Khinh Hạm của Bố Chính bị đánh chặn liên tục tung ra cầu cứu tín hiệu. Bọn võ sĩ Nhật Bản quả là hung hãn vô cùng, số lượng không đông nhưng trang bị cùng kỹ thuật chiến đấu quá tốt. Từng đám từng đám đang nhảy lên sang thuyền của Kinh Hạm Bố Chính mà chém giết.

Đến lúc này các tuần dương hạm Bố Chính đã nhận ra sai lầm cơ bản của bản thân và đã đánh giá thấp hải quân Nhật Bản. Ngay lập tức các Tuần Dương Hạm Bố Chính rời bỏ đối thủ lao nhanh về các Kinh Hạm đang mắc kẹt.

Nói về tốc độ, độ cơ động, thì các trung hạm của người Nhật chỉ có thể so sánh với các Khinh Hạm Bố Chính mà thôi. Nếu để so sánh cùng lớp thuyền thì chiến hạm Mã Lai vượt trôi về độ cơ động.

Người Nhật chiến đấu rất cừ, phải nói là tốt nhất trong những đạo quân mà Ngô Khảo Ký đã từng gặp. Chú rất tốt nhưng anh rất tiếc.

Số lượng Kinh Hạm của người Nhật đã ít ỏi, sau đợt va chạm đầu tiên lại có cả chục chiếc bị tổn thương hoặc đánh đắm cho nên số lương những tàu chiến kích cỡ lớn của họ đã giảm quá nhiều. Do vậy dù cho chiến thuật của Bình Thái Thạch Xuyên là tốt, phẩm chất quân đội cao nhưng cuối cùng họ vẫn không thể lật ngược thế cờ.

Một số Kinh Hạm Bố Chính không có bị cản trở bởi chiến hạm cùng cỡ của đối phương đã ầm ầm lao đến những điểm nóng trên. Bọn họ dùng kỹ thuật Ram để húc thẳng vào mạn thuyền của những đại hạm của quân Nhật đang dùng thân mình để khóa mũi các Kinh Hạm Pháo của Đại Việt. Những cú húc này đủ để tách hai chiến hạm khỏi nhau.

Một khi các Kinh Hạm Pháo đã không bị khóa vững và có thể xoay người thì chúng nguy hiểm tột độ.

Như một con quái thú vừa được thoát khỏi lồng giam các Kinh hạm pháo của Bố Chính nhả pháo khắp nơi, bắn cho không còn một trướng ngại vật nào xung quanh họ.

Trên sang thuyền chiến đấu đã lắng xuống, không có tiếp viện từ thuyền mẹ số lượng các Samurai bị giảm mạnh và bị tiêu diệt dần dần, không bị đâm chết cũng bị đẩy xuống đại dương.

Đến lúc này hạm đội Nhật Bản của các gia tôc quân sự mới nổi đã không còn sức chống trả, đội hình của họ lần này tan nát triệt để. Nhưng người Mã không chủ quan hơn nữa, họ sử dụng tuần dương hạm bảo vệ Khinh hạm mà tiến hành lùng giết các toán chiến hạm bị chia cắt của quân Nhật.

Chiến cuộc cứ thể chiều gió đồi đi đổi lại trong chớp mắt.

Bình Thái Thạch Xuyên chỉ đành dẫn theo tàn hạm chạy về quân cảng Kanagawa trốn tránh.

Nhưng hạm đội Đông Hải là những bọn thuyền tốc độ cao, trong cuộc truy đuổi này không kể hết bao nhiêu chiên hạm của người Nhật bị bắn chìm hay bị đốt cháy. Cả một vùng biển rực lửa, xác người nổi lềnh phềnh khắp chốn, máu muộm đỏ một hải vực.

Các hải quân Mã Lai đã bị chọc lên hung tính tột độ, nhưng người binh sĩ Nhật bản cởi giáp nhảy xuống biển đều bị họ săn giết một cách dã man, không cùng tên nỏ bắn chết thì cũng dùng trường thương xuyên người.

Thực tế đám người Mã rất hung, bọn này cũng có truyền thống săn đầu người man rợ, chỉ là ở dưới trướng của Ngô Khảo Ký nên chúng bị kìm hãm nhiều. Nay người Mã tổn thất đến cả ngàn chiến hữu trong chận chiến vừa qua cho nên không thể có gì ngưng họ tàn sát người Nhật để trả thù cả.

Bình Thái Thạch Xuyên một đường chạy hai mươi hải lý hi sinh không biết bao nhiêu tiểu chiến hạm liều chết lấy máu thịt lấp đường mới lao vào được quân cảng Kanagawa. Những thưởng với các ụ chiến lược, các công sự phòng ngự kiên cố xung quanh quân cảng có thể bảo vệ hắn.

Nhưng mẹ nó hạm đội mà Bình Thái Thạch Xuyên hắn đối diện quá kỳ hoa cách đánh. Ngô Khảo Ký không nói hai lời lấy luôn chiến hạm đối các công sự hai bên quân cảng.

Nói đùa không tiến công luôn mới gọi là ngu ngốc, thừa lúc người ta bệnh mà lấy mạng mới là phong cách nhất quán của Ngô Khảo Ký lúc này. Kể từ lúc xưng Vương và gặp các phe thế lực âm, hố thì Ngô Khảo Ký đã không còn là thằng trẻ ranh mới dứt máu đầu xuyên không thế giới này nữa. Lúc này hắn đứng trên cương vị là một quân phiệt thực sự để đánh giá cùng sử lý các vấn đề.

Lần này Ngô Khảo Ký công vào cảng Kanagawa không khác gì sau này Thực dân Pháp công phá Sài Gòn Gia Định hay Đà Nẵng cả. Thậm chí lần tấn công này Ngô Khảo Ký còn có lợi thế hơn nhiều quân Pháp lúc đó. Đơn giản Ngô Khảo Ký có pháo chất lượng mà người Nhật không có bất kỳ một loại vũ khí nào có thể phòng thủ hiệu quả trước hạm đội Đông Hải cả.

Nếu quân Nhật dùng chiến hạm liều chết lao vào cận chiến thì Ngô Khảo Ký còn e ngại một chút. Nhưng hải quân Nhật co cụm phòng ngự thì đối với Ngô Khảo Ký đó chính là cơ hội trời ban. Các mục tiêu không di động đứng yên một chỗ chỉ để cho pháo thủ của Đại Việt hoàn thiện tay nghề.

Khinh Hạm Pháo đi trước dẫn đường một đạo nã đạn vào các công sự gỗ phòng thủ hai bên bến cảng. Không một công sự nào có thể chịu đựng được hai loạt bắt từ một chiến hạm chứ đừng nói là Năm chiến hạm cùng lúc lướt qua lần lượt nổ pháo. Soái Hạm của Ngô Khảo Ký cũng đính thân lao lên trong lần công kích này.

Phía sau các Khinh Hạm Pháo chính là các Khinh Hạm lớp Ballista lướt vào gần hơn để bắn đạnh dầu. Kế tiếp là cách Tuần Dương Hạm cũng không thua kem tiếp tục phóng hỏa.

Hạm đội Đông Hải có thể chưa hoàn thiệt chiến thuật hải chiến triên biển do họ chưa có thời gian thích ứng với vũ khí mới. Nhưng cái hạm hội của nợ này cực giỏi đánh các công sự đất liền, điều này chẳng có gì lạ lẫm khi mà đám này cả năm nay chiến đấu mười mấy lần toàn là công phá các công sự ven biển sau đó đánh cướp hoặc tiêu diệt thuyền neo đậu trong hải cảng.

Cái gì chiến thuật chiến lược cuối cùng là tay làm hay quen mà thôi. Đánh nhiều trận thì tự nhiên sẽ nghiệm ra được chiến thuật phù hợp mà thôi. Cho nên người Nhật phòng thủ bờ biển thì chết cmn rồi.

Cả một ngày trời bến cảng Kanagawa tràn ngập trong tiếng nổ kinh khủng cùng khói lửa mờ mịt. Người dân Nhật bản xung quanh đó cảm giác như thiên phạt trời nung đất nấu mà bỏ chạy tán loạn vào sâu nội địa cho đến khi không còn nghe được tiếng nổ kinh khủng trên thì mới cảm giác an toàn.

Không có công sự che chắn, không hề có vũ khí nào phòng ngự hiệu quả, các cỗ máy bắn đá được bố trí dọc các cầy cảng không hề tác dụng và bị phá hủy quá dễ dàng, cả một dải cầu cảng phòng thủ được xây dựng công phu đã bị người Mã với sự tức giận trả thù chôn vũi bằng xương,,máu của người Nhật.

Ngô Khảo Ký không nháo động, hắn cảm thấy cần phải làm như vậy, cả nhà cả cửa hắn chỉ có một vạn Mã lai hải quân, trong trận chiến này tự nhiên chết đến một phần mười, nói Ngô Khảo Ký không có tâm tư trả thù là giả.

Bình Thái Thạch Xuyên lúc này mới nhận ra được mình đã ngu xuẩn và tự phụ ra sao khi chọc ghẹo vào vị Đông Hải Long Vương. Thế lực võ sĩ gia tộc tại Kanagawa phát triển quá nhanh, quá mạnh và lấn át cả hai gia tộc hàng đầu là Minamoto no và Fujiwara. Chính vì sự phát triển quá dễ dàng cùng nắm trong tay sức mạnh quân sự tuyệt đối mà họ có chút tự cao tự đại và vong mình

Taira Ta Ishikawa (Bình Thái Thạch Xuyên. Taira gia tộc, phiên âm Hán Việt Bình. Ta- Thái. Ishikawa – Thạch Xuyên). Đứng đầu gia tộc Taira đã có một nước cờ sai lầm khi coi Đông Hải Long Vương chẳng qua là giặc cỏ, đám võ sĩ gia tộc Taira với năm mươi người đã gây sự cùng thương thuyền của Tiểu Việt Đông Hải quốc thương đoàn và ra tay giết hại mười ba người, cướp đi vàng bạc hai ngàn lượng tổng số. Và cái giá của họ phải trả cho đến lúc này đó là một nửa chiến hạm với năm mươi chiếc nằm lại trên biển, hải quân chết tầm hơn năm ngàn. Bộ binh đóng ở các cứ điểm hải cảng đã bị tiêu diệt đến hai ngàn người.

Đối với Nhật Bản con số này là quá lớn, quân Nhật tinh nhuệ nhưng chính vì tinh nhuệ nên đào tạo khó khăn. Mỗi gia tộc chỉ có vài ngàn chiến binh là nhiều lắm rồi, các gia tộc bé chỉ có vài trăm là cùng. Chỉ khi nào họ tập hợp gom góp lại thì mới trở thành một lực lượng đáng kể. Cho nên trong lịch sử người Hoa thường kinh thường người Nhật về số lượng quân tác chiến mỗi trận đánh. Người Hoa mỗi trận đánh cứ hở ra là tính bằng con số vạn, vài vạn, vài chục vạn… còn người Nhật chỉ quẩn quanh vài ngàn binh mỗi trận đánh mà thôi.

Nói dài như vậy để nói rõ một điều, giết chết bảy ngàn quân Nhật ở Kanagawa tức là đã đánh đến độ thương gân động cốt các gia tộc quân sự ở nơi này. Sau trận chiến này nếu không có chục năm liếm láp vết thương thì Kanagawa đừng hòng hồi phục trở lại, thậm trí sau trận chiến này nhiều gia tộc bé ở khu vực này thậm trí gục ngã hoàn toàn.

Nhưng chiến tranh vẫn chưa dừng lại, Hạm đội Đông Hải vẫn còn thuốc nổ, vẫn còn dầu, vẫn còn mũi tên. Họ rời đi bến cảng, các pháo thủ nạp sẵn đạn cho các khẩu tử pháo, chờ đợi nòng mẫu pháo hạ nhiệt độ. Các Khinh Hạm lớp Ballista thì vận chuyển lại đạn lửa, củng cố các ụ Ballista sau đó bọn họ lại tổ chức các đợt tấn công vào chiến hạm đang nằm chỏng trơ bên trong quân cảng không có năng lực phòng ngự đáng khể, không được bảo vệ bởi công sự hai bên càu tàu.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, nạp đạn xông vào càn quét, phóng hỏa rút ra ngoài, rồi lai tạo thành một vong tuần hoàn chiến đấu mới.

Bình Thái Thạch Xuyên lúc này mới hiểu được quyết định rút lui quân cảng của mình là sai lầm đến cỡ nào. Các chiến hạm Nhật đã kẹt cứng trong quân cảng, giờ này muốn phản công chỉ có thể theo hàng dài tiến ra, điều đó khác gì đem từng đạo quân lẻ tẻ đưa vào miệng cọp cho quân Đông Hải Long Vương nhai nuốt.

Bình Thái Thạch Xuyên không còn cách nào khác là hạ lệnh rút lui lên bờ, binh sĩ Nhật bản ở những chiến hạm vòng ngoài thậm chí còn cởi giáp nhảy xuống cảng biển để bơi vào bờ cho nhanh chóng. Bởi vì chỉ cần họ chậm chân sẽ bị các đợt tấn công của quân Đông Hải Long Vương càn quét.

Gia tộc Taira vẫn rất cứng, các võ sĩ đạo Nhật Bản thà chết không hàng. Họ lập hàng rào phòng ngự trên bờ quyết sống mái với quân “ cướp bóc” Đông Hải Long Vương. Tinh thần chiến đấu này thực quá khiến người ta nể phục. Quân đội bị giết đến 20 % khả năng tan rã cực cao. Người Nhật bị đồ sát đến 40% mà vẫn kiên quyết chiến đấu tiếp trên bộ đủ để Ngô Khảo Ký phải ngả mũ thán phục.

Thán phục thì than phục, trừng phạt vẫn phải trừng phạt. Ngô Khảo Ký cho quân cướp thuyền của người Nhật Bản mang đi. Còn chuyện đánh nhau trên bộ. à thôi nghỉ đi. Ngô Khảo Ký không rảnh đổ bộ chém nhau với Samurai, trong lòng Ngô Khảo Ký vẫn rất kiêng rè khi phải cận chiến cùng đám này. Có lẽ Châu Âu binh với giáp dày, sức lực trâu mộng có thể cân được đám Samurai kỹ thuật biến thái. Nhưng đánh để làm gì cơ chứ, trận hải chiến này đã đủ chứng minh sức mạnh tuyệt đối của Hạm đội Đông Hải rồi.

Tổng kết trận đánh Hạm đội Đông Hải thiệt hại bốn Tuần Dương Hạm lớp đáy nhọn, chết một ngàn bị thương nặng nhẹ ba trăm người. Thu về năm Khinh Hạm và mười bảy Tuần Dương Hạm lớp đáy bằng Nhật Bản. Số còn lại trong hải cảng Ngô Khảo Ký cho đánh chìm toàn bộ trong ánh mắt bất lực của người Nhật phía trên bờ.

Về phía người Nhật thì chết trận bảy ngàn, bị thương vô số kể và có không ít người thuộc diện mất tích trên biển mà tìm không được. Hải quân của Kanagawa các gia tộc vẫn còn tầm ba ngàn nhưng nói thật hạm đội Kanagawa coi như bị xóa xổ hoàn toàn vì.. họ không còn tàu chiến.

Từ đây Ngô Khảo Ký mới nghiệm ra một điều, chẳng làm gì nhanh bằng ăn cướp, chỉ sau một trận đánh ở Kanagawa thì Ngô Khảo Ký đã đủ số chiến hạm cho một phần ba Hạm đội Hoàng Hải mà hắn dự định xây dựng cho Ngô Khảo Tước. Tất nhiên chết đi một ngàn hải quân đắc lực làm Ngô Khảo Ký sót xa không thôi. Những hải quân tinh nhuệ này chính là con bài chiến lược trong tay Ngô Khảo Ký, chết một người cũng khiến hắn đau đớn khôn nguôi.

Cùng lúc này tại Liêu Đông biên giới.

“ Bẩm Đại Vương anh rể, mấy thằng chó con nhà Ba Thác với Phác Cổ lại đánh nhau tranh bãi chăn thả, trong cung hai vị Tần Phi cũng trực tiếp động thủ với nhau, nghe đâu cào nhau rách cả mặt mũi gì đó..” Trịnh Thành Công cứ vậy bẩm báo, hắn vừa bẩm báo vừa cười trên nỗi đau của Ngô Khảo Tước thằng anh rể hoa tâm này.

Trước khi đến Liêu Đông thì vị anh rể này của Trịnh Thành Công chỉ có mỗi chị gái mình là chính thê, bước chân đến liêu đông thì phi tần hậu cung lập ngay tắc lự với mười mấy người, lúc này số phi tần ở Tử Cấm Thành Long Châu Kinh đã lên đến gần năm mươi người, dự định sẽ còn tăng mạnh thời gian tới.

Nhưng mà trong hậu cung của Ngô Khảo Tước loạn vô cùng, nữ nhân thảo nguyên tính tình hào sảng nhưng cũng đồng nghĩa với bạo lực, một lời không hợp là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Ngô Khảo Tước thì chẳng quản hậu cung cho nên loạn đến ghê gớp.

Dân chính bên trong Liêu Đông cũng khá loạn, luật pháp là dựa vào luận của Đại Liêu vốn có để hành sử, nhưng vấn đề là toàn một đám lúc nhúc các tiểu và trung gia tộc, không có ai trấn tràng cho nên kẻ nói người không nghe, gây sự liên mien tranh chấp đồng cỏ.

Ngô Khảo Tước còn tại Long Châu Kinh thì bọn này ngoan như chó cúng, Ngô Khảo Tước vừa xuất binh viễn chinh thì Liêu Đông loạn một bày.

Đánh nhau ngoài cung dĩ nhiên không phân thắng bại thì phải cầu cạnh thế lực trong cung. Nhà ngươi con gái Tần Phi là to à, nhà ta cũng Tần Phi. Nói về độ yêu quý thì nghe đâu con gái ngươi Liêu Đông Vương chỉ sờ qua hai lần, nha ta ít nhất cũng được sờ qua bốn lần đó. Vậy là loạn ngoài cung biến thành loạn trong cung. Các phi tần của Ngô Khảo Tước đấu võ trong cung là chuyện bình thường, không rút đao bạt kiếm mà thôi chứ quyền cước là không kép giang hồ mãnh tướng a.

Ngô Khảo Tước con mẹ nó loạn, lúc này hắn mới hiểu quản lý một địa bàn có bao khó. Lúc này hai gia tộc lớn nhất dưới trướng hắn cũng có mâu thuẫn đó là Hô Luân gia tộc và Hoàng Nhan A Cốt gia tộc. Hô Luân công lao hãn mã, trung thành tin cẩn lập nhiều công lớn và là thế hệ “cũ”. Hoàng Nhan gia tộc thể hiện dũng mãnh hơn nhiều và nổi lên như một ngôi sao mới. Hai bên trong quân gầm ghè nhau đến mệt mỏi.

“ Rút quân về Long Châu Kinh, con mẹ nó gửi thư cho Gia Luật Hồng Cơ hắn đánh đoạn phía Tây Trường Thành như thế nào lão tử không quản, hắn chỉ cần một binh một tốt xuất hiện ở Triều Dương thì lão tử đạp bằng Thượng Kinh của hắn…” Ngô Khảo Tước chán nản hung hăng ra lệnh sau đó day day hai bên thái dương.

Quá khổ mà, thân mới có 21 tuôi đã làm Vương gia một cõi, dẫn binh đánh trận hắn không sợ kẻ nào, nhưng nghĩ đến đối diện với hậu cung cả đám “ mĩ nữ” mắt long lanh chực khóc ăn vạ, da đầu Ngô Khảo Tước co rút kịch liệt.

Hắn không bao giờ có thể phân sử được đám phi tần ai đúng ai sai, đứa nào cũng là túi nước mắt, chạm đến là phun, phun rồi dãy đành đạch trên đấy kêu oan.

“ Nhị Ca a… ngươi ở đâu về ngay Liêu Đông giải quyết vấn đề” Ngô Khảo Tước thổn thức la lớn trong lòng.

Ngô Khảo Ký mà có mặt ở đây thì chắc sẽ đạp cho hai đạp, con mẹ nó ai đời nói anh chồng đi quản một đám em dâu. Nói ra thiên hạ phỉ nhổ ngập đầu Đông Hải Long Vương A.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play