Ngày hai mươi chín tháng Mười, Trạm Hi triệu tập tâm phúc, bí mật khởi sự, suất lĩnh mười vạn đại quân trong vòng năm ngày đi nhanh đến Hộ thành, hợp quân cùng với Triệu Nham. Mẫn Tiên Nhu đương nhiên đồng hành, chẳng qua lần này người ngồi cùng nàng trong xe ngựa rộng rãi không phải là Dậu Dương, Thân Cúc, mà là Chu y quan và Lý ma ma của vương phủ.

Mẫn Tiên Nhu bị hai người này nhìn đến nỗi mặt ửng đỏ, nàng biết đây là sắp xếp đặc biệt của Tức Mặc Dao, tất nhiên không thể làm trái. Đáng lẽ nếu có Dậu Dương và Thân Cúc ở cạnh, thì nàng đã có thể trấn định hơn, ai ngờ Lý ma ma lấy cớ rằng vì Tử Đoan đã tới hầu cạnh Trạm Hi, nên giờ chỉ có một mình Ngân Nguyệt ngồi trong xe ngựa rộng, liền sắp xếp Dậu Dương và Thân Cúc còn chưa kịp hiểu gì sang đó. Sau đó Lý ma ma cứ cười híp mắt nhìn nàng: "Công chúa, người không cần thẹn thùng. Nô tỳ lúc mười bảy tuổi đã cùng sư phụ đỡ đẻ ra lão vương gia, ba mươi bảy tuổi đỡ đẻ ra vương gia. Không thể ngờ được, bây giờ khi sắp năm mươi lăm tuổi, lại được đỡ đẻ ra tiểu chủ nhân đời thứ ba này."

Mẫn Tiên Nhu càng xấu hổ, Chu y quan cười nói: "Công chúa, Quế nhi ưa thích lải nhải, người đừng để ý."

Lý ma ma liếc sang phía Chu y quan nguýt một cái, rành rành là bộ dáng của tiểu nữ nhi. Mẫn Tiên Nhu bất chấp thẹn thùng, ngạc nhiên nhìn hành động cử chỉ của hai người họ. Chu y quan cười nói, "Công chúa, chúng ta là gia nô thân tín nhiều thế hệ hầu hạ Đoan vương, tự nhiên biết rõ bí mật của gia đình vương gia. Vì thế tư tưởng của chúng ta cũng khác người thường, đúng như công chúa nghĩ, lúc mười sáu tuổi chúng ta liền định chung thân, còn được vương gia tự mình đứng ra làm chủ hôn, chỉ là người ngoài không biết được. Thật ra trong vương phủ có rất nhiều gia nô như vậy."

"Thật sao? Mau kể ta nghe một chút." Mẫn Tiên Nhu hứng thú, không khí ngột ngạt trong xe cũng bỗng chốc tan biến. Suốt dọc đường đi có chủ đề để nói chuyện, đương nhiên cũng không cảm thấy nhàm chán.

.

Lúc đến Hộ thành, Triệu Nham đề nghị cần vài ngày chỉnh đốn, nhưng Mẫn Tiên Nhu lại muốn binh quý thần tốc, nàng nói: "Mẫn Thuân đã ở tình trạng rất lâm nguy, càng kéo dài lâu lại càng bất trắc. Ta đã hẹn với Lý Lãng trong vòng nửa tháng quay lại, hiện giờ đã hơn mười ngày, nếu thất tín, với tính khí của Lý Lãng, nhất định sẽ không còn chịu gặp chúng ta."

Trạm Hi và Quách Trinh cùng đồng ý với lời của Mẫn Tiên Nhu, chỉ là có chút bất đồng ý kiến về chuyện ai sẽ là người đi trước gặp Lý Lãng. Mẫn Tiên Nhu muốn mình và Trạm Hi cùng đi gặp. Trạm Hi lại không muốn để Mẫn Tiên Nhu vất vả, muốn tự mình đi. Quách Trinh thì lo lắng cho hai người, muốn mình thay mặt đến đó. Cuối cùng vẫn là do Trạm Hi hạ lệnh dứt khoát, "Muốn thuần hổ thì phải có gan. Nếu ngay đến dũng khí gặp Lý Lãng bổn vương cũng không có, thì sao có thể để ông ta phục?"

Quách Trinh chỉ đành gật đầu, nhờ Vệ Tự chọn ra nhưng tinh binh xuất sắc nhất bảo vệ cho vương gia. Mẫn Tiên Nhu kéo Trạm Hi qua bên, nói: "Tử Đoan hẳn đã bẩm báo hết tất cả những gì em làm cho Hi Hi biết. Nếu Hi Hi là Lý Lãng, không thấy công chúa cùng đến thì Hi Hi sẽ có suy nghĩ gì? Em là công chúa triều Tấn, là huyết thống Mẫn thị, ngay đến em cũng làm phản triều Tấn, thì Lý Lãng mới an tâm. Huống chi, em cũng đã chính mồm hứa với ông ta, nếu không ở trước mặt ông ta tỏ rõ chúng ta là một, chắc chắn ông ta sẽ không dám tin Hi Hi."

Trạm Hi luôn tràn đầy bất đắc dĩ trước Mẫn Tiên Nhu, "Ta chỉ là lo lắng an toàn."

Mẫn Tiên Nhu tự tin nói: "Vào lúc ông ta đưa em xuất quan, em đã hoàn toàn chắc chắn ông ta muốn quy hàng."

Trạm Hi sủng nịch nhìn nàng một cái, chỉ đành nhận lời.

.

Đêm đó, sau khi Lý Lãng nhận được mật tín, liền vội vàng thay quần áo, triệu tập mấy vị tướng lãnh tâm phúc dẫn theo bọn họ lặng lẽ ra cửa thành. Trước cổng thành, có một chiếc xe ngựa được mười tám thiết kỵ vây quanh bảo vệ, đứng trước đầu xe chính là một vị thiếu niên trẻ tuổi trang phục bình thường ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.

Nhờ ánh trăng Lý Lãng nhìn kỹ, mới rõ vị thiếu niên ấy vốn là một nữ tử tư thế oai hùng, ông biết đây chính là Trạm Hi, nhanh chóng tung người xuống ngựa, đám thuộc hạ theo sau ông ta cũng đồng loạt xuống theo.

Trạm Hi thấy ông ta làm thế, trong lòng biết đã có tám chín phần việc thành, nên cũng cười xuống ngựa, chắp tay về phía Lý Lãng: "Trạm Hi kính phục đã lâu đại danh của tướng quân."

Vẻ mặt Lý Lãng nghiêm túc, cũng chắp tay: "Vương gia gan dạ sáng suốt hơn người, Lý Lãng bội phục."

Trạm Hi gật đầu với ông, rồi đi tới trước xe ngựa tự mình ôm Mẫn Tiên Nhu xuống dưới. Mẫn Tiên Nhu cười với Lý Lãng: "Bổn cung với vương gia đúng hẹn mà tới, mong tướng quân lấy thiên hạ làm trọng, lấy dân chúng làm đầu, cùng xuất cờ khởi nghĩa, lật đổ chính quyền tàn bạo."

Lý Lãng chân thành nói: "Mạt tướng chỉ hỏi vương gia hai vấn đề. Một, tương lai vương gia chuẩn bị có chính sách đối với Bắc Địch thế nào? Hai, vương gia sẽ xử trí những thuộc hạ này của mạt tướng ra sao?"

Trạm Hi cười ha ha, "Bổn vương chỉ nói một câu, quyết định của công chúa cũng chính là quyết định của bổn vương."

Lý Lãng thở dài nhẹ nhõm, khom người: "Mời vương gia và công chúa vào quan. Mạt tướng sẽ phái mấy vị thủ hạ đi thông báo cho Triệu Nham tướng quân biết."

Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu liếc nhìn nhau, trong lòng biết đây là khảo nghiệm cuối cùng của Lý Lãng, muốn xem liệu có nên thật sự tin tưởng các nàng hay không, vì thế mỉm cười dắt tay đi vào Nhạn Linh Quan. Lý Lãng dẫn các nàng vào phủ, vội vàng bày tiệc chiêu đãi. Không bao lâu sau, Triệu Nham và Quách Trinh cũng tới. Lúc Lý Lãng thấy Triệu Nham chẳng những không hề có oán hận, mà ngược lại còn cung kính khiêm nhường, coi Lý Lãng như một vị tiền bối, mà khiêm tốn lãnh giáo ông. Hai người còn nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, vốn Lý Lãng trong lòng vẫn luôn lo ngại quân Đoan có oán hận với mình, thấy Triệu Nham như thế, cũng buông lỏng phòng bị hơn. Buổi nói chuyện trong bữa tiệc ấy để hai người trở thành bạn tâm giao.

Sau khi tiệc tàn, mọi người cùng thương thảo bước tiếp theo. Mẫn Tiên Nhu nói: "Ở kinh thành có ba đạo quân cần cân nhắc là Cố Kinh quân, Ngự Lâm quân và Thủ Kinh quân. Trong đó Cố Kinh quân là nguy hiểm nhất, có điều cũng may đó là thuộc hạ của của Lý tướng quân, chỉ cần Lý tướng quân ra mặt là có thể khống chế. Còn ở Ngự Lâm quân, có nhiều vị tướng lãnh là người của chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể yên lặng vào kinh, gϊếŧ chết mấy thủ lãnh ngoan cố còn lại, thì Ngự Lâm quân chính là vật trong túi. Thủ Kinh quân thì chỉ là một đám bùn nhão, nếu khống chế được hai đạo quân kia, rồi phái binh đi dọa nạt thôi là bọn chúng cũng tự khắc đầu hàng. Cái trước mắt chúng ta cần là nhất định phải binh hỏa thần tốc tới kinh, để cho địch không có cơ hội phản ứng. Có điều kế sách này nhất định phải bí mật, ở Nhạn Linh Quan có rất nhiều tai mắt, không biết Lý tướng quân đã có đối sách diệt trừ đám mật thám này chưa?"

"Ngay sau ngày gặp mặt công chúa, mạt tướng đã phong tỏa kín kẽ Nhạn Linh Quan. Mạt tướng có thể cam đoan, đừng nói là người, đến cả chim cũng chẳng thể rời khỏi Nhạn Linh Quan. Chỉ là..." Lý Lãng suy nghĩ một chút, "Tuy rằng trước đây Cố Kinh quân do mạt tướng thống lĩnh, nhưng hiện nay lại ở kinh thành, nhất định cha con Mẫn thị có xếp tâm phúc vào. Việc khó bây giờ là làm cách nào xử trí đám người kia. Ngộ nhỡ bọn chúng thừa cơ kích động binh tạo phản, đến lúc đó đại quân trở thành tứ phân ngũ liệt, vậy chẳng phải làm hỏng đại sự sao?"

"Chuyện nào có khó gì?" Mẫn Tiên Nhu sai người cầm giấy bút lên, lấy ra một tờ thánh chỉ trống, giả theo chữ của Mẫn Thuân viết thánh dụ, sau đó giao cho Lý Lãng, cười nói: "Tiếp theo nên làm thế nào, chắc tướng quân đã hiểu."

Lý Lãng cười khen: "Công chúa thần cơ diệu toán."

Mẫn Tiên Nhu suy nghĩ rồi lại lấy ra một tờ thánh chỉ trống khác, viết: Mẫn Huyễn tiểu nhân, lòng dạ rắn rết. Thừa lúc long thể trẫm không khỏe, có mưu đồ tạo phản. Lệnh cho Hữu vương Mẫn Vĩ, Phạm Hách thái thú quận Võ Uy lãnh binh vào kinh tiêu diệt phản đồ. Khâm thử.

Mẫn Tiên Nhu lại giao thánh chỉ ấy cho Lý Lãng, nói tiếp: "Giao thánh chỉ này cho Mẫn Vĩ."

Lý Lãng khó hiểu: "Hữu vương là một mãng phu, hắn còn đang lo không có cớ, được thánh chỉ này còn không khởi binh xâm phạm? Mạt tướng không phải sợ ba mươi vạn binh mã của Hữu vương, mà Phạm Hách quả thật có chút khó đối phó. Hơn nữa tình thế hiện nay không ổn định, nếu phải đối chọi ngay mặt, chỉ sợ bất lợi cho chúng ta."

Mẫn Tiên Nhu không đáp, mà nhìn thoáng qua Trạm Hi. Trạm Hi hiểu ý, ở trước mặt thuộc hạ đến cùng mình mới là vương, nên những việc tiếp theo phải do chính mình ra mặt. Nàng nói: "Lý tướng quân chớ lo. Phạm Hách trước giờ vẫn luôn bị nhận là người của Mẫn Vĩ. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết ngay đây chỉ là một tờ thánh chỉ giả, càng thể hiện rõ ý đồ nóng lòng muốn loại bỏ bọn hắn của Mẫn Huyễn. Nên nếu chỉ truyền thánh chỉ cho một người trong số họ, ngược lại sẽ làm Phạm Hách hoài nghi. Công chúa làm thế, chính là muốn ổn định Phạm Hách. Phạm Hách không xuất binh, Mẫn Vĩ làm được gì?"

Lý Lãng gật đầu đồng ý: "Phạm Hách tuy có mưu lược, nhưng vẫn luôn ưu tiên tự bảo vệ mình. Tùy tiện khởi sự không phải là bản tính của hắn."

Trạm Hi nhìn mọi người xung quanh, nói mạnh mẽ vang dội: "Đêm nay bổn vương sẽ tự mình dẫn ba vạn tinh binh thẳng tiến đến kinh thành. Lý Lãng tướng quân hãy mau chóng đến ngoại ô kinh thành nắm giữ Cố Kinh quân. Còn Triệu Nham tướng quân trong vòng mười ngày hãy dẫn mười lăm vạn quân tới bắt Thiên Môn Lĩnh, bóp chặt cổ họng Bắc tiến của Mẫn Dục. Quách tiên sinh thì thống lĩnh số binh mã còn lại đuổi kịp theo sau." Nàng nhìn Lý Lãng, nói kiên định: "Tướng quân không cần phải lo lắng. Trạm Hi dùng người thì không nghi ngờ người, từ giờ phút này, tướng quân chính là thân tín của Trạm Hi ta, giống như Triệu Nham tướng quân và Quách tiên sinh vậy."

Lý Lãng nhanh chóng quỳ xuống, nói khẩn thiết: "Ơn tri ngộ của vương gia, mạt tướng không gì báo đáp, chỉ thề nguyện chết vì vương gia."

Còn Mẫn Tiên Nhu nói với Triệu Nham: "Triệu tướng quân, Mẫn Dục là một người cực kỳ cẩn thận. Tướng quân chẳng cần giao phong chính diện với hắn ta, chỉ cần có tin tức chúng ta nắm được kinh thành, là hắn cũng tự lui binh."

Triệu Nham và Lý Lãng lĩnh mệnh, chỉ có Quách Trinh lo lắng Trạm Hi mang binh quá ít, sẽ gặp nguy hiểm, nên định khuyên nhủ vài câu. Nhưng thấy ý Trạm Hi đã quyết, Mẫn Tiên Nhu lại không nói đỡ cho gì, đành phải từ bỏ. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu, chợt thấy Trạm Hi thấp giọng gọi: Mão Mai, Thân Bồ, Tị Thử, các ngươi đi theo Lý Lãng, nếu có dị động, gϊếŧ ngay." Lập tức có ba bóng đen phóng đi.

Nửa canh giờ sau, Trạm Hi duyệt binh xong, thừa dịp đêm tối lặng yên hành quân nhanh về phía kinh thành. Mẫn Tiên Nhu cắn răng, cũng xin theo đồng hành, việc ấy làm Lý ma ma và Chu y quan cực kỳ lo lắng, vội vã sai người tận lực bố trí cho xe ngựa thoải mái mềm mại.

.

Hành trình này đi thần kỳ thuận lợi, căn bản không gặp ngăn trở gì. Mẫn Tiên Nhu cũng không có dị thường, vì thế Lý ma ma và Chu y quan cũng thở dài nhẹ nhõm. Năm ngày sau ở rừng rậm cách kinh thành trăm dặm, Trạm Hi lệnh cho đoàn quân tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau đó sai thám báo đi thám thính tình hình, rồi tự mình đi xem Mẫn Tiên Nhu.

Thân thể của Mẫn Tiên Nhu không có vấn đề, chỉ là mệt hay buồn ngủ, có điều vì Trạm Hi đến, nàng đột nhiên lên tinh thần hơn. Lúc hai người còn đang dựa sát vào nhau tâm sự, bên ngoài bỗng có người tới bẩm, thám báo đã trở về. Trạm Hi lệnh cho truyền thám báo, lại nghe thấy một giọng nói quen: "Thuộc hạ Võ Sư Đức cung nghênh hai vị chủ nhân."

Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu nhìn nhau cười, xuống xe ngựa. Mẫn Tiên Nhu hỏi: "Hiện nay kinh thành thế nào?"

Võ Sư Đức quỳ đáp: "Mẫn Thuân sắp chết, tất cả chỉ nhờ vào nhân sâm ngàn năm giữ một hơi. Mẫn Huyễn thì sắp lật tung cả hoàng cung rồi, gϊếŧ rất nhiều hoạn quan và cung nữ vẫn không tìm thấy ngọc tỷ. Thống lĩnh Ngự Lâm quân Đường Khắc vậy mà công khai quy thuận Mẫn Huyễn, hiện nay cả kinh thành giới nghiêm. Mẫn Huyễn tìm đủ mọi cách phong tỏa tin tức của Mẫn Thuân, có điều hình như không hiệu quả, Mẫn Vĩ và Mẫn Dục đã dị động."

Trạm Hi cười, "Xin Võ tiên sinh đứng lên. Tiên sinh đã thay bổn vương bảo vệ tốt cho công chúa, công này rất lớn. Bổn vương rất cảm tạ ông."

Võ Sư Đức không đứng lên, càng thêm nghiêm cẩn nói: "Thuộc hạ không dám kể công, đây vốn là phận sự của thuộc hạ."

Trạm Hi gật đầu, vẫn cười nói: "Hiện nay Võ tiên sinh còn biết bói nữa hử? Vì giữ bí mật, lần khởi sự này bổn vương không có thông báo tiên sinh, vậy sao tiên sinh vẫn biết?"

"Còn không phải nhờ công chúa thần cơ diệu toán." Lúc này Võ Sư Đức mới cười, vừa định nói vài câu tốt cho công chúa, đột nhiên thấy cạnh Trạm Hi xuất hiện một người, ông biết người này có bí mật cần bẩm báo, liền biết điều vội vàng khom người lui ra xa.

Trạm Hi cưng chiều liếc nhìn Mẫn Tiên Nhu, hỏi người vừa tới: "Mão Mai, Lý Lãng thế nào?"

Mão Mai quỳ một gối xuống, đáp: "Tối hôm qua Lý Lãng đã tới đồi Hoa Thạch ở ngoại ô phía Bắc kinh thành, đầu tiên ông ta bí mật liên lạc với bộ hạ cũ, sau đó hôm nay mới cầm thánh chỉ vào quân doanh, gϊếŧ hết đám người mà cha con Mẫn thị xếp vào. Hiện nay toàn bộ Cố Kinh quân đã nằm trong tay Lý Lãng. Ước chừng khoảng một canh giờ nữa người truyền tin sẽ đến đây."

"Các ngươi cứ tiếp tục giám thị Lý Lãng." Trạm Hi vừa phát xong lệnh, nhoáng một cái bóng hình Mão Mai đã biến mất. Trạm Hi ý bảo Võ Sư Đức lại gần, dặn: "Canh ba đêm nay bổn vương sẽ vào kinh thành. Tiên sinh mau trở về sắp xếp, cần phải khống chế được Ngự Lâm quân lúc bổn vương vào thành. Những kẻ tử trung với Mẫn thị như Đường Khắc không cần giữ lại."

"Thuộc hạ đi ngay." Võ Sư Đức hưng phấn đáp, Mẫn Tiên Nhu ném cho ông một nửa mảnh vàng lá cùng một bức thư tự viết, "Đã tới lúc dùng huynh đệ Chu thị, nói bọn họ canh ba đêm nay mở Tây Hoa Môn ra. Trước khi khởi sự tốt nhất ông vẫn nên cầm lấy bức thư này, chuyện can hệ trọng đại, người ta cẩn thận cũng là bình thường."

Võ Sư Đức biết một phần thế lực của mình ở kinh thành đã về tay công chúa, cho nên cũng không kinh ngạc, vui vẻ lĩnh mệnh rời đi. Sau khi Trạm Hi chờ được lính liên lạc của Lý Lãng tới, liền lập tức hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi, vì không muốn tạo khói khiến người ta chú ý, nên không được phép nhóm lửa, chỉ có thể gặm lương khô hoặc ăn trái cây. Cái này đúng là làm khổ Mẫn Tiên Nhu, nàng vốn kén ăn, gặp phải thức ăn khô cứng thế này quả thật không thể nuốt. Đang khó chịu, thì bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, nàng vén rèm xe nhìn, thấy có một binh lính đang ôm đứa trẻ đứng trước mặt Trạm Hi nói gì đó. Nàng tò mò qua xem, ôm đứa trẻ ấy vào lòng, nhẹ giọng dỗ, tràn đầy tình thương của mẹ.

Trạm Hi cười nói: "Vừa nãy một tên lính đã phát hiện ra tiểu tử này trong rừng, có lẽ là bị mùi thơm thức ăn của chúng ta đánh thức. Trời giá rét, cha mẹ này cũng thật nhẫn tâm, ném đứa con chỉ mới được tám chín tháng tuổi ở trong rừng." Nàng quay sang nói với người lính kia: "Ngươi đi quanh đây tìm nhà nào đó, cho chút tiền bạc, rồi đưa đứa nhỏ cho bọn họ đi."

Người lính kia là một người chất phác, đáp: "Vương gia, suốt cả đoạn đường này ngài cũng nhìn thấy, nơi này không giống như Đoan, bần hàn nghèo khó. Sợ có đi cả vòng lớn cũng không tìm được người. Cho dù có gặp được, bọn họ cũng đều là những kẻ nghèo đến không thể tự sống, nói chi nuôi đứa nhỏ này? Nếu ngài cho bọn họ bạc, không chừng bọn họ còn cầm tiền bỏ trốn. Không thì gặp phải tham quan, thấy bọn họ có tiền cũng không buông tha bọn họ."

Trạm Hi buồn cười: "Bổn vương chỉ nói một câu, vậy mà ngươi lại đáp trả một đống. Ngươi tên là gì?"

Người lính kia vội quỳ xuống, thưa: "Tiển nhân tên Đào Thanh Sơn. Vương gia, trước đây tiểu nhân ở nhà cũng là nông dân, ước mơ lớn nhất của người dân chính là gặp được quan tốt, để có thể qua ngày lành. Tiểu nhân thấy những người sống quanh đây thật quá đáng thương. Xin vương gia không trách tội."

Trạm Hi nói: "Bổn vương không trách ngươi. Bổn vương cũng muốn để cho dân chúng ở đây được vượt qua ngày lành. Đào Thanh Sơn, lòng ngươi lương thiện, tới đội ngũ của Vệ Tự đi. Chỉ là hiện giờ đang hành quân đánh giặc, không tiện mang theo đứa nhỏ, vẫn nên tìm người lương thiện để nó lại đi."

Đội của Vệ Tự là tinh anh trong tinh anh, cực nhanh lên chức, có binh lính nào không muốn vào? Đào Thanh Sơn mừng rỡ, có điều lại thấy dường như công chúa không có ý buông tay.

Trạm Hi bất đắc dĩ, đưa tay định đón lấy nhi đồng, lại nghe Mẫn Tiên Nhu nói: "Hi Hi đặt cho đứa nhỏ một cái tên đi."

Trạm Hi sững sờ, lập tức hỏi Đào Thanh Sơn, "Đây là địa phương nào?"

Đào Thanh Sơn đáp: "Tiểu nhân không biết. Có điều vừa nãy chúng ta mới đi qua huyện Vinh, có lẽ nơi này vẫn thuộc huyện ấy."

Trạm Hi nói qua loa: "Vậy thì đặt tên 'Vinh' đi."

Nào ngờ được Mẫn Tiên Nhu ôm đứa trẻ, dịu dàng nhìn thằng bé nói: "Trạm Vinh? Tên không tệ."

Trạm Hi suýt chút nữa nhảy dựng lên, để Đào Thanh Sơn lui xuống, sau đó xoay người dở khóc dở cười nhìn Mẫn Tiên Nhu, vừa định cất lời thì thấy Mẫn Tiên Nhu chuyển bước lên xe ngựa, đành phải tạm đi theo nàng.

Sau khi màn đêm buông xuống, tướng sĩ đã chuẩn bị xong, Trạm Hi hạ lệnh mọi người lấy ra vải bố, bao kín vó ngựa, sau đó ba vạn tinh binh xuất phát lặng lẽ hướng về phía kinh thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play