Quay đi quay lại đã dựng xong hội nhóm cp, lấy tên là "Thanh Thanh Thượng Hách Đồ"
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Phó Kính Thư vốn tưởng rằng mình đến đây là để gậy đánh uyên ương, ai dè nhìn thấy bé con trong lòng Phó Sơn Hách đang mở to mắt chớp chớp nhìn mình, ông cụ lập tức choáng váng.
Cuối cùng nghe hai người họ đứng trước mặt mình thẳng thắn nói hết tất cả mọi chuyện, ông nội Phó suýt chút nữa tăng huyết áp, một lúc lâu sau mới hoà hoãn lại được, ông nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm cái tên Chung Thanh 'quyến rũ' mất thằng cháu mình một cái, gọi Phó Sơn Hách lên trên tầng nói chuyện riêng với mình.
Phó Sơn Hách ôm Tiếu Tiếu bước tới, ông nội Phó lập tức lui về sau một bước: "Đưa đứa nhỏ cho người kia! Một mình cháu lên nói chuyện với ông!"
Phó Sơn Hách không nghe theo, cố chấp ôm con bước lên phía trước, vẫn là Chung Thanh vội chạy tới bế bé con đi: "Chuyện này vốn dĩ là chúng ta sai sót trước, anh đừng giận ông nội anh, yên tâm đi, để em chăm sóc Tiếu Tiếu cho."
Phó Sơn Hách ngừng lại, rầu rĩ nhìn anh: "Cũng là ông nội em."
Phó Kính Thư nghe được câu nói kia rõ mồn một, tức giận trợn ngược mắt: "Cháu! Cháu mau lên đây cho ông!"
Chung Thanh vội vàng đẩy Phó Sơn Hách một cái, hắn nhìn anh một hồi rồi mới đi theo ông nội.
Nhìn thấy ánh mắt lưu luyến không rời của thằng cháu mình, Phó Kính Thư hận tới nỗi ngứa răng.
Ban đầu khi ông nội Phó biết được tin cháu trai cưng của mình đã kết hôn thông qua mạng internet thì sững sờ, bắt Trình Kiến khai ra nơi ở của Phó Sơn Hách.
Vốn dĩ ông còn tưởng Phó Sơn Hách ra nước ngoài lâu như vậy là để đi bàn công chuyện làm ăn tiện thể nghỉ phép, đâu nghĩ được rằng nó thế mà đã cho mình luôn một đứa cháu dâu, thậm chí còn thêm một đứa chắt......
Trình Kiến bán đứng Phó Sơn Hách sợ ông nội Phó tức tối muốn đánh gãy chân Phó Sơn Hách, vội đi theo ông tới đây.
Nhìn bóng dáng hai ông cháu đã biến mất ở cuối cầu thang, Chung Thanh thở phào nhẹ nhõm nhìn Trình Kiến, hỏi: "Chắc Phó Sơn Hách không sao đâu nhỉ?"
Trình Kiến gật gật đầu, lại lắc đầu.
Nhà Trình Kiến hồi xưa cũng được xem như là bạn bè thân thiết với Phó gia, nhưng sau này gia tộc sa sút, ông nội Phó cưu mang anh ta, nuôi nấng dìu dắt cho nên mới có anh ta của hiện tại.
Sau khi Phó Sơn Hách về nước, Trình Kiến coi đó là thế hệ thứ ba của Phó Kính Thư, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Quen biết lâu dài, hai người họ đều hiểu rõ tính tình nhau, cũng biết rõ chuyện này khó mà nói ra được.
Trình Kiến nói: "Ông cụ thực sự rất thương Phó thiếu, ngài ấy vốn là con trai độc đinh, thời niên thiếu phản nghịch không nghe lời người lớn, sau này lại thích một người đàn ông, chắc hẳn cậu cũng đã nghe nói tư tưởng của ông cụ có lẽ hơi cổ hủ, ông không đồng ý, vì thế mà hai người kia ra nước ngoài, sau đó hình như là chia tay thì phải? Còn kết hôn với mẹ của Phó thiếu nữa. Mẹ của Phó thiếu qua đời khi ngài ấy ở độ tuổi niên thiếu, cách đây không lâu tiên sinh cũng đã ra đi vì bệnh. Ông cụ chỉ còn một người thân duy nhất là Phó thiếu, ông cụ rất quan tâm ngài ấy, lần này tới đây vốn là để tách hai người các cậu ra. Nhưng nếu Phó thiếu thực sự không muốn tách khỏi cậu, thì ông cụ có làm gì cũng không được...... Nhưng chắc cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu."
Chung Thanh: "Vậy đúng là ông cụ bó tay thật rồi."
Trình Kiến: "......"
Trình Kiến nói tiếp: "Ha ha, cậu rất tự tin đấy chứ, cơ mà phải cho cậu biết một điều, Phó thiếu cũng rất quan tâm tới ông cụ nhà mình đấy, nếu không thì lúc trước đã không cố ý bắt cậu tới giả làm người yêu mắc bệnh nan y để lừa gạt ông cụ...... Hôm nay hai người không xử lý ổn thoả là lại loạn lên mất thôi."
Nghe Trình Kiến nhắc tới, Chung Thanh cũng nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên của mình với Phó Sơn Hách sau khi tỉnh lại. Anh biết, nếu đã là chuyện Phó Sơn Hách không thích, hắn căn bản sẽ không dành quá nhiều thời gian để dây dưa, nhưng lúc trước hắn đã tìm anh để diễn kịch ứng phó với ông cụ, bây giờ cẩn thận ngẫm lại, đúng là rất không giống với phong cách làm việc bình thường của hắn.
Có lẽ biết anh đang nghĩ gì, Trình Kiến lại cười nói: "Lúc ấy ông cụ cứ sắp xếp mấy tiểu thư môn đăng hộ đối để Phó thiếu đi xem mắt, một hai lần còn đưa đẩy được, nhưng nếu cứ cứng rắn kháng cự như vậy, ông cụ cũng sẽ tức giận...... Tuy Phó thiếu nhà chúng ta thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng thực tế lại rất quan tâm ông nội mình, ngài ấy cũng không muốn ngoan cố chống đối ông nội mình mãi như thế......"
"Dù sao cũng là ông nội mà."
"Ông cụ làm thế cũng không hẳn là vì bối phận, tôi đã từng nghe ông cụ nói qua, trước kia Phó thiểu sống ở Paris không được tốt lắm, hình như ngài ấy rất hận bố mẹ mình thì phải? Mà bố mẹ ngài ấy cũng không đáng tin cậy cho lắm, cụ thể thế nào thì ông cụ không nói...... Ông cụ vẫn luôn quan tâm yêu quý cháu trai của mình nhất, hơn hai mươi năm qua, mỗi năm tết đến ông cụ sẽ tự mình tới Paris, chỉ để liếc nhìn cháu mình một cái...... Hai ông cháu họ thực ra rất giống nhau, trên mặt không thể hiện gì, tất cả tình cảm chỉ biết đặt ở trong lòng. Lúc ấy Phó thiếu không muốn đi xem mắt mấy cô gái mà ông cụ đã sắp xếp, cũng không muốn ông cụ nổi cáu, cho nên tôi bày ra cho Phó thiếu một chủ ý —— tìm một ma ốm giả làm người yêu, ông cụ là người trọng tình, cho dù không đồng ý hai người ở bên nhau, nhưng gặp một người bệnh như thế, dù sao cũng sẽ không làm khó điều gì, cho tới khi Phó thiếu tạm thời không còn tâm tư gì nữa, trong một thời gian ngắn cũng tạm thời không nhắc tới chuyện kết hôn...... Ai ngờ cuối cùng hai người các cậu lại thành đôi chứ!"
Chung Thanh chỉ tập trung vào quá khứ trước kia của Phó Sơn Hách, anh đau lòng vô cùng, đang định hỏi thêm vài chuyện thì đúng lúc này trên tầng trên truyền tới động tĩnh, anh vội vàng ôm con đứng lên.
Phó Kính Thư tức giậm đi xuống dưới, vừa đi vừa mắng: "Cháu đúng là giống y hệt thằng bố cháu, đầu óc không ra đâu với đâu cả!"
Vẻ mặt Phó Sơn Hách theo ra sau cũng không quá đẹp: "Cháu không giống ông ta!"
Ông cụ khựng lại, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó, giọng cũng lạnh xuống: "Đúng vậy, cháu làm gì tận tâm được như bố cháu!"
Dứt lời liền hất văng cái tay của Trình Kiến đang định dìu ông, đi vài bước xuống cầu thang, nhìn thấy Chung Thanh rồi bỗng dưng bước tới chỗ anh.
Chung Thanh ôm Tiếu Tiếu, tuy rằng anh rất muốn nở một nụ cười dè dặt, nhưng khi đối mặt với ông cụ đây, trong lòng anh ngược lại rất thoải mái.
Phó Sơn Hách vội bước qua, ông cụ chợt tới gần Chung Thanh, giọng nói không nặng không nhẹ cảnh cáo anh: "Thằng nhóc cậu cũng đừng vui vẻ quá sớm, Tiểu Hách là đứa trọng tình, người nó thích nhất đã chết từ lâu rồi, cậu muốn đưa con ra để trói buộc nó sao? Ồ, lúc nào nó cũng rất tính táo đấy!"
Trình Kiến đứng cạnh đó: "......"
Chung Thanh muốn nói lại thôi: "......"
Phó Sơn Hách đứng chắn trước người Chung Thanh lạnh lùng nói: "Cháu là người sinh đứa nhỏ ấy ra, cũng chính cháu là người dùng đứa nhỏ để trói buộc em ấy ở cạnh mình, ông đừng doạ em ấy!"
Phó Kính Thư: "???"
"Cháu, cháu vừa nói linh tinh gì thế hả?!" Ông cụ trừng mắt với Phó Sơn Hách, quát to.
Phó Sơn Hách chỉ nhìn thẳng vào ông: "Đây là sự thật, bệnh viện có danh sách ghi chép, ông có thể tới kiểm tra. Hoặc là bây giờ cháu đi lấy cho ông xem."
Hai mắt ông nội Phó tức đến đỏ, đang định phản bác lại thì chợt bừng tỉnh nhớ tới xuất thân của Phó Sơn Hách...... Ông lập tức lảo đảo, Phó Sơn Hách...... quả thực có khả năng sinh con!
Ngẫm nghĩ một hồi, ánh mắt ông nhìn cháu trai mình càng lúc càng phức tạp lẫn thêm chút chấn động, rồi lại nhìn sang cái kẻ "yêu nghiệt đê tiện" đang ôm con, bỗng nảy sinh cảm giác cải trắng nhà mình bị ủi đi......
Ông cụ nghĩ rất đơn giản, ông chỉ cho rằng sinh con thì nhất định phải nằm dưới......
Trong mắt ông cụ, cháu trai nhà mình là đoá hoa trắng muốt đã bị cái kẻ "yêu nghiệt đê tiện" kia vấy bẩn, đã thế lại còn can tâm tình nguyện sinh con, bây giờ lại dùng thái độ khác thường để tức giận với ông chỉ vì tên nhóc kia.
Phải làm sao đây?!
Không...... Ông còn có cách khác để chia rẽ hai đứa này!
Ông nội Phó hít sâu một hơi, phớt lờ Phó Sơn Hách đang đứng trước mặt, chỉ nói với Chung Thanh: "Người trẻ tuổi, ta không quan tâm cậu đã dùng cách gì để mê hoặc Tiểu Hách thành như vậy, nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi. Chắc hẳn cậu đã biết, người đã khuất luôn rất khó để quên đi...... Bây giờ cậu nghe ta nói này, buông tha cho cháu trai ta, ta có thể không so đo những chuyện này nữa, thậm chí cậu muốn thứ gì ta cũng có thể thoả mãn cậu. Nhưng nếu cậu vẫn không biết xấu hổ......"
Ông không nỡ để cháu trai mình khổ vì cái tên yêu nghiệt đê tiện kia, đến lúc ông tìm được người nào có tướng mạo giống với con ma ốm lúc trước, ông không tin cháu trai mình còn bám lấy tên nhóc này!
Đúng rồi, con ma ốm ấy trông như thế nào nhỉ?
Nghe vậy, Chung Thanh bỗng nhiên đặt Tiếu Tiếu vào trong lòng Phó Sơn Hách, bước lên một bước đứng gần Phó Kính Thư hơn.
Phó Kính Thư cảnh giác lui về sau: "Cậu định làm gì?"
Chung Thanh: "Ông nội, ông nhìn kỹ lại xem, ông không thấy mặt cháu hơi quen quen sao?"
"Ai là ông nội mi!" Phó Kính Thư suýt thì chửi người, nhưng càng nhìn càng thấy khuôn mặt này hơi quen thật......
Trình Kiến xấu hổ ho khan, thấy ông cụ vẫn còn đang cố gắng phân biệt, anh ta rất không nỡ, gian nan giải thích cho ông cụ, thuận miệng bịa bừa mấy câu: "Ờm nói sao nhỉ...... Thực ra Chung Thanh chính là người bạn trai mắc bệnh nặng lúc trước của Phó thiếu...... Ôi! Không ngờ điều kiện chữa bệnh ở nước J lại xuất sắc như vậy! Cứ tưởng là bệnh nan y, ai ngờ thế mà chữa được khỏi hẳn!"
Nói xong, anh ta còn khẽ vỗ vào cổ mình một cái.
Ông nội Phó đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là nhấm nuốt ý tứ trong lời nói của Trình Kiến một hồi lâu, ánh mắt chợt thay đổi, sắc mặt lúc đen lúc đỏ, vô cùng đặc sắc.
Ông không phải kẻ ngốc, nghe Trình Kiến nói như vậy, sao lại không hiểu âm mưu trước đó của mấy đứa này, nhất thời ông chỉ cảm thấy mình như thể một người thiểu năng trí tuệ bị mấy đứa thanh niên chơi khăm, ông tức giận không thôi, càng không thể tiếp thu tình huống này, lập tức duỗi tay ra đánh Trình Kiến mấy cái thật mạnh: "Được lắm! Thằng nhóc thối tha vong ân phụ nghĩa nhà mi! Mi giúp ông trông chừng Tiểu Hách như vậy đấy hả! Ông thấy nó thế này là do bị mi dạy hư mất rồi! Ông, ông đánh chết mi!!!"
Trình Kiến vừa chạy vừa gào thét ông ơi hiểu lầm thôi mà!
Câu chuyện khôi hài hoang đường cuối cùng cũng kết thúc, Phó Kính Thư căn bản không muốn ở lại đây, ra khỏi cửa đi về.
Chung Thanh vội túm lấy Phó Sơn Hách cùng ra tiễn ông, đi tới cửa, ông cụ bỗng dừng lại, liếc nhìn Chung Thanh dường như muốn nói gì đó, Chung Thanh đã mở lời trước: "Ông nội, chuyện này đúng là bọn cháu không xử lý ổn thoả, là bọn cháu sai, mấy nữa bọn cháu về nước sẽ chậm rãi giả thích và thỉnh tội với ông, ông đừng giận nữa, tức giận hại sức khoẻ, không đáng đâu ạ!"
Ông nội Phó hừ lạnh, nhưng nghĩ tới việc cháu trai mình cũng sẽ không tách ra khỏi tên kia trong thời gian ngắn, thấy trong mắt cháu trai mình chỉ có hình bóng của tên kia, chắc có lẽ đã bị quấn chặt lấy rồi, sợ nói nhiều thêm vài câu ông lại giận chó đánh mèo lên thằng cháu mình, những lời tàn nhẫn vốn đã chuẩn bị từ trước cuối cùng cũng không thể nói ra khỏi miệng, ông đành bất lực không cam lòng nói một câu: "Thằng nhóc cậu liệu mà đối xử tốt với Tiểu Hách, dám bắt nạt nó ta nhất định sẽ hành chết cậu!"
Dứt lời liền lên thẳng xe, đóng cửa xe cái rầm.
Chung Thanh trước giờ luôn bị Phó Sơn Hách bắt nạt trên giường: "..... Hẹn gặp lại ông nội ạ."
Phó Sơn Hách vội vàng thì thầm bên tai anh: "Không việc gì phải sợ, em mà có giết anh thì anh cũng sẽ không để ông nội động vào một cọng tóc của em."
Chung Thanh:..... Ông cháu hai người có thể bình thường lại một chút được không hả!!!
Một trận phong ba bão táp cấp độ nhỏ cứ thế qua đi, buổi tối Chung Thanh lên Weibo, độ hot của tin tức về anh và Phó Sơn Hách vẫn chưa hề giảm.
Nằm trong dự kiến.
Nhưng có hơi bất ngờ, Kiều Vũ vốn không có giao tình gì với anh lại đăng bài Weibo ủng hộ anh.
Chung Thanh hỏi Phó Sơn Hách nằm bến gối, có phải là do hắn bảo cậu ấy làm không.
"Không phải, sự việc lần trước đã khiến cậu ta kết thù truyền kiếp với Trần Duyệt Bạch, chỉ cần em không làm gì khiến cậu ta phản cảm, cậu ta tất nhiên sẽ ủng hộ em thôi."
Chung Thanh không nhịn được bật cười, sau đó lại phát hiện ngoài Kiều Vũ ra còn có Giang Tiếu và Tưởng Bách cũng lẳng lặng chuyển phát bài Weibo ủng hộ anh.
Cô bé Giang Tiếu kia làm vậy thực ra không có gì ngạc nhiên, còn Tưởng Bách thì khỏi phải nó, chắc chắn là ý tứ của Phó Sơn Hách.
Anh không xem nhiều nữa, tắt điện thoại nằm trong ngực Phó Sơn Hách an tâm chìm vào giấc ngủ.
Khi một nhà ba người về nước, những lời mắng chửi ác ý trên mạng xã hội đã không còn dữ dội vô văn hoá như lúc trước, đội quan hệ công chúng mà Tưởng Bách mời đến rất mạnh, ảnh hưởng mặt trái tuy vẫn còn đó nhưng không còn lớn như trước nữa.
Sau khi sắp xếp dọn dẹp nhà cửa ổn thoả, Phó Sơn Hách lập tức tới công ty trước.
Một mình Chung Thanh ở nhà trông Tiếu Tiếu.
Căn biệt thự này vẫn được Phó Sơn Hách gọi người tới dọn dẹp lau chùi thường xuyên, rất sạch sẽ, trước khi bọn họ về nước, Phó Sơn Hách đã bảo Trình Kiến trang trí phòng trẻ con đâu vào đấy, hầu như chẳng thiếu thứ gì.
Nhưng Tiếu Tiếu còn quá nhỏ, trước mắt phòng trẻ con vẫn chưa sử dụng được, Chung Thanh đặt một chiếc nôi nhỏ trong phòng ngủ chính của hai người họ.
Phó Sơn Hách không ở nhà, Chung Thanh dùng đai địu em bé địu Tiếu Tiếu lên trước ngực, chốc chốc lại cho bé ra ban công ngắm phong cảnh bốn phía, chốc chốc lại đưa bé ra sân trước ngắm hoa, rời xa internet, cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Sau này chắc hẳn đây sẽ là nơi bọn họ chung sống lâu dài, Chung Thanh muốn cho Tiếu Tiếu làm quen đôi chút với nhà của mình.
Tiếu Tiếu cũng không sợ hãi với hoàn cảnh lạ lẫm, khi nhìn thấy bông hoa nhỏ còn vươn tay ra cười khanh khách, Chung Thanh thấy thì bèn ngắt một bông xuống đặt lên đỉnh đầu bé.
Tiếu Tiếu bỗng dưng biến thành bình hoa phiên bản mũm mĩm:???
Tới buổi chiều, hai cha con đều đã chơi đủ mệt, Chung Thanh lại đặt Tiếu Tiếu đã uống sữa xong đang bắt đầu buồn ngủ về nôi, dém chăn cho bé rồi thơm thơm vài cái.
Trông con cả ngày trời, anh cũng hơi mệt, nằm xuống giường chợp mắt một lát, bắt đầu nhàm chán lướt Weibo.
Vừa mở lên đã hết hồn.
Phó Sơn Hách đăng Weibo, đã thế còn tự trả lời mấy bình luận sôi nổi dưới bài về Chung Thanh.
Cỏ xanh bên bờ sông: Anh đóng phim cũng khá đấy, anh có thể đừng tác oai tác quái nữa mà chú tâm vào đóng phim thôi được không, có thực lực thì sớm muộn gì cũng sẽ có tiếng tăm! Cơ mà thực lực của anh có phải là hơi nước hay không thì đây không biết.
Phó Sơn Hách:@Cỏ xanh bên bờ sông bạn đừng nói linh tinh (lược bớt tám chữ đầu)
Đánh đu trên lông mi của anh giai: Anh Thanh à, anh sử dụng quy tắc ngầm chèn ép đồng nghiệp là thật ư? Yêu cầu lên tiếng giải thích!!!
Phó Sơn Hách:@Đánh đu trên lông mi của anh giai không phải sự thật, em ấy đang nghỉ ngơi ở nhà, xin đừng làm phiền, trên Weibo của tôi đã giải thích.
Em gà đỉnh nhất quả đất: Nói nhỏ một câu thôi, không ai cảm thấy thiếu gia nhà giàu / ông chủ công ty x diễn viên tuyến mười tám đang nổi rất hỏn lọn à? 【che hai mắt.jpg】
Phó Sơn Hách:@Em gà đỉnh nhất quả đất Ừm.
Chung Thanh phản hồi đi chứ: Đã bước vào giới đại gia rồi thì cứ ngoan ngoãn làm phu nhân nhà giàu đi, xin đừng gieo rắc tai hoạ cho giới giải trí nữa, ok? #Chung Thanh cút khỏi giới giải trí#
Chung Thanh nhìn làn sóng cư dân mạng, dẫu cảm thấy toàn thân đều đang rất rối rắm nhưng anh vẫn cố gắng ngồi thẳng dậy, nhanh chóng nhấn vào bài Weibo của Phó Sơn Hách.
Thực ra nếu anh xem hotsearch từ đầu thì sẽ nhìn thấy mấy chữ "Phó Sơn Hách phản hồi" đang bay lượn ngay trên đỉnh hotsearch.
Phó Sơn Hách: 【hình ảnh】 【hình ảnh】 【hình ảnh】
Mấy tấm ảnh mà Phó Sơn Hách đăng trên bài Weibo đều là quá trình từ khâu tuyển chọn tới khâu xác định diễn viên của nhân vật Bách Phong trong ≪Hồng Nhan Giang Sơn≫: Trước Kiều Vũ, nhân vật Bách Phong vẫn chưa từng được ấn định diễn viên, giữa khoảng thời gian ấy Trần Duyệt Bạch và Chung Thanh có tới thử vai trong cùng một ngày, sau khi thử vai thì đạo diễn nói trên tin nhắn rằng ông vừa ý Chung Thanh hơn, nhưng kết quả lại bị nhà đầu tư gây áp lực, bản thân ông vẫn đang rất bối rối, mãi cho tới khi nhận được một tin tức vô cùng tuyệt vời —— tập đoàn Phó thị muốn tập trung đầu tư cho bộ phim này.
Điều kiện bên đối phương đưa ra rất hời, đùi kim chủ lần này vừa to vừa chắc hơn nhiều so với nhà đầu tư cũ, mấu chốt là không cố ý sắp chỗ cho nghệ sĩ nào vào, chỉ có hai điều kiện:
Một, không đưa diễn viên được tài trợ vào đoàn phim, nếu có tổn thất bọn họ sẽ thêm vào; hai, đạo diễn sắp xếp để cho Chung Thanh của Nguyên Dược vào nhân vật mà anh thích hợp nhất trên lập trường khách quan, nếu cảm thấy anh không hợp thì cũng không miễn cưỡng, dựa vào thực lực để nói chuyện, không cần lấy thành kiến ra để khua môi múa mép.
Tất cả đều là hợp đồng nghiêm ngặt, ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện làm bằng chứng, không hề giả dối.
Sở dĩ bây giờ Phó Sơn Hách mới công bố ra, chỉ bởi trước đó đang ở nước ngoài không thể bàn bạc một cách rõ ràng với đoàn phim ≪Hồng Nhan Giang Sơn≫, dù sao thì cũng có vài thông tin đề cập tới cơ mật của đoàn phim.
Hôm nay về nước rồi Phó Sơn Hách mới tự mình tới nói chuyện sau đó đăng công khai mấy bằng chứng này lên.
Hắn vừa đăng Weibo, ngay sau đó đạo diễn và người chế tác của Hồng Nhan Giang Sơn cũng chuyển phát.
Người trong cuộc lên tiếng đương nhiên là đúng sự thật hơn mấy tin vỉa hè.
Sau khi tin tức Phó Sơn Hách và Chung Thanh kết hôn bị tuồn ra, những kẻ mang ác ý dắt mũi dư luận rằng trong thời gian đó Chung Thanh đã sử dụng quy tắc ngầm chèn ép đồng nghiệp và dư luận, nhưng những chứng cứ mà Phó Sơn Hách tung ra đã hoàn toàn đè bẹp đống ngôn từ dơ bẩn ấy, thậm chí còn trở tay khuyến mãi một cái tát.
Nhìn đi, người ta không những không sử dụng quy tắc ngầm, mà còn dựa vào chính thực lực mạnh mẽ của mình để đá văng thứ diễn viên âm mưu sử dụng quy tắc ngầm, còn về phần Chung Thanh vào vai Hà Duyên...... Đó là do bên đạo diễn cảm thấy anh thích hợp với Hà Duyên hơn là Bách Phong thôi!
Sau cú lật ngược tình thế mà người trong cuộc tung ra, phần lớn cư dân mạng trước đó đã cố tình bôi đen và rêu rao mỉa mai đều lặng thinh; còn những fans hâm mộ vẫn luôn đứng về phía Chung Thanh thì kích động dâng trào ồ ạt chuyển phát rầm rộ, khắp chốn vui mừng. Thậm chí vì một loạt hành động bất ngờ của Phó Sơn Hách mà đã nhanh chóng bổ não nên cốt truyện cẩu huyết ngọt sủng – tổng tài bá đạo bảo vệ cậu vợ nhỏ của mình!
Bọn họ gào rú khắp mạng xã hội, không ít fans của Chung Thanh còn chuyển thanh fan CP của hai người, tốc độ nhanh như tên bắn, quay đi quay lại đã dựng xong hội nhóm cp, lấy tên là "Thanh Thanh Thượng Hách Đồ"!
Hội nhóm này đã được Phó Sơn Hách quan tâm.
Chung Thanh:......
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Thanh:..... Em còn phải làm cái gì nữa không?
Phó Sơn Hách: Ngoài đóng phim ra, em không cần làm gì cả.
Chung Thanh: Thật à?
Phó Sơn Hách: Còn phải yêu anh nữa.
【Phó tổng à, tai anh đỏ rồi kìa!】
+++++++
Không có đề cường để ôn thi:((((((( sao giờ T_T
11/02/2023
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT