Edit: Thụy | Beta: Thụy

Tạ Xuân Phi không biết mình quay về phòng bằng cách nào, y mơ mơ màng màng nằm lên giường, gần như là ép buộc bản thân phải vào giấc.

Ngủ đi.

Tạ Xuân Phi tự nói với mình như thế.

Ngủ rồi sẽ không nhớ gì nữa cả.

Có lẽ… Ngủ một giấc thì những chuyện này có thể coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng không ngờ đến tận trong mơ Tần Túng cũng không chịu buông tha cho y.

Tần Túng mười tám tuổi mà vóc dáng đã cao hơn cả Tạ Xuân Phi, có điều người nọ vẫn là một đứa nhỏ, quan trọng hơn nữa là suốt ngày cứ dính lấy y cho bằng được.

Có đôi khi Tần Túng tới cốc Lạc Hà sẽ giúp Tạ Xuân Phi nấu thuốc, tuổi hắn không lớn mấy ấy mà làm những việc này lại vô cùng nhanh nhẹn, nhìn sao cũng không giống với công tử bước ra từ phủ lớn.

Tần Túng nghe vậy thì cười hỏi y: “Thế huynh cảm thấy ta nên như thế nào hử?”

“Ừm… Thì chắc là mười ngón tay không dính tới nước nhỉ.”

“Mười ngón tay không động vào nước thì lấy gì chăm sóc cho ca ca đây.” Giọng nói của Thiếu niên Tần Túng mang theo sự kiên định và chấp nhất trĩu nặng, “Ta phải ở bên ca ca cả đời này, phải chăm sóc tốt cho huynh.”

“Cả đời ư…” Tạ Xuân Phi thấp giọng lẩm bẩm, chẳng biết sao lại cảm thấy hơi chua xót, “Tần Túng, không ai nhất định có thể đi cùng người khác đến cả đời được đâu, một đời… hứa hẹn một đời là quá dài.”

Biến cố cả đời người không sao đếm xuể, huống chi những ngày tháng tương lai của Tạ Xuân Phi chả có gì để mà kỳ vọng, chỉ biết sống ngày nào thì tính ngày nó mà thôi.

Khi ấy y đúng là rất tỉnh táo… Song sau đấy lại, lại bị tình yêu làm mờ mắt mà gả cho Tần Túng.

Thật ra… nào có cả đời chứ.

Tạ Xuân Phi chợt tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả tấm áo đơn. Y nửa ngồi dậy khẽ thở hổn hển mấy hơi liền.

Đúng lúc này cửa phòng bất thình lình bị đẩy ra.

Tạ Xuân Phi nhìn theo hướng tiếng động thì trông thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng lẳng lặng ở cạnh cửa.

“Tần Túng…?”

Bóng người kia đi đến bên mép giường, theo sau là mùi rượu nồng nặc quấn quanh, còn có một thứ hương thơm xa lạ mà mùi rượu không tài nào che giấu được.

Đó là mùi của một loại dầu dưỡng bình dân, là mùi của hoa dâm bụt hòa quyện với các loại hương liệu từ phía Tây, làm toát lên một hương thơm vô cùng quyến rũ, độ lưu hương rất lâu.

Thứ dầu dưỡng này không phải ai cũng có thể sử dụng… Nhưng đầu bảng của Ngọc Lộ Thu thì thường sẽ chi ra số tiền lớn để sắm sửa, hầu như mỗi người đều có một hộp.

Tạ Xuân Phi sững người ngồi trên giường, y bỗng nhớ ra đúng là Tần Túng đi uống rượu hoa ở Ngọc Lộ Thu vừa mới trở về.

Tần Túng đè lên người Tạ Xuân Phi, không nói lời nào mà đã xé rách quần áo của y, áo lót mỏng manh dễ dàng bị xé toạc để lộ ra khuôn ngực trơn bóng. Hắn nghiêng đầu hôn lên má Tạ Xuân Phi rồi mò mẫm tìm đến bờ môi ấm áp quen thuộc.

Đương lúc Tần Túng vừa nhào đến thì mùi hương kia lại càng rõ ràng hơn. Đột nhiên Tạ Xuân Phi cảm thấy buồn nôn vô cùng, y giãy giụa toan tránh đi cái hôn của Tần Túng.

Tần Túng nhận thấy được sự kháng cự của người dưới thân mình, rượu mạnh khiến cho đầu óc hắn hồ đồ, cũng khiến cho cơn giận dữ tích góp bấy lâu nay của hắn lên đến đỉnh điểm, thế rồi hắn cho Tạ Xuân Phi một bạt tai thật mạnh: “Đừng có nhúc nhích!”

Tạ Xuân Phi bị hắn đánh đến nỗi hoa mắt, cảm giác đau rát trên mặt truyền từ da thịt đến tận nơi con tim, y ngây người nhìn khuôn mặt của Tần Túng dưới ánh trăng, vẫn là đường nét sâu thẳm kia, vẫn là gương mặt tuấn tú trước sau như một ấy.

Ấy thế nhưng ẩn bên trong nét mặt này lại chẳng thể tìm thấy thứ tình yêu sâu đậm và sự dịu dàng của ngày xưa đâu nữa.

Thân dưới chợt hóa lạnh lẽo, quần của Tạ Xuân Phi bị xé một cách thô bạo, vải rách treo lủng lẳng ở đũng quần, Tần Túng vừa sờ được lối vào của y thì vội vàng cởi quần lao đến nơi đó.

“Không được, không được đâu!” Tạ Xuân Phi gần như sợ hãi mà kêu lên, y chống người ngồi dậy, trong ánh mắt chất chứa đầy van xin: “Tần Túng! Ngươi làm vậy ta sẽ bị thương mất!”

Tần Túng uống rượu là rượu đặc chế của Ngọc Lộ Thu. Thời điểm ủ rượu còn được người ta cố ý bỏ thêm thuốc thúc tình, tuy liều lượng không lớn nhưng do hắn uống quá nhiều nên giờ phút này cảm thấy cả người đều bị dục vọng thiêu cháy đến vô cùng khó chịu.

Ở Ngọc Lộ Thu, hắn bị cơ thể mềm mại của cái tên tiểu quan tên Miên Thu dán sát vào người, tựa như vô tình mà cố ý chòng ghẹo, hơn nữa dưới tác dụng của rượu khiến cho thân dưới của Tần Túng thực sự cương cứng lên rồi. Nhưng cuối cùng hắn lại đẩy Miên Thu ra, trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hắn dùng lý trí còn sót lại của mà thốt ra lời từ biệt: “Ta về phủ trước đây.”

Hắn cắn răng lảo đảo quay về phủ, nhìn thấy Tạ Xuân ​​Phi đang nửa ngồi trên giường thì hắn không thể chịu đựng được nữa, chỉ muốn trút hết cái nóng như thiêu đốt ở thân dưới ra.

Tạ Xuân Phi bất chấp mà giãy giụa, Y túm lấy chăn nệm muốn trườn đến đầu giường sờ soạng lấy thuốc mỡ bôi trơn, nhưng Tần Túng rất mạnh, hắn nắm lấy vai của y kéo người y lại đè dưới thân mình, dùng dương v*t tím sậm đã căng cứng cắm thẳng vào cửa mình chưa được bôi trơn của y.

“A!”

Tạ Xuân Phi bật ra một tiếng rên đau thảm thiết, nước mắt gần như phút chốc đều trào ra ồ ạt.

Vết rách đau đớn làm cho cả người Tạ Xuân Phi run lên, y run rẩy khóc lóc, sắc mặt tái nhợt, chăn gối bên dưới đều bị vò nát thành một nhúm.

Bọn họ đã lâu không quan hệ, thế nên bất thình lình đâm vào như vậy nhất định sẽ bị xé rách.

“Tần Túng… A…! Ta đau!”

dương v*t cọ xát với miệng lỗ trở nên trơn tru vì máu ẩm ướt trào ra từ vết rách.

Thế nhưng Tần Túng không hề quan tâm đến tiếng rên rỉ khóc lóc của y, chỉ biết đè chặt vòng eo nhỏ nhắn của Tạ Xuân Phi xuống mà chuyển động một cách tàn nhẫn.

Tạ Xuân Phi bị hắn đâm đến mức không khỏi lắc lư nhích lên trên, cả người run như cầy sấy, y đập mạnh vào ngực Tần Túng, đau đến hoa cả mắt: “Người đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”

“Ta không đi.” Nụ cười của Tần Túng càng trở nên lạnh lẽo hơn, “Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Tạ Xuân Phi ngươi dám cự tuyệt ta ư?”

Tạ Xuân Phi nhất thời nghẹn ngào, tất cả tiếng kêu đều kẹt lại nơi cổ họng, nước mắt lưng tròng mở to nhìn Tần Túng như thể đang nhìn một người xa lạ.

“A Túng…” Cả giọng nói của Tạ Xuân Phi cũng bị hắn đâm đến đứt quãng. “Đừng đối xử với ta… Như vậy…”

Y cũng biết đau, cũng biết buồn mà.

Tần Túng bắn vào bên trong y, rồi lại không cam lòng mà làm thêm vài lần nữa, Tạ Xuân Phi bị chọt đến mức nôn khan, y không hề có được chút vui sướng nào từ trận làm tình bạo lực này, cuối cùng y ngất đi vì kiệt sức.

Sau một đêm điên cuồng, khi Tạ Xuân Phi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tần Túng vẫn còn đang ngủ.

Y vừa nhúc nhích thì một thứ hỗn hợp dịch trắng đỏ chảy ra từ phía sau làm ướt hết bắp đùi y và bẩn cả đệm chăn.

Thật sự rất đau… Toàn thân đều đau đớn khó chịu như bị xé làm hai nửa.

Còn mùi hương kia cũng bám đầy người Tạ Xuân Phi, khiến y càng thêm phần chật vật.

Đêm qua y lại gặp ác mộng nữa rồi.

Tần Túng nào biết… Thật ra y thường gặp ác mộng, thường xuyên mơ thấy một đứa trẻ hỏi y rằng: “Tại sao lại không cần con? Tại sao tâm địa người lại ác độc đến vậy?”

Đâu phải y không trải qua giày vò đâu? Chẳng lẽ bỏ đứa nhỏ đi thì y có thể sống thoải mái và sung sướng hay sao?

Tạ Xuân Phi vươn tay khẽ kéo kéo lấy bàn tay đặt trên chăn của Tần Túng, nở một nụ cười vô cùng ảm đạm.

Giọng của y có chữ được chữ mất, vừa trầm thấp lại vừa mang theo nỗi cô đơn nồng đậm: “A Túng, ngươi đã hứa sẽ bên ta cả đời, sẽ cùng ta bạc đầu giai lão…”

“Những gì ngươi đã nói.” Tạ Xuân Phi nghẹn ngào, nhỏ giọng chất vấn, “Đều không tính sao?”

Tiếc là chẳng có ai đáp lời y.

Cũng chẳng có ai thương tiếc y.

– Hết chương thứ mười –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play