Nam quỷ đang định kể cho tất cả nghe về câu chuyện bị nợ lương lâm ly bi đát mà mình phải chịu, Ngôn Mặc lại đột nhiên ngăn cản.
"Vẫn chưa xong."
Quỳnh Nhân gật đầu. Quỷ háo sắc đã tan thành tro bụi rồi, nhưng mùi hôi thối ban đầu vẫn còn. Rõ ràng là trong biệt thự của Dung Trinh có thứ khác nữa.
Ánh mắt nhìn về phía Dung Trinh của cậu trong thoáng chốc trở nên vô cùng phức tạp.
Kênh IKU không hổ là website tội ác.
Đều đặn mỗi năm, trang web này sẽ sản xuất một show tài năng, cũng một số chương trình mang tính chất thi đấu, không cần biết hình thức chương trình là thế nào, chỉ cần ấn vào trang web là sẽ xem được vô số phân đoạn khó tả.
Chỉ cần là fan hâm mộ, thì đều không trốn được lưỡi đao của truyền thông IKU.
Sau bao nhiêu năm xem người khác là rau hẹ mà cắt từng gốc một, bây giờ giám đốc Dung cũng bị quỷ coi thành rau hẹ mà cắt.
Thật đúng là cuộc đời, đao của người khác luôn thái nhanh hơn mình.
"Vẫn ~ Vẫn còn à ~"
Dung Trinh khóc không ra nước mắt.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, nhiệt độ trong phòng khách đột nhiên giảm xuống, thời tiết hơn hai mươi độ mà trên mặt kính lại đọng sương.
Một cái bóng màu đỏ đậm đột nhiên xuất hiện, trên đầu có sừng, miệng mọc răng nanh, mặt xanh mõm đỏ, làm người ta trông thôi mà chết khiếp.
Con quỷ này giận dữ rít gào: "Là kẻ nào giết chồng ta?"
Quỳnh Nhân: "..." Chồng á? Là cái đồng sáp vàng kìa à? Mấy con quỷ này khẩu vị nặng thiệt sự luôn.
Người bình thường đều không thể nhìn thấy quỷ, ngay cả con quỷ háo sắc màu vàng mềm nhũn như sáp ban nãy cũng vậy, mấy người Dung Trinh đều phải nhìn qua ống kính camera mới thấy được.
Nhưng con quỷ đỏ này thì hoàn toàn khác, nó vô cùng hung ác, tàn bạo vô cùng, cho dù không có mắt âm dương cũng có thể nhìn thấy rõ rành rành dáng vẻ của nó.
Tức thì một đám người sợ vãi tè ra quần, vội vàng núp ra phía sau Ngôn Mặc.
Quỳnh Nhân vị mùi thối trên người quỷ đỏ xông cho muốn tắc thở, hai mắt cay xè chảy cả nước mắt, này mà quỷ gì, rõ ràng là a-mô-ni-ắc rò rỉ mà.
Hàng xóm lo lắng thực sự rất có lý, nhiều khi vấn đề không phải nằm ở sức chiến đấu, mà là do nhà mi còn chưa kịp ra tay ra chân, đối thủ đã phóng bom thối công kích rồi, mắt còn không mở nổi thì đánh đấm cái nỗi gì nữa.
Cậu bị quả mùi kinh dị kia hun cho tắc thở, vội kéo Ngôn Mặc: "Anh cho tôi hít một cái đi, tôi xin đấy!"
Sau đó không thèm để ý Ngôn Mặc có đồng ý hay là không, đã dúi đầu tới.
Ngôn Mặc vốn đang mải nghĩ ngợi, xem nên dùng cách nào thu phục con quỷ đỏ này thì trông hắn có vẻ lợi hại chút, là kiểu lợi hại mà phải thật khoa học nữa, tránh cho Quỳnh Nhân nghi ngờ hắn không phải là con người.
Sau đó suy nghĩ của hắn bị một người đột nhiên xuất hiện trong lồng ngực cắt ngang.
Mái tóc xoăn xoăn để ngay dưới cằm hắn, hơi thở ấm áp phả thẳng vào trong ngực. Mùi hương vừa nồng nàn vừa dễ chịu bốc lên, hắn không nhịn được xoa xoa tóc Quỳnh Nhân một cái, mềm giống hệt như trong tưởng tượng của hắn, còn thơm nữa.
Quỳnh Nhân vùi đầu vào trong lồng ngực bạn hàng xóm, vào giờ phút này, lồng ngực của đối phương chính là bến cảng yên bình nhất của cậu, vùi đầu vào trong rồi, cậu cuối cùng cũng có thể hít thở không khí.
Mấy người Dung Trinh cũng ngửi thấy mùi tanh tưởi giống hệt, nhưng họ lại không thể học theo Quỳnh Nhân, chôn mặt vào trong ngực Ngôn Mặc, cảm giác nếu dám làm vậy thì nhất định sẽ bị bóp chết. Lý Quỳ nhớ đến một tình tiết từng xem trong mình, lập tức dội nước lên trên người, sau đó cởi áo, cùng áo ướt bịt lại miệng mũi.
Tóc trên đầu con quỷ đỏ dựng ngược hết lên, trong phòng khách âm phong không ngừng thổi vù vù, nó thấy động tác của đám người đối diện, cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục bèn rống to: "Tất cả các người đều phải chết!"
Vải áo chỗ ngực Ngôn Mặc bị thấm ướt, Quỳnh Nhân đang khóc à? Cũng đúng, cậu ấy sợ ma quỷ như vậy, hôm nay lại không mang theo con thỏ bông kia tới.
Ngôn Mặc đỡ lấy cánh tay Quỳnh Nhân, bàn tay hơi siết chặt một chút, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía đối diện, hai mắt loáng cái biến thành màu đỏ, giống như một biển máu, sâu không thấy đáy.
Vẻ dữ tợn trên mặt quỷ đỏ đột nhiên đông cứng lại.
Động tác nhào tới của nó khựng lại, giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, tóc tai cùng quần áo trên người vẫn duy trì trạng thái bay tạt về phía sau.
Nó há to miệng, nhưng lại không thể nhúc nhích, không thể nói chuyện, đương nhiên cũng không thể cầu xin tha mạng, lúc này quỷ đỏ mới biết người đang đứng trước mặt mình là ai, nhưng cái tên kia còn chưa kịp hiện lên hoàn chỉnh trong óc, nó đã bị thổi tan thành từng mảnh.
Mạnh Thiên Sơn chỉ thấy Ngôn mặc ngẩng đầu lên một cái, con quỷ đỏ kia đã nổ tung.
Phép thuật mạnh như nào mới có thể đánh tan một con quỷ chỉ bằng cái ngẩng đầu chứ, do dù Mạnh Thâm là vô thường sống, thì khi đối đầu với quỷ ít nhất vẫn phải vẫy vẫy xích câu hồn, vung vung gậy đại tang mà.
So sánh hai người này với nhau, một người vừa giỏi vừa đẹp trai hơn, Xem ra huyền môn Long Thành sắp thay người lãnh đạo rồi.
Ngôn Mặc cẩn thận xoa xoa gáy Quỳnh Nhân một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, nó chết rồi."
Lúc nói chuyện ngực Ngôn Mặc ở dưới má cậu hơi rung động theo, cậu từ từ ngước mặt lên, phát hiện quả thực không còn ngửi thấy cái mùi kinh dị vừa nãy nữa. Trong không khí có mùi giống như vừa đổ mưa to, vô cùng tươi mát.
Cậu buông bạn hàng xóm ra, lau nước mắt: "Cám ơn."
Coi như có thể thoải mái rồi, thật không ngờ, trên đời này lại có quỷ thối đến độ khiến người ta chảy cả nước mắt.
Nguồn nhiệt trong lòng rời đi, Ngôn Mặc không hiểu sao thấy hơi mất mát.
"Đây mà là quỷ gì, rõ ràng là vũ khí sinh hóa thì có!" Quỳnh Nhân xỉ vả, sau đó đột nhiên nhớ đến lời con quỷ đỏ kia từng nói: "Nó nói "Là kẻ nào giết chồng ta", chồng nó đừng nói là..."
Ngôn Mặc gật đầu: "Là quỷ háo sắc."
Mọi người tức thì câm như hến. Một con quỷ bầy nhầy gớm ghiếc như vậy mà cũng có thể tìm được người yêu...
Chó FA làm sao mà chịu nổi đây.
"Vừa rồi đến báo thù là quỷ ăn thịt. Quỷ ăn thịt thích ăn xác thối, động vật có mùi hôi tanh, cho nên chỗ này mới có nhiều ruồi như vậy."
Lý Quỳ nghĩ đến con ruồi từng bò trên mặt Dung Trinh, lặng lẽ nhích nhích lùi xa khỏi đối phương: "Đại sư, Dung Trinh thoạt nhìn trông như tượng sáp trong bảo tàng ma quỷ chạy ra là vì bị quỷ háo sắc quấn lấy. Vậy ông ấy bị ruồi bu tới... Nói thế nghĩa là trên người ông ấy cũng có thứ mùi đó, ông ấy không phải là..."
Ngôn Mặc: "Ông ấy không bị quỷ bám vào người, chỉ là do tiếp xúc với quỷ ăn xác tương đối nhiều, cho nên mới vậy thôi."
Tiếp xúc tương đối nhiều...
Tía má ơi! Lý Quỳ hoảng sợ quay lại nhìn Dung Trinh: "Ông nói, ông nói..."
Dung Trinh yếu ớt, bất lực tự ôm chặt lấy mình.
Trong lòng Quỳnh Nhân tức thì thấy đồng tình sâu sắc. Quay quanh nửa ngày, hóa ra Dung Trinh là đạo cụ tình yêu của đôi chồng chồng quỷ nhà người ta.
Mạnh Thiên Sơn không được lanh trí lắm, nghe vậy chỉ thấy hoang mang.
"Vậy con quỷ đỏ quạch kia là ai? Thích ăn thịt... Đừng nói là đầu bếp của giám đốc Dung nhé?" (那个红不拉几的鬼是谁)
Còn có thể là ai nữa? Quỳnh Nhân thương hại nhìn Dung Trinh mặt mày xám ngoét bên kia.
Nếu như bọn họ đang ở trong một quyển tiểu thuyết kinh dị.
Nhân vật xuất hiện chỉ có mấy mống như này. Cùng Dung Trinh có tiếp xúc thân mật, lại còn liên quan đến màu đỏ thì chỉ có một vị mà thôi.
Chính là tóc đỏ đã mời Mạnh Thiên Sơn tới.
Độc giả nào nhìn đến cùng sẽ ghét bỏ cái đáp án quá mức đơn giản này.
Dung Trinh nghĩ đó chỉ là giao dịch tiền bạc thôi, không ngờ người đôi chồng chồng quỷ kia để mắt đến lại là đối phương. Chỉ cần nghĩ đến chuyện cậu thanh niên tóc đỏ ở lại biệt thự của ông ta hơn nửa tháng nay là...
Dung Trinh không ngừng nôn khan, xong, ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh lặng dường như không gì có thể đả kích đến bản thân nữa.
Trải qua tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, ông ta cảm thấy bản thân đã khô héo, đồng thời cũng thăng hoa. Bây giờ ông ta cuối cùng cũng không bị những thứ bên ngoài mê hoặc nữa, có thể tập trung toàn bộ sức lực vào cho công việc.
Năm nay thành tích của kênh truyền thông IKU nhất định sẽ có bứt phá.
Giải quyết xong một vấn đề, vẫn còn một vấn đề khác nữa.
Quỳnh Nhân ôn hòa nhìn nam quỷ đang co ro núp ở góc tường.
"Hiện giờ chúng ta có thể nói về chuyện giám đốc Dung nợ tiền anh rồi, anh yên tâm, tuy rằng ông ấy mời tôi tới đế bắt quỷ, nhưng cái mông của tôi tuyệt đối là ngồi bên phía người lao động, tuyệt đối không về phe với tư bản độc ác.
Nam quỷ này đích thực là quỷ đòi nợ, không chỉ không đòi được khoản nợ của mình, còn phải vì thế mà ra sức bảo vệ an toàn cho Dung Trinh.
Mới vừa rồi lại còn bị dọa cho hết hồn, trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức.
Chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng dịu dàng dễ nghe đang nói chuyện với mình, có cảm giác như trong đêm tối mù mịt nhìn thấy ánh sáng, anh ta lập tức bay tới nắm chặt lấy tay Quỳnh Nhân.
"Hu hu hu hu, số tôi khổ quá mà, người làm âm nhạc như chúng tôi vừa nghèo lại vừa khổ, lúc nào cũng có nguy cơ bị thoát vị địa đệm, đại sư Quỳnh, cậu nhất định phải đứng ra làm chủ cho tôi!"
Biểu cảm trên mặt Quỳnh Nhân tức thì cứng đờ.
Một một tay bị nam quỷ kia nắm, một tay khác bất lực quơ quơ trong không trung, muốn bắt lấy cái gì đó.
Thỏ đâu, thỏ của cậu đâu?
Ngôn Mặc biết Quỳnh Nhân sợ ma quỷ, hơn nữa Quỳnh Nhân cũng lo quỷ trên dương gian không có lý trí như ở dưới Địa Phủ, lỡ mà ra có đánh nhau sẽ làm thỏ bông bị thương, cho nên không mang theo con thỏ kia tới.
Bây giờ lại bị quỷ nắm tay thế kia, Quỳnh Nhân nhất định rất sợ hãi.
Nhưng mà bình thường Quỳnh Nhân luôn rất có chủ ý, cậu ấy bắt tay với quỷ, nói không chừng chính là vì muốn động viên an ủi tinh thần đang kích động của quỷ hồn này, có vẻ không cần để họ buông tay ra.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Ngôn Mặc vẫn lo lắng nhìn sang, phát hiện một tay khác của Quỳnh Nhân đang đưa về phía hắn, còn không ngừng vẫy vẫy.
A, này ý là... Muốn nắm tay với hắn à?
Tiến triển này liệu có phải hơi quá nhanh không, Ngôn Mặc có hơi đắn đo.
Nắm, hay không nắm đây?
Ngôn Mặc hơi nghiêng mặt đi, sau đó lại quay lại, yên lặng đưa tay mình tới.
Quỳnh Nhân đột nhiên nắm được một bàn tay, nhưng mà không hiểu sao, có cảm giác như từ bàn tay kia có dòng nước ấm truyền qua, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng của cậu.
Quay đầu xem thử, hóa ra bàn tay cậu túm được là tay của Ngôn Mặc.
Bạn hàng xóm không chỉ có công năng ngăn cách mùi thối, còn có thể giúp cậu không không sợ quỷ nữa à?
Quỳnh Nhân không nhịn được hoài nghi, đừng nói là bạn hàng xóm cũng là thỏ bông thành tinh nhá...
*
Nam quỷ này khi còn sống là một nhạc sĩ, tình cảnh của anh ta cũng khá giống với Quỳnh Nhân, đều là người có tài nhưng không sao nổi tiếng được.
Mỗi ngày trôi qua đều vô cùng gian nan.
Dung Trinh trong lúc vô tình nghe được ca khúc do anh ta sáng tác, cảm thấy anh ta rất có tài, bèn mời về viết nhạc cho bộ phim mà truyền thông IKU đang quay.
Bộ phim này vừa phát sóng đã được khán giả đón nhận nồng nhiệt, nhận được mấy giải thưởng quan trọng trong lĩnh vực phim truyền hình, nhạc phim cũng được mọi người khen ngợi hết lời, lượng bán ra của đĩa nhạc gốc trên kênh âm nhạc của IKU cũng rất khả quan.
Vốn anh ta cũng có cơ hội ngược gió trở mình giống như Quỳnh Nhân.
Nhưng so với cậu, anh ta lại xui xẻo hơn nhiều, chưa đợi bộ phim công chiếu, anh ta đã trượt ngã trong nhà vệ sinh, lộn mèo một cái, gáy đập vào bồn tắm, nằm viện chống chọi mấy tháng, cuối cùng vẫn không trụ được.
Người trong nhà đã làm lễ siêu độ cho anh ta rồi, trong lòng vốn nên không còn oán hận hay chấp niệm gì mới đúng.
Nhưng mà vẫn có một chuyện anh ta không bỏ xuống được.
Nam quỷ chỉ về phía Dung Trinh, thân thể nửa trong suốt tức giận đến phát run: "Đều tại cái lão già háo mắc này nói tin tưởng vào khả năng sáng tác của tôi. Lúc ký hợp đồng với truyền thông IKU, tôi không nghĩ gì nhiều, không yêu cầu tăng tiền đặt cọc. Kết quả tôi coi ông ta là Bá Nhạc, ông ta lại coi tôi lại rau hẹ, cắt cổ giai cấp vô sản như bọn tôi không chút nương tay.
"Tôi vừa chết, bọn họ đã không thèm thanh toán nốt tiền hợp đồng. Mẹ tôi lớn tuổi rồi, tôi lại nằm viện mấy tháng liền, tiền trong nhà đã cạn sạch. Có khoản tiền thanh toán hợp đồng kia, ít nhất mẹ tôi cũng có đủ tiền trả nợ. Một công ty lớn như vậy lại ăn quỵt tiền của người chết như tôi, quả thực nên bị sét đánh."
Nói đi nói lại vẫn phải công nhân trình độ nghiệp vụ của Địa Phủ rất cao, sau khi người này chết đến Quỷ Phán điện, nói ra chuyện mình bị nợ lương, Tần Quảng Vương bèn thông báo, để Thành Hoàng Long Thành phát lệnh bài cho đối phương, rồi để âm soa đưa anh ta về dương thế.
Âm soa kia thậm chí còn dạy cho anh ta một ít chiêu trò nhỏ để dọa người. Cái gi mà nửa đêm thổi gió lạnh lên cổ, khiến Dung Trinh gặp phải quỷ đánh tường ngay trong nhà mình, cố tình tạo tiếng bước chân đi theo sau đối tượng, chờ dọa ông ta sợ gần chết rồi mới báo mộng đòi nợ, đảm bảo rất nhanh là có thể bắt Dung Trinh trả tiền lại.
"Tiền của tôi chưa đòi được về, ông ta vẫn còn nợ tôi, cho nên tôi mới phải bảo vệ mạng chó của ông ta."
Chuyện như vậy quả thực rất không có đạo đức.
Chuyện nam quỷ này gặp phải khiến Quỳnh Nhân vô cùng đồng cảm. Nếu đổi lại là cậu, khó lắm mới nhận được công việc, còn chưa thanh toán hợp đồng đã chết, khoản tiền còn lại thì bị người ta ỉm mất.
Thế thì đừng nói là âm phủ, cho dù xuống địa ngục rồi cậu cùng phải bò lại lên dương gian đòi tiền về.*
*Sau khi chết quỳ hồn phải xuồng âm phủ chịu phán xét, có tội thì vào địa ngục chịu hình phạt, còn không thì chờ đến lượt đầu thai. Ý em Nhân ở đây là dù có tội bị bắt vào địa ngục em cũng phải bò ra đòi tiền đó.
Dung Trinh nghe thế thì thấy hết sức oan uổng.
"Hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm mà. Lúc đó cậu không nổi tiếng, phí hợp đồng không thể để quá cao, tôi việc gì mà phải ăn chặn chỗ tiền hợp đồng còn lại chứ. Chuyện nhỏ độ có hơn chục triệu bạc này, tôi sẽ không tự mình xử lý."
Lời này nghe thật là gợi đòn, không hổ là bạn thân của Lý Quỳ.
Lý Quỳ cũng nói: "Lão Dung này làm người tuy không chung thủy, cũng đúng là loại tư bản độc ác vô lương tâm đấy. Nhưng mà ông ấy tuyệt đối không phải kiểu người bóc lột cắn xén tiền lương của nhân viên đâu, quả nửa là do qua tay cấp dưới, tên kia thấy cậu mất rồi nên mới ăn chặn, làm đầy túi riêng."
Dung Trinh hỏi tiền hợp đồng của cậu ta còn thiếu bao nhiêu, lập tức lấy tiền mặt từ trong két sắt ra, nói sáng mai sẽ tự mình đưa đến tận tay mẹ của nam quỷ.
Ông ta cũng sẽ tới công ty điều tra rõ ràng, xem rốt cuộc là kẻ nào tham ô tiền công của đối phương.
Tâm nguyện của nam quỷ đã được hoàn thành, lệnh bài của Thành Hoàng phát ra một luồng sáng ấm áp, nam quỷ biết, đã đến lúc mình phải quay về rồi.
Thấy người sắp đi rồi, Quỳnh Nhân mới chợt nhớ ra một chuyện: "Này anh bạn, trong lúc chờ đến lượt đầu thai, nếu anh muốn tìm công việc liên quan đến âm nhạc thì có thể tới công ty văn hóa truyền thông Giàu Thật Nhanh ở số 233 đường Thanh Khê, Quỷ Phán điện xin việc, chỗ đó đang tuyển dụng người tài trong lĩnh vực âm nhạc đó."
Bước chân của nam quỷ hơi ngừng lại, ngờ vực hỏi: "Sao công ty giải trí mà lại đặt tên như vậy? Đừng nói là công ty bán hàng đa cấp nhé?"
"Tôi đặt đấy." Quỳnh Nhân không hề hối hận, "Giàu Thật Nhanh nghe tốt mà, dễ đọc lại dễ nhớ."
Nam quỷ lập tức đổi giọng: "Tên rất hay! Để cảm ơn đại sư hôm nay đã giúp đỡ tôi, tôi sẽ bắt đầu học viết nhạc tông giáo để sáng tác ca khúc cho cậu. Giàu Thật Nhanh đúng không, tôi nhớ kỹ rồi."
Mọi người tiễn nam quỷ lên đường. Xong xuôi ai về nhà người nấy. Dung Trinh cam đoan sẽ nhanh chóng giúp Quỳnh Nhân xử lý bản hợp đồng nghệ sĩ với Văn Hóa Chân Thành, lại trả thêm một số tiền lớn vì đã giúp ông ta bắt quỷ.
Trên đường về, Quỳnh Nhân tò mò hỏi: "Anh còn chưa nói cho tôi biết, tại sao rõ ràng tôi không phải đạo sĩ, cũng không biết gì về đạo pháp mà cũng có thể gọi sấm sét đến."
Ngôn Mặc hơi do dự.
Quỳnh Nhân: "Không thể nói à?"
Ngôn Mặc có chút khó xử: "Ta sợ nói xong, cậu sẽ rất thất vọng."
Quỳnh Nhân: "Không đâu, anh nói đi."
Ngôn Mặc bắt đầu giải thích.
Có cái gọi là "Làm phép trước nhờ tổ tiên, sau dùng nguyên khí bản mạng".
Phép gọi sấm sét thông thường yêu cầu biến phàm thân thành nguyên mệnh thật sự, rồi mới có thể kêu chư tướng ban sấm sét.
Nhưng đây không phải phương pháp duy nhất.
Lúc Mạnh Thiên Sơn đang giả thần giả quỷ đã để quỷ ăn thịt đốt rất nhiều tiền mã, cũng chính là đốt tiền cho thần quân thiên tướng.
Quỷ đốt tiền mã đương nhiên không thể tự mình nhận được, cũng không thể đốt cho người khác, cho nên số tiền này tuy đều đã hóa sạch nhưng không có ai nhận.
Chú Ngôn Mặc để Quỳnh Nhân đọc chính là bùa chú gọi thiên lôi thần tướng, Quỳnh Nhân vừa đọc lên, lập tức cho chỗ tiền mã này có một phương hướng chính xác để đến —— Chính là chỗ thiên lôi thần tướng.
Thiên lôi thần tướng cũng không phải là thần tiên đứng đầu gì, ngày thường cũng chả có mấy ai đốt tiền cho bọn họ, tự dưng thấy vào sổ một số tiền lớn như thế, lại chỉ muốn nhờ họ giúp một việc nhỏ, cho nên dù Quỳnh Nhân không biết làm phép, bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, bổ một sét xuống.
Quỳnh Nhân: "Hóa ra làm thần tiên cũng không dễ dàng gì..."
Thật... Thật là tục! Nhưng mà còn xen lẫn một chút đắng cay cùng khổ của những thần linh không được nhớ đến nhiều.
Thần tài thì chắc chắn không gặp phải phiền não này.
*
Không tới mấy ngày, đã truyền ra tin tức có nhân viên của truyền thông IKU lợi dụng chức vụ biển thủ công quỹ, tham ô nhận hối lộ. Chuyện này vậy mà còn liên lụy đến cả Văn Hóa Chân Thành.
Hóa ra trước kia không phải Mạnh Thanh Hành tham gia tuyển chọn tài năng, rồi mới được Văn Hóa Chân Thành ký hợp đồng. Mà là được Phó Gia Trạch giới thiệu, ký hợp đồng với công ty xong mới tham gia "Thực tập sinh Star Motion".
Người phụ trách chính của ê kíp chương trình "Star Motion" nhận hối lộ của Văn Hóa Chân Thành, tạo thiết lập giả là đạo sĩ cho Mạnh Thanh Hành, sau đó còn dàn xếp thời lượng lên hình, làm giả số phiều bầu.
Một khi sự việc bị phanh phui, Văn Hóa Chân Thành dạo này vốn đã đen đủi đủ đường nay lại càng là chó cắn áo rách. Danh dự của Mạnh Thanh hành tụt dốc không phanh, Phó Gia Trạch cũng bị chuyện này liên lụy.
Tập đầu tiên của "Lên đường nào, bạn ơi" cũng nhằm đúng lúc này để lên sóng, Lý Quỳ không hổ là thiên tài ké fame.
Tập đầu tiên được chia làm hai phần, tổng thời lượng là hơn bốn tiếng đồng hồ. Nửa phần đầu là thi đấu bắn tên vô cùng đặc sắc, khiến khán giả có cảm giác đúng là mình đang xem thi đấu trong show giải trí.
Cảnh Quỳnh Nhân bắn tên vô cùng đẹp mắt, khiến người ta nhìn mà tắt tiếng, điên cuồng ấn chụp màn hình.
Cậu cũng dựa vào mặt mà trực tiếp lao vọt lên hot search.
Nửa phần sau thì phải nạp tiền mới có thể xem, mà nội dung của nó cũng hoàn toàn không phụ kỳ vọng những khán giả đã bỏ tiền ra đóng phí.
Quỳnh Nhân có thể nói là sách giáo khoa sống về cách biểu diễn sân khấu, là bải giảng trực quan cho những nghệ sĩ vừa nhảy vừa hát khác.
Sự thực chứng minh, có người có thể vừa hát vừa nhảy, lại còn biểu diễn hoàn mỹ y như trong MV nữa.
Nhất là động tác đảo ngược của cậu lại càng làm khán giả kinh ngạc không thôi, kéo ra rất nhiều người trong giới street dance.
Cao trào của show giải trí xuất hiện trong tập này chính là sau khi Quỳnh Nhân cùng Phó Gia Trạch nhảy xong "Cực quang".
Phó Gia Trạch vừa nói vũ đạo của "Cực quang" là do Quỳnh Nhân biên đạo xong, thì Thanh Hành đã nói ra câu "Không phải anh nói với em, vũ đạo của bài hát này là anh tự biên tập sao?"
Vụ này thật sự phải nói là long trời lở đất. Khán giả ngớ ra, bình luận bên dưới rặt một đám đậu xanh.
# Phó Gia Trạch nói dối # lập tức vọt lên top hai tìm kiếm nóng.
Nếu mà như mọi khi, Phó Gia Trạch còn có thể làm chút quan hệ xã hội phủi sạch. Nhưng thiết lập tính cách của cả hai người bọn gã bây giờ đều đang bị mọi người nghi ngờ, cố tẩy trắng lúc này hoàn toàn không thực tế.
Thiết lập nhân vách vàng của Phó Gia Trạch suốt bao năm qua trong thoáng chốc đã vỡ nát, trên mạng lập tức xuất hiện rất nhiều bài rumor. Có nói cuộc sống riêng của gã hỗn loạn, có nói gã dối trá vô liêm sỉ, thật thật giả giả lẫn lộn chung một chỗ, càng lúc càng rắc rối.
Sau đó lại có người tiết lộ, Phó Gia Trạch từng sử dụng chất cấm trong một vài tiệc rượu người lớn, còn bị cánh sát chống tệ nạn mại dâm tóm được tại trận. Lúc đó những người tham gia không có ai nổi tiếng, mặt mũi cũng khác so với bây giờ, còn giấu tên, cho nên mới không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn.
Cư dân mạng rất nhanh bới ra tin tức năm đó được một vài trang web đăng tải.
Văn Hóa Chân Thành sống chết không chịu thừa nhận, còn gửi công hàm luật sư cho rất nhiều bạn mạng, yêu cầu xóa bỏ những bài đăng chỉ trích Phó Gia Trạch, nói là cư dân mạng cố tình bịa đặt bôi nhọ Phó Gia Trạch.
Động thái này đã chọc giận dân mạng, rất nhiều người vốn chỉ là người qua đường hóng hớt thôi nay cũng bắt đầu chia sẻ lại thông tin năm đó Phó Gia Trạch bị tạm giữ hình sự.
Văn Hóa Chân Thành hành động cực đoan như vậy, tức khắc cái tên Phó Gia Trạch đã hoàn toàn mang tiếng thối.
Văn Hóa Chân Thành loạn từ trong ra ngoài, vốn định dựa vào hợp đồng trước kia chói chặt người đang có giá trị nhất bây giờ là Quỳnh Nhân ở lại công ty, thì Dung Trinh đã đích thân dẫn theo đoàn luật sư Bắc Hải Tất Thắng tới cửa, Thiện Tôn Hạo chỉ đành nhượng bộ.
Hiện tại Văn Hóa Chân Thành chỉ còn là cái vỏ rỗng, bên trong đã không còn lại gì.
Ngày hủy bỏ hợp đồng, người đại diện mừng đến phát khóc, Quỳnh Nhân cũng cảm thấy cả người thoải mái.
Người đại diện kiên trì nói, có thể đột nhiên đổi vận như này, đều là nhờ anh ta giúp Quỳnh Nhân bái thần tài.
Bái thần thì phải tạ lễ.
Người đại diện tự mình mang tượng thần tài đến nhà Quỳnh Nhân, còn mang theo một hộp nhang Vân Hương tốt nhất.
Hộp Vân Hương anh ta đem tới cũng không phải kiểu nhang tre thông thường để thắp cho các vị thần, mà là nguyên liệu thô của nó, là loại dầu sáp tinh luyện từ nhựa cây tử đằng. Truyền thuyết nói, nếu thắp nhang có loại nhựa này thì có thể thông linh, giúp tâm nguyện của mình được gửi tấu lên trên.
Trong lòng Quỳnh Nhân biết rõ tại sao vận số của mình lại thay đổi. Người giúp cậu đổi vận vốn không phải thần tài, mà chính là những fan hâm mộ đáng yêu dưới cõi âm kìa.
Nhưng mà Quỳnh Nhân giống như rất nhiều những đứa nhỏ khác, vì để người lớn trong nhà không phải lo lắng, cho nên chỉ chọn nói chuyện tốt, không nhắc đến chuyện xấu. Chuyện món đồ trang trí có yểm thuật đổi vận độc ác kia cậu đã giấu bặt đi, không muốn người đại diện cùng viện trưởng sợ hãi.
Người đại diện vui vui vẻ vẻ sắp xếp điện thờ cẩn thận cho thần tài, mặt béo than thở: "Chú đây tốn năm mươi tệ thỉnh thần tài, vừa dễ coi lại vừa có thể đổi vận, người bán thực sự rất có lương tâm."
Quỳnh Nhân đối với thẩm mỹ của người đại diện hoàn toàn không có tí lòng tin nào, nhưng mà chờ cậu chuẩn bị lư hương xong, cầm tiền giấy đi tới xem thì...
Quỳnh Nhân: "..."
Thần tài này thực sự là đẹp trai đến trời long đất lở, chỉ là nhìn sao cũng cứ thấy quen quen...
Từng bị món đồ trang trí bằng ngọc kia cho ăn thiệt thòi lớn, cho nên dạo dần đây Quỳnh Nhân đã đi bổ sung thêm các loại tri thức liên quan đến điêu khắc và mấy món đồ bằng ngọc.
Dùng khả năng đánh giá thô thiển của cậu mà nói, trình độ điêu khắc của bức tượng này cực kỳ cao siêu. Bức tượng chỉ cao có độ 30cm, nhưng từ sợi tóc đến móng tay đều được khắc rất tỉ mỉ chi tiết.
Năm mươi tệ khéo còn chưa đủ số lẻ của tiền công.
Bức tượng làm bằng gỗ, được đánh sơn mài, màu sắc cực kỳ tinh tế.
Tượng thần tóc đỏ mắt đỏ, quần áo ôm sát thân thể, trông giống như với mới từ trong nước đi lên vậy. Trước ngực đeo một sợi dây chuyện kiểu dáng cầu kỳ, chân trần đứng trên một đóa sen hồng.
Bất luận là nhìn từ góc độ nào, thì ngoại hình của vị thần này đều mang theo nét của điêu khắc tượng phật giáo.
Tại sao người đại diện của cậu lại không chút nghĩ ngờ nào nghĩ đây là tượng thần tài vậy, là cái gì đã che mờ mắt của chú ấy thế?
Quỳnh Nhân: "Lão Dương, đây không phải là thần tài đâu."
Người đại diện ngây thơ nhìn về phía Quỳnh Nhân: "Không thể nào. Thần tài mặc một thân đồ đổ cực kỳ may mắn, vừa nhìn là đã thấy phát tài rồi. Hơn nữa câu đối hai bên trái phải đều viết lời chúc may mắn mà, đây nhất định là thần tài.
Quỳnh Nhân nhìn câu đối khắc hai bên bệ gỗ của tượng thần, theo thứ tự là " Nhìn thấy phát tài*" cùng "Thiên hạ thái bình", thì thật lâu cũng không nói được gì.
*Đây là hai câu viết trên mũ của Hắc Bạch vô thường, gốc là Nhất kiến sinh tài – Thiên hạ thái bình.
"Đúng rồi." Người đại diễn vỗ trán một cái, "Gần đây có nhiều chuyện tốt, Chú thiếu chút đã vui quá mà quên mất chuyện chính. Bên tạp chí "Bách khoa toàn thư các loại hình cụ; có liên hệ với chú, nói đã xác định thời gian chụp hình rồi đấy. Kỳ này cậu sẽ chụp hình bìa với Diêm La Vương nữa, bọn họ còn muốn làm một Vlog về sinh hoạt trên dương gian của cậu."
Người đại diện có chút lo lắng: "Diêm La Vương cùng cậu chụp ảnh bìa, như vậy liệu có hơi nguy hiểm không? Đến lúc đó cậu nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để đắc tội với đại vương. Nghe nói vị đại vương này rất nghiêm khắc, không hòa ái dễ gần giống như Tống Đế Vương đâu."
Cốc cốc, có người gõ cửa.
"Quỳnh Nhân, ta mua kem về."
Người đại diện chưa từng nghe thấy giọng nói này, bèn hỏi: "Ai vậy?"
Quỳnh Nhân: "Ừm..."
Người bên ngoài là hàng xóm của cậu.
Tự xưng là ông chủ trước của nhà ma kia, nay đã phá sản.
Giống tượng "Thần tài" này như đúc, chỉ khác mỗi màu tóc với màu mắt.
Có công hiệu y như thỏ bông.
Nghe đâu vô cùng nghiêm khắc lạnh lùng.
Đã từng dạy cậu bắn cung.
Sắp tới lại cùng chụp ảnh bìa tạp chí.
Đến cùng cậu nên chọn giới thiệu cho người đại diện kiểu gì đây?
Trước khi ra mở cửa, Quỳnh Nhân che bức tượng "Thần tài" lại.
Vẫn nên che giấu giúp bạn hàng xóm một chút đi vậy.
(还是给邻居留条底裤吧)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT