Không thấy Ngôn Mặc quay lại. Quỳnh Nhân rất thấu hiểu. Hiện trường tử vong vừa rồi quá ám ảnh, đã khắc sâu vào xương tủy, trong thời gian ngắn khó mà xóa nhòa được.
Tuy muốn chạy trốn khỏi hiện trường chết chóc, nhưng hàng xóm vẫn hết sức săn sóc, giúp Quỳnh Nhân bày biện hết những đồ nặng theo sở thích của cậu trước.
Ngay cả chạy trốn cũng phải làm xong hết việc nặng mới chạy, Quỳnh Nhân chỉ hận không thể viết cho đối phương mười cái giấy chứng nhận bạn hàng xóm tốt bụng.
Phòng ngủ bây giờ của cậu còn rộng hơn cả căn nhà trước đó, chia thành hai gian, một để kê giường ngủ, một là phòng sách nhỏ.
Trong phòng sách nhỏ có thiết kế điện thờ, bên trên đã thỉnh sẵn một bức tượng Diêm La Vương, tượng thần mặc cổn phục, mũ miện che kín mặt.
Quỳnh Nhân"..."
Xem ra bạn hàng xóm vô cùng muốn được cung phụng nhỉ, còn chủ động bày luôn mình lên trên điện. Có lẽ là trước khi rớt ngựa, sợ cậu nhận ra nên mới chọn bức tượng đặc biệt như này.
Thực sự là...
"Phụt." Quỳnh Nhân không nhịn được, ôm bụng cười phá lên.
Thực sự có hơi đáng yêu rồi.
Quỳnh Nhân mang bức tượng Diêm Vương của mình cũng đặt lên trên, nếu đã rớt ngựa, đương nhiên có thể quang minh chính đại cung phụng nha.
Bày hai tượng thần ổn thỏa xong, Quỳnh Nhân đốt nhang Vân Hương, lấy quan hệ của hai người bọn họ, cậu quỳ xuống bái thì không hợp lắp, bèn đứng vái ba vái.
Vái xong lại cảm thấy không ổn lắm, sao cứ có cảm giác như nhìn mặt người chết lần cuối vậy.
Nhưng rất nhanh cậu cũng thôi không xoắn xuýt nữa.
Thôi, không cần để ý quá làm gì.
Chuyển nhà, đương nhiên phải báo cho tất cả bạn bè gần xa biết. Quỳnh Nhân bèn vào nhóm, nói cho bạn bè cả hai giới âm dương biết một tiếng.
Vừa gửi tin báo đi xong, người đại diện đã lập tức gọi điện thoại tới.
"Ngôn Mặc đâu? Để cậu ta nghe điện thoại." Giọng người đại diện cao vút, "Không phải cậu đã thề thốt đảm bảo với chú là hai cậu chỉ đóng kịch thôi à? Cậu ta hết tòa nhà, lại đến phòng lớn, cái loại vừa đẹp trai lại vừa có tiền, không có căn cơ như vậy mà cậu cũng dám dính vào?"
Quỳnh Nhân: "Anh ấy tuy không có căn cơ, nhưng anh ấy có Địa Phủ ạ."
Người đại diện trong nháy mắt không thở nổi nữa: "Địa, Địa Phủ?"
Quỳnh Nhân: "Vâng, Ngôn Mặc chính là Diêm La Vương. Chú coi, Ngôn Mặc, Diêm La Vương, Diêm Ma La Già, Diêm Vương, có phải có cảm giác đáp án nằm ngay trong tiêu đề, thế mà mình lại không đoán được không?"
Nếu Diêm La Vương đã rớt ngựa, vẫn nên nhanh chóng nói rõ ràng thân phận của đối phương cho người đại diện biết thì hơn, tránh cho lại phát sinh hiểu lầm gì đó nữa.
Người đại diện trầm mặc một phút, nghĩ đến trước đây mình còn nói ngay trước mặt Ngôn Mặc là không ai lại dở hơi đi bái Diêm La Vương, lập tức cảm thấy trong người không khỏe.
Nhưng dù có như thế, người đại diện vẫn không từ bỏ, y tận tình khuyên nhủ nói: "Vậy cậu càng phải chú ý hơn mới được, nhỡ mà người ta làm gì không đứng đắn với cậu thì làm sao? Căn nhà lớn như vậy, cậu có chạy cũng chạy không ra. Mà coi như cậu chạy ra ngoài được đi, vậy còn có thể trốn được Diêm La Vương sao?"
Diêm La Vương nhất định là có ý đồ mờ ám với Quỳnh Nhân, nếu không đang yên đang lành sao lại chuyển đến cách cách nhà Quỳnh Nhân làm gì.
Quỳnh Nhân nghe thế thì kinh ngạc: "Sao không thể là cháu muốn quấy rối anh ấy. Anh đấy đẹp trai như vậy, sao chú cứ nhất quyết người bị hại sẽ là cháu thế nhỉ."
Làm sao bây giờ, Quỳnh Nhân nói thế nghe cũng có lý lắm.
Nghĩ kỹ lại, Diêm La Vương quyền cao chức trọng, bên ngoài đẹp trai bên trong có tiền, đã vậy lại còn là thần linh, thiết lập nhân vật như vầy bình thường chỉ có trong tiểu thuyết với phim truyền hình thôi, nếu hai người họ ở cùng nhau, quả thực có cảm giác cải trắng xinh đẹp nhà mình ủi mất Diêm La Vương nhà người ta vậy.
Cho nên người đại diện lại càng tức giận: "Cậu còn muốn quấy rối người ta nữa hả?"
Quỳnh Nhân: "..."
Cạn lời rồi.
Người đại diện rống giận xong, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Thực ra y biết, Quỳnh Nhân không phải loại thấy sắc đẹp là nhớn mắt lên, nhưng địa vị xã hội của Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc cách biệt nhau quá nhiều, y không muốn lo cũng không được.
Y thở dài nói: "Tự cậu nghĩ cho rõ ràng là được rồi."
Nghĩ rõ cái gì, nghĩ có muốn làm vườn không, có muốn cung phụng Diêm La Vương không, hay là có muốn định kỳ đưa cho Diêm Vương vài món quần áo không à?
Thế nào mà cứ có cảm giác hình thức ở chung này hơi quái quái...
Xem ra người đại diện có rất nhiều hiểu lầm với Ngôn Mặc, này cũng khó trách, ngay cả dân dưới Địa Phủ cũng suốt ngày treo câu Diêm La Vương lạnh lùng công chính ở ngoài miệng mà.
"Lão Dương, cháu biết chú với viện trưởng thương cháu, lo lắng cho cháu. Cháu không có việc gì đâu, hai người yên tâm đi."
Người đại diện: "Nhưng mà nói gì thì nói, chỉ cần có chú với viện trưởng của cậu ở đây, cho dù có là Diêm La Vương, bọn chú cũng... Cố gắng cho cậu chỗ dựa."
Quỳnh Nhân mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ."
Thật sự hai người chỉ là ở chung nuôi hoa thôi nha, là quan hệ nam nam thuần khiết trong sáng đó, đều tại Diêm La Vương quá giữ lời, đóng kịch là đưa tặng nhà thôi mà về lại tặng thật, cho nên mới khiến người ta hiểu lầm như vậy.
Người đại diện thở dài: "Thực ra cậu ở đó cũng tốt. Cậu bây giờ đang lúc hot, vẫn còn chưa phải đỉnh lưu, mấy kẻ thích làm trò yêu ma quỷ quái đều muốn ló mặt."
Quỳnh Nhân: "Lại làm sao nữa thế ạ?"
Người đại diện có hơi buồn bực: "Vương Dược Thanh lại bày trò. Chú đang liên hệ với mấy blogger marketing với công ty làm quan hệ xã hội, để bọn họ giúp cậu đè dư luận xuống một chút."
Thỏ nhỏ nhanh chóng túm ống quần Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân xoa xoa đầu nó một cái: "Lão Dương, sắp đến kỳ tái khám nửa năm một lần của chú rồi, chú cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện trên mạng cháu sẽ tự xử lý. Chú quên à, thỏ bông của cháu có cùng mấy máy tính tinh nuôi trong nhà mở công ty tiếp thị online đấy."
Người đại diện ở đầu kia thoáng trầm mặc một chốc, làm một người bình thường, y có cố thế nào cũng không thể quen được với mấy chuyện quỷ hồn yêu tinh các loại này, không giống Quỳnh Nhân gần như lập tức tiếp thu và dung nhập vào, tố chất tâm lý tốt đến độ khiến y thán phục không thôi.
"Vậy... Cậu nhớ để ý một chút." Người đại diện có chút thương cảm, Quỳnh Nhân trưởng thành quá nhanh, y có hơi không theo kịp bước chân cậu.
Không thể chịu thua dễ dàng như vậy được!
Người đại diện tự nhủ trong lòng, y cũng phải nhanh chóng tiến lên, trở thành người đại diện tốt hơn nữa.
Cúp máy xong, Quỳnh Nhân nhìn tổng kết những điểm nóng dư luận mà thỏ nhỏ tổng kết. Từ sau khi Quỳnh Nhân bắt đầu gặp may, ngày nào thỏ nhỏ cũng giúp cậu theo dõi tình hình thảo luận ở trên mạng, tốc độ tăng fan, đánh giá trên mạng xã hội.
Trưa nay, lúc Ngôn Mặc và Quỳnh Nhân ăn cơm, Vương Dược Thanh đăng lên một bài viết mới.
[ Đạo diễn Vương đang nhìn bạn: Tôi, Vương Dược Thanh, tại đây gửi lời xin lỗi đến Quỳnh Nhân vì những phát ngôn lúc trước của mình. Tôi đã vô ý chiếm dụng tài nguyên công cộng, việc phê bình Quỳnh Nhân của bản thân quả thật cũng có chỗ không đúng, nhưng cũng do xuất phát từ tấm lòng chân thành, quan tâm đến lớp trẻ, hi vọng mọi người có thể hiểu cho sự cố chấp của một người trung niên như tôi đối với chất lượng của các tác phẩm truyền hình.]
Chuyện giữa lão và Quỳnh Nhân không leo nổi lên đến 50 hot search đầu tiên, nhưng cũng có không ít người ở bên dưới bình luận, cảm thông cho Vương Dược Thanh, nói đây là đạo diễn bị tư bản ấn đầu, phải làm trái lương tâm, lên xin lỗi thần tượng mới nổi.
Cái câu cố chấp với chất lượng tác phẩm truyền hình kia, có phải đang ám chỉ Quỳnh Nhân muốn đóng phim truyền hình, nhưng kỹ thuật diễn xuất quá kém nên đạo diễn Vương mới nhìn không được phê bình dăm ba câu?
Giới giải trí thực sự quá nát!
Thỏ nhỏ đánh chữ lên máy tính.
[ Đã điều tra xong, đều là nick seeding. Người bị dẫn dắt theo không nhiều. Chủ nhân muốn xử lý thế nào?]
[ Thỏ nhỏ có thể bảo đồng nghiệp chiến nhau với seeding của lão kia, còn liên hệ với blogger marketing nữa.]
Quỳnh Nhân lắc đầu: "Không được. Mày không phát hiện ra à? Fan của tao người nào người nấy đều cực kỳ phật hệ* luôn."
*Người theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có.
Cậu mở bài Weibo xin lỗi của Vương Dược Thanh ra, bên dưới không phải không có fan, chỉ là mấy fan đó đều không tranh cãi với nick seeding hay là fan phim của Vương Dược Thanh, ngay cả bình luận của họ cũng có thể cảm nhận được lười biếng bên trong.
[ Đã biết, quỳ an đi.]
[ Ồ.]
[ Đã xem.]
Cậu xem như đã hiểu, fan của cậu liếm màn hình rất tích cực, nghe nhạc rất tích cực, đẩy view video vũ đạo rất tích cực, chỉ có cãi nhau là không có tí tích cực nào thôi.
Cho dù bị fan nhà khác xông đến tận cửa thì vẫn lười y như cũ, có thể dùng một từ "Biến" để trả lời thì tuyệt đối không đánh thêm chữ thứ hai, mà nhiều khi ngay cả chữ thứ nhất cũng không thèm đánh ấy chứ.
Y như một đàn lười [1] vậy.
Nhưng mà làm mấy thứ Yellow* thì lại rất chịu khó.
*Yellow là nguyên trong raw, là tiểu hoàng thư, ý là fanfic với tranh vẽ 18+ ó.
Lúc sáng tác có thể nói là không thua kém bạch tuộc tinh tí nào, nếu không phải vai chính là cậu, Quỳnh Nhân cũng muốn vào siêu thoại xem, nhiều thứ hay ho lắm.
Nhưng mà cậu chỉ nhìn từ phần cổ trở lên thôi, còn mấy bộ phận khác thì cố gắng tránh qua.
Đám người kia lười đến mức nào à? Cho đến bây giờ, fandom của Quỳnh Nhân vẫn còn chưa có tên.
Không cần biết gọi là fan Quỳnh, hay fan Nhân, hay là fan Quỳnh Nhân, thì nghe cái nào cũng không thấy may mắn. trong siêu thoại của cậu cũng từng tổ chức bỏ phiếu chọn tên, nhưng sau đó vì phiếu bầu quá mức phân tán, thành ra bỏ phiếu thất bại.
Quỳnh Nhân lúc đó còn mang theo mong đợi đi mò danh sách tên mà fan đề cử, nghĩ không chừng có thể dùng gợi ý mà người hâm mộ đưa ra.
Nói thế nào nhỉ, chỉ có thể dùng câu "Một lời khó nói hết, đã đánh giá thấp trình độ đặt tên của fan" để diễn tả.
Đại khái cậu xem được mấy tên như này.
Chi nhánh Địa cầu của Thần sắc đẹp vũ trụ. Hoàn toàn không biết cái tên này muốn diễn đạt điều gì, tên fan đặt nghe mà hết hồn, đã thế cái tên này lại còn được những 8 nghìn 8 trăm phiếu đầu. Quỳnh Nhân thực sự muốn hỏi 8 nghìn 8 trăm người này đang nghĩ gì trong đầu.
Fan người nghèo. Đơn giản mà nói, Quỳnh Nhân vừa thấy đã nghẹn họng. Bởi vì quá thiếu đạo đức, không ngờ lại được những gần 20 nghìn phiếu bầu.
Chú tâm làm giàu, Quỳnh Nhân ưng cái tên này nhất, nhưng số phiếu của nó lại ít đến thảm thương, chỉ có 50 phiếu.
Còn hai cái tên nữa số phiếu bầu cũng khá cao, theo thứ tự là Mẹ Quỳnh và Ba Quỳnh.
Theo sát phía sau chính là Chồng Quỳnh và Vợ Quỳnh.
Quỳnh Nhân chọn tên thất bại, mấy cái tên này không có cái nào đáng tin cả.
Nhưng Quỳnh Nhân cũng không trách người hâm mộ, đến chính cậu cũng không nghĩ ra nên đặt tên fandom là gì mà.
Mẹ, sao ngày trước mẹ lại đặt tên này cho con chứ?
Haizzzz.
Chính vì người hâm mộ của cậu mang phong cách này, nên nếu để công ty của thỏ nhỏ lên chiến thật, thì chưa chắc đã ảnh hưởng đến thiết lập tính cách của Quỳnh Nhân, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đánh giả của người qua đường với fandom của cậu, Quỳnh Nhân không muốn như vậy.
Thần tượng và đạo diễn đánh nhau, không nên khiến fan gặp tai bay vạ gió vẫn tốt hơn.
Một người một thỏ đều đang trầm tư suy nghĩ, thỏ nhỏ vẫn luôn chú ý tính huống ở trên mạng, thấy lượng tìm kiếm thông tin về Quỳnh Nhân đột nhiên tăng vọt, vội vã bảo cậu xem.
Quỳnh Nhân nhìn thử, tức thì câm nín.
Không khỏi cảm thán, Ngôn Mặc thực sự quá "Vượng" hàng xóm rồi, lúc trước người đại diện của cậu coi đối phương như thần tài mà bái, quả thực không sai tí nào.
Hôm đó lúc ghi hình chương trình, Ngôn Mặc giúp cậu sửa dây vòng đeo cánh sen, có khán giả luyện được hỏa nhãn kim tinh của ông nội Tôn, phát hiện hình dạng cánh sen giống y đúc Sen đỏ trong hình.
Fan kính hiển vi thành tinh này, tìm rất nhiều đoạn cắt video quay lại được cánh sen, sau đó xác định một chuyện, hoặc là cánh sen dựa theo Sen đỏ mà thiết kế, hoặc là Sen đỏ dựa theo cánh sen để tạo ta.
Cánh sen kia quả thực y như lấy từ trên Sen đỏ xuống vậy.
Người hâm mộ kia nói, Sen đỏ trong hình rõ ràng đã trải qua quá trình gia công nghệ thuật, không giống với hoa sen trong hiện thực là một chuyện, nhưng màu sắc vừa đậm lại vừa yêu diễm kia vô cùng kỳ lạ, chỉ có cánh sen của Quỳnh Nhân là giống với sắc thái của Sen đỏ.
Cánh sen lại là do Ngôn Mặc đưa tặng, cái này đã được chứng minh trong khi chương trình phát trực tiếp.
Này nghĩa là gì? Nghĩa là Sen đỏ đại biểu cho bản thân Ngôn Mặc, nếu không sao người này lại đưa cho vợ trang sức hình cánh sen đặc biệt như thế.
Bức ảnh Quỳnh Nhân hôn Sen đỏ tại sao lại có cảm giác kiều diễm quyến rũ như vậy, chính là vì thực tế người ta đang hôn chồng mình nha.
Bài phân tích này còn đính kèm theo cả video và hình ảnh có độ phân giải cao, vừa đăng lên xong, đảng Ngôn Nhân và đảng Sen Nhân đang điên cuống viết vẽ cướp thứ tự cùng quần chúng ăn dưa đều kinh ngạc há hốc mồm.
Dân tình dồn dập đăng lên những đoạn văn nhỏ ca tụng tình yêu tươi đẹp, đều hô to quá ngọt, nếu Sen đỏ và Ngôn Mặc là cùng một người, vậy há chẳng phải là...
Khà khà khà...
Quỳnh Nhân lại một lần nữa chạy trối chết ra khỏi siêu thoại, con người thật sự quá đáng sợ.
Nhưng mà fan cũng quả thực là lợi hại, từ góc độ nào đó mà nói, bọn họ đã dùng suy luận hoàn toàn sai lầm để tìm ra được kết quả chính xác.
Vương Dược Thanh sắp tức chết rồi, lão bỏ tiền ra thuê nick seeding tốt nhất.
Nick Weibo của những người này rất bình thường, không hề lộ dấu vết là nick clone, tựa như tất cả đều là người qua đường chính nghĩa vô cùng phổ thông. Đăng bình luận hay Weibo đều tính tiền theo số lượng, giá cả lại không hề rẻ rúm.
Lão vốn tính để bọn họ cùng fan của Quỳnh Nhân chiến nhau, dù sao mọi người, ai ai cũng ghét chuyện fan của thần tượng đi cãi nhau chửi nhau trên mạng, nhất là lại còn chửi một đạo diễn cẩn thận có đạo đức nghề nghiệp như lão.
Trong lúc tranh cãi ầm ĩ rất dễ khiến bản thân trở nên quá khích, chỉ cần fan Quỳnh Nhân bắt đầu công kích nhân thân một đạo diễn kính cẩn yêu nghề như lão thì không cần biết ban đầu là ai đúng ai sai, người qua đường đều sẽ thấy chán ghét fan Quỳnh Nhân, sau đó ghét lây luôn sang cậu ta.
Mấy năm qua, Vương Dược Thanh đã tỉ mỉ nghiên cứu phương pháp marketing của các trang web lớn rồi, đối với việc bôi đen từ fan hâm mộ đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay.
Nhưng mà...
Vương Dược Thanh vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là tại sao, trên đời này lại có một đám fan lười biếng đến vậy, Quỳnh Nhân còn tự mình tới châm chọc lão, thế mà fan hâm mộ lại không hùa theo chửi bới, cùng không cãi lộn với seeding.
Một bộ ông mắng mặc ông, tôi chỉ đi ngang qua thôi.
Thậm chí thấy Weibo của lão không @ Quỳnh Nhân vào, còn chủ động giúp lão tag thêm dưới phần bình luận nữa chứ.
Lẽ nào mấy fan này không thấy được là lão đang nói tiếng thảo quả à? Trong lời xin lỗi của lão toàn là lên án với chế giễu mà.
Lần đầu tiên thuê công ty seeding đắt tiền nhất, trong lúc bôi đen Quỳnh Nhân còn có thể tranh thủ tự khóc thương cho mình, hơn nữa cũng làm xong chuyện đã đồng ý với hai quỷ hồn kia, xin lỗi Quỳnh Nhân.
Lão còn nhờ đại sư Lâm đến trấn tại nhà, nếu hai quỷ hồn kia dám đến cửa gây phiền phức nữa, thì đại sư Lâm sẽ lập tức khiến chúng nó hồn phi phách tán.
Vốn nên là một buổi tối vui vẻ tràn trề hạnh phúc, nhìn Quỳnh Nhân bị mắng chửi.
Nhưng, tại sao...
Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Nhưng đả kích với lão còn chưa chấm dứt.
"Ngôn Mặc chính là Sen đỏ, có chứng cớ!"
Tên bài viết vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cảm xúc của fan Quỳnh Nhân cháy lên mãnh liệt, bọn họ thảo luận, bọn họ cười nói, bọn họ vứt bầu không khí "Dư luận công kích" mà nick seeding khó khăn lăm mới tạo được lăn lông lốc.
Tức thì, nếu có người nhập tên Quỳnh Nhân vào ô tìm kiếm thì sẽ chỉ mình thấy bốn chữ "YY chết tôi rồi".
Sao có thể như vậy, Vương Dược Thanh vò đầu bứt tai, mỗi một lỗ chân lông trên người đều cảm thấy mê man.
Thần tượng bình thường bị người ta phát hiện ra là đang yêu đương, không phải fan nên khóc lóc gào to suy sụp, sau đó quay đầu thoát fan sao? Tại sao fan của Quỳnh Nhân không có lấy một chút phản ứng quá khích nào thế?
Bọn họ nhất định là còn chưa kịp phản ứng, Vương Dược Thanh lập tức sắp xếp thủy quân đi công kích chuyện tình cảm của Quỳnh Nhân, nói cậu không có tư cách thần tượng.
Fan hâm mộ lần này đúng là có phản ứng thật, nhưng phản ứng của họ lại là:
[ Suy sụp cái gì nha, cũng có phải hôm nay mới lộ ra đâu. Với lại cậu ấy hot, thứ nhất là dựa vào báo mộng, thứ hai dựa vào mặt, thứ ba dựa vào năng lực chuyên môn của mình mà giúp nhà nhà giải trí, ngoại trừ liếm màn hình, nghe nhạc, xem nhảy ra tôi cái gì cũng không làm.]
[ Người qua đường share Weibo của anh nhà còn nỗ lực hơn cả tôi nữa, thực ngại quá, từ khi gia nhập cái fandom này, tôi lập tức biến thành một đứa vô dụng, chỉ biết nằm im một chỗ, nhìn thần tượng tự mình nổi tiếng.]
[ Thực ta tui cũng muốn đứng lên phản đối một chút, nhưng mà nhìn mặt mũi người ta, rồi lại nhìn số dư trong thẻ ngân hàng. Chỉ có thể nén đau thương nhường bà xã cho Ngôn Mặc, là tui không xứng, *nước mắt giàn giụa*]
Vương Dược Thanh xem xong phải hít ba phát mới thấy phổi của mình có thể hô hấp.
Được, ván này, coi như cậu thắng.
Lão cười lạnh mấy tiếng, lại gọi điện cho đại sư mà mình đã hẹn: "Alo, đại sư Lâm đấy ạ? Ngài đã tới chưa?"
Đại sư Lâm: "Ôi chao, xin lỗi, tôi đột nhiên phải đi công tác. Bên chỗ ông, ông tự mình nghĩ cách chống đỡ trước đã vậy."
"Chống đỡ trước..." Vương Dược Thanh nuốt nước miếng, cổ họng nghẹn lại, cố mấy lần mới thốt ra được thành lời: "Tôi đỡ thế nào được ~"
Từ cuối cùng đã kèm theo cả tiếng khóc nức nở.
Nếu không phải đại sư Lâm đồng ý giúp lão đuổi quỷ, lão đã không lên một loạt kế hoạch như vậy, xin lỗi, giả vờ đáng thương, giội nước bẩn, thuận tiện giải quyết luôn hai con quỷ kia, trong kế hoạch này đại sư Lâm chính là khâu mấu chốt nhất, sao ngài lại đi công tác đột xuất vào cái lúc này?
Đại sư Lâm nghĩ một chút, cổ vũ lão ta: "Cố gắng chống đỡ, ông yên tâm, bình thường, quỷ đều không giết người luôn vào đêm đầu tiên đâu."
Vương Dược Thanh lại càng hoảng sợ: "Đêm nay đã là đêm thứ hai rồi..."
"Há, vậy à." Đại sư Lâm trầm ngâm một chốc, nói: "Đêm thứ hai thì tỷ lệ tử vong sẽ cao hơn một chút."
Vương Dược Thanh nghẹn ngào: "Một chút là bao nhiêu?"
Đại sư Lâm: "Không nhiều, dù sao cũng không đến 100% đâu."
Vương Dược Thanh không thấy được an ủi tí nào: "Ngài có thể giới thiệu một vị đại sư khác tới giúp tôi không, tôi sợ tôi gắng không nổi."
Đại sư Lâm: "Cái này... Chú em Vương này, không gạt ông làm gì, gần đây người có mặt mũi ở Long Thành đều đang đi công tác hết rồi, còn ở nhà đều là mấy người thân phận không cao, tôi mà đưa người tới, nói không chừng bọn họ còn chết sớm hơn cả ông. Tự ông cố gắng lên nhé, cúp máy đây."
Đại sư Lâm vội vàng đi công tác tắt luôn điện thoại.
Nhìn trời đã về đêm, Vương Dược thanh tức thì cảm thấy khủng hoảng.
Vợ lão ly hôn với lão, con trai lão cũng đoạn tuyệt quan hệ với lão, tình nhân thì bám được theo một đạo diễn nổi tiếng hơn, cũng đá lão.
Một đạo diễn tiếng tăm lừng lẫy như lão, vậy mà không thể tìm được một ai có thể cùng mình vượt qua đêm tối.
Lão sợ hãi hốt hoảng, lão quyết định ra ngoài thuê khách sạn.
Nếu quỷ không tìm được lão, vậy lão sẽ an toàn.
Vương Dược Thanh gói ghém một ít hành lý, tới khách sạn năm sao mà mình thích nhất.
Lão đứng trước bàn lễ tân làm thủ tục nhận phòng, sau đó xách theo đồ đạc đi vào trong thang máy, cô gái cằm nhọn mắt to phụ trách thang máy giúp lão quẹt thẻ ấn số tầng.
"Cám ơn."
Cô gái quay đầu lại, nở một nụ cười chân thành với lão, là cái kiểu chân thành mà khóe miệng kéo đến tận sau gáy. Vương Dược Thanh sợ hết hồn hết vía, kêu cũng không dám kêu.
Tinh tinh ⸺⸺
"Đã đến tầng bảy."
Vương Dược Thanh cảnh giác mở mắt giả, cô gái trước mặt mỉm cười dịu dàng, nói hẹn gặp lại với lão.
Xem ra vừa rồi chỉ là ảo giác thôi.
Vương Dược Thanh lau mồ hôi lạnh trên trán, sau khi đi ra, lão nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt tròn, mặc đồng phục khách sạn đang vội vàng chạy về phía thang máy, đứng ở trước bảng điều khiển.
Cô đi vào trong rồi thấy Vương Dược Thanh vẫn nhìn về phía bên này, bèn hỏi: "Ngài muốn xuống tầng ạ?"
Hóa ra cô phục vụ thang máy đầu tiên thực sự là quỷ!
Vương Dược Thanh sợ hãi lắc đầu, quay người chạy vội về phía phòng của mình.
Nhịp tim của lão đập dồn dập, luống cuống tay chân quẹt thẻ mở cửa ra xong, lão lập tức vọt vào trong, chui lên giường trùm kín chăn, được một lúc lại cảm thấy không đèn đóm gì rất đáng sợ, bèn vén chăn đi ra bật đèn.
Phòng vừa mới sáng lên, Vương Dược Thanh đã cảm thấy có chút không đúng. Bình thường, sau khi vào cửa cắm thẻ phòng xong, đèn bên trong nhất đinh sẽ sáng lên, nếu không rất dễ xảy ra tai nạn.
Lão muốn nhìn xem tình hình trong phòng thế nào, nhưng thực sự không dám, chỉ có thể nhắm chặt mắt, yêm lặng tự nói với chính mình, cố gắng chịu đựng một chút là được, chỉ cần sống sót đến sáng mai thôi, chờ đại sư Lâm về đến Long Thành là tốt rồi.
Nhưng mới nhắm mắt được không lâu, trong phòng của lão lại truyền đến tiếng một người đàn ông đang hát hí khúc, giọng hát như thông qua âm thành vòm 3D, vờn quanh màng nhĩ của lão.
Hôm nay lão bận bịu cả một ngày, vừa mệt vừa buồn ngủ lại vừa sợ hãi, hai mí mắt đánh nhau liên tục, nhưng chỉ cần lão nhắm mắt lại, nếu không phải nghe thấy âm thanh kỳ quái thì chính là nhìn thấy cô phục vụ thang máy có nụ cười khiến đầu tách làm hai nửa vừa rồi.
Vương Dược Thanh sợ gần chết, cho dù mệt nữa, buồn ngủ nữa cũng không dám nhắm mắt lại.
Lão cứ như vậy trợn mắt thức trắng đêm, thức đến dáng hôm sau, người vừa đứng lên đã lung lay muốn ngã, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Lão vào nhà vệ sinh rửa mặt, kéo hành lý chầm chậm đi về phía thang máy.
Lúc định ấn nút đi xuống, lão đột nhiên lại thấy do dự. Nhỡ là gặp lại quỷ nữ hôm qua thì tính sao giờ? Hay là đi thang bộ? Nhưng mà đi thang bộ cũng khiếp, nghĩ đi nghĩ lại, ít nhất tốc độ của thang máy vẫn nhanh hơn, lão hạ quyết tâm, ấn nút đi xuống.
Thang máy rất nhanh đã tới, Vương Dược Thanh bình tĩnh lại, bước nhanh vào trong, thấy phục vụ thang là cô gái mặt tròn hôm qua mình gặp trên tầng bảy, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười hỏi: "Cô làm ca đêm à, vất vả quá."
Cô gái phục vụ thang mỉm cười với lão: "Vẫn khá tốt, dù sao tôi cũng không mệt."
Cô cười càng lúc càng chân thành.
Nụ cười của Vương Dược Thanh cứng lại.
Không mệt... Là không mệt là lão nghĩ à?
Lão lập tức quay đầu lại, cứng đờ nhìn chằm chằm vào khe cửa.
Loáng một cái, thang máy đã xuống đến tầng một, lão cuống cuồng lao ra ngoài, ngãi đến khi thấy đại sảnh người tới người lui mới có cảm giác an toàn một chút.
Người khác đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lão, nhưng lão mặc xác.
Lúc trả thẻ phòng, lão không nhịn được hỏi: "Chỗ các cậu phục vụ thang máy trông thế nào vậy?"
Lão muốn biết, rốt cuộc thì ai mới là quỷ.
Lễ tân lấy làm lạ ngẩng đầu lên: "Khách sạn chúng tôi không có phục vụ thang máy ạ."
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vương Dược Thanh hoàn toàn sụp đổ, lão vứt lại thẻ phòng, ngay cả tiền đặt cọc cũng không lấy, co cẳng bỏ chạy.
Địa Phủ, điện thứ ba.
Tống Đế Vương nhìn Vương Dược Thanh chỉ vẻn vẹn có một đêm mà như già đi một tuổi, thở dài nói: "Cái cách dằn vặt người khác này thực sự rất tiện lợi, làm sao mà cậu nghĩ ra được vậy?"
Sắc mặt thư ký Kim vẫn lãnh đạm như cũ: "Diêm La Vương mất ngủ mà còn thấy khó chịu, Vương Dược Thanh chỉ là một tên đàn ông trung niên bình thường, thiếu ngủ mấy tiếng, sáng ra đã rụng mất mấy cọng tóc rồi, làm sao có thể chịu được cảnh thức trắng đêm chứ."
"Hai quỷ hồn trong thang máy có chút ảo diệu." Tống Đế Vương cảm thán, "Không phải cho chúng ta sắp xếp, nhưng cách thức hù dọa người thì không khác lắm so với cậu."
Hắn thấy ánh mắt lạnh lùng của thư ký Kim bắn tới, lập tức bổ sung: "Nhưng mà, nhưng mà, mấy cô ấy cười nứt đầu không dễ nhìn như cậu.
Thư ký Kim: "..."
Quả nhiên, đàn ông ai cũng là đồ ngốc hết, ngoại trừ anh ta với Quỳnh Nhân.
*
Hôm sau nữa vẫn không thấy Ngôn Mặc quay về.
Tống Đế Vương nói cho Quỳnh Nhân, từ sau khi Diêm La Vương quay về Diêm La điện thì lập tức tự nhốt mình trong quan tài đồng.
Quỳnh Nhân cảm thấy khó hiểu: "Ngài ấy quan tâm công việc như vậy, sao lại tự nhốt mình lại? Lẽ nào là ở trong quan tài làm việc ạ?"
Tống Đế Vương: "Nghe thư ký Nam nói, nửa đêm ngài sẽ ra ngoài làm việc, người khác đi làm ngài ấy lại nằm về chỗ cũ. Công việc không bị tồn đọng, nhưng mà thư ký Nam rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của ngài ấy."
Quỳnh Nhân: "..."
Thiết lập cuồng công việc của Diêm La Vương quả nhiên không bao giờ sụp đổ, trốn tránh hiện thực cũng không quên hoàn thành công tác của bản thân. Địa Phủ phải may mắn thế nào mới có một Đại Vương tốt như vậy chứ.
"Quỳnh Nhân." Tống Đế Vương nghĩ đến thông báo của cậu phát trong nhóm bạn bè, "Con thực sự muốn ở cùng Diêm Ma La Già à?"
Quỳnh Nhân: "Vâng."
Tống Đế Vương không nói thêm gì nữa: "Ngài ấy là người tốt, giao con cho ngài, ta rất yên tâm."
Cái giọng điệu như chuẩn bị gả con trai đi này là thế nào, đã nói hai người họ chỉ là bạn hàng xóm thôi rồi, mấy người này sao ai cũng thích nghĩ quá lên thế nhỉ.
"Thư ký Kim cũng rất mừng cho con." Tống Đế Vương nói, "Ta sẽ giúp con coi chừng Diêm Ma La Già, yên tâm đi."
Hai người trò chuyện thêm mấy câu nữa, Quỳnh Nhân bèn ngoan ngoan nói bye bye với Tống Đế Vương trong video.
Hôm nay cậu sẽ đi tham gia diễn tập chương trình "Đêm hội ngàn sao", có lẽ phải rất muộn mới về đến nhà.
Quỳnh Nhân đi tới điện thờ nhỏ phía trước, thắp một nén nhang Vân Hương, làn khói màu tím lườn lờ bay lên.
Cậu chắp hai tay trước ngực, khấn: "Tôi hôm nay đi làm về muộn, nếu anh về nhà thì trong tủ lạnh có thịt kho tàu, có thể lấy ra trộn mì. Coi như đáp lại món rau cải nóng hổi hôm trước anh để cho tôi!"
Khấn xong!
Quỳnh Nhân vừa ra ngoài một cái, Ngôn Mặc lập tức xuất hiện ở trong bếp, hắn mở tủ lạnh, vừa mới lấy thịt kho tàu ra, thì nghe phía sau có tiếng hắng giọng.
"Thích thịt kho tàu à?"
Quỳnh Nhân đứng ở ngoài cửa, cố nín cười, nói. Không ngờ dùng cách này có thể câu Diêm La Vương ra được thật, chả trách fan đều nói cậu là người đẹp chuyên thả câu, hóa ra cậu thực sự rất biết câu.
Ngôn Mặc chầm chậm xoay người lại, gật đầu: "Cậu làm ta đều thích."
Quỳnh Nhân để một tấm vé lên bàn: "Đây là vé dành cho người nhà của tôi đến tham dự "Đêm hội ngàn sao", anh có muốn đi không?"
Ngôn Mặc lập tức cất vé đi: "Ừ. Đi."
"À, còn chuyện này, có thể giúp tôi chút không?" Quỳnh Nhân nói.
Ngôn Mặc: "Chuyện gì?"
Quỳnh Nhân chỉ tay về phía hồ sen: "Tự trồng anh xuống đó đi."
Hóa thân Sen đỏ của bạn hàng xóm rất lớn, cậu không làm thế nào được cả, chỉ có thể nhờ bạn hàng xóm tự đem mình trồng vào trong ao thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT