Ra rồi, cơ thể của hắn như một phần được hồi tỉnh sau phi pháo hoa phun trào.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp với cái miệng thon đang há rộng với đám nhầy nhụa. Ngô Khảo Ký thực sự tức giận đến run rẩy linh hồn, tức giận đến tím tái tim gan.Chỉ một chút xíu nữa thôi, chỉ một ly nhỏ nhoi nữa thôi hắn đã bị xóa xổ khỏi nơi này.

Dược lực vẫn còn tại cơ thể, đầu óc hắn nóng nảy vô cùng tận, hắn như nhơ như quên nhiều thứ. Nhưng hắn nhớ đến Từ Huy đã một lần làm như vậy. Đầu óc mụ mị chứa đầy cảm xúc mặt trái của hắn đã nhận định mục tiêu rất nhanh mà quên đi nhiều dữ liệu quan trọng.

Kéo tạm một chiếc khăn che vội vùng hạ thể sau đó giơ tay nắm lấy tóc của Mỹ Hạnh mà kéo lê trên đất mặc cho cô làng kêu la thảm thiết.

“ Xuân Hương… Xuân Hương… …” Ngô Khảo Ký gào lên khiến cho cả Ngô phủ hạ nhân, cận vệ như ong vỡ tổ, cào cào nhảy đồng mà ra.

“ Nhốt chặt lại, canh phòng cẩn thận..” Ngô Khảo Ký ném xuống đất một Mỹ Hạnh thân hình lõa lồ, nàn cũng chỉ vội vơ một chiếc khăn che đậy vùng khẩn yếu mà thôi.

Đám hạ nhân nữ mặt đỏ tía tai phục thị Ngô Khảo Ký mặc quần áo, cái đó của hắn vẫn đang ngạo ngễ cho dù đã một lần phun trào dung nham. Nói chung hắn chỉ mới tỉnh táo một phần, dược lực này không hiểu là thứ gì mà rất bá đạo.

Mùi dâm uế là rõ ràng, Ngô Khảo Ký chẳng kịp thay rửa gì sau khi làm chuyện đó, đám nữ hạ nhân lại càng đỏ mặt mông lung khi ngửi được những mùi lạ lùng này.

“ Tụ thân quân một ngàn, giáp mão chỉnh tề tiến về Chính Hòa…” Ngô Khảo Ký chỉnh tề Viên Cổn phục sau đó toàn than run rẩy lên ngựa phóng nhanh ra bến tàu. Hắn đang bị hành hạ, xuốt dọc đường này sự cọ xát vẫn luôn diễn ra khiến hắn ngồi trên lưng ngựa cũng không yên lòng.

…………………….

Chính Hòa Huyện.

Khu nhà Tạm nơi Công Chúa Lý Từ Huy ở.

Lúc Lý Mỹ Hạnh bước vào phòng tắm của Ngô Khảo Ký cũng là lúc nô tì của Lý Mỹ Hạnh đi theo sau nghe ngón.

Lúc những tiếng rên rỉ rồn rã tiêu hồn từ phía trong vang lên cũng là lúc tỳ nữ này mật báo ra ngoài.

Lúc Ngô Khảo Ký xong việc và mặt quần áo cũng là lúc Lý Từ Huy chết lặng trong phòng tối nhận tin dữ.

“ Khặc khặc khặc… chính nhân quân tử… khặc.. khặc…thường thôi… ngươi đã thua…giết hắn” Bóng đen bên cạnh Lý Từ Huy lên tiếng mỉa mai.

“ Không… không được giết chàng… chàng chẳng qua chịu dồn nén quá lâu… đây hoàn toàn là sinh lý đòi hỏi” Lý Từ Huy hai mắt đẫm lệ tìm cho mình lý do.

“ Khặc khặc, lừa mình dối người… năm tên đốn mạt làm chuyện đó với ngươi cũng là vì sinh lý đòi hỏi… kẻ kia đêm mưa gió sáu năm trước cũng là sinh lý đỏi hỏi… khặc khặc… làm gì có sự khác biệt ở đây? Bọn chúng vốn gĩ là thú vật…”

“ Chỉ có trà đạp chúng và dẫm đạp chúng dưới chân thì đó mới là đúng đắn… thú vật thì phải đứng đúng chỗ của thú vật..”

“ Không khôn được làm hại chàng… ta vẫn tin tưởng chàng khác biệt…” Lý Từ Huy gào khóc nước mắt đẫm lệ.

“ Ngươi nghỉ ngơi đi”

“ Phang”

Cái bóng đập thẳng vào gáy, Từ Huy trợ trắng hai mắt gục ngã xuống sàn nhà.

………………………

Bố Chính quân tràn ngập thành Chính Hòa rồi, họ đến không phải tham quan. Công tượng đang công tác sợ hớt hải chạy biến ra xa.

Quan viên Chính Hòa không biết chuyện thì cũng vội vàng tạm lánh.

Thân quân của Lý Từ Huy cũng tập hợp dàng hàng, hai bên đối trọi gay gắt.

Bố Chính quân chuyên nghiệp, trang bị tốt, đông đảo gấp đôi tỏa ra bao vây lấy Chính Hòa quân.

Thêm vào đó 700 sương quân đang canh giữ bên ngoài Chính Hòa ập đến, vũ khí đầy đủ.

1700 quân bao trọn 400 quân không lọt một khe, Chính Hòa quân phần đa không hiểu chuyện gì, không hiểu tại sao đang yên đang lành hai bên lại trở mặt. Họ thậm trí còn có người chưa kịp mặt giáp mão đi chiến ngoa, quần áo xộc xệch vì không trong ca trực.

“ Mệnh lệnh của Công Chúa, quân Chính Hòa giải giáp không kháng cự”

“ Phò mã gia, Công Chúa Điện Hạ cho mời..”

Một nữ binh làm nhiệm vụ truyền tin, nàng cúi người mời Ngô Khảo Ký đi về phía phủ tạm thời của Công Chúa.

Ngô Khảo Ký mặt mày âm trầm không nói một lời tung mình xuống ngựa sau đó dẫn theo cận vệ ầm ầm đi vào.

…………………………………………………

Quế Lâm Thành, thủ phủ của Quảng Nam Tây Lộ -Tống Triều.

Lúc này Kinh Lược sứ của Quảng Nam Tây Lộ là Lưu Di mới được bổ nhiệm.

Lúc này Lưu Di rất rất nhức đầu với tình hình của Quảng Nam Tây Lộ. Hắn cảm thấy lúc này Quảng Nam Tây Lộ là một vũng nước cực sâu mà không ai dám mò mẫm.

Lưu Di đang thầm hận nghiến răng nghiến lợi Thẩm Khởi.

Thẩm Khởi có ngu hay không, một Tả Thị Lang Quân Bộ lâu năm dày dặn kinh nghiệm, đã nhiều lần đối đầu cùng Thổ Phồn, Liêu, Tây Hạ, hắn liệu có thể phạm những sai lầm cơ bản để bị Tô Giám hạn đặc đến mức phải bị cách chức hay không?

Câu trả lời dĩ nhiên là không thể nào Thẩm Khởi phạm những sai lầm ngớ ngẩn như vậy. Thằng cha này là cố tình phạm sai lầm nhỏ để bị cách chức về Kinh còn hơn ở lại Quảng Nam Tây Lộ để hưởng cái hậu quả không thể đoán định trước này.

Khốn nạn nhất đó là Thẩm Khởi biến thì biến mẹ đi, nhưng lại ảnh hưởng tới Lưu Di hắn. Không ngờ Lưu Di hắn lại được chọn để làm Kinh Lược sứ nơi này.

Trốn không trốn tránh không tránh được Lưu Di hắn dù sao cũng là phần tử phe Tê Tướng Đảng, hắn không thể không ôm cái cục nợ này trên lưng.

Lưu Di học nguyên theo bài của Thẩm Khởi để có thể bằng một cách nào đó thoát khỏi nơi này. ( vậy nên trong lịch sử mới có điểm nực cười. Thầm Khởi bị cách chức, Lưu Di lên thay không những không tránh đi mà còn phạm đúng lỗi đúng chỗ y hết Thẩm Khởi với mức độ nặng nề hơn).

Thẩm Khởi chưng thu thuyền muối của dân để luyện thủy binh một cách ráo diết, khiến cho Đại Việt “ phá hiện” ý đồ của Đại Tống. Thì Lưu Di hắn thu cả thuyền đánh cá của các làng chài ven biển phía Đông Nam mà thực hiện luyện binh rêu rao.

Thẩm Khởi cho bí mật “ rầm rộ” xây dựng công sự các đồn trại dọc biên giới, khiến Đại Việt nghi ngờ, thì Lưu Di hắn lệnh cho các tù trưởng vùng biên trực tiếp quấy phá biên giới. Thử hỏi xem ai hung ác hơn, ai nhanh chóng bị bãi chức hơn.

Thẩm Khởi cho chưng binh 10 vạn người xung quanh Quảng Nam Tây Lộ và Quảng Nam Đông Lộ, lại cũng “bí mật” rêu rao luyện quân trú quân dọc các thành biên giới. Không làm thì thôi, làm cho tuyệt Lưu Di điều quân cắm trại dọc vòng biên giới một hai lần rồi.

Tất cả chỉ để nói lên một điều. Lưu Di ta phụng mệnh triều đình Tống đến nơi này để “bí mật” chuẩn bị đánh Đại Việt. Hắn những mong quân tướng như Tô Giám, Thần Vĩnh Thái, Thẩm Tông Cồ, Phan Nhược Cốc, Cổ Cấn Lặc dâng sớ triều đình mà phế hắn đi. Chỉ có phế đi chức quan này chạy về Biện Kinh may ra còn có cơ hội ngóc đầu, ở nơi này, vào thời điểm này không phải vùng đất lành.

Lưu Di một cái Binh Bộ Hữu Thị Lang, cả đời quen với việc binh hắn sao không hiểu việc binh kị nhất là lưỡng lự không quyết. Mà triều đình đã 4 năm đi qua vẫn nhùng nhằng giữa đánh và không đánh. Đánh Đại Việt thì con mẹ nó dốc sức một lần, nhanh nhất chuẩn bị đánh cho không kịp trở tay, một đất nước 80 triệu dân 100 vạn quân đội thường trực cho dù bị quấy nhiễu phía Bắc thì cùng không đến độ 4 năm vẫn chưa chuẩn bị xong việc chiến tranh cùng một nước 4 triệu dân chứ?

Còn nếu không đánh thì tận lực mà giao hảo, đừng có dở cái trò nửa nạc nửa mỡ lúc này.

Lưu Di hận vì triều đình quá nhiều phe phái, vì lợi ích của bản thân họ coi an ninh quốc gia, lợi ích quốc gia chỉ là tiền đặt cược cho canh bài chính trị. Ngay cả Vương An Thạch lãnh tụ của phe đảng của hắn cũng vậy. Lưu Di bất mãn vô cùng. Hắn lúc này đang chờ đợi tấu thư dâng lên buộc tội để hắn có thể rời đi mà thôi.

Tô Giám Như kinh sứ, Quảng Nam Tây Lộ. Ông ta xuất thân là nho gia người, Đỗ Tiến sĩ nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó vị này chìm nổi quan trường lại biến thành một thân Võ quan. Trong khi địa vị của Võ quan trong quan trường của nhà Tống luôn thua kém so với văn quan một bậc.

Nhưng xuất thân tiến sĩ của Tô Giám khiến cho không một tên văn quan nào dám chèn ép cũng như chê bai ông ta là võ biền thô thiển. Tô Giám một dị loại quan viên nhà Tống thời này.

Lúc này ông cũng đang cau có nhìn báo cáo. Ông hiểu Lưu Di muốn làm gì. Nhưng đây thực sự là lấy rượu độc giải khát. Tô Giám ở đây quá lâu và ông hiểu thấu tình hình phía Nam Đại Tống, Đại Việt cùng các Đông Man tộc xen kẽ cả hai.

Tô Giám không ủng hộ chiến tranh với Đại Việt vì ông biết đánh không được. Người Tống bị kiềm chế rất nhiều binh lực phía Bắc. Ở phía Nam các Động Man tộc luôn không yên ổn, các cuộc nổi dậy liên miên không dứt, người Hoa ở Quảng Nam Tây Lộ và Quảng Nam Đông Lộ chưa chiếm đến 2 phần, tất cả đều là người Man các động là chính. Nói đến 10 vạn tân binh cũng đêu là người Man thổ dân. Những người này chẳng biết phải huấn luyện đến bao giờ mới quen được lối chiến tranh theo đội hình, tổ chức và chiến thuật.

Những man động binh này có lối chiến tranh riêng của họ đã ăn sâu vào máu không dễ để thay đổi chúng.

Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Những man động binh này thực tế người Tống lại không hoàn toàn khống chế được họ. Tức là Tô Giám sau những tháng ngày vất vả đã tập hợp được 10 vạn tân binh. Nhưng sự thực đây là nhánh quân đội 10 vạn do tập hợp các tù trưởng các man động bộ lạc hợp thành.

Mà quan hệ giữa các tù trưởng bộ lạc này cùng Tống, Việt rất lỏng lẻo cùng không chắc chắn, ngày hôm nay họ có thể là tân binh của người Tống. Nhưng một mâu thuẫn, một sự mua chuộc thành công thì ngày mai đám này có thể chĩa vũ khí vào người Tống ngay lập tức.

Sự kinh hoàng mà Nùng Chí Cao mang lại từ 20 năm về trước vẫn chưa phôi phai trong trí nhớ của vị Như kinh sứ, Lúc ấy ông chỉ là một cái nho nhỏ Bí thư thừa, Tri Anh Châu. Lúc Bấy giờ Giám tuổi trẻ nhiệt huyết tụ quân cự cùng Nùng Chí Cao nhưng bản thân ông ta cũng nhận ra một điều. Lòng dân nơi này không tại Đại Tống. “ Người không đồng tộc tất có dị tâm” Cho nên binh lính thổ man ở đây có quy tụ được nhiều hơn nữa Tô Giám cũng không nghĩ đến chiến tranh cùng Đại Việt.

Điều quân thiện chiến người Hoa từ phương Bắc xuống phía Nam? Chưa nói phía Bắc tuy có hòa ước cùng người Liêu nhưng hằng năm va chạm liên miên bất dứt cùng người Liêu, người Tây Hạ. Có điều cũng có thể được bao nhiêu quân đội? Mà quân phía Bắc đâu quen thủy chiến cùng rừng núi chiến tranh. Tấn công Đại Việt là một canh bạc quá nhiều biến số cho nên Tô Giám không ủng hộ. Chính vì vậy ông đẩy đổ Thẩm Khởi một người theo phe phái hiếu chiến.

Nhưng Thẩm Khởi đi rồi đưa đến một Lưu Di còn quá đáng hơn. Tô Giám lúc này chợt nhận ra mình chỉ là quân cờ của những tên này. Những tên này không sợ bị mất chức mà chỉ sợ phải ở lại nơi này.

Điểm Tô Giám sợ hãi nhất lúc này đó chính là Thẩm Khởi Lưu Di đã quá sức đụng chạm đến tinh thần nhạy cảm của người Đại Việt. Chỉ vì mục đích chính trị mà họ rêu rao chiến tranh trong khi Đại Tống chưa hề chẩn bị kĩ càng. Đây chính là cái đáng chết nhất của thế cục này. Tô Giám đang suy nghĩ về việc liệu Đại Việt có đánh phủ đầu nước Tống hay không.

Theo lý thuyết thì sẽ không bao giờ có chuyện này, một nước bé như Đại Việt tấn công sâu vào lãnh thổ Đại Tống. Nhưng thực tế lịch sử đã không ít lần Lý triều “tảo thanh” Tống triều rồi. Cho nên Tô Giám lúc này đang lấn cấn về một bản tấu chương cảnh báo về việc Đại Việt tấn công Đại Tống. Ông khó khăn vì ông không có một chút bằng chứng thuyết phục nào trong tay.

…………..

Điện Thiên Khánh, Thang Long Thành cùng thời điểm.

Nơi này đã tập chung hầu như toàn bộ những nhân vật cốt cán nắm quyền trong Thông Thất Lý gia.

“ Lưu Kỷ nơi đó đồng ý với kế hoạch của chúng ta?” Ỷ Lan Thái Hậu chăm chú nhìn các vị tông thất, lần này công việc bàn đến không phải đơn giản sự việc.

“ Hắn đồng ý và tỏ ra rất hưng phấn” Bảo Vương Lý Chiêu Tú nghiêng mình bẩm báo.

“ Lưu Kỷ hắn không một tia nghi ngờ?” Ỷ Lan Thái Hậu vẫn phải chắc chắn một lần nữa hỏi lại.

“ Điều này bổn vương có thể chắc chắn, cả hai đã đàm thoại rất lâu và kỹ càng, hắn không giống như giả bộ và thực sự đã bắt đầu thuyết phục các Động, các tù trưởng khác…” Bảo Vương Lý Chiêu Tú chắc chắn khẳng định.

“ Quá tốt, có Lưu Kỷ dốc sức thì sợ gì chuyện không thành…” Ỷ Lan Thái Hậu mỉm cười hài lòng.

“ Theo bản vương thấy kế này vẫn chưa thỏa, diệt thì diệt được mối họa đấy, nhưng lấy cả vận nước ra đánh cược thì quả là nguy hiểm vô cùng. Thái Hậu nên nhớ, đánh qua thì dễ nhưng khi Đai Tống trả thù sẽ rất nguy cơ.” Lý Kế Nguyên vẫn mày kiếm nhíu chặt mà sầu lo.

“ Vương huynh không khỏi quá lo lắng, chúng ta cũng không ít lần ‘tảo thanh’ rồi, chỉ là lần này làm lớn hơn mà thôi. Quan trọng nhất đó chính là Tống triều đang thực sự cố ý gây rối ở vùng biên giới, cái này là đủ lý do để động binh..” Lý Chiêu Văn không cho là đúng.

“ Những lần trước chỉ là tiểu đả tiểu nháo, đánh xong rồi dâng biểu tạ lỗi là qua. Tống triều cũng sứt đầu mẻ trán ở phương Bắc nên khống dám làm như thế nào với chúng ta. Nhưng tình hình hiện tại đã khác, Ngọc Lộ Tửu đã khiến bọn họ thèm khát, không dự trù họ khuynh quốc mà tấn công chúng ta đó..” Lý Kế Nguyên vẫn thành thục suy nghĩ.

“ Cho dù chúng ta không tấn công bọn họ thì bọn họ cũng tấn công chúng ta. Từ Xu Mật viện nơi đó tin tức đã điều tra rất rõ ràng. Tên phế hoàng đế phía Bắc kia sau thời gian nhùng nhằng cũng đã tin lời xàm tấu của Vương An Thạch mà quyết tâm đánh Đại Việt. Tuy rằng gặp nhiều lực cản nhưng bọn hắn đã hạ quyết tâm rồi. Theo như Lý Thái Úy nói, nếu đã đã vậy thì ta chúng ta tấn công trước thị uy cũng như phá hủy tinh thần sĩ khí của chúng” Ỷ Lan Thái Hậu có vẻ kiên quyết trong vấn đề này.

“ Tin tức là xác thực. Phía Bắc đã hạ quyết tâm đánh chúng ta hay vẫn chỉ là dằng co tranh đấu chính trị trong triều?” Lý Kế Nguyên không dám tin. Tống triều nội bộ đang tranh đấu loạn cả lên chẳng nhẽ họ thự sự còn có tâm tư đánh Đại Việt?

“ Thiên chân vạn xác tin tức. Những thương nhân người Tống kia năng lực rất mạnh, lần này vì sợ ảnh hưởng lợi ích bản thân, đến ngay cả Tống triều gạch lát nhà bọn hắn cũng đem bán cả rồi” Ỷ Lan Thái Hậu mỉm cười đắc ý, nàng không thể ngờ nổi Ngọc Lộ Tửu còn có một tác dụng mạnh mẽ đến như vậy.

Ngọc Lộ Tửu bằng một cách thần kỳ nào đó đã chen chân vào cuộc đấu đá chính trị tàn khốc của Tống Triều. Những người trong cuộc thì chưa hiểu rõ, nhưng kẻ nắm đường chuôi như Ỷ Lan Thái Hậu đã nhận được lợi ích từ việc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play