"Thân Cúc." Mẫn Tiên Nhu vừa cất tiếng gọi, Thân Cúc vẫn ẩn nấp ở quanh đó ngay lập tức tới gần, cúi đầu chờ sai bảo. Nàng đã sớm giật mình trước nụ cười đầy ẩn ý kia của công chúa, lòng thầm than, Chẳng biết kẻ nào sẽ gặp xui xẻo đây?
"Ngươi mau kêu người nhanh chóng tới tiệm bán ngọc mua một khối ngọc bội có đôi phượng hoàng đang bay, rồi mua cả một chiếc hộp gấm gỗ tử đàn tốt nhất. Sau đó đi tìm Võ Sư Đức bảo dẫn một người thân tín lại đây." Mẫn Tiên Nhu xoay người đi vài bước, có chút mệt mỏi nên lại sai: "Mang kiệu liễn tới đi, bổn cung muốn đến phủ Đoan vương, nơi ấy có mùi hương của Trạm Hi. Ta nhớ nàng."
Thân Cúc lĩnh mệnh rời đi, chỉ tốn thời gian cỡ một nén nhang, nàng đã cầm hộp gấm đi tới, thấy Dậu Dương đang hầu hạ Mẫn Tiên Nhu dùng món ăn bồi bổ, Võ Sư Đức thì cung kính đứng bên, còn một người có dáng vẻ của gã sai vặt thì đang im lặng cúi đầu quỳ trên mặt đất. Mẫn Tiên Nhu ra hiệu bảo nàng đưa hộp gấm cho gã sai vặt, nói: "Ta muốn ngươi giao bức thư vừa nãy cho thế tử, còn hộp gấm này là để dâng cho vương phi. Ngươi phải gặp tận mặt trình cho vương phi, chờ vương phi nhìn xem thật kỹ rồi ở trước mặt vương phi đập vỡ ngọc bội này, sau đó nhặt một tảng đá bất kỳ bỏ lại vào trong hộp. Ngươi nói với vương phi lời bổn cung nhắn: Không biết món quà này vương phi có vui lòng nhận không? Còn nữa, nếu trên đường đi, ngươi thấy có kẻ theo sau hoặc rình mò, ngươi cứ làm như không biết, để mặc bọn hắn muốn xem thì xem. Quan trọng là phải đi nhanh về nhanh."
Chỉ cần nhìn lướt cũng biết gã sai vặt kia đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nên nhanh nhẹn đến nhận lấy hộp gấm rồi dập đầu lui xuống, Võ Sư Đức thắc mắc, nhưng thấy Mẫn Tiên Nhu có vẻ không muốn giải thích gì, nên đành cáo lui.
Quả nhiên, việc này ngay lập tức được Biện Gian Vệ báo cho Mẫn Thuân, nhưng Mẫn Thuân tỏ vẻ không cần để ý. Lão nghĩ,
Mẫn Huyễn đã nhắn lại ý của lão cho Vĩnh Bình, tâm tình của nó tốt, nên mới vội vã muốn bày tỏ tình cảm và tấm lòng trung trinh với Trạm Hi đây mà. Lão cũng đã từng có một thời tuổi trẻ, hiểu được tâm lý của những kẻ yêu nhau khi chỉ hận không thể từng giây từng phút dính chặt vào nhau để bộc bạch cõi lòng. Như thế cũng tốt, vừa khéo hợp ý lão muốn lợi dụng Vĩnh Bình chiếm trọn trái tim Trạm Hi. Biện Gian Vệ thấy hoàng thượng không có chỉ thị khác nên cũng không có hành động gì, người truyền tin cứ thế một đường thuận lợi tới được vương phủ ở Đoan, đến hôm sau lại phóng ngựa quay về.
.
Năm ngày sau, Mẫn Tiên Nhu đã nhận được đồ đáp lễ, cả ngày cứ tủm tỉm cười làm Thân Cúc và Dậu Dương hầu cận bên cạnh cứ run rẩy không thôi.
Buổi tối ngồi tựa trên giường, Mẫn Tiên Nhu càng không ngừng vuốt ve miếng đá khắc, lại đọc bức thư Trạm Hi gửi cho nàng, dù biết nó chủ yếu dùng để che mắt, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy ngọt ngào. Đang vui vẻ chợt nghĩ tới một chuyện,
Tại sao vương phi của tất cả các triều đại Đoan vương đều thuộc họ Tức Mặc? Mà đến phiên Trạm Hi lại biến thành mình? Vấn đề này dù nàng có trí tuệ hơn nữa, bất kể thế nào cũng nghĩ chẳng ra, có điều việc ấy cũng không liên quan tới nàng và Trạm Hi, nên dứt khoát không suy nghĩ nữa. Lúc tiếng mõ báo canh ba vang lên ngoài phòng, Dậu Dương bước vào kiên trì khuyên nàng nên nghỉ sớm, quả thật cũng đã rất khuya, Mẫn Tiên Nhu liền nằm xuống, nhưng trong lòng vẫn còn đang tính toán, sợ rằng chẳng mấy ngày nữa tin Trạm Tuân qua đời sẽ truyền ra.
.
Ngày mười bảy tháng Năm, năm Trường Thọ thứ năm mươi, Đoan vương Trạm Tuân mất, thế tử Trạm Hi kế thừa vương vị. Ngày hai mươi ba tháng Năm, tin truyền tới kinh thành, Mẫn Thuân ban chiếu bày tỏ an ủi, rồi âm thầm gửi một mật chỉ cho Lý Lãng, muốn ông ta phải tăng cường giám thị Đoan, sẵn sàng tùy cơ ứng biến. Trong lòng Mẫn Tiên Nhu cực kỳ oán hận, tuy ngoài mặt vẫn phải giả bộ đau buồn thay Trạm Hi, bệnh nặng tới liệt giường.
Rồi lại qua thêm hai ngày, vào ngày hai mươi lăm tháng Năm, khi chỉ còn cách năm ngày là tới đại hôn của công chúa, Hàn Lượng Tiết đột nhiên nhận được lời nhắn, nói công chúa mời gã tới phủ của mình. Hàn Lượng Tiết mặc dù rất kích động, nhưng vẫn có chút nghi ngờ,
Nam nữ trước khi làm lễ thành thân có thể gặp nhau ư? Như vậy rất không hợp lễ. Huống chi nàng còn là công chúa, càng biết tri thức hiểu lễ nghĩa, tại sao lại không rõ đạo lý này?Đâu ngờ người truyền lời đáp: "Ý của công chúa là muốn lén gặp đại nhân, để có thể nói rõ ràng mọi chuyện với ngài."
Hàn Lượng Tiết tỉnh ngộ, chuyện giữa công chúa và Trạm Hi người người đều biết, trái tim của công chúa không trên người gã, đương nhiên là muốn gặp để từ chối việc lập gia đình. Nhưng ngẫm lại,
Nếu thế vì sao công chúa không sớm xin hoàng thượng hủy hôn, lại đòi gặp mình để tự nói chứ? Hẳn là khó trái thánh lệnh, nhất định là hoàng thượng không muốn cho công chúa làm ra việc mất mặt hoàng gia, công chúa không còn cách nào khác, đành phải bắt tay từ chỗ mình, hy vọng mình sẽ là người đề nghị từ hôn với hoàng thượng. Gã cười lắc đầu,
Công chúa dù sao vẫn còn quá trẻ, suy nghĩ thật ngây thơ, chuyện này sao có thể chứ? Lệnh vua nặng tựa ngàn cân, há có thể kháng chỉ? Công chúa ơi công chúa, người đời đều biết tình cảm của nàng và Trạm Hi là tà đạo trái với luân thường, chỉ có Hàn Lượng Tiết ta đây không chê nàng, toàn tâm toàn ý ái mộ, nàng cũng nên hiểu lòng ta chứ. Nghĩ thế, gã còn tự thấy cảm động cho mình.
Cũng được, muốn gặp thì gặp, phải tỏ rõ lòng mình với công chúa, cho nàng biết mình sẽ cả đời đối tốt với nàng, tuyệt không cô phụ. Tin tưởng nhất định rồi công chúa sẽ cảm động trước tấm lòng mình, ngày sau cả hai sẽ trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Nghĩ vậy gã mở cờ trong lòng, vội thay thường phục, theo chân người truyền lời đến phủ công chúa.
.
Buổi chiều hôm đó, ngay trước khi Hàn Lượng Tiết tới, Mẫn Tiên Nhu thong thả ngồi trong thư phòng bày đầy quà hiếm uống trà, giống như đang gϊếŧ thời gian, mà Võ Sư Đức đứng cạnh thì lại đang âu lo không ngừng. Ông đã đứng đây cả buổi trời, mà vẫn không thấy công chúa nói gì, cuối cùng không thể nhịn nữa, đành nhỏ giọng thưa: "Không biết công chúa muốn sai bảo gì?" Không hiểu vì sao càng ngày ông càng thấy sợ vị công chúa này.
Mẫn Tiên Nhu lơ đãng hỏi: "Thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn hỏi, chẳng biết Võ tiên sinh có loại thuốc nào có thể làm cho nam nhân bất lực hoàn toàn không?"
Võ Sư Đức giật mình, không biết nên đáp ra sao. Ông chưa bao giờ gặp một nữ tử trẻ nào lại có thể bình tĩnh dường ấy khi hỏi về vấn đề này.
Mẫn Tiên Nhu liếc nhìn ông, nhàn nhạt nói: "Nếu ông không có, vậy ta chỉ có thể sai người đi biến Hàn Lượng Tiết thành thái giám. Mặc dù bổn cung không muốn chọn cách để nam nhân biến thành thái giám này, vì sẽ khiến ngoại hình lẫn giọng nói thay đổi."
Võ Sư Đức lại càng khó hiểu, khẽ khàng hỏi: "Trở nên bất lực hoàn toàn và thành thái giám, không phải cũng giống nhau sao?"
"Đây là bổn cung nghĩ cho tương lai, ông chỉ cần trả lời có hay không thôi." Suy tính của Mẫn Tiên Nhu người ngoài sao hiểu, nàng đã sớm cân nhắc kỹ, lúc Trạm Hi trở thành hoàng đế, thân phận công chúa tiền triều đã từng kết hôn của nàng chính là rào cản lớn nhất cho việc lên ngôi hoàng hậu. Nếu thiến Hàn Lượng Tiết, chắc chắn sẽ phải chịu danh độc phụ, càng không có lợi cho nàng. Còn nếu để cho người đời nghĩ rằng Hàn Lượng Tiết tự mình bất lực, vậy thì danh hiệu phò mã chẳng qua cũng chỉ là hư danh, vấn đề 'đã từng kết hôn' cũng tự nhiên biến mất. Có điều thân phận công chúa lại là vấn đề khó giải quyết.
Võ Sư Đức nào biết những đắn đo ấy của nàng, bèn đáp: "Thưa có. Mẫn Thuân thích nam sắc, nhưng lại không muốn gần gũi thái giám, có điều lại sợ những nam nhân này gây rối loạn hậu cung, vì thế đã nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc, phải uống thuốc giải đúng một thời điểm nào đó, thường thì lúc gần gũi mới cho bọn họ dùng thuốc giải. Ngoài ra còn một loại có tác dụng tàn độc hơn, chỉ dùng để trừng phạt những nam tử ngỗ ngược với lão, loại này phải cùng lúc vừa uống vừa thoa ngoài da, và chỉ cần dùng một chút thôi là hết cách xoay chuyển. Tôi vốn định dùng những loại thuốc này làm độc dược, cho những nam sủng kia của lão toàn thân mang độc, thuận lợi cho việc đầu độc cả Mẫn Thuân. Hơn nữa một trong số những ngự y trong cung điều chế thuốc này là người của ta, vì thế cũng làm ra không ít tuồn ra ngoài đưa cho chúng ta. Không biết công chúa muốn loại nào?"
Mẫn Tiên Nhu không đáp lời, chỉ hỏi lại, "Ngoại hình có thay đổi gì không?"
"Thưa không. Vẫn sẽ là nam nhân, chỉ là không thể nối dõi tông đường."
"Vậy đương nhiên phải dùng loại không thể dùng thuốc giải. Mau mang tới đây." Vẻ mặt Mẫn Tiên Nhu vô cùng bình thản khi nói lời này, khiến Võ Sư Đức nghe mà thấy lòng run sợ.
Đúng lúc ấy tỳ nữ cũng vào báo: "Hàn đại nhân đã đến."