Hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, dĩ nhiên là ngồi đối diện phe, Từ Huy vừa ăn cơm vừa than nóng, chốc hất cổ áo một chút, lát kéo tà váy lộ chân thon chút. Quáng đáng hơn đó là còn lấy tay phẩy phẩy như quạt thông qua ke hẹp của yếm phía trên cần cổ trắng ngần.

“ Quá bức bối…” Đây là cảm giác của Ngô Khảo Ký, hắn cảm thấy cơ thể thật khô nóng và bức bối. Không khí hôm nay quái gở trở nên ‘hot’ lạ thường. Ngô Khảo Ký vừa nuốt canh hạ hỏa thực ra cũng nuốt luôn cả nước bọt của bản thân mà hắn không biết.

Đây là phản ứng sinh học bình thường của một con người, cái này gọi là thu hút hóc môn giới tính. Ai cũng như ai không ai khác biệt, nhất là trong hoàn canh một phe cố tình khiêu khích thì phản ứng này càng trở nên nghiêm trọng lạ thường.

“ Nóng quá..” Ngô Khảo Ký nói thật, hắn chịu không nổi, mặc dù là tháng giêng không khí vẫn khá mát mẻ, nhưng trong căn phòng này thì ngột ngạt vô cùng.

Ngô Khảo Ký phanh ra khuy áo, hắn mặc là áo Viên Lĩnh cổ tròn lớp vải cao lên quá cổ một chút, cho nên lại càng bức bối.

Cái trò câu dẫn này, nạn nhân hay thủ phạm ranh giới mong manh vô cùng. Lúc này đến lượt Từ Huy cảm thấy toàn thân rạo rực khô nóng. Đơn giản vì người đàn ông trước mặt nàng rất.. đẹp trai, nam tính, và khốn nạn hơn là hắn đang phanh ra cổ áo lộ ra một mảng ngực hấp dẫn, dù chỉ là lộ ra đôi chút nhưng lốm đốm vẫn thấy được những đường cong mĩ cảm trong đó.

Từ Huy là vật lộn hai lần cùng Ngô Khảo Ký, nói rằng lúc chiến đấu không để ý nhiều, nhưng cở thể va chạm cơ thể là kịch liệt, hơn ai hết nàng… ẩn ước đoán được tên này có một bộ cơ thể đầy đủ 6 múi mà chị em mlem mlem. Tưởng tượng ra cái viễn cảnh đó lại càng khiến cho Từ Huy không thể yên ổn. Cho đến một lúc phản ứng cơ thể đã đi quá giới hạn, nàng đã cảm nhận được một số thứ không nên xuất hiện đã xuất hiện trên cơ thể của mình.

“ Không thể tiếp tục, cách này không ổn..” Từ Huy mặt đỏ như gấc mà cố trấn tĩnh bản thân gạt đi cái cảm xúc thuần tuý hóa học phản ứng này.

“ Xuy Xuy…. Anh đóng cúc áo lại… ăn mặc hớ hênh…” Từ Huy giơ tay xùy xùy Ngô Khảo Ký.

“ Xin lỗi nóng quá… mà như vậy có gì lạ, cô cũng là người hiện đại, ở thế giới chúng ta con gái mặc áo hai dây, con trai cởi trần là bình thường..” Ngô Khảo Ký từ chối cho ý kiến, hành động của Từ Huy đã khiến hắn hạ hỏa nhiều.

Ngô Khảo Ký chỉ đang thắc mắc một điều là cô nàng này cố ý hay vô tình mà thôi.

Cả hai nghiêm túc trở lại vì Từ Huy hiểu cách này không được, quá nguy cơ, nếu không cẩn thận người ăn thiệt thòi chắc chắn là nàng.

“Phải rồi, tầm 2 giời chiều tôi phải đến quân doanh, ở đó tổ chức thao luyện thực chiến, thời gian này cô nghỉ lại trong phủ chờ tôi về. Cần thứ gì co có thể nói cùng Xuân Hương, nàng là người quản lý việc vặt trong phủ cho nên rất tường tận..” Ngô Khảo Ký nói qua vấn đề khác…

“ Xuân Hương.. cô gái khá xinh xắn mặc vóc màu vàng sao?” Từ Huy xí mũi không mấy cao hứng…

“ Đúng vậy, có vấn đề gì không?” thái độ của Từ Huy khiến cho Ngô Khảo Ký khó hiểu.

“ Làm sao có vấn đề gì, tôi dám đắc tội với vị thiếp thân nha hoàn ấm giường của thành chủ Bố Chính thành đại nhân sao… gặp cô ta tôi còn phải xưng một tiếng thành chủ Phu Nhân nữa là…” Từ Huy thái độ càng thêm hơi quá quắt.

“ Cô nói cái trời đất lăng nhăng gì vậy, Xuân Hương là giúp ta cai quản việc vặt trong phủ…” Ngô Khảo Ký bực mình, nói chuyện cùng cô gái này rất khó, ý nghĩ của nàng lúc nhảy bên này lúc nhảy bên kia rất khó để có thể nắm bắt.

“ Tôi nói đúng còn gì. Tôi là cái thành chủ Phu Nhân có danh không có phận, đến đây còn phải như khách mà ở. Còn người ta quản cả phủ, tối ngủ cùng thành chủ, đó mới chính là phu nhân mà toàn Bố Chính châu này phải kính ngưỡng a..” Từ Huy xụ mặt.

“ Cô đùa cái gì trứng, ngủ cái gì ngủ… vớ va vớ vẩn… nàng ta và tôi trong sạch… điên đầu. Nói chuyện với cô rất khó khăn. Thôi tôi qua Đông phòng nghỉ ngơi một lát. Cô ở chính phòng của tôi được rồi.” Ngô Khảo Ký cụt hứng không muốn ăn cơm nữa mà đứng dậy…

“ Ai ui.. thành chủ nóng tính, bản cung đùa… ngồi ngồi, nào bản cung múc canh cho ngài hạ hỏa..” Từ Huy nghe câu trả lời của Ngô Khảo Ký thì tự nhiên cảm thấy vui mừng khấp khởi trong bụng, vội vã kéo lấy tay áo của hắn mà lắc lắc kéo ngồi xuống…

“ Kéo cái gì khéo, áo đắt tiền… rách cô đền..” Ngô Khảo Ký quạo, đang yên đang lành nói chuyện đẩu đâu gây bực mình.

“ Tại thiên hạ đồn đãi anh háo sắc thành tánh, ngày ngự chục nữ gì đó… rồi rồi cả ngày mời ca kỹ về tầm hoan… Nên tôi nghĩ.. tôi nghĩ nha hoàn trong phủ nếu có tư sắc sẽ bị anh…. Bị anh…” Từ Huy lắp bắp mặt đỏ bừng, con gái nói những chuyện này thật làm khó cho nàng..

“ Hài… tôi không hiểu khi cô xuyên qua đã là bao tuổi, nhưng tôi đoán kiếp trước cô cũng là người ít va chạm xã hội… Nếu cùng là người xuyên thì tôi cũng không dấu cô mà nói thật. Sai lầm lớn nhất của tôi đo chính là công bố cho toàn thiên hạ biết về Ngọc Lộ Tửu, sai lầm thứ hai của tôi đó là đã viết nên bản tấu chương cầu tình cho công thương hai tầng lớp..”

“ Hai việc này đã khiến tôi nổi hẳn lên khỏi bề mặt chung của cái xã hội cổ đại này… cô biết trong đó có bao nguy hiểm.”

“ Tôi chỉ biết cố gắng sửa lại một chút sai lầm, chữa ngựa chết thành ngựa què. Tự bôi xấu bản thân, im lìm chốn ở Bố Chính. Nói cho cô biết vũ khí là tôi chế ra nhưng phải nói là Người Tống chế tạo tôi chỉ là trung gian.”

“Một khi sức lực tự bảo vệ chưa đủ mà ngoi lên mặt nước lúc đó sẽ là thảm họa khôn lường. Tôi cảnh cáo cô đừng làm cái gì đó hư vinh mà chết khôn kịp chăn chối…”

Ngô Khảo Ký nghiêm túc nhìn Từ Huy mà nói.

“ Vậy tức là anh… không có chuyện kia..?” Từ Huy vẫn nóng mặt mà hỏi.

“ Cỗ thân thể này trước khi tôi xuyên thì không biết, nhưng tôi thì hoàn toàn không phải loại người đó, tôi cũng thích con gái xinh đẹp, nam nhân nào cũng vậy. Nhưng tôi không phải loại người bạ đâu ăn đó… Phiền hà.. mà cô quan tâm chuyện đó làm gì..?” Ngô Khảo Ký nghẹo cổ hỏi.

Chuyện hắn muốn giải thích cho Từ Huy đó là trước khi đủ mạnh cần khiêm tốn co đuôi làm người, Nhưng nàng lại cứ xoáy đi xoáy lại chủ đề qua hệ này nọ… thực rất khó hiểu người này nghĩ gì và khó nói chuyện vô cùng.

“ Vì tôi cũng là con gái.. tôi sợ nếu anh là người lưu manh thật… sau đó làm hại tôi thì sao? Từ Huy nhún mũi xinh giải thích.

“ Em xin chị, chị không phải mẫu của em… em thích bưởi không thích cam..” Ngô Khảo Ký xì mũi coi thường.

Từ Huy gương mặt đỏ au như máu, lan xuống cả cần cổ trắng ngần xinh đẹp, cuối cùng là gương mặt trở thành màu tím, sau đó là tái nhợt.

Nàng trợn mắt hét lớn “ Ngô Khảo Ký. Chị nhịn mày hơi lâu rồi đó”

Hạ nhân tôi tớ phủ thành chủ được một phen hóng drama, Trong tư phòng của vị thành chủ phong vân này đang rất phong vân. Tiếng chửi lộn ầm ầm, căn bản là một người mắng một người xin xỏ, tiếng chén bát vỡ lảng xoảng, và lần đầu tiên ở thế giới này loài người chứng kiến UFO… à không đĩa bay.

“ NGÔ KHẢO KÝ, NGƯƠI NÓI AI CAM AI BƯỞI… NÓI” tiếng hét lớn hết âm tầng của Từ Huy văng vẳng khắp phủ thành chủ. Hạ nhân gật gù vỡ lẽ, phu nhân có luyện ‘Sư Tử Hống’

“ Lý Từ Huy, tôi lỡ lời, cô buông tay xuống cái bình sứ trắng Bát Tràng… rất quý, bỏ xuống…” Ngô Khảo Ký biết mình lỡ lời cho nên lắp bắp xin lỗi.

Lúc này Từ Huy đã ném hết chén bát về Ngô Khảo Ký, nàng đánh chủ ý đến bình bình lọ lọ của hắn đang trang trí trong phòng.

“ Ngươi thích cái bình này…” Lý Từ Huy ngẹo cổ, gương mặt ngây thơ vô số tội hỏi.

“ Chị hai, tỷ tỷ, đại tỉ… bỏ xuống có gì từ từ nói chuyện… bỏ” …. Choang…. “ A… Lý Từ Huy ngươi…. Ông liều mạng với mày…”

“ Ha ha ha” … Từ Huy cười lớn nhảy qua một bên né tránh, trong tay lúc này lại có thêm một bình sứ xanh lam rất đẹp.

Lý Từ Huy vui vẻ phát hiện được một việc, đúng theo lý thuyết game thủ, damage to, máu khỏe thì tốc độ rùa. Con trâu Ngô Khảo Ký này đấm đá không xi nhê gì nhưng bàn tốc độ linh hoạt không lại nàng. Lý Từ Huy nhảnh nhot khắp phòng lớn, lấp ló lấy đồ đạc làm vật cản khiến con trâu kia chỉ có hít khói sau lưng nàng mà thôi.

“ Mk… buông tay Lý Từ Huy đó là bình sứ men xanh Phù Lãng rất quý…” Ngô Khảo Ký bất lực gào lên.

“ Hả… sợ quá… buông tay…” Choang

“ Ôi mẹ ơi…..” Tiếng ai đó chán nản bất lực thất thanh.

Lý Từ Huy tiếp tục búng thân mình nhảy lui về sau, không ngờ nàng quá sức khinh thị mà chân va vào một thứ gì đó làm mất cân bằng.

“ Ai Ui…” Lý Từ Huy ngã lăn vào một góc… may mà nơi này có vẻ mềm mềm mại mại cho nên không quá đau đớn.

“ Mày chết với.. bố” Ngô Khảo Ký dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội lao lên tóm lấy nàng…

Nhưng hắn quên mất địa chiến là sở trường của Lý Từ Huy.

Lại một pha nằm sàn chiến đấu khốc liệt diễn biến, lần này vì không mặc võ phục chắc chắn cho nên quần áo chẳng mấy lúc tứ tung… yếm đào lộ hết, ngực trần phơi ra.. ( ngực Ngô Khảo Ký nha, mấy bố đừng ham).

Chiến đấu thoáng dừng lại. Cả hai hồng hộc thở, vừa ăn no vật lộn là chuyện nghu ngốc, cả hai cảm giác cơ thể không ổn. Mà không ổn nhất đó chính là sàn chiến của họ lại chính là giường lớn, lúc này chăn gối rối tung, hai người quấn lấy nhau một chỗ, mặc dù đã dừng nhưng lại chưa tách nhau ra..

……………………………………..

Long thành, Cung Long Thụy.

Một vị công công đang chắp tay đứng khép nép nơi đó, nếu ai đó để ý kỹ thì vị này chính là Lý Công Công kẻ mà Ngô Khảo Ký đã ‘đắc tội’ và chính vị này là người đã kiệt lực nói xấu hắn.

“ Hửm, Lý Phùng bị chém chết chỉ bằng một đao, kẻ này xuất thân Ngô gia? Ngô gia âm thầm ủng hộ Ngô Khảo Ký?”

Ỷ Lan Thái Hậu cau mày đọc báo cáo trong tay của mình.

“ Bẩm Thái Hậu, người này tự xưng là đệ đệ của Ngô Khảo Ký, tên Ngô Khảo Tước, theo như tiểu điều tra thì hắn là người không tên tuổi trong Ngô gia địa vị chỉ hơn một chút so với hạ nhân. Tên này là con trai thứ ba của Ngô Thường Hiến với một người kỹ nữ làng chơi. Ngô gia vì mặt mũi nên dấu nhẹm chuyện này, không ai biết thân phận người này cả cho đến khi hắn xuất hiện ở Bố Chính và chém Lý Phùng.”

“ Ngươi thăm dò được cả tư mật này của Ngô gia..?” Lan Thái Hậu ngạc nhiên

“ Khụ khụ… thực tế tiểu không co làm gì cả, tin đồn đã loạn lên rồi. Nói thế nào nhỉ. Ngô Khảo Tước như người vô hình trong phủ họ Ngô không ai biết, không ai quan tâm hắn tồn tại. Cho đến lúc tên này ‘trộm’ 5 lượng vàng trong phủ khố Ngô gia và để lại bức thư nói hắn đi cứu Ngô Khảo Ký. Phạm thị nổi giận đùng đùng muốn cho người tróc nã Ngô Khảo Tước. Đỗ thị đứng ra bên nói rằng ‘ cả Ngô gia chỉ có tên này có tình nghĩa. Cho dù con hoang danh hiệu nhưng còn tình nghĩa hơi khối người’. Đỗ thị đứng ra nhận Ngô Khảo Tước làm con nuôi, tự mình trả 5 lượng vàng. Hai bên nháo lớn hạ nhân biết cả rồi cứ thế đồn ra ngoài…”

“ Ồ vậy sao, Ngô gia thú vị… Có thể một Đao chém chết Lý Phùng là một nhân tài, thông tin về người này như thế nào?” Lan Thái Hậu gõ gõ ngón tay mà hỏi.

“ Bẩm thái hậu, người này vì không được dạy dỗ từ bé cho nên, mọi thứ đều không ổn… hắn đặc điểm có cái miệng tiện vô cùng, đắc tôi khắp nơi. Theo như thám tử còn lại trong quân báo về thì. Tên này ngay cả quân đội thành viên của Bố Chính cũng không ai ưa nổi, nói chung dăm bữa sẽ bị người quây lại đánh một lần…” Lý Công Công không có bất kỳ hảo cảm nào với người nhà họ Ngô lẫn Bố Chính nhân vật.

“ Ồ đáng tiếc, mà cũng đúng… một đứa con hoang như hắn thì rất khó được người coi trọng mà đào tạo… Về họ Ngô mục tiêu không đổi, nhắm vào Ngô Khảo Tích.” Lan Thái Hậu gật gù cho là phải mà ra lệnh.

“ Về phần ngọn núi bên Huyện Đông Triều thì sao?” Lan Thái Hậu lật lật báo cáo một chút nhưng không muốn đọc thêm.

“ Bẩm thái hậu, ngọn núi kia công chúa xây dựng một cái gì “ Công Ty Than Từ Huy” rồi cho dân phu đào tứ tung để khai tác một thứ gọi là thạch than, thứ này thật kì diệu, cho dù là đá nhưng có thể cháy được.”

“ Nhân viên… Công Ty… Than Từ Huy có chào hàng than này khắp nơi, lúc đầu vì hiếu kì nên nhiều người mua về để sử dụng, nhưng có nhiều người trúng độc khói than cho nên lại phải bù một khoản tiền vào. Lúc này người trên núi lương thực gần cạn, mọi người rất lo lắng.”

………………………………….

Quay trở lại Bố Chính.

Hai người quần áo tả tơi xấu hổ tách nhau ra. Hai cặp mắt trong vắt cứ vậy mà chằm chằm nhìn nhau không dám lia đến nơi khác, vì những nơi khác giờ…. Rất lộ.

“ Ngô Khảo Ký … quay mặt đi..” Từ Huy lí nhí.

“ Được…” Ngô Khảo Ký dứt khoát trả lời..

Ngô Khảo Ký xoanh người chỉnh lại đồ đạc, tiếng xột xoạt sau lưng cũng vang lên càng làm cho con mèo trong bụng ai đó cào cào a.

“ Ngô Khảo Ký.. anh nói với tôi cần ẩn nhẫn, giấu đi bản thân chờ thời cơ… nhưng tôi thấy anh buôn bán vũ khí cho người Mã?” Từ Huy chuyển một chú vấn đề cho bớt lúng túng.

“ Vấn đề đó sao? Chỉ cần thao tác tốt, không ai có thể biết được lô vũ khí ấy đến từ Bố Chính. Mà còn hợp thức hóa được tại sao quân sĩ Bố Chính có được vũ khí chất lượng cao.. Nếu làm tốt, ta có thể dúp được Đại Việt cải thiện tình hình trang bị quân sự mà không bị người đời nhớ thương để ý…” Ngô Khảo Ký cười cười nói vọng về phía sau lưng.

“ Vậy sao, quay lại nói chuyện chút..”

Ngô Khảo Ký thấy lưng bị khều khều thì trở mình. Trước mặt hắn là một đống chăn gối cao ngất ngăn cách hai người, chỉ nhìn thấy mặt nhau.

“ Mk… nguồi dậy mà nói chuyện cho xong..” Ngô Khảo Ký hung hăng nghĩ trong đầu, nhưng chẳng hiểu sao hắn cũng nằm đó mà mặt đối mặt nói chuyện… trên giường…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play