Cùng lúc này tại căn mật phòng của ảnh.

Hai thân thể trần trụi đang phì phò thở dốc mà nằm ngửa nhìn trần nhà.

“ Phù..phù…Ảnh ơi, lần sau… làm ít thôi… anh chịu không nổi” Ngô Khảo Ký bủn rủn, mỗi lần làm chuyện này đều là là hắn bị mút khô đến cạn kiệt nhiều lần, Ảnh thì không quá mệt mỏi gì, cho nên Ngô Khảo Ký là hơi bất lực.

“ Hì hì… người ta chịu không được, nghe nói lần này tên đệ đệ toi cơm kia của chàng mang đến một đám chiến hạm rất tốt?” Ảnh ma mị quấn quýt mà thì thầm, miệng nàng đầy những mùi vị lại.

“ Tốt thì cũng tốt, nhưng vũ khí trên đó quá tồi, ta tính thiết kế lại, nhưng lúc này xưởng thép đang quá bận rộn cho nên… phải xuy nghĩ kĩ càng nếu không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch chung.” Ngô Khảo Ký cười cười mà nói, thú thật trong đầu hắn có rất nhiều ý tưởng trang bị cho chiến hạm, vậy nhưng xưởng thép công việc quá nặng nề hắn không thể gây thêm khó khăn cho họ.

“ Thôi ta phải về Bố Chính để vẽ lại thiết kế, nếu không quên mất,… cái… lát nữa nàng vệ sinh cẩn thận chút. Từ Huy có vẻ nghi ngờ, nàng hỏi ta hơi nhiều về những lần ta và nàng gặp nhau..” Ngô Khảo Ký cau có…

“ Biết rồi, chàng đi đi..” Ảnh vuốt vuốt của Ngô Khảo Ký một chập rồi thả hắn loạng choạng bỏ chạy.

……………………………

“ Đại ca đúng là không thể tin tưởng được, mồm nói leo lẻo buối tối sẽ ở Bố Chính thiết kế cái gì đó cho chiến hạm, giờ vẫn quấn quýt với chị dâu…” Daksamavamca đi đi lại lại, hắn là chờ đợi Từ Huy rảnh rỗi để bái kiến, dâng lên thư tay của Mỹ Hoa.

Daksamavamca biết Bố Chính đang khó khăn, hắn biết mình yêu cầu vũ khí lúc này có hơi quá đáng, nhưng Daksamavamca hắn đã vào thế không thể dừng lại. Hắn chỉ biết cách dăng lưới khắp nơi sau đó mới dám mở miệng cầu xin trực tiếp Ngô Khảo Ký.

“ Chủ nhân, chủ nhân… Thành Chủ đại nhân đã rời đi về phía Bố Chính…” Một tên thân binh của Daksamavamca vội vàng bẩm báo..

“ Nhanh… cầu kiến chị dâu..”

………………………………

Ngô Khảo Ký không phải lười nhác, hắn vốn dĩ cũng muốn về nhà làm việc, nhưng Ảnh đã hẹn với hắn từ mấy ngày trước cho nên không thể không tới. Mà mỗi lần tới nơi này cùng Ảnh, hắn rất là đau thắt lưng… phải ba bốn ngày mới hồi phục nổi.

Đặt tay bắt đầu thiết kế, Ngô Khảo Ký nghĩ về máy ném đá của người Tống mà chết cười.

Thứ này trong quân sự nghiên cứu của thế giới kiếp trước của hắn cũng được xếp vào nhóm Trebuchet để phân biệt với nhóm máy ném đá Catapult.

Trebuchet là máy ném đá cơ cấu động lực là hệ thống đòn bẩy, còn Catapult hệ thống động lực là sức đàn hồi. Hai thứ này là điểm cơ bản nhất để có thể phân biệt chúng.

Trebuchet của ngời Trung Hoa màng tiếng là hệ thống đòn bẩy có vẻ nghe nguy hiểm nhưng thực tế là hàng Tàu chính hãng bản chất, chế tạo nhanh, đơn giản, rẻ, không bền, chức năng yếu.

Máy ném đá này do người Tống có tên Wujing Zongyao phát minh ra khoảng tầm năm 1044, từ đó cách chế tạo các máy bắn đá cơ chế đòn bẩy này lan ra khắp Đông Á và Đông Nam Á, trong đó nhà Lý cũng đang sử dụng loại máy ném đá này.

Trước khi Wujing Zongyao phát minh ra cỗ máy ném đá ý ẹ Trebuchet made in China, thì người phương Đông sử dụng máy ném đá Catapult thân là chính là những cây tre, hoặc thành luồn ghép lại có tính đàn hồi, chúng bị kéo cong để tích trữ động lực, thả ra thì chúng sẽ ném đi những tảng đá. Loại máy bắn đá này yếu, tầm xa không tốt dễ hỏng hóc cho nên sau này không được sử dụng.

Wujing Zongyao nghĩ ra máy ném đá cánh tay đòn bẩy. Bộ phận chính của máy bắn đá Wujing Zongyao đó chính là thanh ngang đòng bẩy được chế tạo từ tre, luồng, hay các loại gỗ nhẹ. Phần cánh tay đòn dài sẽ chứa các túi đựng đá hay đạn nặng các loại. Phần cánh tay đòn ngắn được nối với một bó nhiều sợi dây.

Động lực của cỗ máy ném đá này đó chính là dùng sức người để kéo mạnh bó dây này khiến cho chuyển động đòn bẩy ném đi những viên đạn đá có khối lượng nhỏ và trung bình.

Tùy theo số lượng người kéo và chiều dài cánh tay đòn để có được sức mạnh khác nhau của cỗ máy này.

Nhưng thiết kế này nói chung là thảm họa vì thực tế nó chẳng có mấy ý nghĩa.

Thứ nhất vì động lực là sức kéo của người lính cho nên về mặt nào đó nó là có hạn chế, không thể tăng quá nhiều số lượng người kéo, vì nhiều yếu tố. Yếu tố một đó là diện tích bố trí người kéo hanh chế, yếu tố hai đó chính là càng đông người thì sự phối hợp nhịp nhàng để cùng phá lực là càng khó. Mà nếu đã không phát lực cùng lúc thì nhiều người hay ít người kết quả chẳng thay đổi. Cuối cùng đó chính là độ chính xác thấp vô cùng, vì không thể nào khiến cho mỗi lần kéo của nhiều người cho ra được một lực như nhau không đổi. Cho nên việc căn chỉnh của loại máy ném đá này mang tính chất tương đối cùng may rủi là chính …. tựu chung là máy ném đá của người Tống quá nhiều hạn chế.

Tầm bắn trung bình 30-40m mà đá ném ra cũng chẳng thể quá nặng, nặng nhất cũng chỉ 30-40kg. Tốc độ đạn đá sơ tốc chậm, động năng của viên đạn đá yếu, không có mấy ý nghĩa trong công tác bắn phá thành trì. Độ chính xác quá thấp của nó chỉ có tác đụng khi công kích về đám đông.

Nhưng ưu điểm của máy ném đá này đó chính là, cơ động, dễ chế tạo, và nếu có số lượng cực kì nhiều nó vẫn gay tổn thương rất đáng kể cho đám đông trong chiến tranh.

Tre có mặt ở khắp mọi nơi Đông Á, Đông Nam á, do đó với tay nghề thợ mộc bậc trung, chỉ cẩn 1 canh giờ 4-5 người có thể dựng nên một cỗ máy bắn đá Wujing Zongyao. Chính vì dễ chế tạo, nhẹ, dễ lắp ráp cho nên chúng cơ động vô cùng, có thể di chuyển trên chiến trường chậm hơn bộ binh một chút mà thôi.

Khoan hãy nói loại máy bắn đá lởm ưu khuyết đểm thêm nữa, nhưng những máy ném đá này đúng thực không thể dùng cho công thành cùng hải chiến.

Thứ nhất với tầm xa đó những người vận hành máy ném đá hoàn toàn nằm trong tầm tên bắn, và đúng quả thực là người kéo máy ném đá này luôn là người chết nhanh nhất trên chiên trường. Người Trung Hoa cái không thiếu nhất đó là tốt hôi, cho nên họ dùng được, và dám dùng… Ngô Khảo Ky được một nhúm người, bố bảo hắn cũng không dám dùng. Thứ đến tầm xa cùng độ chính xác quá kém. Trên chiến hạm diện tích hạn hẹp chỉ có thể bố trí vào cỗ máy ném đá ném đá dạng này cho nên không tạo được hỏa lực dồn dập, lấy số lương bù chất lượng. Do đó sử dụng thứ này cho hải chiến là ngu dốt.

Ví như tỉ lệ trúng đích của loại này máy ném đá trên biển chỉ cỡ 5%. Vậy thì phải bố trí dày đặc 20-30 cỗ máy này để có thể có xác xuất trong một lần bắn có thể trúng đối phương… nghĩ thôi đã thấy không thể rồi.

Nhưng Ngô Khảo Ký có ý tưởng trong đầu, hắn tin tưởng thứ này sẽ hoàn hảo hơn rất nhiễu cỗ máy ném đá made in China kia.

Càng thiết kế, Ngô Khảo Ký càng bổ xung thêm nhiều ý tưởng, từ một cái ý tưởng sơ khai giờ đây hắn đã vẽ ra cả một hệ thống tấn công tầm xa của chiến hạm thời này. Vấn đề đó chính là nếu thứ này rơi vào mắt tên nghĩa đệ kia, chắc chắn tên này sẽ lăn lê bò toài đòi hỏi. Rất phiền lòng. Bố Chính lúc này không thể chế tạo thứ máy móc rắc rối này…Không có thời gian, không đủ nhân lực.

Ngô Khảo Ký cất ngay bản vẽ này, hắn dựa theo bản full option này để vẽ một bản sơ cấp máy móc.. E hèm.. cũng khá ổn chỉ là hơi thằng thổ con bà dân một chút. Nhưng xem lại vẫn khá đẹp trai..

Ưng ý duyệt lại lần cuối bản vẽ, ngày mai hắn muốn thử chế tác thứ này ngay lập tức.

Sáng này Ngô Khảo Ký lại làm phiền Luyện Thép Xưởng một lần nữa, để chế tạo một thiết bị mới, không ít thì nhiều hắn bắt buộc phải đụng đến nơi này. Cũng may lần này hắn không quá làm phiền họ, những thứ hắn cần bên Luyện Thép Xưởng chế tạo không có rắc rối cũng không tốn nhiều thời gian.

Quá một buổi sáng, đến tầm trưa với sự giúp sức của 15 thợi rèn lành ngề thì Ngô Khảo Ký cũng có được những thứ mình mong muốn. Thực tế lúc này dây truyền của Luyện Thép Xưởng đã rất hoàn hảo. 450 công nhân chia làm ba hạng, thợ cao cấp, thợ lành nghề, thợ sơ cấp. Tất nhiên còn một đám 200 người mới nhận ở xưởng phụ bên ngoài cùng là nhóm thợ phụ chuyên gia công những chi tiết không mấy quan trọng. Chính vì lực lượng hùng hậu này mà khi trích choác ra 15 20 người cho vị Thành Chủ này nghịch bùn là không ảnh hưởng nhiều.

Ngô Khảo Ký sau luyện thép xưởng chính là Xưởng Mộc. Ăn trưa nghỉ ngơi với Ảnh một lát hắn… dắt theo Từ Huy tới Xưởng Mộc.

Nơi này có vẻ nhàn nhất Bố Chính, vì thực tế công việc của họ không nhiều lắm, mà số lượng cũng lên tới 400-500 thợ.

Điều này gây nên bởi hai lần nhập cư thợ một, một lần từ thương nhân người Tống, một lần là đám thợ đóng thuyền của người Mã, số còn lại là người bản địa Bố Chính.

Công việc của đám này chỉ là chế tạo các dụng cụ nông nghiệp, gia công cán đao kiếm, vỏ đao kiếm, chế tạo mũi tên, thân trường thương, trường sóc. Cùng lắm thời gian này có thêm công việc đón dàn giáo cho thợ xây ở Bố Chính cùng Tòng chất.

Đừng nghe công việc có vẻ nhiều, nếu phải đóng thuyền bè mới vất vả, chứ thực chất làm mấy công viêc kể trên từ lâu đã bằng máy móc cả rồi.

Nhất là máy tiện, máy cưa, máy bào, đã ra đời từ lâu đặc biệt máy vuốt tròn gỗ mới là thứ quan trọng nhất giải phóng sức lao động của những người thợ mộc này.

Nặng nề nhất nhiệm vụ của bố chính đó chính là việc chế tạo mũi tên, mũi tên là luôn luôn cần và luôn luôn hao tổn. Việc chế tạo và dự trữ nó là không bao giờ được ngưn lại. Mũi tên thì có nhiều loại lắm, ví như người hoa dùng thân cây Cỏ Bồng để làm mũi tên, nhẹ, bay nhanh nhưng kém bền. Có câu nói “Cung gỗ Dâu, Tên cỏ Bồng” chính là từ đây mà thành, người Việt thì ưa thích dùng tre luồng để chế tác, nặng hơn một chút nhưng bền dai. Riêng Bố Chính dùng gỗ chế tác vì … nhanh. Và là mũi tên dành cho nỏ là chính cho nên cần đầm chắc, tính xuyên thấu cao.

Nực cười, mũi tên vót từ tre không nhanh hơn gỗ sao? Thực tế mũi tên từ tre vót thủ công rất không đều và kích thước không đảm bảo cho nỏ, vậy nên từ lâu người Bố Chính đã nghiên cứu ra máy vót tròn gỗ.

Thực ra cũng chẳng có gì cao siêu, nghế sắt thép phát triển đẻ ra rất nhiều các dụng cụ tinh sảo có thể được chế tạo. Một lưỡi bào có cấu trúc là lỗ tròn với các gờ sắc ở cạnh không khó để chế tạo. Lưỡi này chỉ cần gắn với một trục rỗng và được quay tròn bởi “động cơ” bò ngựa đã trở thành một máy vuốt gỗ tròn … khá hiệu quả. Gỗ chỉ cần xẻ vuông kích thướng vừa đủ, vuốt nhọn đầu để có thẻ đút vừa lỗ tròn của lưỡi bào làm mồi, sau đó người thợ dùng sức đẩy qua… lưỡi bào quay tròng sẽ vuốt cho thanh gỗ tròn vo không tì vết.

Nói trắng ra mỗi cỗ máy một bò kéo này có thể vuốt cả ngàn thân mũi tên một ngày. Tất nhiên để vuốt những thứ to lớn như thân thương thì cần nhiều sức kéo và thay đôi lưỡi bào lớn hơn.

Nhưng nói chung là thân tên, và cán thương, cán sóc ở Bố Chính xếp trong kho đến ngập rồi, chỉ cần chờ Luyện Thép xưởng chế tạo mũi sẽ đem đi lắp đặt và hoàn thiện.

Cho nên khi Ngô Khảo Ký xuất hiện thì có đến một nửa đám Công tượng thợ một đang rảnh rỗi xẻ gỗ, xẻ ván nguyên liệu và tích trữ. Một nửa còn lại thì chế tác đồ nông cụ, gia dụng, cùng một số thứ đồ gỗ phục vụ cho dây truyền sản xuất công nghiệp của Bố CHính.

Ngô Khảo Ký hô một tiếng tập hợp được 50 tên thợ thủ công nghề gỗ lành nghề. Bắt đầu giảng giải cho bọn họ bản thân hắn muốn làm gì. Ở đây có ba nhóm công tượng. Một là nhóm Bố Chính, tay nghề chế tạo linh kiện vũ khí tốt nhưng kỹ thuật đóng tàu lởm. Hai là nhóm Tống đóng tàu tay nghề cao, nhưng công nghệ đóng tàu của họ ý ẹ dùng không được. Ba là nhóm người Mã, kỹ thuật tay nghề đóng tàu… perfect.

50 thợi Bố Chính châu đầu nhìn bản vẽ và nghe Ngô Khào Ký giải thích.

Chỉ một lát bọn họ đã hiểu cần phải làm gì và bắt tay vào chế tạo.

Tìm kiếm vật liệt thích hợp theo yêu cầu.

Cho vào máy cưa, xẻ để có thể tạo nê hình khối ban đầu.

Cho vào máy bào để có thể tinh chỉnh và tiếp cận hơn với yêu cầu hình dạng.

Tiếp theo cả đám dùng đục, tràng, khoan các kiểu để có thể tạo hình thật tốt.

Nhiều người, nhiều thợ cao thủ chỉ tập trung vào chế tạo một vài linh kiện cho nên không khó để hoàn thành.

Chỉ 2 canh giờ họ đã bắt đầu lắp đặt và chỉnh sửa những chỗ cong vênh, hay thay đổi những thành linh kiện chưa được ưng ý.

Thực tế Ngô Khảo Ký không hề thiết kế một cách rõ ràng các thiết bị linh kiện này, hắn không thạo nghề mộc. Ngô Khảo Ký chỉ là mô tả về hình dạng bên ngoài cơ bản, kết cấu, và chức năng cũng như mục dích sử dụng, còn lại việc chính thức nghĩ ra cách hoàn thành sản phẩm là các thợ mộc này.

Họ là những thợ chuyên nghiệp, thông qua yêu cầu của “khách hàng”. Họ sẽ sử dụng chuyên môn của mình để nhanh nhất hoàn thiện sản phẩm.

“ Chủ nhân, chỗ này không được, thân của nó quá ngắn, nếu vậy thì không đủ độ căng. Lực vẫn chư tới tận cùng…” Một thợ thủ công tay cả lành nghề bẩm báo..

“Đã dài bao nhiêu rồi..? 2m 20 tổng thân chính chưa tính máng thưa chủ nhân.” Người thợ cả lên tiếng.

“ A hả… vấn đề này không sao, dài 2m20 đủ rồi, dài thêm là không dùng được…” Ngô Khảo Ký cười huyền bí.

“ Lắp lên bộ phận này, sau đó đi thử nghiệm… cho gọi tên Daksamavamca lại đây, cùng nhau thử nghiệm….” Ngô Khảo Ký cười lớn đưa ra hai vật phẩm hình tròn để cho đám thợ công tượng lắp vào.

Đám này cũng theo đó mà làm, họ không hiểu hai cái vòng tròn thép bên trong lằng nhằng các thứ như thế này có tác dụng gì.

Thật ra chính Ngô Khảo Ký cũng không biết thứ lắp thêm này có tác dụng hay không, hắn chỉ là thử nghiệm một chú thôi, nếu thành công thì tốt, không hữu dụng cũng chẳng mất gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play