Ngô Khảo Tích bỗng chốc ngưng lại ăn uống mà nhìn Ngô Khảo Ký một cách thâm thúy. Hắn thực sự cười khổ, mọi chuyện diễn biến quá nhanh và cũng vượt ngoài tầm kiểm soát. Ngô Khảo Tích thực không biết phải nói gì cho phải lúc này.

Huynh đệ tình thâm, bản năng làm một ca ca hợp cách từ nhỏ tới lớn muốn giúp đỡ vị đệ đệ Ngô Khảo Ký này một chút. Nhưng chính bản than Ngô Khảo Tích cũng không biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu.

“ Hài….. Thôi đi, đây là tài sản riêng của đại ca, ca tặng ngươi thì phụ thân cũng không có ý kiến. Đầu năm sau người nhà của đám thân binh này sẽ di chuyển đến Bố Chính. Ngươi thấy ca thiệt thòi thì đưa ta thêm một chút Ngọc Lộ Tửu vậy…” Ngô Khảo Tích muốn nói nhưng lại thôi, hắn lái vấn đề về hướng khác.

“ Đại ca, thực sự có chuyện? Ta đã làm sai? Ngươi cứ thành thật nói cho ta biết” Thái độ của Ngô Khảo Tích khiến cho Ngô Khảo Ký thấy có chút rối, hắn cũng có dự cảm được mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Thực tế trong những ngày qua Ngô Khảo Ký cũng nhiều lần tự nghĩ, những quyết định vội vàng trong thời gian qua liệu có chuẩn xác chăng. Và những hành động của hắn sẽ ảnh hưởng như thế nào.

Nhưng bao nhiêu lần đặt ra câu hỏi cũng là bấy nhiêu lần hắn lảng tránh câu trả lời. Bản thân Ngô Khảo Ký là một cái người hiện đại, hắn trong tâm khảm có sự coi rẻ trí tuệ người cổ xưa. Chuyện xuyên không là một cái bi kịch vì hắn phải rời xa tổ ấm, và cũng là một cái cơ hội vì hắn có thể sử dụng kiến thức vượt thời gian của mình để có thể đàn áp thời đại. Nói hắn có hưng phấn vội vã chứng minh bản thân hay không? Điều đó chắc chắn có, cộng cả hai linh hồn cũ mới cũng đều là thanh niên đôi mươi tuổi, sự đời chưa từng trải, vốn sống kinh nghiệm chẳng là bao. Thứ này không kiên quan đến kiến thức, nó là kinh nghiệm đối nhân xử thế, kinh nghiệm va chạm xã hội cuộc đời. Cả Ngô Huy Tuấn và Ngô Khảo Ký đều thiếu trầm trọng những thứ kể trên. Cho nên tuổi trẻ xốc nổi đưa ra những quyết định vội vàng là khó tránh.

Thời gian tĩnh tất nhiên Ngô Khảo Ký có thể ngẫm nghĩ về những vội vàng quyết định của mình. Phân gia, nấu tửu, liên kết Lê gia, dâng tấu triều đình. Tât cả mọi chuyện hắn đều cho là đúng và đa phần đều đưa đến những thành công bước đầu. Nhưng trong lòng Ngô Khảo Ký vẫn có những khoảng gợn sóng, hắn luôn cảm thấy mình quá vội vã. Nhưng hắn không hiểu tại sao lại như vậy. Cho dù hắn có ngẫm nghĩ nhưng cũng không thể tìm quá khe hở. Ngô Khảo Ký đành ép buộc chứng để bản thân không suy tư quá nhiều về những vấn đề trên.

Thực tế rằng Ngô Khảo Ký không biết đến hắn bị shock văn hóa, trong thời đại của hắn nơi mà thông tin, kiến thức, giao tiếp bùng nổ, internet kết nối tất cả mọi người bất trừ khoảng cách. Nhưng một du học sinh đi du học vẫn bị hội chứng shock văn hóa như bình thường. Còn hắn đây, không phải chỉ là du học, hắn như di chuyển đến một thế giới khác, một thời đại khác. Nơi này hoàn toàn xa lạ cách hành xử, hoàn toàn xa lạ văn hóa. Một người thanh niên chưa đủ vốn sống như hắn có thể bình thường sau một thời gian ngắn? Câu trả lời là không thể nào.

Những tiểu thuyết xuyên không là nói ba xạo, vứt một con người vào một thế giới xa lạ không có người thân thuộc, không quen biệt văn hóa. Muốn để người đó bình ổn thì không mất vài năm làm quen tất nhiên là không thể. Ngô Khảo Ký hắn kỳ quái hành động, kỳ quái quyết định vội vã, tự cho là đúng mọi chuyện tất cả chỉ vì tinh thần hắn lúc này không hề bình thường như hắn tưởng tượng.

“ Ký đệ, huynh trưởng nói điều này chỉ sợ ngươi nghe không lọt, cũng có thể hiểu nhầm huynh trưởng. Trước khi khởi bước về Bố Chính ta cũng có hỏi Đỗ Tùng một hai, hắn có kính miệng nhưng dà non ta cũng đoán được mọi chuyện tấp nập xảy ra trong vòng vài tháng. Đại ca cũng không hiểu vì đâu ngươi vội vã quyết định phân gia, sau đó vội vã kết minh Lê gia, tiếp theo là dâng tấu triều đình… Nếu có thể tin đại ca thì ngươi giải thích nguyên nhân cùng lý do, đại ca có thể bên cạnh làm cái quân sư để ngươi đánh giá tình hình hiện tại”. Ngô Khảo Tích trở nên đặc biệt nghiêm túc.

“ Ta phân gia chỉ vì… chỉ vì muốn tự mình làm nên một phen sự nghiệp. Kết minh Lê gia nói thật vì không có cánh nào khác. Ta thiếu tiền, thiếu lương, trong vòng môt tháng không có bổ xung thì quân đội ta mới thành lập coi như giải tán. Với lại Lê gia nắm chặt con đường lên phía Bắc của Bố Chính, lại nắm cảng Diễn Châu. Bố Chính muốn phát triển không có cánh nào khác đó chính là liên minh Dương gia hoặc Lê gia. Mà Dương gia ta nghĩ họ không thể nào kết minh với người họ Ngô nên. Còn về tấu chương về triều đình thì có hai mục đích, ta muốn triều đình hiểu được sự quan trọng của công tượng, thương nhân hai nhóm người. Thực sự không nhiều tư tâm, hai nhóm này rất cần thiết cho sự phát triển của đất nước. Có phần tư tâm bên trong, ta muốn tạo thế, ta muốn chứng minh bản thân để gây sức ép lên Ngô gia, đẩy mọi thứ vào thế mọi chuyện đã rồi. Đến lúc đó phân gia sự tình. Tửu Xưởng bí phương sẽ nằm trong tầm kiểm xoát của Bố Chính…” Ngô Khảo Ký thái độ cùng lời nói của Ngô Khảo Tích khiến cho Ngô Khảo Ký cảm thấy mọi chuyện chính thức có gì đó không ổn, bản thân hắn khi tách riêng từng chuyện thì không quá lăn tăn. Nhưng khi ghép chung chúng lại đứng cạnh nhau thì Ngô Khảo Ký cảm thấy rất gợn.

“ Hài… Nói sai đệ đệ ngươi không sai, nói đúng đệ đệ ngươi cũng không hoàn toàn đúng. Nói chung lần này sự tình tất cả Ngô gia đều là người sai. Ngươi sai một phần, phụ thân không đúng, ta đây làm huynh trưởng không trong trách nhiệm cũng là sai…” Ngô Khảo Tích lắc đầu xoa xoa chán.

“ Đại ca…” Ngô Khảo Ký bật thốt lên.

“ Không sao, ngươi còn trẻ muốn chứng minh bản thân đại ca hiểu. Nhưng ngươi quá cấp tiến vội vã. Phụ thân thì quá thiên vị khiến ngươi lạnh lòng mà nảy sinh khoảng cách. Điều này không trách được ai. Trách là ta quá coi thường năng lực của ngươi. Nếu ta có thể đoán ra ngươi năng lực đủ lớn thì có bị trách phạt cũng an bài một người thực sự hiểu biết đại cục bên cạnh ngươi….”

“ Đại ca lại hỏi ngươi, ngươi biết thế nào là thế tộc, thế nào là sĩ tộc, thế nào là hàn môn, cùng thế cục triều đình lúc này quan hệ của bọn họ ra sao? Những hành động của ngươi là quấy loạn một gậy sự cân bằng mong manh mới được thành lập sau một đợt tranh đấu lại có dấu hiệu bạo phát a….”

Ngô Khảo Ký có chút mộng, hắn là một cái người hiện đại, hiểu biết về thời đại này cũng thông qua vài dòng lịch sử mang tính nửa phỏng đoán nửa suy luận. Thực tế hắn không hiểu mấy về thế cục triều đình Lý triều. Cũng không hiểu những thứ Ngô Khảo đang hỏi. Còn về trí nhớ hỗn loạn của cơ thể này cũng chỉ là thông tin sơ cấp của thời cuộc lúc này thôi. Câu hỏi của Ngô Khảo đúng là làm cho Ngô Khảo Ký không thể nào trả lời cho phải.

“ … Đại ca quả thực thiếu sót, bên người ngươi thiếu là một cái mưu sĩ hợp cách. Đỗ Liễm hắn cũng có tài nhưng chưa đủ tầm, hắn là một cái thân binh gia nô họ Đỗ mà thôi. Cách nhìn của hắn về thời cuộc là có giới hạn, vả lại thân phận gia nô hắn cũng không có nhiều tiếng nói khi đối diện ngươi… Bàn về lòng trung thành ta không nói, từ nhỏ lớn lên ta cũng thấy Đỗ Liễm bên cạnh ngươi, hắn là họ Đỗ nhưng lại là Ngô gia người và chỉ theo Ngô Khảo Ký ngươi, nhưng hắn chưa đủ…”

Ngô Khảo Tích tiếp tục nói, Ngô Khảo Ký là tin tưởng, Khảo Tích một cái người chỉ định sẽ là gia chủ tiếp theo của Ngô gia, tất nhiên trên phương diện đào tạo hắn phải là tiến lên một cái gia đủ đại tộc hợp cách. Nếu là như vậy thì tầm hiểu biết của hắn chắc chắn sẽ phải hơn một Đỗ Liễm gia nhân rồi. Điều này Ngô Khảo Ký hoàn toàn tin tưởng.

“ Đại ca xin chỉ giáo cho ta…” Ngô Khảo Ký lúc này hến sức cầu thị. Hăn cũng nhận thấy sai lầm của mình ở đâu. Hắn luôn đưa ra quyết định mà không có quá nhiều đắn đo trăn chở, hắn cũng không quan tâm đến hậu quả lâu dài của những quyết định. Tựu chung lại Ngô Khảo Ký hắn sai lầm ở chỗ luôn tự cho mình là đúng.

“ Đại Việt thế gia san sát, mỗi vùng một họ cầm đầu. Hoàng tộc nói đến cùng cũng chỉ là một thế gia cường tráng hơn các thế gia khác mà thôi. Thiên hạ lúc này là Hoàng tộc cùng thế gia cộng đồng cai trị, mối liên hệ đan xen giữa lợi ích cùng hôn nhân chính trị. Điều này là mấu chốt ngươi phải hiểu và nắm chặt từ đó mới đi cân nhắc những hành động của bản thân.” Ngô Khảo Tích trầm giọng nói nhỏ chỉ đủ Ngô Khảo Ký nghe. Vẫn biết nơi này chỉ có hai huynh đệ nhưng những lời này tốt nhất không nên lớn tiếng loạn truyền.

“ Cái này… cái kia” Ngô Khảo Ký là hơi không thích ứng với câu nói này của đại ca, nó dường như là một phương trời xa lạ đối với kiến thức cùng hiểu biêt của hắn.

Thấy được Ngô Khảo Ký ngô nghê, Ngô Khảo Tích không thể không thấp giọng tiếp tục giải thích.

Cái triều đình này đúng là thế gia cùng hoàng tộc chia nhau mà trị, cộng đồng trị. Bên trong đó quan hệ cạnh tranh, hợp tác, rắc rối khó gỡ vô cùng. Những mối quan hệ này không thể nào đơn giản như bề ngoài nhìn thấy. Chính vì thế quyết định vôi vàng của Ngô Khảo Ký không thông qua tìm hiểu thế quộc đã đảo lộn hoàn toàn rất nhiều tính toán của các phe.

Trên thực tế thế tộc chính là các thê lực cát cứ phân quyền từ thời Đinh – Lê, đến Lý triều có vẻ hiện tượng trung ương tập quyền lớn mạnh một chút. Nhưng thế tộc lực lượng không thể khinh thường. Triều đình cơ cấu quan viên là một hệ thống phân chia quyền lực giữa hoàng gia và tập đoàn thế tộc. Đối ngoại họ là một khối thống nhất nhưng bên trong có sự canh tranh không hề nhỏ, để tạo nên ưu thế cho gia tộc mình thì rất nhiều các mối liên minh chính trị đan xen giữa các thế tộc, thế lực được thực hiện và rắc rối vô cùng.

Thực tế đúng như Ngô Khảo Tích đã nói, tuy bất kính nhưng đó là hiện trạng. Hoàng gia thực tế cũng là một thế tộc cường tráng hơn các thế tộc khác đứng lên lãnh đạo toàn cục mà thôi.

Ai cũng hiểu một chuyện, cái hoàng quyền này mọi thế tộc khi đến thời cơ đều có thể ngồi lên. Ngô gia cũng đã từng ngồi đó. Ngô gia tiền thân chín đời trước chính là Ngô Vương Ngô quyền dòng họ. Đến thời Ngô Ích Vệ cụ nội của Ngô Khảo Tích mới dời gia từ Ái Châu tới Long Thành mà thôi. Đinh gia cũng là thế tộc một thời nhưng xuống dốc, tiếp theo là Lê gia lên thay thế. Và lúc này Lý gia không ngoại lệ.

Chính vì vậy lúc này Hoàng tộc Lý gia cần thế tộc giúp mình trị quốc nhưng đồng thời cũng có sự dè chừng đề phòng từng thế gia một.

Các thế gia cũng ôn đoàn bảo bọc nhau cùng tạo thành đối kháng tránh cho việc Hoàng tộc một nhà độc đại bảo lưu sự kiên dè của Hoàng tộc. Nhưng thế gia cũng không bền chắc mà có nhiều mâu thuẫn đan xen trong đó. Một phần là thực sự mâu thuẫn vì sự tranh chấp nhiều thế hệ tích tụ. Nhưng đó chỉ là phần ít, phần nhiều thế gia tranh đấu là diễn một vở kịch cho Hoàng tộc coi. Tránh đi sự hiềm nghi, ngay cả Hoàng tộc cũng thích thú chứng kiến thế gia qua lại chiêu thức.

Người diễn cũng hiểu là mình diễn giả, người xem cũng biết họ đóng kịch nhưng hai bên nguyện ý cùng nhau không chọc thủng cái này tầng da mặt. Vì khi thế tộc còn diễn kịch tức là họ vẫn còn kiên dè sức manh hoàng tộc. Không diễn nữa có nghĩa là không cần phải diễn lúc đó đã gần tới mức đao kiếm gặp nhau.

Từ việc này dẫn đến một hiện tượng quan chức quan trọng trong triều đình là một hằng số tỉ lệ nhất định bất biến được hỏa thuận như một quy tắc không văn bản giữa thế gia cùng hoàng tộc. Sau đó thế gia lại ngồi xuống phân chia phần của bản thân. Ở đây có sự liên minh nhóm nhỏ để đạt được lợi ích cạnh tranh của các thế gia. Nói đến mối liên minh này thì rắc rối phưc tạp đến đau đầu đau óc. Và nó trở thành một môn học vấn mà bất kì gia chủ hay người kế tục gia chủ nào đều phải học tập nghiên cứu một cách nghiêm túc.

Nói về hoàng gia thì họ dựa vào gì để có thể đối trọng cùng thế tộc tập đoàn, cho dù hoàng gia có là một thế tộc cường tráng nhất thì một mình họ phỏng có thể là đối trọng của cả một tập đoàn các thế lực thế tộc hùng mạnh?

Hoàng gia là dựa vào ba thứ, thứ nhất đó là huân húy nhóm, thứ hai đó sĩ tộc nhóm, thứ ba đó chính là hàn môn nhóm. Huân húy nhóm là những tướng sĩ cầm binh đã đi theo Hoàng tộc từ những ngày dựng nước cướp chính quyền. Tất nhiên nhóm này cấu trúc rất loạn, có thể là xuất thân nghèo hèn nhưng cũng có thể xuất thân quý tộc thế gia. Nhưng tựu chung lại họ là thành phần kiên định ủng hộ Hoàng tộc vinh cùng vinh nhục cùng nhục.

Sĩ tộc chính là các gia tộc đã nhập sĩ làm quan vài ba đời, nhưng căn cơ nông không thể so sánh thế gia. Muốn cạnh tranh cùng thế gia họ phải ôm đoàn và ôm chân Hoàng tộc.

Nhóm hàn môn lại càng là vậy. Nếu không có hoàng tộc nâng đỡ thì họ rất dễ bị nhấn chìm trong biển chính trị của triều đình. Hàn môn có tiềm lực nếu được nân đỡ một hai đời sẽ lắc mình thành Sĩ Tộc và tất nhiên họ sẽ đứng về phía Hoàng gia.

Nói như vậy quan chức trong triều đình đã bị chia cắt, thế tộc nắm phần nhiều các quan chức quan trọng, một phần do hoàng tộc ngươi nắm giữ. Tiếp theo Hoàng tộc sẽ nhồi nhét Sĩ tộc, hàn môn vào các vị trí càng quan trọng càng tốt. Đây chính là bản chất cạnh tranh của nền chính trị quá độ lên trung ương tập quyền này.

Nhưng ưu thế của Thế tộc rất rõ ràng, họ có hệ thống đào tạo tư nhân rất tốt, ví như văn võ đều đặc biệt quy chuẩn. Cho nên thiếu thế tộc thì Hoàng gia không đủ người để cai trị cả đất nước. Hàn môn tiểu hộ, sĩ tộc gia nói chung vẫn kém một bậc nhân tài. Không phải họ không thông minh hay không giỏi giang mà vì họ khuyết thiếu điều kiện học tập tốt.

Lão sư, sách vở truyền thừa, võ công truyền thừa, quyền mưu đào đạo những thứ này chỉ có thế tộc độc quyền nắn giữ.

Lại nói đến Hoàng tộc cũng quyết tâm phá vỡ thế cục này, họ muốn đi con đường tập quyền chính trị, mọi quyền lực tuyệt đối trong tay Hoàng đế cho nên trong những năm tại vị Lý gia cũng nhiều lần minh tranh ám đấu để có thể dành từng chút lợi thế. Điển hình nhất của Hoàng tộc chiến thắng đó chính là thành Quốc tử Giám vào năm Thần Vũ thứ 3 của Lý Thánh Tông hoàng đế.

Việc phổ cập giáo dục đào tạo nhân tài để phục vụ đất nước là một mệnh đề tối đơn giản dễ hiểu. Bất kỳ một người hơi có học, trưởng thành đều có thể nghĩ ra chuyện này. Vậy các vị Hoàng đế đời trước có phải là ngu ngốc cả mà không nghĩ đến? Tại sao họ không mở rộng khoa cử, không xây hệ thống đào tạo Quốc Tử Giám? Ai dám nói Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh, Lê Hoàn là mu muội không nghĩ ra chuyện này? Họ thừa thông thái để biêt lợi ích của việc đó nhưng họ không làm được hoặc chưa làm được. Không phải vấn đề tiền bạc kinh phí, không phải vấn đề thiếu lão sư. Mà thực chất đó là vấn đề thế tộc cản trở không muốn quá nhiều hàn môn, tân sĩ tộc tham gia phân chia quyền lực của họ trong triều đình.

Nói đến đây thì Ngô Khảo Ký có ngu cũng hiểu ra vấn đề. Hắn đã chọc vào một cái tổ ong vò vẽ không có lối về. Thứ nhất hắn là một kẻ mu muôi hoàn toàn về thế cục,mọi quyết định của hắn chỉ là bản năng, dựa theo cảm tính mà thực hiện.

Bản tấu chương của hắn đúng là những gì Hoàng tộc đang mong muốn, nâng cao địa vị của công- thương hai nhóm người sẽ càng nhiều hơn cơ hội có được nhóm sĩ tộc mới. Điểm chết người đó là sau sự tình Quốc tử Giám thì thế của hoàng tộc đang thịnh. Nhưng hoàng tộc cũng biết được có điểm tốt thì dừng nên thu tay mà chưa nghĩ tới vươn ra ma chảo.

Nhưng tấu chương của Ngô Khảo Ký như gãi đúng chỗ ngứa, đây là thế gia đệ tử các ngươi đưa ra ý kiến. Hoàng tộc dĩ nhiên thuận thế tát nước theo mưa. Khốn nạn nhất đó chính là Đỗ gia thực tế không được tính là thế tộc. Đỗ gia là một cái sĩ tộc chính cống, nhưng sĩ tộc này có phần cường và đang mon men thế tộc nhóm. Tất nhiên Đỗ gia là tín đồ trung thành nhất của Hoàng tộc vậy nên nhận được tấu chương của Ngô Khảo Ký dĩ nhiên Đỗ Như Thanh cắn chặt không buôn. Không thấy một mình hắn khẩu chiến quần hùng nơi Thiên An Điện sao. Không thấy Ngô Thường Hiến câm miệng sao. Vì thực tế lúc đó Ngô Thường Hiến mở miệng hay ngậm miệng đều không thể, ông ta bị đẩy vào thế đã rồi.

Có một chi tiết, đó chính là Ỷ Lan thái hậu tại sao không chờ Lý Thương Kiệt Thái Úy công cán Lạng Giang trở về hãy tổ chức triều nghị bàn về tấu chương của Ngô Khảo Ký. Tại sao không nán lại mội vài ngày để chờ đợi người đang có tiếng nói trọng lượng nhất trong triều đình lúc này. Đơn giản Ỷ Lan thái hậu muốn nhanh nhất thông qua bản tấu chương trên mà thôi. Vắng đi Lý Thường Kiệt thì Hoàng gia càng dễ phát động sĩ tộc hàn môn thông qua việc này.

Thêm một chi tiết đó chính là bản tấu chương của Ngô Khảo Ký bằng một cách thần kỳ nào đó lưu lạc nội dung ra nhân gian. Không phải truyền miệng nội dung không đầy đủ, mà là một bản đầy đủ không sai từng ly từng chữ. Nếu nói không có thế lực Hoàng gia, Đỗ gia, sĩ tộc, hàn môn nhúng tay trong chuyện này thì vốn dĩ không thể nào.

Nếu là phe Hoàng gia, sĩ tộc, hàn môn người nâng lên bản tấu thì hậu quả sẽ khác. Hoàng gia người tự thân nâng lên bản tấu muốn thông qua thì cần rất nhiều trả giá cùng đánh đổi lợi ích với thế tộc. Sĩ tộc người hoặc hàn môn người nếu nâng lên thì đảm bảo chết không có chỗ chôn, Lực lượng thế tộc há bình thường. Nhưng người nâng lên bản tấu lại là thế gia đệ tử, là cháu ruột của Lý Thường Kiệt. Thành thử ra thế gia là bị động, là bị đập cho choáng, họ không hiểu đây có phải là Ngô gia ý tứ hay không, và họ cũng không hiểu được đây có phải là Lý Thường Kiệt ý tứ hay không. Chậm một ly đi một dặm. Bản tấu chương này chính thức dưới áp lực dư luận, áp lực Hoàng gia, áp lực sĩ tộc, áp lực hàn môn. Và dưới sự lúng túng bị động của thế gia nên được thông qua.

Bỗng chốc lúc này Ngô Khảo Ký trở thành người đứng trên đầu sóng ngọn gió. Ngô Thường Hiến vẫn muốn bảo đảm con trai thứ hai của mình. Nhưng Lý Thường Kiệt đã chập chễ trở về, ông ta chỉ có thể cứu vãn tình hình. Đầu tiên đó chính là tráng sĩ chặt tay, tạm thời đẩy Ngô Khảo Ký ra khỏi gia tộc. Việc của hắn sẽ không còn là thế gia sự việc.

Ngô Khảo Ký ngây ngốc ngôi đó, hắn như chết lặng không thôi. Bất kỳ ai ở hoàn cảnh này đều khó có thể bình tĩnh nổi. Đến lúc này hắn nên cảm ơn người cậu Đỗ Như Thanh hay không lại là một vấn đề khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play