Mã Chí Khiết xưa nay đối với hai người này vẫn luôn phản cảm, mấy tên hạ lưu dốt đặc cán mai này sao có thể ngang hàng với đệ tử thế gia như y? Cho nên khi hai người ngày đầu vừa tới phủ Hà Gian, cực kỳ nhiệt tình đến thăm y thì y không chút khách khí lấy lý do bệnh nặng mà ngăn hai người ngoài cửa. Có điều quả thật là y bị thương nghiêm trọng, đám thổ phỉ kia xuống tay rất ác, chỉ chừa lại cho y giữ được cái mạng này. Y không phải người ngu, thổ phỉ nào sẽ được huấn luyện nghiêm chỉnh, biết căn chỉnh đúng độ như thế? Quan chức tỉnh Dự Bình chỉ kém cung phụng y như đại phật, sợ lỡ làm sai gì sẽ bị hoàng thượng lấy cớ đó bắt lỗi, sao còn có thể cấu kết với thổ phỉ làm hại y? Vì thế, bàn tay đen phía sau liền hiện ra rõ nét. Nghĩ tới đó, y chỉ cảm thấy lòng đau xót bi thương. Một lòng dâng trái tim trước mặt người, thế mà bị người vứt đi như giày cũ. Còn phái hai tên du côn tới thay thế y, rõ ràng là đang coi khinh y. Ngọn lửa ghen ghét không thể phát tiết ấy đâm vào lòng làm tim y đau đớn khó chịu, lại nghe thấy người hầu báo rằng hai tên vô lại kia lại tới. Y đương nhiên là tức giận không gặp.
Nhưng lần này Chu Văn, Chu Võ không ngoan ngoãn lui bước, mặt âm trầm, rút đao múa may, cứ thế xông thẳng vào trong.
Mã Chí Khiết thấy vậy, cực kỳ tức giận, căm tức nói: "Bổn quan là khâm sai, là tuần mục tứ phương thay mặt hoàng thượng, các ngươi ở trước mặt bổn quan loạn cầm hung khí, tội như mưu nghịch."
Cách thể hiện rõ ràng không để hai huynh đệ Chu thị vào mắt này của y đã chọc giận Chu Võ. Thấy huynh đệ mình như sắp nổi đóa, Chu Văn cướp trước một bước kéo huynh đệ mình ra sau, âm hiểm cười: "Mã đại nhân, chúng ta đều làm việc cho hoàng thượng, chuyện tình khẩn cấp, huynh đệ chúng tôi cũng chỉ đành đắc tội thôi. Nếu không, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, huynh đệ chúng tôi cũng không gánh nổi."
Mã Chí Khiết thấy hắn lấy hoàng đế ra áp mình, chỉ đành gắng gượng nuốt xuống một hơi, lạnh băng nói: "Chuyện gì?"
"Lão tử... À, hạ quan," Chu Văn lập tức thay đổi cách nói, bày ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng: "Hạ quan bắt được mấy tên cướp đường nghi là người đã ám sát khâm sai đại nhân, xin khâm sai đại nhân hãy tới quân doanh để chỉ mặt và xác nhận."
Không thể nào! Mã Chí Khiết suýt chút nữa thì buột thốt ra câu đó, rốt cuộc y vẫn là được cha trực tiếp dạy dỗ, nên kịp định thần lại. Sao y không rõ ý đồ của huynh đệ Chu thị này, y không dám tùy tiện đồng ý, suy nghĩ một hồi, mới mỉm cười nói, "Lúc ấy trời đã tối, bọn cướp lại che mặt, nên bổn quan thật sự không nhận được ra."
"Khâm sai đại nhân," Chu Văn ngắt lời y, cười càng thêm quỷ dị, "Thái độ này của ngài, giống như chẳng buồn để ý tới việc ai là người đã hại ngài vậy? Người ngoài nhìn vào còn tưởng là chính ngài cấu kết với mấy tên cướp đó đấy. Nếu chuyện này mà truyền tới tai hoàng thượng..." Hắn không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm Mã Chí Khiết.
"Thân thể hiện giờ của bổn quan thật không tiện xuất hành." Mã Chí Khiết nhàn nhạt buông một câu thoái thác, trong lòng lại nảy lên suy nghĩ,
Chẳng lẽ đây cũng là mưu kế của hoàng thượng?"Huynh đệ chúng tôi là ban sai phụng hoàng mệnh, nếu như làm người ta oan uổng, hoàng thượng trách tội xuống, sao gánh được đây? Chỉ là đến chỉ điểm và xác nhận bọn cướp, ngài ra nông nổi này vẫn đi được đấy chứ, mà không đi cũng phải đi." Giọng điệu Chu Văn thêm cứng rắn, "Người đâu, tìm cáng, đưa khâm sai đại nhân đến quân doanh." Chu Võ lập tức mang theo một đám quân sĩ, bổ nhào tới như hổ như lang. Mã Chí Khiết nghe thấy trong lời hắn nói câu nào cũng đề cập tới hoàng thượng, cũng thay đổi ý định, không phản kháng. Đoàn người cứ thế xách Mã Chí Khiết lên kiệu, chậm rãi đi tới một sân huấn luyện - bị lâm thời trưng dụng thành quân doanh, làm chỗ ở cho ba ngàn binh sĩ ở trong thành.
.
Trong đại trướng, Chu Văn mời Mã Chí Khiết ngồi uống trà, rồi khoan thai bảo Chu Võ đi tìm một binh sĩ biết viết chữ tới đây. Mã Chí Khiết biết hắn muốn chơi mánh khoé, cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt không nói gì. Một lát sau, có một binh sĩ cầm giấy và bút mực theo sau Chu Võ tiến vào. Chu Văn rất khách sáo đứng dậy, cười nói với binh sĩ kia: "Lão tử không có học vấn, nhưng rất kính nể những người có học, mau tới ngồi." Nói rồi, cố ấn binh sĩ kia ngồi xuống một bên bàn, nói tiếp: "Mọi người đều biết khoảng thời gian trước khâm sai đại nhân gặp thổ phỉ, hôm nay lão tử có thẩm vấn ba người... Ừm, gọi là gì nhỉ? Được rồi, hiềm phạm, ngươi hãy dùng giọng điệu của khâm sai đại nhân viết lời chứng, nói ba tên hiềm phạm này chính là bọn cướp đã làm khâm sai bị thương." Binh sĩ kia không dám thất lễ, vội viết rồi giao cho Chu Văn.
"Tiểu tử có tài, đi đi." Chu Văn vừa lòng nhìn tờ lời chứng, phất tay cho binh sĩ kia đi, rồi xoay người nhìn Mã Chí Khiết, cười đến gian trá, "Mã đại nhân, xin hãy ký tên ấn dấu tay cái."
"Ngươi như vậy là hoàn toàn bịa đặt, cần gì phải phí công sức ép ta đến đây?" Mã Chí Khiết dù trong lòng giận dữ, nhưng trên mặt vẫn cực lực duy trì trấn định.
Nét mặt Chu Văn trở nên tàn bạo, hắc hắc cười quái dị: "Ở trạm dịch đều là tai mắt, việc đêm nay của lão tử sao có thể để cho đám khốn khiếp kia biết được."
"Ngươi càn quấy như vậy, không sợ hoàng thượng trách cứ sao?" Mã Chí Khiết cười lạnh.
"Hoàng thượng chỉ bảo huynh đệ chúng tôi làm việc, lại không nói rõ huynh đệ chúng tôi phải làm việc thế nào." Chu Võ khinh thường nhìn Mã Chí Khiết, đứng ở bên nói xen vô: "Mã đại nhân không có bản lĩnh hoàn thành sứ mệnh, cũng đừng cản trở huynh đệ chúng tôi thăng quan phát tài."
Chu Văn đột nhiên bước gần tới Mã Chí Khiết, trong mắt bắn ra sắc lạnh, uy hiếp: "Hôm nay, việc ký tên ấn dấu vân tay này, Mã đại nhân không muốn làm cũng phải làm. Nếu không đừng trách huynh đệ ta vô tình. Ngài nên biết, chỉ cần làm xong việc, ngài có sống hay chết hoàng thượng cũng sẽ chẳng quan tâm."
Sắc mặt Mã Chí Khiết tái xanh, hiển nhiên tức giận không nhẹ, nhưng y cũng biết lời Chu Văn nói là thật, hiện giờ hoàng thượng nào sẽ thương tiếc y cơ chứ? Y hung tợn cầm lấy bút, viết ngoáy ký tên, dùng sức ấn dấu vân tay xuống, rồi mạnh vung tay vứt bút trên mặt đất, suy yếu đứng dậy, loạng choạng muốn đi. Chu Văn một phát tóm lấy tay y, cười hì hì: "Đến lúc thẩm vấn tội phạm, Mã đại nhân còn phải ra làm chứng đấy."
Mã Chí Khiết tức giận vung tay rời đi. Kiệu của y vừa rời khỏi quân doanh, một bóng người núp trong bóng tối liền cực nhanh đuổi sát, tận đến khi thấy kiệu vào dịch quán, mới lại bay nhanh đến phủ Hà Gian.
.
Ở một thư phòng nhỏ nằm trong góc vắng vẻ của nội nha có ba người ngồi, bọn họ đều toát ra quý khí. Cửa đột nhiên bị đẩy, một người đàn ông trung niên trắng nõn hơi mập vội vã bước vào, khẽ thở hổn hển chắp tay nói: "Ba vị đại nhân, trinh thám vừa mới báo, Mã Chí Khiết đến quân doanh, cùng hai tên du côn kia bí mật mưu đồ hồi lâu."
Vị nam tử uy nghiêm có gương mặt chữ điền trong ba người đó ý bảo ông ta ngồi xuống, cất lời: "Vu đại nhân đừng vội, cứ chờ Hà đại nhân đến đây đi." Người này chính là Tuần phủ của tỉnh Dự Bình - Hà Quốc Dân. Hai vị còn lại theo thứ tự là Án sát tỉnh Dự Bình - Vương Thư Lâm, Bố chính sử Tiết Vĩnh. Còn vị Vu đại nhân kia chính là Tri phủ của Hà Gian này - Vu Nguyên Đình. Hà Gian tuy là nơi đông đúc và giàu có nhất tỉnh Dự Bình, nhưng không phải thủ phủ, cho nên ba vị quan to này không sống tại đây. Chỉ là sáng sớm hôm nay bọn họ đều nhận được thông báo từ Hà Lượng, nói Đổng thái sư gởi thư, nên mới vội vàng tới, may mà hai nơi cách nhau không xa, ra roi thúc ngựa cũng chỉ đi mất nửa ngày.
Sau thời gian uống hết một chum trà, Hà Lượng cũng bước nhanh tiến vào, xoay người làm bộ vái lạy, miệng cung kính nói: "Hạ quan tham kiến bốn vị đại nhân."
"Khỏi làm mấy cái nghi thức xã giao này đi. Nói mau lên trong thư thái sư gửi nói gì?" Hà Quốc Danh đứng dậy ngăn Hà Lượng quỳ xuống, kéo ông ngồi lên ghế. Hà Lượng này tuy chỉ là quan cấp thấp, nhưng lại là tâm phúc của Đổng thái sư, vẫn cần phải cho mặt mũi.
Hà Lượng cũng không khách sáo, móc thư ra đưa cho Hà Quốc Dân. Hà Quốc Dân xem xong nói: "Thái sư có ý bảo chúng ta kéo dài, chờ Đổng thiếu gia đến."
Hà Lượng nói tiếp: "Đã sắp đến lúc gieo hạt, hoàng thượng chắc chắn chờ không được lâu, đến lúc đó chỉ có thể cậy nhờ lão thái sư. Thái sư bảo chúng ta hãy chuẩn bị trước ít lương thực, chỉ cần hoàng thượng vừa thỏa hiệp, chúng ta liền ra điều kiện ngay." Ông chìa một bàn tay, hưng phấn nói: "Giảm năm mươi phần trăm thuế. Điều kiện này vừa đạt, thì trăm vạn lượng bạc trắng sẽ thuộc về chúng ta." Ông lại chợt nhớ ra gì đó, cau mày: "Sao không thấy Quách đại nhân vậy?" Quách đại nhân vừa được nhắc đến chính là viên quan coi sóc việc vận chuyển muối của tỉnh Dự Bình - Quách Hoài Trung.
Hà Quốc Dân xua tay ý bảo đứng nhắc tới hắn, bất mãn nói: "Ở tiền triều việc vận muối vẫn luôn trực tiếp nghe lệnh hoàng thượng, họ Quách ấy cũng không phải người của chúng ta, chẳng qua vì Mẫn gia rơi đài, hắn ta mới vội vàng tới xin dựa. Thời kỳ đặc biệt, người như thế, chuyện cơ mật vẫn nên đừng cho hắn ta biết tốt hơn." Ông đứng dậy, vỗ vỗ vai Vu Nguyên Đình, khích lệ: "Dân gian có câu ngạn ngữ nói rất đúng. Dự Bình giàu, đủ tiền thuế cho toàn thiên hạ; Hà Gian giàu, đủ thức ăn cho nửa giang san. Ngươi nhất định phải giữ kỹ phủ Hà Gian này. Bọn chúng muốn dòm ngó, ngươi phải lấy bất biến ứng vạn biến, càng kéo dài càng tốt. Chỉ cần qua tháng này, ngươi chính là lập công đầu. Chúng ta cũng sẽ ở trước mặt thái sư nói tốt về ngươi."
Vu Nguyên Đình nhanh chóng đứng lên nịnh nọt: "Đa tạ mấy vị đại nhân nâng đỡ. Hạ quan đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, rất hân hạnh được đón tiếp mấy vị đại nhân."