Quỳnh Nhân đi tới chỗ Trần Duệ Trạch, nhường lại sân khấu cho Thanh Hành và Phó Gia Trạch thỏa sức biểu diễn.
Trần Duệ Trạch vẻ mặt mông lung, đột nhiên bắt đầu vỗ tay: "A ba, a ba a ba a ba.*"
*Từ này ban đầu được dùng để diễn tả âm thanh khi trẻ nhỏ hoặc người câm phát ra. Sau đó nó được dùng như một từ thông dụng trên mạng, có nghĩa là mất khả năng ngôn ngữ, không biết nói gì, chậm phát triển trí tuệ. Bây giờ còn được dùng để thể hiện cảm xúc và sự tự ti của người nói.
Quỳnh Nhân lo lắng anh ta sẽ bị Phó Gia Trạch ghim, bèn đè tay Trần Duệ Trạch xuống.
Trần Duệ Trạch đột nhiên bừng tỉnh, anh ta cảm thấy mình đã hiểu ra rồi.
"Anh còn đang bảo sao cậu tốt như vậy mà công ty không nâng đỡ, lại đi nâng đỡ cho Phó Gia Trạch và Thanh Hành, giờ mới hiểu, đúng là rác rưởi. Cậu xem, cậu đến cả một trợ lý cũng không có, người đại diện cũng không đi theo. Công ty như này thì ở lại mà làm gì, cậu hủy hợp đồng với họ đi, thiếu bao nhiêu anh cho cậu mượn, chắc chắn cậu sẽ trả được anh sớm thôi."
"Người đại diện của em tốt lắm, người yêu của chú ấy bị bệnh nên mới không đi được." Trong lòng Quỳnh Nhân cảm thấy ấm áp vô cùng, thấp giọng nói: "Cám ơn anh. Nhưng mà tạm thời bây giờ em vẫn chưa cần, nếu có cần thật em sẽ không khách sáo với anh."
Trần Duệ Trạch gật đầu: "Chuyện đóng phim cậu có muốn nghĩ thêm một chút không, trong phim có một nhân vật cực kỳ hợp với cậu đấy. Trương Hạo nói, nhân vật kia không cần kỹ năng diễn xuất gì đâu."
Quỳnh Nhân đột nhiên có cảm giác Trần Duệ Trạch chính là kiểu mẹ bỉm sữa suốt ngày chạy theo sau để bón cơm cho con.
Ăn một miếng, ăn một miếng nữa thôi.
"Vậy em đi thử xem sao." Quỳnh Nhân cảm thấy cứ luôn từ chối ý tốt của bạn bè cũng không hay, cùng lắm là cậu không nhận được vai thôi, dù sao cậu cũng không định làm diễn viên, có thế nào cùng không vấn đề gì. Trần Duệ Trạch có thể gọi cho đạo diễn tùy ý như vậy, cảm giác quan hệ giữa hai người họ rất tốt.
Cậu và Trần Duệ Trạch ngồi dưới khán đài thoải mái nói chuyện, nhưng Thanh Hành đứng trên sân khấu đã khóc luôn rồi, tuy không phải kiểu há miệng khóc lớn, nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt, rơi lã chã không ngừng, trông như trời sắp sập xuống đến nơi vậy.
Cảnh tượng vô cùng lúng túng.
"Mẹ, rốt cuộc trong hai anh này ai mới là người nói điêu ạ?" Vạn Ngọc Tranh lớn tiếng hỏi.
Vạn Mạn sờ sờ đầu cậu nhóc, dịu dàng nói: "Mẹ không biết. Nhưng mà nói dối càng nhiều, càng dễ quên rốt cuộc mình đã nói gì, sau này bị người khác vạch trần sẽ rất xấu hổ. Con không thể học theo đâu đấy."
Cô nói không biết, nhưng ý tứ trong lời nói thì ai có tai cũng đoán được.
Phó Gia Trạch vốn là thần tượng tuổi trẻ tài cao đang cực hot, "Cực quang" vô cùng nổi tiếng, nhân viên của chương trình có không ít người là fan qua đường của gã. Nhưng chuyện phát sinh ngày hôm nay lại giống như xé rách tấm họa bì trên người ma nữ, tắt mất filter trong phòng livestream vậy.
Thứ đồ được đóng gói bao bì đẹp đẽ, hóa ra bóc ra rồi lại chả có chút mùi vị gì, có khi đã thiu thối từ lâu.
Nhân viên chương trình thấy cảnh này đã nhiều, lập tức đoán được quan hệ giữa Thanh Hành và Phó Gia Trạch không đơn giản, cho nên Thanh Hành mới phản ứng lớn như vậy.
Phó Gia Trạch lúng túng muốn chết, bây giờ trong họng gã không phải có xương cứng mắc ngang nữa mà chính là một khối thép nóng, nóng đến độ khiến lục phủ ngũ tạng của gã đều phồng rộp lên.
Gã cố kiềm chế cảm xúc, rặn ra một nụ cười: "Thanh Hành, em nhớ nhầm rồi, sao anh lại nói thế được."
Phó Gia Trạch cố hết sức, nhưng nụ cười của gã trông kiểu gì cũng không được tự nhiên.
Đạo diễn giữ nguyên tác phong vô đạo đức từ xưa đến giờ, thậm chí đã tính sẵn, bây giờ zoom ống kính máy quay vào tận mặt Phó Gia Trạch, chờ lúc về sẽ mời chuyên gia tỉ mỉ phân tích từng biểu cảm của gã, xong rồi chèn thêm hiệu ứng, đóng một chữ "Giả" màu đỏ thật to vào giữa màn hình.
Ông càng nghĩ lại càng thấy vui, không nhịn được cười thành tiếng.
Thanh Hành biết bản thân đã thành trò cười cho người khác, tủi thân nhìn về phía Mạnh Thâm, sao anh ba còn không chịu ra mặt nói giúp cậu ta? Mạnh Thâm lạnh lùng nhìn Thanh Hành. Còn Quỳnh Nhân thì thậm chí không buồn liếc nhìn cậu ta lấy một cái, sắc mặt như thường đang nhỏ giọng tán gẫu với Trần Duệ Trạch.
Nhưng người khác đều đang dùng ánh mắt hiếu kỳ hoặc tò mò nghiên cứu nhìn lại đây, nhưng không hiểu sao, so với ánh mắt xem trò cười của những người khác, bị Quỳnh Nhân không nhìn đến còn khiến cậu ta cảm thấy căng thẳng, như đứng đống lửa như ngồi đống than hơn.
Cậu ta bỏ chạy xuống khỏi sân khấu.
Phó Gia Trạch không đuổi theo, nụ cười trên mặt gã so với ban nãy thì tự nhiên hơn hẳn: "Thanh Hành đúng là ngốc nghếch mà, ngay cả chuyện này mà cũng có thể nhớ nhầm, may mà cậu ấy nói ra trước mặt tôi với Quỳnh Nhân, mọi việc vẫn giải thích được, chứ nếu cậu ấy nói thế sau lưng tôi, để mọi người hiểu nhầm là tôi tự biên tập vũ đạo thì thật là không tốt chút nào."
Quá đỉnh. Bản lĩnh đổi trắng thay đen của gã này khiến trong lòng Mạnh Thâm chấn động không thôi. Phải tham gia giới giải trí để kiếm cơm ăn thực sự quá là tội nghiệp cho Phó Gia Trạch rồi.
Các tiết mục trình diễn tối nay thế nào, mỗi người tự có cái nhìn riêng của mình. Nhưng mà màn biểu diễn bên lề kia lại thực sự quá đặc sắc, khiến buổi ghi hình ngày thứ ba trở nên tầm thường hẳn, không có gì nổi bật.
Ba ngày rất nhanh đã trôi qua, lúc chào tạm biệt dưới chân núi, Trần Duệ Trạch víu lấy cửa xe, lôi kéo tay áo của Quỳnh Nhân, dáng vẻ như muốn xách cậu đi cùng. Quỳnh Nhân viết công thức pha nước chấm lại cho anh ta, tức thì Trần Duệ Trạch hớn hở cười phớ lớ: "Hẹn gặp lại! Đi về đi! Không cần nhớ anh!"
Mặt mũi Quỳnh Nhân không chút cảm xúc, cậu biết ngay mà, nói cái gì mà không nỡ chứ, thực ra là muốn công thức pha nước chấm của cậu thôi.
Một lát sau, Trần Duệ Trạch gửi thời gian cùng địa điểm thử vai tới, nói đoàn phim sẽ gửi kịch bản cho cậu sau. Quỳnh Nhân ôm thỏ bông, cười híp cả mắt, tham gia chương trình giải trí này lời to, còn kết được thêm bạn mới!
"Đi thôi." Cậu nói.
Viện trưởng bị bệnh, người đại diện muốn ở nhà chăm sóc người yêu, cho nên tới đón Quỳnh Nhân chính là Mạnh Thâm, trước khi ra sân bay, bọn họ còn muốn đi một chỗ nữa.
*
Một đám yêu quái nhỏ chen chúc nhau nhòm vào trong sân: "Đây là nhà của con trai ông Lâm ạ?"
Quỳnh Nhân cúi đầu, nhìn chăm chú ——
Bọn nhóc lập tức đồng thanh nói: "Bài tập hè làm xong hết rồi. Không bơi ở ao hồ. Không nghịch dây điện. Ba mẹ đều biết bọn em ở đây."
Quỳnh Nhân hài lòng gật đầu, quay lại gõ cửa.
Một người đàn ông trung niên đi ra, thấy cậu thì hơi ngẩn người một chút: "Cậu là..."
"Xin hỏi anh có phải là Lâm Đại Hữu không?" Quỳnh Nhân nói thẳng, "Cha anh chuyển lời, hỏi tại sao anh không hóa vàng mã cho ông ấy?"
Cậu hỏi thế khiến Lâm Đại Hữu không hiểu sao thấy sau gáy như có từng cơn gió lạnh thổi qua. Quỳnh Nhân nhìn thấy Tiểu Tranh đang nằm bò phía sau đối phương, xùy xùy thổi gió thì cho nó một ánh mắt khen ngợi.
Tiểu Tranh càng tận tình thổi mạnh hơn, hai má phồng lên, phù ——
Giữ ban ngày mà tự nhiên ớn lạnh cả người, Lâm Đại Hữu lấy làm lạ hỏi: "Mắc mớ gì đến cậu? Hóa vàng mã thì không cần tiền à?"
Lâm Xuân Sinh đứng bên lạnh rơi lệ, không nhịn được lắc đầu. Không ngờ, tất cả của cải tích góp cả đời, ông đều để lại cho con trai, mà đến mấy tờ tiền giấy nó cũng keo kiệt với ông.
Quỳnh Nhân khẽ thở dài: "Vậy anh định tiếp tục kinh doanh khu cắm trại à?"
Lâm Đại Hữu rùng mình một cái, sao lại lạnh thế nhỉ?
Hắn xoa xoa cánh tay: "Đương, đương nhiên."
Quỳnh Nhân: "Nhưng thiết bị cha anh giao lại, nói muốn quyên tặng đâu?"
Lâm Đại Hữu cảm thấy tám phần mười Quỳnh Nhân chính là người ở cái hiệp hội bảo vệ chim chóc gì kia mà cha hắn tham gia, chột dạ nói lớn: "Mắc mớ gì đến cậu? Tôi bán đồ của ông già nhà mình mà cũng phải khai báo với cậu à! Ai cử cậu tới đây?"
Quỳnh Nhân liếc mắt nhìn Lâm Xuân Sinh: "Tôi là do cha anh nhờ tới."
Lâm Đại Hữu sững người. Hắn vốn chả tin chuyện ma quỷ, nhưng giữa ngày nắng to, sau gáy lại có gió lạnh thổi vù vù, trong lòng cũng không nhịn được thấy căng thẳng.
Quỳnh Nhân nói tiếp: "Cha anh nhờ tôi báo cho anh biết, khi còn sống ông ấy là bảo vệ rừng của núi Lão Phượng, khu quan sát chim đúng là do ông ấy xây dựng, nhưng ông ấy không có quyền sở hữu với khu quan sát, đất đai cùng phòng ốc ở đó đều là tài sản chung của tập thể. Nói cách khác, tuy anh là con của ông ấy, nhưng không thể thừa kế khu quan sát chim đó, càng không thể cải tạo nó thành khu kinh doanh dịch vụ."
"Ông ấy ủy thác tôi gọi điện thoại báo cho chính quyền xã, bọn họ rất quan tâm đến vấn đề này, sẽ nhanh chóng cử nhân viên bảo vệ rừng mới tới. Anh không thể dựa vào đó để kinh doanh kiếm tiền được."
"Còn nữa, anh tốt nhất là hoàn trả lại nguyên vẹn các thiết bị như trước kia, theo lời của cha anh mang đi quyên góp, nếu không anh chờ gặp xui xẻo đi."
Quỳnh Nhân chuyển lời giúp Lâm Xuân Sinh xong, lại quay sang nói với ông: "Mấy đứa Tiểu Tranh đồng ý giúp ông tiếp tục bảo vệ khu vườn chim, cho đến khi có người tới tiếp quản mới thôi, ông yên tâm đi đi."
Lâm Xuân Sinh chắp tay, cúi người một cái thật sâu với cậu, liếc mắt nhìn con trai mình, cuối cùng được một âm soa khác dẫn đi.
"Chúng ta cũng đi thôi." Quỳnh Nhân nói với Mạnh Thâm, trước khi đi còn dặn lại một câu, "Chú ý an toàn, có chuyện gì thì có thể gọi phụ huynh."
Mấy đứa chồn mốc ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Đại Hữu muốn mắng Quỳnh Nhân giả thần giả quỷ, nói lảm nhảm với không khí, nhưng người đã đi rồi, hắn mắng nữa cũng chả để làm gì. Đóng cửa nhà lại, hắn chợt nhớ tới, lúc Quỳnh Nhân nói chuyện, cứ luôn nhìn về phía vai hắn.
Đừng có nói là...
Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt liếc nhanh về phía vai, không có gì, nhưng có gió lạnh từ phía bên đó thổi tới sau gáy.
Kể từ ngày hôm đó, nhà Lâm Đại Hữu không có phút giây nào là yên ổn. Từ sáng đến tối lúc nào cũng có chuyện, hắn nhìn thấy một loạt mắt cáo xanh lè ở ngoài cửa không ngừng lao xao, còn có bóng đen kỳ quái cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong nhà.
Vai hắn càng ngày cảm cảm thấy nặng, bị đè cho bên cao bên thấp, cổ cũng vừa đau vừa mỏi, dường như có một đứa bé trai đang ngồi trên đó.
Giằng co mấy ngày như vậy, vợ hắn bị dọa chạy mất dép, trong lòng hắn cũng sợ hãi. Lấy giá cao mua về mấy thiết bị trước đó đã bán đi, dựa theo di ngôn của ông già quyên góp số thiết bị đó xong, hồ ly trong nhà mới biến mất hoàn toàn.
Chuyện này được dân cư quanh đó lưu truyền rất rộng, thậm chí còn tự nghĩ ra một câu chuyện rất có phong cách truyền thuyết về vị hồ tiên này: Nữ hồ khi còn trẻ được ông Lâm cứu giúp, sau khi đắc đạo muốn quay lại lấy thân báo đáp, nhưng ông lâm đã hồn về Tây Thiên, lại thấy con cháu của ông Lâm bất hiếu, làm xằng làm bậy nên mới hiện thân trừng trị.
Dân làng đồng loạt cảm thán, hồ ly đúng là linh vật.
Mấy nhóc chồn mốc nhỏ nghe xong đều khóc nấc: "Bọn tui là cầy vòi mà hức hức hức hức, nhân loại thật là đáng ghét hu hu hu hu!"
*
Địa phủ, ban biên tập của tạp chí "Bách khoa toàn thư các loại hình cụ" đang mở họp, chọn đề tài cho kỳ tạp chí sắp tới.
Vạn Mạn đừng ở đầu trên của bàn dài, nói: "Chủ đề kỳ tới của chúng ta là dung hòa. Nhân vật trang bìa tôi đã có ý tưởng rồi, nhưng rất khó để thực hiện, cần mọi người đồng lòng nỗ lực."
Boss đã lên tiếng, các nhân viên khác tới tấp ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nghe hướng dẫn.
"Tôi muốn mời Diêm La Vương và Quỳnh Nhân cùng nhau chụp ảnh bìa kỳ này." Vạn Mạn nói, "Diêm La Vương là người đứng đầu Địa Phủ, từ khi thuở sơ khai khi Địa Phủ hình thành, ngài đã cùng tồn tại, là vị thần lâu đời nhất cõi này. Quỳnh Nhân lại là một hiện tượng mới, thần tượng mới, cậu ấy có tới một tỷ fan hâm mộ dưới Địa Phủ, vũ đạo, bài hát, thậm chí là trang phục cậu ấy mặc cũng sẽ trở thành trào lưu dưới Địa Phủ."
"Hai người bọn họ một mới một cũ, là đại diện tiêu biểu cho thần linh cùng người phàm. Địa Phủ của chúng ta lại là nơi mà hồn phách người phàm cùng thần linh cùng tồn tại, bản thân dung hòa đã là chủ đề vĩnh cửu của Địa Phủ rồi."
"Nếu hai người họ cùng nhau chụp ảnh bìa, dựa theo số liệu bán ra thấp nhất trước đây, phỏng chừng tạp chí vẫn có thể bán được mấy triệu bản. Gương mặt của hai người họ chính là sức hút lớn nhất. Trên dương gian có những tạp chí gì mà "Há bơ bơ ra", "Vơ ngoe, "Ma ri cờ lé"*, so với chúng ta hoàn toàn không đáng nhắc tới."
*Lần lượt là Hapers" Bazaar, Vogue, Marie Claire. [1]
Viễn cảnh tương lai tươi sáng nói xong rồi, giờ đến lượt khó khăn trước mắt.
Nhóm biên tập viên tích cực thảo luận. Tổng kết lại, có hai vấn đề khó xử lý nhất.
Tiền thân của tạp chí "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ" là quyển "Giới thiệu về các loại hình cụ", ban đầu là ấn phẩm tạp chí chính thức của điện thứ nhất.
Khi đó còn chưa có mạng internet, "Giới thiệu về các loại hình cụ" chính là nguồn thông tin quan trọng, giúp ngục tốt học tập kiến thức, biết làm thế nào để tra tấn tội phạm một cách chuyên nghiệp, chính xác nhất.
Để ngăn chặn những ảnh hưởng xấu mà sách lậu có thể gây ra đối với tạp chí, Tần Quảng Vương đặc biệt đặt ra một điều kiện: "Người không phải công dân của Địa Phủ thì phải được cấp thị thực công tác tại Địa Phủ mới được phép làm các công việc liên quan đến tạp chí, người mẫu chụp ảnh cũng không ngoại lệ.
Như Vạn Mạn là yêu quái bản địa Hoa Hạ, xin thị thực tương đối đễ. Nhưng mà Quỳnh Nhân là người sống, điện thứ nhất chưa chắc đã đồng ý cấp thị thực công tác cho cậu.
Đây là khó khăn đầu tiên.
Khó khăn thứ hai chính là Diêm La Vương.
Biên tập viên phụ trách chuyên đề thói quen của Diêm La Vương nói: "Từ khi tạp chí của chúng ta thay đổi về hình thức và nội dung, sếp đã viết hơn hai nghìn bức thư mời, mời ngài ấy chụp hình trang bìa cho chúng ta, nhưng vẫn không được đồng ý. Vấn đề này... Có phải quá khó khăn rồi không?"
Vạn Mạn vung tay lên, dõng dạc nói: "Quỳnh Nhân đã từng nói một câu khiến tôi vô cùng xúc động, đó là "Không có việc gì khó, chỉ có Quỳnh Nhân dũng cảm". Viết hai nghìn bức ngài vẫn không đồng ý, vậy tôi sẽ viết hai nghìn lẻ một bức!"
"Lúc Quỳnh Nhân còn sống Diêm La Vương không đồng ý, vậy tôi sẽ kiên trì đến khi Quỳnh Nhân chết. Dù sao chết rồi cậu ấy vẫn phải xuống dưới đây."
"Chúng ta phải nêu cao tinh thần giống như Đường Tăng, dù có muôn vàn chông gai thử thách vẫn kiên trì đến cùng, như vậy mới có thể lấy được chân kinh."
Trong mắt các biên tập viên tràn lệ, vỗ tay bôm bốp. Có một người lãnh đạo như vậy, lo gì việc lớn không thành!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT