Tầm nửa canh giờ sau, ông thấy sắc mặt Hàn Lượng Tiết đã tốt hơn chút, liền quay sang sai bảo thuộc hạ: "Dẫn tên này đi gặp công chúa."

Hai người hầu tiến đến đặt Hàn Lượng Tiết lên băng ca, khi tới ngoài thư phòng thì dừng lại, bỏ băng ca dìu gã tiến vào. Hàn Lượng Tiết cũng kiên cường, tránh thoát hai người kia lảo đảo đi vào, định lao thẳng tới chỗ Mẫn Tiên Nhu, nhưng vừa mới bước qua cửa đã bị gắt gao đè lại.

Gương mặt Võ Sư Đức âm trầm từ sau bước tới, nói: "Hàn đại nhân thật muốn biến hôm nay thành ngày giỗ, cũng không phải là không được." Ông có chút tức giận, người này sao chẳng biết điều, chính ông đã nói bao lời nhỏ nhẹ khuyên nhủ, thế mà vẫn dám làm loạn, công chúa mà rớt một sợi tóc thì cửu tộc của ông cũng đi đời.

Hàn Lượng Tiết thấy Mẫn Tiên Nhu vẫn như trước nhàn nhã ngồi bày thế cờ, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra thì tim gã đau như bị lưỡi cưa cùn cắt qua, lửa giận bốc lên não, làm mờ hết lý trí, tức giận mắng to: "Đồ độc phụ, đồ gái điếm, ả bỉ ổi vô sỉ..." Lời càng ngày càng khó nghe, Võ Sư Đức gần như đứng không yên, chỉ muốn bước đến vả sưng miệng gã, nhưng thấy Mẫn Tiên Nhu vẫn cứ thờ ơ bình thản, nhàn nhạt nói, "Bổn cung không ngờ người trí thức cũng biết nói lời thô bỉ đấy. Sợ có khi mấy người độc phụ hay gái điếm kia chắc cũng chưa có nổi một nửa công lực chửi đổng bằng Hàn đại nhân đâu."

Giờ phút này Hàn Lượng Tiết nào còn nửa điểm phong độ, mắt vằn tia đỏ chỉ hận không thể điên cuồng cắn chết tươi Mẫn Tiên Nhu. Gã cười âm trầm, "Có bản lĩnh thì các ngươi gϊếŧ ta xem. Ta là phò mã được hoàng thượng khâm ban, trước ngày đại hôn lại mất tích, các ngươi chính là nghi phạm lớn nhất, ta cũng không tin các ngươi có thể một tay che trời."

Mẫn Tiên Nhu nhấp một ngụm trà thơm, rồi lại cầm sách dạy đánh cờ từ tốn đọc, thờ ơ nói: "Ngu xuẩn đần độn thế này mà còn đòi lấy bổn cung? Ta cứ gϊếŧ ngươi rồi tùy tiện ném ra ngoài thành thì có sao đâu. Là người bị tình nghi lớn nhất thì sao? Kháng Vọng Nam của Bắc Địch chết thế nào? Kháng Tàng Kim đã phản ứng ra sao? Hoàng thượng đã nói gì? Làm trò một thời gian, chẳng phải chỉ muốn mượn chuyện đó đòi lợi lộc cho mình rồi thôi, không thấy à? Ngươi cảm thấy bản thân so được với Kháng Vọng Nam ư? Ngươi chết, cùng lắm hoàng thượng lại tìm một phò mã khác thôi. Chứ ngươi làm gì đáng giá đến mức phải trở mặt với Đoan vương?"

Như bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, lòng Hàn Lượng Tiết giá băng, gã cũng không phải kẻ ngu, chỉ là chưa va chạm với đời nhiều nên còn chút ngây thơ. Những lời công chúa nói sao gã không rõ, nhưng chẳng lẽ cứ vô duyên vô cớ chịu đại nhục thế này? Là nam tử hán đại trượng phu mà sống hèn nhát trên đời như vậy thì còn có ý nghĩa gì? Thù này không báo thề không làm người! Gã rít từ trong kẽ răng ra một tràng cười chói tai, dữ tợn nói: "Ngươi không sợ ta sẽ tâu toàn bộ việc này cho hoàng thượng sao? Ta vốn cũng chỉ là một con kiến hèn mọn, thà từ bỏ mặt mũi cũng phải chiêu cáo cho toàn thiên hạ biết việc làm độc ác của độc phụ rắn rết nhà ngươi! Có lẽ trời và lễ pháp, lúc đó lòng dân nổi sóng, đến hoàng thượng cũng không bảo vệ được ngươi đâu!"

"Bổn cung đã dám làm thì có gì phải sợ? Thiên hạ này đều biết quan hệ giữa bổn cung và Trạm Hi. Lẽ trời và lễ pháp trong miệng ngươi cho dù có như mãnh thú hay nước lũ, thì hoàng thượng và người dân cũng chẳng làm nổi gì." Mẫn Tiên Nhu đã khinh miệt tới cực điểm tên Hàn Lượng Tiết này. Lòng dân đối với minh quân còn có chút giá trị như ý kiến tham khảo, nhưng đối với hôn quân thì có tác dụng gì sao? Dân chúng lầm than khắp nơi tới miếng ăn cũng không có, còn hơi sức đâu đi quan tâm mấy chuyện tầm phào? Nhà giàu quan to với đại phu học sĩ đều chẳng được tý lợi lộc gì từ chuyện này, bọn họ còn dám trêu vào người của Đoan vương sao? Nếu thật sự gặp đám thư sinh nghèo xạo sự không biết thức thời, cùng lắm gϊếŧ một người răn trăm người, xem còn kẻ nào dám nói nữa không?

Sao Hàn Lượng Tiết không nghe ra ý coi khinh châm chọc trong đó, tức đến nghiến chặt khớp hàm, đến nỗi nếm được cả mùi máu tươi trong miệng, mới run rẩy cực hận nói: "Ngươi, ngươi, ngươi... Được lắm, được lắm, hãy đợi đấy. Bổn quan không tin hoàng thượng sẽ không làm chủ cho bổn quan."

"Ngươi cho rằng hoàng thượng trọng dụng ngươi, là đối tốt với người? Lão ta làm vậy chẳng qua chỉ để hai phái Đổng - Mã xem thôi. Dùng ngươi để nhắn lời với hai vị kia, trên triều đình người có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa mãi mãi là hoàng thượng. Hoàng thượng có thể để cho bọn họ dưới một người trên vạn người, thì cũng có thể để cho người khác như thế. Ngươi thử nghĩ đi, trong đám 'kinh thành tam kiệt' các ngươi, chức vụ Mã Chí Khiết và Đổng Thế Kiệt đang đảm nhiệm ở bộ Hộ và bộ Lại đều là chức vị quan trọng, hoàng thượng có từng nói gì? Còn ngươi, hàn lâm? Nói toạc ra chỉ là tên ghi chép và tu sửa biên soạn sách, có tí thực quyền nào không? Chỉ thế mà còn tưởng hoàng thượng trọng dụng ngươi? Đến điều ấy còn nhìn không rõ, ngày sau cũng đòi một bước lên mây? Bổn cung là muốn tốt cho ngươi, nên ngươi cứ ngoan ngoãn nghe lời bổn cung đi! Sau này, bổn cung sẽ đảm bảo tánh mạng của toàn tộc nhà ngươi." Mẫn Tiên Nhu nhẹ giọng dịu dàng khuyên nhủ, giọng của nàng róc rách như tiếng suối mát trong, nhưng Hàn Lượng Tiết nghe vào tai chỉ cảm thấy toàn thân từ từ lạnh buốt, vì gã đang phải chịu nỗi nhục cả về thể xác lẫn tinh thần, đã hận tới mất đi lý trí.

"Cho dù vậy thì thế nào? Trong triều còn có Tam hoàng tử, còn có hai phái Đổng - Mã. Ta chỉ cần tùy tiện dựa vào một trong số họ, đợi tới lúc nắm được quyền ---" Gã âm trầm 'hừ' lạnh một tiếng, khiến người bên ngoài nghe cũng dựng đứng lông.

Mẫn Tiên Nhu cầm một quân cờ lên rồi quan sát toàn cục, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống bàn, mới thảnh thơi nói tiếp: "Nếu hoàng thượng đã lấy ngươi làm cờ hiệu, bọn họ còn có thể cho ngươi tới dựa sao? Vậy chẳng phải muốn đối lập với hoàng thượng? Nếu ngu xuẩn đến vậy, hoàng thượng cũng không cần để bọn họ sống nữa."

"Ta không tin. Chẳng lẽ trên đời này không có lẽ trời? Há cho phép một kẻ không biết liêm sỉ, tổn hại luân thường như ngươi sống ở thế gian? Phải mang đi bầm thây vạn đoạn cho vào chảo dầu mới đúng!" Hàn Lượng Tiết đã tuyệt vọng, bắt đầu cuồng loạn hét lớn.

Võ Sư Đức cau mày, sắc mặt rất khó coi, định đi tới khiển trách nhưng thấy tỳ nữ bên cạnh công chúa sắc mặt điềm nhiên không có bất cứ phản ứng gì, đành dằn lòng lại tiếp tục cung kính đứng yên. Mẫn Tiên Nhu vẫn thong thả nói, "Nếu theo ngươi nói, vậy thì chắc toàn bộ con cháu của thiên gia từ trước đến nay cũng nên chịu tội. Ngươi cũng là một người có học, chắc cũng biết rất nhiều điển tích sử ký, hẳn cũng rõ lời bổn cung nói không sai. Bổn cung chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, Trạm Hi chẳng qua cũng chỉ là một nữ vương gia, nếu so với thủ đoạn của thiên gia, thật không thể nào sánh được."

Hàn Lượng Tiết đã gắng gượng tới cực hạn, rốt cuộc không thể đứng tiếp, suy sụp ngã xuống đất, hai mắt đờ đẫn, miệng vẫn khổ sở nói: "Ta vốn tưởng người mặt đẹp sẽ có lòng mềm, còn muốn toàn tâm toàn ý dịu dàng chăm sóc ngươi. Thật đúng là tự gây nghiệp không thể sống. Ngươi không muốn gả cho ta cũng được, tội gì hủy ta đi? Nhà của ta mấy đời con một, thế này để ta làm sao không có lỗi với liệt tổ liệt tông."

Lúc này Mẫn Tiên Nhu mới thoáng lia mắt qua nhìn gã, biết sau một hồi phát tiết vừa rồi, người này đã hoàn toàn không phản kháng nữa, vì thế nửa trấn an nửa uy hiếp bảo: "Đã làm quan trong triều, sao ngươi lại không nhận rõ thế cục? Ngươi không thử nghĩ, nếu làm phò mã có lợi vậy, hai nhà Đổng - Mã vì sao không tranh đoạt với ngươi? Đổng Thế Kiệt kia là kẻ phong lưu hào hoa bậc nhất, hắn còn không tới xin làm phò mã, thì ngươi có bản lãnh gì? Gia thế? Phẩm hạnh? Tài hoa? Có điểm nào ngươi vượt qua được không? Từ giờ ngươi cứ yên phận sống đi! Đợi đến khi chuyện thành công rồi, tự nhiên bổn cung sẽ cho ngươi thuốc giải, để ngươi không cần lo không có con nối dõi." Võ Sư Đức thầm khâm phục, công chúa dù nói dối vẫn dùng giọng điệu khiến người ta rất tin tưởng.

Hàn Lượng Tiết lúc này mới mơ hồ nhớ tới sau khi gã ở trên cung vàng điện ngọc được khâm điểm làm phò mã, ánh mắt của rất nhiều quan đồng liêu nhìn gã phảng phất có thương hại. Thì ra là thế, vậy mà mình còn tự cao cho rằng mình tài giỏi, đúng là bị sắc đẹp làm mù mắt rồi. Gã chẳng còn chút tinh thần nào nữa, ủ rũ nói: "Thành công? Cái gì gọi là chuyện thành công? Ngươi muốn làm gì?"

"Đương nhiên là chuyện giữa bổn cung và Đoan vương." Lời của Mẫn Tiên Nhu làm cho Hàn Lượng Tiết nghe mà muốn phun trào, nói đến cùng, nữ tử vô sỉ này vì cái chuyện tà đạo luân thường kia mà hại mình tới thảm cảnh. Gã cười trong đau khổ: "Ngươi không muốn gả cho ta thì có thể nói rõ với hoàng thượng. Ta cũng không phải người chẳng có mặt mũi đi quấn chặt lấy ngươi, vì sao còn làm liên lụy đến người vô tội chứ?"

"Cần gì phải nhàm chán đi tìm một người khác?" Ý tứ của Mẫn Tiên Như rất rõ ràng, ai gánh cái danh phò mã này cũng như nhau.

Lòng Hàn Lượng Tiết như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, gã oán độc nhìn chằm chằm Mẫn Tiên Nhu, không cách nào ức chế được nỗi hận, cười quái dị: "Hay hay hay! Chỉ tiếc, ngươi đối với ta như vậy, nhưng vẫn phải đội mũ phượng cùng khăn voan đỏ ngồi lên đại kiệu tám người khiêng bước vào cửa Hàn gia ta. Còn chẳng phải cùng với ta lạy thiên địa vào động phòng, rồi viết giấy đăng ký kết hôn nhập gia phả Hàn gia ta sao? Tương lai nếu không có một tờ hưu thư của ta, ngươi vĩnh viễn vẫn là người Hàn gia ta thôi. Ngươi và Trạm Hi mãi mãi chỉ là hai kẻ vô sỉ tằng tịu với nhau."

Cuối cùng Mẫn Tiên Nhu đã nhìn thẳng tới gã, rồi chợt cười, nụ cười ấy quả thực còn kiều diễm hơn trăm lần muôn hoa đua nở, môi khẽ mở, chậm rãi nói: "Còn chưa chắc." Dứt lời, liếc một cái ra hiệu với Dậu Dương, Dậu Dương hiểu ý nói: "Đưa Hàn đại nhân về phủ."

Lập tức hai người hầu bước vào, mạnh mẽ xách Hàn Lượng Tiết lôi đi. Ngoài cửa sau của phủ công chúa đã có một chiếc kiệu nhỏ kiểu dáng tầm thường chờ sẵn, hai kiệu phu lướt chân như bay đưa Hàn Lượng Tiết trở về.

= = = = = = =

Editor: Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ nha ^^... Mong có được thêm động lực

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play