“ Anh à..” Từ Huy nhíu mày.

“ Chuyện gì vậy?” Ngô Khảo Ký thắc mắc.

“ Tổng số gạch tươi anh có là bao nhiêu?” Từ Huy nhẩm tính toán hỏi.

“ 3 triệu viên… nhiều đi, là anh tích góp rất nhiều trong vài tháng qua chưa hề dừng sản xuất” Ngô Khảo Ký tự hào.

Từ Huy mằm trong lòng Ngô Khảo Ký mà vuốt trán, day đầu. Nàng không ngờ động tác này của nàng đặc biệt giống ai đó.

“ Em hỏi anh chuyện này, ngày xưa thi vào đại học là anh mua giảm khảo?” Từ Huy tỏ vẻ như biết rồi gương mặt sau đó hỏi Ngô Khảo Ký tính khinh thường…

“ Tào lao” “ Bẹp” Ngô Khảo Ký trợn mắt bực mình tiện tay cho một tét. Hắn giờ đây tét mông đến nghiện rồi.

“ Ai.. buông ra buông ra…. Anh đúng thực là. Một cái thành bé tí Chính Hòa chu vi 5km tường cao 8m rộng 3m cho dù anh tính trừu hao ở khoảng giữa hai tường gạch là đất nện thì cũng lên tới… ừm ừm…” Từ Huy bắt đầu nhẩm tính.

Ngô Khảo Ký cũng đặc biệt nghiêm túc lại, hắn trước giờ không quan tâm lắm vấn đề ngạch ngói mà chỉ quan tâm nhiều về mấy thứ xi măng, sắt thép. Hắn nghĩ gạch đơn giản cứ dựa theo phương pháp người Chăm làm là được. Hắn đang ý thức được điều gì đó không đúng.

“ 80 ngàn mét khối, mỗi mét khối tương đương khoảng 45 viên gach, anh cần 3 triệu 6 trăm ngàn viên gạch chỉ riêng cho Chính Hòa thành. Trong khi đó Bố Chính chu vi và độ dày của thành trì lớn hơn nhiều Chính Hòa. Ít nhất cũng gấp 5 lần. Tức là cần thêm 18 triệu viên gạch. Anh cứ tình mỗi người đúc được 50 viên gạch mỗi ngày đó là không tính khai thác, trộn đất vân vân vậy anh cần 1 vạn người trong một hai tháng chỉ đúc gạch để đủ xây Bố Chính. Đó là còn chưa kể cần thêm rất rất nhiều dụng cụ, người khai thác đất sét, người trộn đất sét … ôi… chồng của tôi ơi. Anh học toán thật là giỏi. Tức là anh cần 2 vạn người trong 2 tháng chỉ để tạo gạch, nếu chỉ có một vạn công nhân thì phải mất 4 tháng cho công việc này.” Từ Huy cười đểu.

“ Nhiều thời gian vậy sao?” Ngô Khảo Ký giật mình, hắn không ngờ chỉ một vấn đề tưởng như nhỏ bé không đáng quan tâm nhưng lại trở thành trở ngại lớn nhất của hắn.

Bố Chính huy động toàn bộ người cũng chỉ có 1 vạn hơn lao động. Cho dù có thuê thêm ở Nghệ An thì cũng chỉ thêm được vài ngàn không thể nào thuê họ cả 5-6 tháng chứ? Nếu tính như Từ Huy thì mọi công việc khác sẽ bị đình trệ chỉ vì tập trung làm gạch… Vấn đề trở nên lớn vô cùng vì những viên gạch nhỏ bé.

“ Thêm nữa em đã xem bản vẽ và đã hỏ rõ cách xây dựng của người Chăm. Họ là xây gạch chưa nung lên cao dùng đất chèn các bên để cố định sau đó đốt từ trên xuống. Cách này xây cao 4-5m thì tốt, xây càng lên cao càng khó khăn, tốn công sức và chậm vô cùng. Thêm vào đó vì giảm tải trọng họ bắt buộc phải xây theo kiểu kim tự tháp nếu chiều cao quá 5m….” Từ Huy lại tiếp tục dội nước lạnh lên đầu Ngô Khảo Ký.

“ Phải làm sao bây giờ?” Ngô Khảo Ký hơi hoang mang rồi, năm nay sẽ có chiến tranh, hắn biết điều đó, dường như gần hết vụ Chiêm thì quân Chiêm Thành sẽ tấn công, hắn chỉ có 5-6 tháng để xây thành trì mà thôi.

“ Chồng khờ ơi, anh đã bán công nghiệp lóa sắt thép, mộc gỗ tại sao không nghĩ các cải tiến chế tạo gạch?” Từ Huy cười gian.

“……” Ngô Khảo Ký thực sự câm nín, hắn chưa nghĩ đến và cũng không biết gạch chế tạo bằng cách nào nếu công nghiệp hóa. Điểm quan trọng không phải nung gạch, vì theo phương pháp của người Chăm thì nung sau cũng được, điểm quan trọng là không đủ gạch tươi. Việc đóng khuôn gạch thủ công cực vất vả và chậm như lời Từ Huy nói là không sai.

“ Em có cách phải không, nói nhanh, nếu không gia pháp hầu hạ…” Ngô Khảo Ký giơ tay dọa tét mông…

“ Ấy ấy đừng…” Từ Huy sợ tái mặt.

“ Có gì khó, băng truyền thì anh biết làm rồi đúng không. Làm thêm máy trộn đất sét cùng giống như máy xay sinh tố vậy nhưng lưỡi dao dựng đứng mỏng để cắt và pha đất sét…. Gì nữa nhỉ tự nhiên quên rồi… ai cái đầu này….” Từ Huy làm động tác đếm tiền…

“ Cô muốn gì nói thẳng ra đi….” Ngô Khảo Ký thật bó tay rồi.

“ Bến cảng phía ở Cửa Biển đặt bên bờ sông Chính Hòa và do Chính Hòa quản lý…” Từ Huy quay mặt đi làm động tác ngáo ngơ.

“ Em bị điên à. Bên đối diện anh đã đào bến cảng từ năm ngoái, đã thi công xong một nửa, giờ em lại đòi chuyển qua bên Chính Hòa… em nhất thiết phải chia Chính Hòa và Bố CHính. Cưới xong em vẫn ở Chính Hòa chắc?” Ngô Khảo Ký điên hết cả tiết, nghĩ cái gì không biết cưới chính thức rồi còn định phân gia.

“No No No. Chính Hòa xây xong đổi tên thành Huyện Từ Huy, cái này là tài sản anh cho riêng em, cho nên cưới hay không cưới vẫn là của em. Chuyện bến cảng bên Chính Hòa đã định. Anh không biết sau này Âu Tàu Sông Gianh là đón bên này sông phía Chính Hòa anh không trong Hàng hải nên anh không biết chọn chỗ đặt xây bến cảng, khúc đó bị cong dòng chảy, anh đặt cầu tàu bên đó quá không an toàn đi, dòng nước luôn luôn có thể tác dụng lớn vào cảng nhất là bão lũ” Từ Huy xịt mũi coi thường.

“ Thật hả?” Ngô Khảo Ký bán tín bán nghi.

“ Nói dối không đẻ con trai” Từ Huy cười.

“ Cái mồm, Ngô gia cần người nối giõi tông đường… tào lao… thôi được. Bến cảng bên Chính Hòa.” Ngô Khảo Ký đầu hàng.

“ Nói đi, tiếp theo sản xuất gạch cần làm gì, anh vẫn chưa hiểu đóng khuôn ra sao?” Ngô Khảo quay lại trọng điểm.

“ Ngày xưa nhà anh có cái máy nghiền thịt nghiền xương bằng tay không?” Từ Huy không trả lời mà hỏi ngược lại Ngô Khảo Ký. Nhưng hắn đâu làm bếp đâu mà biết được máy nghiền thịt ngang dọc dài ngắn ra sao?

Lắc đầu mờ mịt.

“ Ngốc ơi ngốc… xuống xuống…” Từ Huy gõ vào đầu hắn.

Cả hai xuống ngựa, Từ Huy ngay tại chỗ vẽ ra mất thứ, Ngô Khảo Ký nhìn là hiểu ngay.

Cái này là một hệ thống vừa nghiền vừa tạo sức đẩy ép cho nguyên liệu chảy ra từ một phương khác. Tức là chỉ cần chế tạo phóng to vô số lần thứ máy xay thịt này thì có thể xử dụng để xay đất xét và ép chúng đẩy chúng về một phía khiến chúng tạo thành các khuôn gạch mà chạy ra ngoài. Phía ngoài chỉ cần dùng dây thép căng thành nhiều khoảng chính xác bằng nhau cắt một lượt là có cả tá gạch ra đời.

Ngô Khảo Ký không hiểu công nghệ đúc gạch thực tế như thế nào nhưng hắn tin cách này hoàn toàn thực hiện được. Và năng suất sẽ vô cùng không tầm thường. Việc thủ công đóng từng viên gạch vào khuôn sẽ biến mất mãi mãi tại Bố Chính rồi.

“ Công nghệ hiện đại người ta đúc gạch như vậy à? Ngô Khảo Ký lò mò hỏi.

“ Ai biết, tối qua em nghĩ đến vấn đề gạch mà đau đầu, nhớ đến cái máy xay thịt ở nhà nên linh cảm ra thôi, chẳng chiết có được hay không nữa” Từ Huy cười.

“ Anh nghĩ trên nguyên lý là được, chỉ là phải điều chỉnh tốc độ cùng độ lớn của xoắn ốc đẩy đất cùng khuôn, sao cho dòng đất đẩy ra không bị gián đoạn.” Ngô Khảo Ký ngẫm nghĩ.

Từ Huy giơ một ngón tay cái “ Thông minh”

Thật ra hai người này không biết, đúc gạch thời hiện đại là dùng máy nến khí đẩy, nhưng nếu không có thì dùng xoán vít mà đẩy như máy xay thịt có khi cũng thành công. Điểm quan trọng phải tính toán dòng đất đi ra luôn lớn hơn khuôn từ đó tạo nên sự liên tục không gián đoạn là được.

Có phương hướng thì Ngô Khảo Ký vứt luôn Từ Huy lại đó mà chạy biến về Bố Chính làm việc, giờ đây hắn lửa xém lông mày công việc, mọi thứ đang cần gấp rút nhất để hoàn thành.

………………………………

Long Thành cuối tháng Giêng.

Đỗ Phủ Hầu Tước.

Đỗ Như Thanh đang cau mày rũ mặt đi đi lại lại trong thư phòng, ngồi đó một góc là Đỗ Cao Minnh đang đăm chiêu xoa trán.

“ Cha cái này, hay là chúng ta báo lên ít một chút, giữ lại một chút cho Đỗ gia thân binh. Ngô Khảo Ký hắn cũng không về Long thành trong thời gian sớm, những thứ này rất khó lộ ra ngoài. Không cần nhiều chỉ cần 500 bộ trang bị thôi…” Đỗ Cao Minh quá thèm thuồng liếm mép.

Đỗ Cao Minh là một chiến tướng, hắn hiểu rõ trong tay hắn là thứ gì, là đại sát khí trên chiến trường, là thứ để hắn lập công huân. Là thứ để hắn có thể tự bảo vệ mạng sống của mình. Gió triều đình lúc này đang xào xạc thổi, tình hình có thể dẫn đến chiến sự phía bắc là lộ rõ. Người Tống vốn dĩ có âm mưu với Đại việt nhưng các phe phái tranh dành đấu đá kìm kẹp nhau nên vẫn lưỡng lự chưa quyết.

Nhưng từ khi Ngọc Lộ Tửu ra đời thì phe diều hâu càng được thể lấn tới, bọn chúng muốn cướp cả Ngọc Lộ Tửu các sản xuất. Ngay lúc này thì thứ này từ Bố Chính lại đưa đến.

“ Không thể được, nếu chuyện này lộ ra thì Thái Hậu nơi đó sẽ mất hết tin tưởng vào Đỗ gia, được không bằng mất. Cách tốt nhất là liên hệ Ngô Khảo Ký xem hắn có thể liên hệ bọn thương nhân Ba Tư kia hay không. Nếu có thể mua được một lô hàng hóa như vậy thì Đỗ gia dốc tài lực mua sắm.” Đỗ Như Thanh cáo già tỉnh táo hơn.

“ Cha nhưng lúc này Nội Thị Sảnh đang điều tra gia tộc nào có liên quan tới Bố Chính, nếu chúng ta thò đầu ra lúc này….?” Đỗ Cao Minh lưỡng lự.

“ Ngươi thiển cận, ta tin chắc 10 phần việc Nội Thị Sảnh để mắt đến Bố Chính là vì Bố Chính đột nhiên có nhóm vũ khí này. Cho nên Hoàng gia nghĩ gia tộc nào đứng sau Bố Chính cổ võ bọn hắn. Ngô gia, Dương gia bị nhắm vào. Nhưng nay chưa điều tra được một hai ngày thì Bố Chính đã có văn thư đến. Có nghĩa là từ cả nửa tháng trước Bố Chính đã bắt đầu gửi thư lên triều đình về việc này. Do đó Bố Chính hoàn toàn thoát hiềm nghi muốn cường binh hơn chủ mà Ngô Khảo Ký hắn lại được tiếng thơm là trung quân ái quốc, có lợi việc đầu tiên là nghĩ đến triều đình…. Cho nên chúng ta lúc này ngay lập tức quan hệ với hắn một hai không sao. Ngươi tự thân mình đi Bố Chính một phen”

Đỗ Như Thanh rất quyết đoán trong việc này.

Thì ra đồng thời với người của Nội Thị Sảnh mật tấu lên Thái Hậu cũng là lúc Ngô Khảo Ký nhờ người mang đến tấu chương cho Đỗ Như Thanh, tên này có thể trực tiếp dâng tấu lên Thái Hậu mà không thông qua Thượng Sảnh.

“ Bẩm phụ thân, trong này đã viết, ngẫu nhiên gặp được thương nhân Ba Tư vì lúc này eo biển Tam Phật Tề đang loạn cả lên, cho nên rất khó giao dịch tiếp theo. Tên thương nhân kia cũng chẳng biết bao giờ quay lại. Hay là chúng ta đến thẳng Tam Phật Tề tìm hiểu?” Cao Minh cũng có chính kiến của mình.

“ Ý này hay, cử người dò la Tam Phật Tề, nhưng nơi này đang quá loạn, cười Thiên Trúc cũng có mặt thực đau đầu.” Cứ như vậy đi, binh chia hai đường, ngươi đi Bố Chính, để Đỗ Cao Túc đi Tam Phật Tề.

…………………………..

Phủ Lý Thái Sư.

Lý Thường Kiệt cầm lên bức mật thư trong tay, lông mày không khỏi giãn ra khi đọc nó.

“ Khá lắm, rất khá… ha ha nếu ta không có người bên cạnh tên tiểu tử này có khi cũng bị dắt mũi rồi, rất khá… ranh con làm rất đẹp”

Rồi ông lật qua tờ thứ hai của mật thư, lúc này gương mặt ông tỏa sáng như trẻ trung lại cả chục tuổi.

“ Khà khà Thiên Phù Đại Việt ta có thứ này ta còn sợ gì kẻ địch, Trận này nhất định phải đánh, phải phủ đầu đánh chúng thật đau”

Nhưng khi đọc đến dòng cuối cùng Lý Thường Kiệt bỗng cau mày.

Dòng chữ có viết: “ Thứ này dễ đạo nhái, cẩn thận khi dùng, chỉ dùng trong trường hợp khẩn yếu. Nên xây hàng rào che chắn khi dùng, kẻ không phận sự cấm lại gần. Thành lập một đội chuyên lắp ráp và sử dụng thứ này. Thợ thủ công chế tạo chia làm nhiều nhóm, mỗi nhóm chỉ chế tạo một bộ phận, do đó họ sẽ không hiểu được thực chất đang chế tạo thứ gì. Chỉ cần nhiều lần chế tạo sẽ có được khuôn mẫu chính xác có thể lắp ráp. Từ đó những bộ phận thiết yếu mang theo trong quân, những bộ phận phụ trợ có thể tại nơi chiến trường chế tạo, giảm thiểu vận tải nguy cơ…”

“ …. Chiến thuật sử dụng, linh hoạt sửa dụng không nên cứng nhắc, ví như đao không chỉ có thể chém mà có thể đâm gạt đỡ…. Thứ này số lượng lớn có thể sử dụng như sau…. Nếu số lượng bé có thể sử dụng như sau..”

“….. Đây là phân chia các chi tiết từ trọng yếu đến thứ yếu. Trọng nếu nên chuẩn bị sẵn, thứ yếu tùy theo điều kiện để có chuẩn bị trước hay tại nơi chế tạo…”

“ … Cách sử dụng, cần chú ý như sau….”

Lý Thường Kiệt Thái Úy run rẩy, ông không thể hiểu nổi, tại sao cháu ông có thể hiểu thứ này, hắn có nói rằng đây là người Ba Tư tri thức, nhưng Thái Úy không tin, vì ông ta có ty trong bên cạnh Ngô Khảo Ký, ông ta biết thừa từng đường đi nước bước của hắn.

“ Ha ha ha ha…. Trời không diệt Ngô gia, có hắn ở đó Ngô gia sừng sững a… Ha ha ha ha”

Ông ta cười sảng khoái, sảng khoái hơn cả lúc ông chiến thắng Lý Đạo Thành trong cuộc Nội biến cách đây hai năm.

……………………………………

Cung Long Thụy.

Trên mặt bàn của Ỷ Lan Thái Hậu là hai phong thư đã mở. Nàng nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại hai phong thư này.

Một phong thư từ chính mật thám riêng của nàng, lực lượng này chỉ nằm trong tay Ỷ Lan Thái Hậu và không có ai biết cả. Ba người cử đi theo Lý Từ Huy thì có một đã “vô tình” thiệt mạng. Một thì đang ở lại Đông Triều, còn một thì đang ở Bố Chính theo sát Lý Từ Huy.

Ỷ Lan Thái Hậu cử ba người này theo Lý Từu Huy bản chất không phải đề phòng Bố Chính, vì trong mắt nàng Bố Chính Ngô Khảo Ký là người tầm thường vô năng chỉ có chút may mắn mà thôi. Không đáng quan tâm. Người nàng đề phòng là Lý Từu Huy.

Phải, chính là Lý Từ Huy, người con gái nhận này nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù không tìm ra được nguyên do và bằng chứng. Nhưng nàng tin vào cảm giác của mình là không sai. Vì cho dù Lý Từu Huy có dấu diếm đến mức độ nào thì Ỷ Lan Thái Hậu vẫn có cảm giác được giữ hai người… quá giống nhau. Mẹ con giống nhau thì tốt đúng không? Nhưng đây là mẹ con nhận, mà Lý Từ Huy là con gái duy nhất của Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung.

Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung có đúng một vị con trai và 4 vị con gái, người con trai mới qua đời không lâu vì bạo bện. Nhưng Lý Nhật Trung lại đương tráng niên khỏe mạnh, Lý Thái Tông đến tận năm 36 tuổi mới sinh ra Lý Nhật Trung cho nên năm nay Lý Nhật Trung cũng chỉ 39 tuổi. Là đương triều chú ruôt của Ấu Đế chon trai nàng, lại là người trưởng thành văn thao võ lược. Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung mới là cái uy hiếp lớn nhất đối với địa vị của cong trai nàng là Lý Nhân Tông năm nay mới 9 tuổi.

Và vì Lý Từ Huy quá giống với chính bản thân nàng, cho nên Ỷ Lan Thái Hậu mới đè chừng, giống với nàng chính là người quyền mưu, tham danh vọng, tham quyền lực. Nếu Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung đắc vị thì là đúng nhất với mong muốn của vị con nuôi Lý Từ Huy này rồi. Ngay cả Ỷ Lan Thái Hậu khi đặt mình vào địa vị của Lý Từ Huy cũng nghĩ đến cách này.

Cho nên việc đầu tiên Ỷ Lan có thể làm đó chính là điều Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung vào triều cho quản lý Tửu Xưởng Hoàng gia. Để ông ta tách rơi đất phong ở Lộ Kiến Xương. Nói nghe chức quản lý Tửu Xưởng nhìn béo bở nhưng thực chất dãy không ra được thứ gì. Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung rời đi đất phong tức là hổ mất đi nanh, ông ta có làm ra bao nhiêu tiền thì cuối cùng cũng vài nội khố. Mà nội Khố là do Ỷ Lan Thái Hậu trưởng quản. Nàng phân tiền thì đệ tử tông thất chỉ nhớ tới nàng, trung với nàng, trung với con trai nàng mà thôi. Tính đi tính lại thì Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung hoàn toàn cửa dưới.

Nhưng Ỷ Lan không yên tâm Lý Từ Huy, hay nói đúng hơn là có kiên dè người này. Việc ba ngươi thám tử ẩn dấu sâu của nàng, một bị chết, một bị tách ra ở Đông Triều rất khó có thể là ngẫu nhiên. Ỷ Lan không tin đó là ngẫu nhiên, vì nàng chỉ cần đặt địa vị của mình vào Lý Từ Huy sẽ rõ ngay lập tức… Vốn dĩ nàng cho là Ngô Khảo Ký bất tài vô tướng, Từ Huy đến làm dâu cũng chẳng có thể dậy nên bọt sóng gì. Nhưng việc chiến giáp vũ khí lạ ở Bố Chính lại làm cho tâm hồn nhạy cảm của Ỷ Lan rung rinh rồi.

Hai bản báo cáo làm cho nàng cảm thấy khá phân vân lúc này. Bản báo cáo này nội dung ra sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play