Thành chủ của chúng ta ưu, giờ hắn đang bận sứt đầu mẻ trán với 3000 nô lệ chiến binh cùng cả vạn người nhà của họ.
Thằng anh em kết nghĩa trời đánh kia mang đến cho Ngô Khảo Ký đúng là hàng tốt, nhưng chỉ nhìn mà không ăn được. Điều này càng khiến Ngô Khảo Ký bực mình khó chịu. Đám này rõ ràng là một lực lượng hải quân rất mạnh lúc này, nhưng Ngô Khảo Ký không thể độc lập tin tưởng dùng họ lúc này. Nếu pha trộn họ cùng lính Việt lại càng không ổn vì ngôn ngữ khác biệt, hệ thống cờ hiệu trên biển hai bên khác biệt, cách tác chiến khác biệt. Trộng lẫn vào nhau chỉ thêm loạn sức chiến đấu tổng có khả năng giảm xuống dưới mức bình thường.
Ngô Khảo Ký ẩn ẩn có cảm giác thằng nghĩa đệ này trấn áp không nổi các vùng hắn chiếm đóng cho nên tống khứ bọn này đến Bố Chính. Một đó chính là đánh trúng tâm lý đang khát người của Ngô Khảo Ký, hai giảm bớt quấy nhiễu nội loạn phía sau lưng những vùng đất Medang chiếm đóng. Như vậy Medang sẽ có thể tập trung hơn vào tiền tuyến phức tạp. Cuối cùng là giảm đi gánh nặng lương thực, chỗ này cộng cả người nhà của 3000 chiến binh là vạn người cả già trẻ trai gái. Số lượng này đã chiếm đến gần 20% tổng dân số Bố Chính rồi.
Cỗ nhân lực này khá khổng lồ và nếu không sử dụng chỉ để ăn no chờ chết thì đó là một tổn thất vô cùng nặng nề đối với Bố Chính tại thời điểm này. Tất cả các nhân viên khác đều bận rộn vô cùng do đó không có cách nào khác. Ngô Khảo Ký đành phải tự mình “ vất vả bố trí” đám người Mã này.
Đầu tiên chính là tạm thời an trí cuộc sống cho đám người này và tuyên bố chính sách áp dụng cùng nô lệ người Mã.
Thứ nhất cứ 10 hộ góp lại thành một thập, 10 thập thành nột đô, mười đô thánh một suất. Một hộ chạy trốn chém một thập, một thập chạy trốn chém một đô, một đô chạy trốn chém cả suất. Đây là thiết luật và không có đường bàn lại. Nghe có vẻ rất rùng rợn, nhưng nếu ngươi không nghĩ đến chạy trốn thì cũng không cần quan tâm luật này.
Thứ hai, người nào được chọn ra nhập quân ngũ thì nhà được cấp ruộng đất, thuế giảm một nửa, sau ba năm phục vụ quân đội toàn gia sẽ được giải trừ thân phận nô lệ, thích đi hay ở Bố Chính tùy. Kể cả lúc ấy người muốn về Mã Lai thì bản thành chủ cũng cấp thuyền cho các ngươi đi.
Những người nhập ngũ nếu lập được quân công thì thời gian 5 năm nô lệ sẽ giảm dần tùy vào chiến công. Nếu tử chiến thì toàn gia ngay lập tức giải trừ nô lệ thân phận và trở thành người tự do.
Những nô lệ binh sĩ vẫn được trả lương như sương binh đầy đủ, không phân biệt đối xử.v.v….
Còn về phần những gia không được chọn vào quân ngũ thì phải lao động như xây thành trì, xây đường xá, cầu cống, cũng như hoạt động trong các nhà máy kiếm tiền nuôi sống bản thân. Lương trả như người bình thường không ăn bớt một xu. Nhóm này sau 10 năm nô lệ sẽ giải trừ thân phận tự do.
Quan trọng nhất đây là vấn đề cá nhân, ai có thể học tập tốt, đọc thông viết thạo và nói tiếng Việt. Thông qua được khảo hạch của thành chủ thì ngay lập tức giảm đi hai năm nô lệ, áp dụng tất cả đối tượng.
Nói chung, chính sách là nhân từ vô cùng, chỉ có một điểm quan trọng nhất cần ghi nhớ, không rời khỏi nơi mình được phân phối sinh hoạt, nửa tháng báo cáo một lần với quan viên quản thuộc nơi họ sinh sống. Còn lại các đãi ngộ thực chất không khác gì dân Bố Chính là bao.
Và điểm trọng yếu thứ hai đó chính là ra nhập quân ngũ và học tiếng Việt thành thạo. Nếu đạt được cả hai thứ này thì thời gian nô lệ lập tức giảm một mảng lớn tận 7 năm thời gian.
Một bên là mạo hiểm chạy trốn khỏi thiên đường để quay về quê cha đất tổ đã bị tàn phá với cái giá phải trả có thể là tính mệnh. Không bị ông chủ đuổi giết thì quãng đường vạn dặm biển khơi há có thể dễ đi. Một bên khác là chấp nhận an cư nơi này với chích sách đối sử nhân từ, quan trọng là nếu cố gắng thì rất nhanh họ sẽ thoát thân phận nô lệ. Người ngu cũng hiểu họ nên chọn gì.
Nhưng vấn đề lại nảy sinh. Thành chủ chỉ chọn 1000 binh sĩ “nghe lời” nhất, trong khi họ có tới 3000 binh sĩ chuyên nghiệp. Đây là một sự cạnh tranh rất…. khó khăn… Nếu bảo đám binh sĩ này khoe kỹ năng, khoe sức mạnh rồi từ đó lựa chọn thì họ còn hiểu mà làm. Nhưng nếu bắt họ show độ ngoan ngoãn thực họ không hiểu phải làm thế nào… chẳng nhẽ hằng ngày bò lê theo thành chủ liếm chân để chứng minh bản thân ngoan ngoãn?
Chính sách này có thể nói là rất nhân đạo rất ưu đãi đối vơi nô lệ, nhưng nó lại không thể áp dụng cho tất cả nô lệ sau này đến Bố Chính được. Người Mã quê hương của họ rất xa, Tam Phật tề cách Bố Chính tầm 500km đường biển, nói thật nếu không có thuyền lớn thì đừng mong trở lại quê hương, chạy trốn đó là điều xa vời đối với những nô lệ này. Nếu chạy đường bộ thì chạy đi đâu? Nơi này có chỗ nào họ quen thuộc?.
Khu lều trại tạm thời, một gia đình 5 thành viên người Mã.
“ Ba sấp nhỏ, hôm nay ngươi đi nghe thông báo thế nào?” Người phụ nữ đang nhìn trượng phu của mình mà mong chờ, lúc này người Mã đang băn khoăn rất nhiều về số phận của mình.
“ Ta đang rất bối rối…” Người đàn ông lực lưỡng cau mày khẩy khẩy đống lửa nhỏ, bên treo một chiếc nồi gang nhỏ, bên trong có chứa một đám cháo quánh quánh hơi vàng nhạt.
“ Tại sao lại bối rối… luật lệ rất khắc nghiệt?” Người phụ nữ lo lắng….
“….” Người đàn ông câm nín lắc đầu….
“ Không phải… ta sợ mình nghe nhầm…. vì ta nghe đi nghe lại thì có cảm giác chúng ta đến đây để làm địa chủ chứ không phải làm nô lệ…. cái này… Không được, để ta qua lều của Duli hỏi lại, ta sợ mình nghe nhầm,… Mẹ sấp nhỏ cùng các con ăn trước đi…” Người đàn ông bật dậy đi ra ngoài…
“ Mẹ mẹ… ăn được chưa… thơm quá…” Đứa nhóc trai nhỏ nhất mới 4 tuổi nhảy nót bên nồi. Gia đình này thật may mắn, một đứa nhỏ như vậy mà có thể sinh tồn trong quá trình vượt biển…
“ Ăn đi” người mẹ từ ái vuốt ve con trai rồi múc cho hắn một bát cháo nhỏ bằng gốm. Nàng thổi thổi qua cho lướp cháo nguội đi..
“ Phù Phù… ngon ngon ngon,, thơm… thịt thơm…” Đứa nhỏ húp một miếng rồi la toáng lên…
“ Ngốc.. cái này là bột không… làm gì có thịt..?” Người chị mười tuổi gõ cho tên này một cái đau điếng…
“ Oa,… oa,… Nazli ngu ngốc …Nazli ngu ngốc trong cháo có thịt, ngươi ăn thử mà xem..” Đứa nhỏ đứng dậy một tay xoa đầu một tay ôm bát cháo chạy vòng… chỉ vào chị hắn mà mắng..
“ Arjuna… ngu dốt ngươi đứng lại cho ta…” người chị gái chuẩn bị đuổi theo thì bị giữ lại.
“ Nazli… đừng làm rộn, thứ này có thịt, rất thơm thịt…” Người anh trai đã 13 tuổi có vẻ điềm tĩnh hơn nhấm nháp cháo….
“ Ưm… rất ngon..”…
Bọn họ ăn là món nấu lương khô thành cháo, ngũ cốc thịt.
Thực tế đám này Ngô Khảo Ký đã cấp lương cho họ ăn đủ 1 tuần, nhưng thịt cá thì khó cấp đủ, thời này kỹ năng đánh bắt cá biển vẫn chưa hình thành một nền công nghiệp, sản lượng là không đủ cung cấp đạm cho toàn bộ dân chúng bố chính.
Chăn nuôi lợn cùng gia cầm cũng chưa đi vào quy củ, đa số nuôi thả …tự nhiên. Ngô Khảo Ký chưa có thời gian chăm lo việc này cho nên lượng đạm từ thịt cá dành cho người dân vẫn là hạn chế lắm, đột nhiên có thêm hơn 1 vạn dân khiến cho nhu cầu về protein ở Bố Chính tăng chóng mặt.
Tạm thời cách giải quyết vẫn là nhà máy chế biến thực phẩm duy nhất của Bố Chính. Ở đây cái mẹ gì họ cũng nghiền nhỏ rồi đúc vào lương khô. Cho nên tận dụng tối đa được protein thu được qua nội tạng thậm chí một số loại da động vật như da lợ, da gà v.v…
Đặc biệt như cá trích biển nhỏ bé hai ngón tay thường thường đánh bắt được nhiều nhưng tận dụng chẳng được bao nhiêu giờ đây chỉ cần cắt đầu moi ruột cho vào nghiền nát là dùng được cả. Tất nhiên lương khô mùi cá luôn luôn khó ăn hơn lương khô nội tạng và thịt động vật thơm ngon.
Nhưng nói chung lương khô có chứa protein phong phú chính là giải pháp tiết kiệm triệt để nguồn protein của Bố Chính. Và lúc này gia đình người Mã đang ăn thứ này do vậy họ cảm nhận được vị thịt cá là không sai..
“ Mẹ sấp nhỏ…. mẹ sấp nhỏ…” Người đàn ông Mã Lai vôi vã trở về …
“ Mọi chuyện đã hỏi kỹ càng..?” Người phụ nữ cẩn thận múc cho trượng phu một bát cháo nấu từ lương khô.
“ Đã hỏi kỹ… chuyện này đúng là như ta đã nghe ban sáng…” Người đàn ông thuật lại tất cả các luật lệ hắn đã nghe được và bổ xung thêm những điều hắn buổi sáng chưa nghe rõ.
“ Nếu nói vậy thì.. chúng ta được hỗ trợ xây nhà, cung cấp lương thực trong 3 tháng…. Cung cấp dụng cụ và được mượn trâu bò để khai hoang ruộng?” Người phụ nữ hỏi lại…
“ Đúng là vậy.. quan trọng nhất nếu được chọn nhập ngũ thì mỗi tháng có 180 tiền lương là thấp nhất…. nàng và thằng lớn có thể lao động ở công trường để kếm thêm thu nhập. Tức là nhà chúng ta nếu không lười nhác thì không những không đủ ăn mà còn có thể tiết kiệm được tiền của…” Người đàn ông hưng phấn…
“ Tiền lương cao đến vậy? … Người nơi này thật giàu có, lúc ta đi ngang qua thành lớn có thấy người dân toàn bộ mặc quần áo đẹp sách sẽ vô cùng….” Người phụ nữ nói đến có vẻ ước ao…
“ Ta đã hỏi kỹ, làm việc ở công trường xây dựng mỗi tháng 100 đồng, làm việc phụ cho các Xưởng mỗi tháng 70 đồng. Khuân vác đồ ở bến cảng mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được 120 đồng… Tức là nơi này có rất nhiều việc làm, không thể chết đói được…” Người đàn ông khẳng định.
“ Cha sấp nhỏ có ý định đi lính…?” người phụ nữ lo lắng.
“ Ta ngoài đi lính còn có thể làm tốt thứ gì” Người đàn ông méo mặt, hắn thực sự là một thân binh của quý tộc Mã lai, từ nhỏ theo nghiệp quân lênh đênh chém giết trên biển, việc đồng áng không biết gì nhiều.
Người phụ nữ trầm ngâm, nàng rất sợ phải thót tim mỗi lần nghĩ đến đàn ông của mình phải ra trận, nếu Bố Chính dễ sống đến vậy quả thật nàng không muốn chồng mình lại theo nghiệp quân nữa. Nhưng khổ nỗi người chồng này dường như lại có quyết định riêng của bản thân.
“ Mẹ sấp nhỏ yên tâm… đi lính có gì xấu, nếu lập chiến công thì cả nhà rất nhanh thoát cảnh nô lệ, giả sử… giả sử.. ta có chết trận cũng sẽ có 5 xâu tiền đền bù, cả nhà được phân ruộng đất, bãi bỏ thân phận nô lệ…” Người đàn ông thuyết phục vợ của mình.
“ Được rồi, chuyện đi lính nói sau đi, ba sấp nhỏ dự tính chúng ta sẽ làm công việc gì trong thời gian tới” Người phụ nữ hỏi.
“ Ngày mai tối sẽ đi đăng ký, trước hết tôi sẽ tham gia đăng ký xây dựng công trình, công việc nặng nhọc. Mẹ sấp nhỏ có thể làm việc phụ cho xưởng, thằng lớn đăng ký vào xí nghiệp đánh cá… Còn hai đứa nhỏ thì gửi vào trường học..” Người đàn ông quyết định nhanh chóng.
Lúc này đám người Mã đã bị phân khu rõ ràng và cho tự đăng ký công việc, mỗi người nói ra sở trường của mình để có thể tiện sắp xếp.
500 gia được phân đi ở Tòng Chất huyện cùng các hương phụ cận.
500 gia Chính Hòa, 1200 gia Bố Chính cùng các hương xung quanh. Số còn lại 800 gia vận chuyển đến Hương Minh Cầm.
Nói chung người Mã lai bị đánh nhỏ chia ra ở các hương, trấn và huyện khắp cả Bố Chính. Ngô Khảo Ký không muốn đám này tụ tập một chỗ biến thành một cỗ thế lực khó khống chế trong địa bàn của hắn.
Hương Minh Cầm là trọng điểm chú ý của Ngô Khảo Ký lúc này. Đây là một Hương bên cạnh Sông Linh Giang đoạn nối giữa Bố Chính đến huyện Vân Sơn mới xây ở phía Tây. Ngô Khảo Ký muốn bố trí và xây dựng một Huyện thành mới nơi này làm cầu nối giữa Bố Chính và Vân Sơn Huyện. Từ đó có thể tăng sự khống chế của Bố Chính đối với người Môn trên núi ở phía Tây. Ngoài ra nơi này còn là trọng điểm kế hoạch tương lai của Ngô Khảo Ký, cho nên việc xây một Huyện ở đây là bắt buộc.
Cái huyện mới dự định xây này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng kể cả về quân sự, chính trị, văn hóa, kinh tế. Đoạn đường từ Bố Chính đến Vân Sơn Huyện phía Tây quá xa và lày lội kéo dài 80 dặm đường. Ở giữa không hề có một hương, trấn nào ra hồn. Do đó về mặt kinh tế và chính trị, nhằm đảm bảo khống chế phía Tây cùng phát triển kinh tế phía Tây thì ở giữa cần có một Huyện Thành mang tính chất kết nối.
Về mặt quân sự thì thành mới Minh Cầm dự định xây sẽ nằm bên bờ Linh Giang đoạn giao hội của sông Cầm đổ từ Nghệ An tới. Sông Cầm có hướng Bắc Nam, len lỏi trong đại ngàn nối từ phía Tây rừng núi Nghệ An tới Sông Linh Giang. Bố trí một tòa thành ở đây đảm bảo nhiều yếu tố về mặt quân sự.
Thứ nhất Nghệ An muốn bí mật vào Bố Chính là không thể thông qua sông Cầm. Thứ hai nếu như người chiêm tiến đánh và vây chặt thành Chính Hòa sau đó tìm cách vượt sông Linh Giang ở đoạn thượng nguồn là không thể nếu có Thành Minh Cầm trấn giữ nơi đây.
Tòa thành này còn liên quan đến một kế hoạch cực kỳ to lớn trong tương lai mà Ngô Khảo Ký tạm thời chưa đề cập đến.
Nếu như trước đây việc xây Bố Chính- Tòng chất đã hút hết người dân lao động của Bố Chính, khả năng đồng thời xây thêm một Huyện Thành Minh Cầm là không thể. Nhưng với nhân lực người Mã Lai thoáng bổ xung 1 vạn 3 ngàn người thì chuyện xây thêm một thành nhỏ Minh Cầm là hoàn toàn khả thi.
Những công việc Ngô Khảo Ký vạch ra cho người Mã đăng ký bao gồm công tác bao gồm.
Xây thành Minh Cầm đây là mục tiêu được chú ý nhất.
Sửa đường từ Bố Chính tới Minh Cầm dài 37 dặm.
Công tác tại bến cảng bốc rỡ hàng hóa.
Công tác tại các xưởng làm nhân viên hỗ trợ vòng ngoài, những thứ này cần có tay nghề nhất định, do đó liệu chừng không tìm được nhiều người.
Một khi đã xác định được phương hướng thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn. Mặc dù Ngô Khảo Ký rất bận rộn trong thời gian này nhưng xem ra không phải là không có hiệu quả. Người Mã mới tới nơi này nhưng hoàn toàn không gây nên rắc rối gì, ngược lại họ có thể tham gia tích cực vào việc xây dựng của Bố Chính…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT