốn mở ra, kéo thân thể mệt mỏi phờ phạc đi về phía trước.

Ánh mắt Dạ Tiểu Nhụy nhìn đám người đi như mắc cửi trên đường. Nhìn một tửu lâu phía trước, chỉ thấy tửu lâu tấp nập người vào người ra, trên cửa chính treo một cái biển hiệu cũ kỹ, trên biển viết ba chữ ‘Tiên Ông trai’. Trong lòng Dạ Tiểu Nhụy tràn lên một niềm yêu thích. Không tệ, tên này nàng rất thích, nhìn thấy sẽ khiến cho con người ta cảm giác thoải mái. Chống tay quay đầu lại , thấy Hách Liên Dận Hiên đã xuống xe ngựa.

Nói ngay với Nha Nhi đang che dù cho phu quân:

"Nha Nhi ~ chúng ta tới điếm phía trước tìm chỗ nghỉ."

Vừa nói xong thì nàng đã lọt vào đoàn người, thản nhiên đi tới tửu lâu.

Chân mới bước đến ngoài cửa chính của tửu lâu, vèo vèo hai tiếng, một cái bao bố(bao bố: một cái túi đựng đồ được làm bằng vải bố, vải bố: vật liệu dệt từ bông vải, đay..., có thể dùng để may đồ hoặc những đồ vật khác) vàsách ở rương nhỏ từ trong đại sảnh bay ra, dừng ở dưới chân nàng làm bụi bay mù mịt .

Dạ Tiểu Nhụy không rõ sự việc liền tiến lên trước mấy bước, mắt liếc về phía trong phòng, chỉ thấy tiểu nhị lôi một bạch diện thư sinh(Nghĩa đen: Học trò mặt trắng. Nghĩa bóng: Người học trò chưa có kinh nghiệm, khi xưa người thanh niên học sinh thường khiêm tốn tự nói về mình như thế.) từ trong đại sảnh ra ngoài, thư sinh ngã nhào xuống đất, nhưng mà lại không có vẻ vì thế mà tức giận, chẳng qua là vội vàng bò dậy vỗ bụi dưới áo, lại chắp tay:

"Tiểu nhị ca, đi ra bên ngoài khó tránh khỏi có việc cầu người, làm phiền ngươi nói với chưởng quỹ vài lời, tiểu sinh chỉ cần được nghỉ chân ở phòng chứa củi mấy hôm là được, về phần tiền phòng tiểu sinh có thể đề cho quý điếm một câu đố treo hai bên cửa để bù cho điếm."

Tiểu nhịgiật khăn trên đầu xuống và đang xoay người đi vào bên trong, nghe thư sinh nói, lần nữa tức giận xoay người lại, mặt coi thường nhìn thư sinh nói:

"Con mọt sách, làm sao đầu óc ngươi cứ như vậy, ta không ngại nói trắng cho ngươi biết, muốn vào cửa này, chờ sau này ngươi trúng trạng nguyên rồi hãy nói. Thôi chưởng quỹ nhà ta chưa bao giờ chứa chấp thực khách mượn tiền. Nhưng. . ." Lời còn chưa dứt, tiểu nhị một tay ôm ngực một tay chống cằm khinh miệt nhìn thư sinh từ đầu đến chân, miệng tiếp tục nói:

"Xem tướng của ngươi đoán chừng muốn người ta nhìn chúng cũng khó. Tiểu nhị ta xem hiện tại ngươi rất đáng thương, mách cho ngươi một chỗ nghỉ chân. Nhìn thấy bên kia là cửa thành Bắc không, đi ra khỏi thành, ở thành Bắc có một núi hoang trên đấy có một ngôi miếu đổ nát, ngươi hay là tới chỗ đó mà nghỉ chân, nhưng buổi tối cũng phải cẩn thận nữ quỷ quấn thân a ~ ha ha"

Thư sinh bị hắn nói thế, tựa hồ bị chút đả kích, ngạo khí trong lòng nổi lên, hắn đứng thẳng người lễ độ cúi chào với tiểu nhị, rồi ngồi xổm xuống dọn dẹp sách vở rơi vãi trên đất, vừa nhặt trong miệng vừa thấp giọng nói thầm:

"Khổng Tử nói: quân tử không cầu no bụng, cũng không cầu an nhàn, miệng nói những điều đạo đức, làm người không nịnh nọt, giàu mà không kiêu. Ai ~"

Nói xong hắn lắc đầu một cái, lại tự nhiên thở dài một tiếng, tiếp tục nói:

"Chó không chê nhà nghèo, mèo không chê cá thối, tại sao lại không thể đỗ trạng nguyên? Thật là nói bậy nói bạ, nhục mạ thánh nhân. Đợi đến tiểu sinh ngày khác lại có dịp ghé qua, ta lại tới nói cho tiểu nhị ca, cái gì gọi là nghèo mà lo nghĩ tới thiên hạ, thành đạt là chỉ lo thân mình."

Dạ Tiểu Nhụy nghe lời của hắn nói không khỏi bật cười.



Thư sinh nghe được tiếng cười, liếc mắt nhìn Dạ Tiểu Nhụy, lần nữa lắc đầu thở dài nói: "Không gặp họa ngươi còn không biết nhục, còn cười đươc, đợi tới ngày ngươi gặp họa, tự biết hôm nay cười người, cười người hôm trước hôm sau người cười" vừa nói vừa luôn miệng thở dài.

Dạ Tiểu Nhụy càng nghe càng cảm thấy tên mọt sách ngốc này thật buồn cười, đang chuẩn bị mở miệng rồi lại bị tiếng tiểu nhị ầm ỹ vang tới, lại thấy một chuyện rắc rối nữa ở đại môn tửu lâu, một lão phu nhân mang theo vẻ tang thương của năm tháng, lão gắt gao nắm tay tiểu nhị giống như là đang đau khổ cầu khẩn cái gì, mà tiểu nhị không nhịn được kéo lão sang một bêncửa .

"Ta nói lão thái bà, ngươi cả ngày lẫn đêm tới đây làm ầm ĩ, có còn muốn cho ta làm việc nữa không? Ta chỉ là một tiểu nhị mà thôi, lão thái cũng đừng gây khó khăn cho ta nữa..., nếu lão muốn tìm thì phải hỏi chưởng quỹ nhà chúng ta đi, ta không rãnh quản chuyện của lão, tránh ra ~ tránh ra ~" nói xong tiểu nhị vung hai tay xoay người đi vào bên trong, thân thể lão thái bà bị đẩy ngã ra sau, may nhờ có Dạ Tiểu Nhụy đỡ. Nếu không lão thái xương cốt yếu đuối, không chết cũng muốn gãy rời mấy cái xương.

Lão thái bà liếc mắt nhìn người tốt phía sau, vội vàng thu tay lại, lão thái tập tễnh đứng thẳng người, kết quả một bước đứng không vững, lảo đảo ngã xuống, Dạ Tiểu Nhụy lại đỡ lão lần nữa.

"Cụ bà cẩn thận."

"Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư! Tiểu thư mau mau buông tay, không lão nô làm bẩn xiêm áo người."

Dạ Tiểu Nhụy ôn hòa cười nói: "Không sao, không biết lão bà muốn nhờ việc gì, có khi con có thể giúp bà, không bằng bà cùng con vào phòng trước, tỉ mỉ nói cho con nghe, con lại giúp bà hỏi tiểu nhị."

Nghe thấy cô nương tốt bụng có thể giúp mình, lão thái bà dưng dưng nước mắt đôi môi run run nói:

"Tiểu thư ~ người thật là người tốt, người tốt ."

"Bà đi vào trước rồi hãy nói."

Dạ Tiểu Nhụy dắt lấy lão nhân gia vào phòng, nghĩ thầm, không ngờ cảm giác làm người tốt thật không tệ.

Trong nội đường vội vàng gào tiểu nhị, hắn xoay người lại nhìn thấy lão thái bà vào cửa. Tức giận chạy đi lên trước, không nói hai lời liền lôi người ra phía ngoài.

Đỡ lấy lão bà, Dạ Tiểu Nhụy giữ tay lão bà, quát to một tiếng.

"Láo xược ~"

Tiểu nhị nghe được có người đe dọa, tìm nơi phát ra âm thanh.

Ơ ~ một tiên nữ hạ phàm, nhìn cách ăn mặc này không phải là tiểu thư nhà bình thường, tiểu nhị khuôn mặt vẻ giận dữ nhất thời thành một bộ vuốt mông ngựa (nịnh hót), buông tay ra phe phẩy đuôi chó đi tới trước mặt Dạ Tiểu Nhụy, cúi đầu khom lưng, mặt cười nói: "Tiểu thư kính xin lên trên lầu nhã an vị, tiểu nhị sẽ tới ngay thu xếp."

Nói xong quay đầu lại trợn mắt nhìn lão bà nói: "Không nhìn thấy bận rộn sao? Còn không mau đi, mau đi ra, đi ra ngoài"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play