Lúc này một khoái thuyền đang từ Quảng Châu cảng nhanh chóng rời bến hướng nam.

Ngồi bên trong khoái thuyền là một thanh niên cao lớn, mắt hẹp nhỏ hơi xếch, gương mặt góc cạnh răng hồng môi trắng. Nếu đánh giá theo chất lượng thẩm mĩ thì đây rõ là một mỹ nam tử.

Hắn ăn mặc cực cẩn thận với áo gấm khoác ngoài khăn lông chồn quàn cổ, quý khí vô cùng. Tuy là rời nhà đi xa nhưng có thể nói trên người quần áo luôn gọn gàng sạch sẽ không một nếp nhăn.

Đây chính là đại công tử Vương thị Phúc Châu, hau nói đúng hơn là người thừa kế sáng giá nhất của Vương thị đời sau.

Vương Đạo Hàn chính là người như vậy, hắn cũng đại diện cho tầng lớp quý tộc nhất đẳng của Tống Triều, luôn phẳng phiu trưng diện và bóng bẩy. Vương Đạo Hàn lúc này đang cáu mày nghiền ngẫm lại mọi việc, hắn thân là người tuổi trẻ xuất sắc nhất của thế hệ Vương gia lúc này cho nên được phân bổ nhiệm vụ tiếp xúc Ngô Khảo Ký.

Việc Vương Tự Toản bại lộ Vương thị Phúc Châu đứng sau mưu đồ Ung Châu đã khiến cho kế hoạch của Vương thị có chút chuyển biến. Ngô Khảo Ký đòi gặp chủ sự của Vương Thị để bàn bạc cho nên Vương Đạo Hàn không thể không đích thân từ Phúc Châu ngày đêm không nghỉ chạy đến Liêm Châu.

Vương Đạo Hàn chán ghét lấy khăn bịt mũi, hắn không thể chịu được mùi mặn mòi của biển cùng khoái thuyền tanh tưởi mùi cá. Có thể nói khoái thuyền này đã rất sạch sẽ, nhưng dẫu sao vệ sinh thời này vẫn không thể nào khử được những mùi lạ, đối với thế gia công tử thì những thứ mùi này thực rất khó chịu. Hắn nhắm mắt lim dim khơi khơi một chút trầm hương rồi hít một hơi sâu trấn tĩnh.

Nhớ lại lúc còn đối thoại cùng phụ thân và bậc cha chú trong nhà thì Vương Đạo Hàn yên tâm chở lại, chuyến đi này của hắn không hề có nguy hiểm, chỉ là có chút mệt nhọc mà thôi. Nhưng để tạo thế cho tương lai đăng vị gia chủ, những việc quan trọng như thế này bắt buộc Vương Đạo Hàn phải tham gia và giải quyết.

Doanh trại Bạch Hải nơi này đã hoàn toàn thuộc sụ quản lý của hải quân Bố Chính. Trên bộ là Thân Cảnh Phúc chỉ huy chủ đạo, hai ngàn Châu Âu binh dưới sự chỉ đạo của Ngô Văn Võ chỉ đánh phụ trợ mà thôi.

Ngô Khảo Ký đang tâm thần bất định trong doanh thì có tin báo của thuộc hạ.

“ Bẩm Chủ công, có tin tức gửi đến cho người..” Một thân binh dâng lên bức thư trong tay. Sáng sớm ra đã có một người Mân trực tiếp đến quân doanh và dâng lên thư này.

Cầm bức thư trong tay Ngô Khảo Ký cặp lông mày hơi cau lại, Vương thị người đại diện khá cẩn thận. Cuộc gặp mặt này xem như khá khó mưu đồ đây.

…………………………………..

Ngoài khơi cách thủy doanh Bạch Hải 30 hải lý về phía Đông Nam lúc này có hai đội tàu nhỏ đang tiếp xúc với nhau.

Đây chính là yêu cầu của Vương Đạo Hàn hai bên có thể gặp mặt trao đổi nhưng thân là người quan trọng của Vương Thị thì Vương Đạo Hàn không thể nào độc thân đến gặp Ngô Khảo Ký được.

Cả hai bên sẽ dùng thuyền nhỏ gặp nhau ngoài khơi của một làng chài nhỏ nằm giữa Hải Khẩu và Hợp Phố. Đại chiến hạm của Đại Việt không được lại gần nếu không Vương Đạo Hàn sẽ quay đầu về Hải Khẩu ngay lập tức.

Ngô Khảo Ký cũng đồng ý thôi, hắn không sợ hãi ba cái trò mèo này. Quân đội của Ngô Khảo Ký là hải quân tinh binh, hạm đội Bố Chính làm chủ cả vùng này, thậm chí có thể đánh thẳng vào Hải Khẩu không hề kiêng dè, cái hắn lo lắng là không gặp được nhân vật cấp cao của Vương Thị thì rất khó thực hiện mưu đồ.

“ Trịnh huynh, ngươi chắc chắn sẽ nhận ra Vương Đạo Hàn chứ?” Ngô Khảo Ký vẫn không qua yên tâm hỏi lại.

Ngày hôm qua khi nhận được thư báo của đối phương Vương Đạo Hàn của Vương thị bái phỏng thì Ngô Khảo Ký ngay lập tức tìm đến Trịnh Cao để nhờ tên này nhận mặt. Nói chung thời đại này tuy khó giao lưu nhưng tầng lớp thế gia của các thế lực sẽ hay qua lại với nhau. Một người làm ăn như Trịnh Cao sẽ rất dễ có thể nhận biết nhân vật cấp cao của các thế gia miền nam.

Ngô Khảo Ký cũng chỉ là ôm hi vọng mà tìm đến Trịnh Cao thôi, không ngờ tên này quả thực biết mặt Vương Đạo Hàn.

“ Bẩm đại nhân, tiểu có gặp qua Vương Đạo Hàn này hai lần, hắn là đại công tử Vương thị, con người tuấn tú dị thường, rất dễ nhận biết. Vả lại tiểu có chút tài lẻ đã gặp mặt người là khó quên…” Trịnh Cao khúm núm thưa.

Đứng trước Ngô Khảo Ký thì Trịnh Cao làm gì có dáng vẻ của một kẻ quyền mưu như trước mặt đám con cháu, lúc này hắn chẳng khác gì chó của Ngô Khảo Ký mà xum xoe vẫy đuôi thôi. Nhưng chính kiểu người đa mặt như vậy mới đáng sợ và đáng đề phòng. Thường những người này sống rất dai và sẽ thành công dù ít dù nhiều.

“ Trịnh huynh bớt khách sáo, chuyện này nếu thành ta lại nợ Trịnh huynh một cái công lớn” Ngô Khảo Ký nghiêm túc mà nói, với hắn lúc này “kiếm” được một nhân vật cấp cao của Vương thị hết sức quan trọng.

“ Tiểu nhân hết sức cố gắng” Trịnh Cao mừng như điên, hắn mặc dù đầu nhập vào Thân Cảnh Phúc nhưng hơn ai hết hắn hiểu được tầm quan trọng của Ngô Khảo Ký.

Đối với Trịnh Cao thì Ngô Khảo Ký chính là nguồn sống về mặt tài chính, còn về Thân Cảnh Phúc thì từ tài chính chuyển biến thành quyền lực chính trị. Thêm vào đó hơn ai hết Trịnh Cao hiểu được Thân Cảnh Phúc có đứng vững được ở Quảng Đông hay không thì triều đình Đại Việt nói mới tính. Nhưng triều đình Đại Việt muốn hỗ trợ cho Thân Cảnh Phúc chỉ có thể theo đường biển là nhanh nhất. Trong mắt Trịnh Cao thì lúc này lực lượng hải quân trong tay Ngô Khảo Ký tuyệt đối là hùng mạnh. Trận hải chiến trên biển Bạch Hải Trịnh Cao là người có mặt đương trường, ai có thể rõ ràng hơn hắn về sức mạnh hải quân của Ngô Khảo Ký?

Tổng hợp lý do lại cho nên dù đã đầu phục Thân Cảnh Phúc và có địa vị khá cao trong quân của vị tương lai vua Mân này nhưng Trịnh Cao lại luôn khúm núm trước Ngô Khảo Ký.

Việc tại sao Trịnh Cao có thể biết Thân Cảnh Phúc sẽ lập vương nơi này, chuyện này chỉ cần người có chút tư duy sẽ nhìn ra chứ đừng nói kẻ cáo già như Trịnh Cao.

Phạt Tống Bố Văn của Lý Thường Kiệt mà quân Đại Việt cả ngày bắc loa kêu gào khắp nơi đã nêu rõ mục đích của Đại Việt là lập Mân quốc ở Quảng Đông và có thể cả Quảng Tây. Lập Mân quốc do người Mân là Vương, nhưng không bao giờ người Việt lại ngu dốt mà lập người Mân đất Tống làm vương, ít nhât cũng phải để thân tín người Mân đất Việt qua Quảng Đông để làm Vương.

Mà Thân Cảnh Phúc bước chân đến Liêm Châu là khắp nơi hoạt động thu mua nhân tâm, chỉ còn thiếu tự viết lên trán ta sẽ làm vua Mân mà thôi. Cho nên cáo già như Trịnh Cao thể nào chẳng nhìn ra mà coi đây là một cơ hội để dánh cược. Cùng lắm thua thì hắn cũng chỉ mất mấy đứa con phòng nhì bên ngoài, về mối làm ăn với Bố Chính vẫn được đảm bảo. Nếu thắng thì Trịnh Cao vút bay cao tận đỉnh cửu thiên. Cho nên Trịnh Cao hắn ở thế bất bại.

Chẳng mấy chốc 3 chiếc thuyền nhỏ mỗi bên chạm mặt nhau. Đây là theo ước địch mỗi bên ba thuyền nhỏ người mang theo không quá 50 người.

Lúc này trên thuyền nhỏ của Vương thị đã có một người thanh niên tướng mạo tuấn lãng, áo choàng gấm không một tia bụi bẩn ngồi bình thản nơi đó trong gió lạnh mà thưởng trà. Bên cạnh hắn còn có hai thị nữ thật hết sức xinh đẹp hầu hạ. Có thể nói đây chính là điển hình công tử tài phiệt thế gia thời tống, xa sỉ xa đọa hết sức có thể bất kể ở hoàn cảnh nào.

Bên phía đối diện chiến thuyền nhỏ của Bố Chính cũng đang từ từ tiến đến. Ngô Khảo Ký ngồi đó nơi sàn thuyền sống lưng thẳng tắp như trường thương, người khóa quang minh khải giáp phiên bản mới của Đại Việt, hai tay chống kiếm dựng thẳng trước người. Nếu kẻ đối diện là một công tử gia nhẹ nhàng tuấn lãng không nhiễm hạt bụi cho người ta cảm giác như tắm gió xuân thì khí thế của Ngô Khảo Ký bên này là trầm ổn, lạnh lùng, thượng vị giả chiến tướng từ trong núi đao biển lửa đi ra. Ngô Khảo Ký tạo cho người đối diện một cảm giác áp bách đè nén đến ngạt thở.

“ Ngươi là Vương Đạo Hàn thế thân? Xem ra Vương Thị vẫn không thành ý chút nào…” Ngô Khảo Ký cất tiếng nói trước khi hai tiểu hạm chạm mặt nhau. Giọng nói băng lãnh như từ địa ngục vọng lên.

Vị công tử đang ung dung thưởng trà gương mặt biến sắc, chiếc ly thủy tinh quý giá xem chút tuột tay.

“ Giết đi…” Ngô Khảo Ký phất tay….

Đám thân binh của Ngô Khảo Ký đồng loạt giơ lên chiến nỗ đã sẵn cung tên mà phát xạ.

Máu me tung tóe, hơn mười người trên tiểu hạm của Vương Thị trong tích tắc gục xuống trong vũng máu.

Trịnh Cao cũng run lên bần bật, hắn chỉ mới nói tên thanh niên đang uống tra kia là giả dạng không phải Vương Đạo Hàn mà thôi. Không ngờ vị này tướng quân sát tính quá thịnh giơ tay một cái hạ sát cả loạt.

Ngô Khảo Ký cũng bất đắc dĩ, hắn không phải người hiếu sát, nhưng đã dung hòa thế giới này thì hắn phải thay đổi bản thân. Chuyện Tô Giám -Tống Kiệt – Vương Thị quá ác liệt, hắn chỉ có thể dùng phương pháp dao sắc chặt rối mà thôi. Ngô Khảo Ký không có thời gian để dây dưa vấn đề này, hắn cần phải giải quyết nhanh nhất vấn đề xuyên không trước khi chuyện này vỡ lở.

Giết người Vương Thị Ngô Khảo Ký tin tưởng không hề ảnh hưởng tới đàm phán, vì Ngô Khảo Ký hắn đang nắm đường chuôi. Vương Tự Toản đã lỡ lời lôi ra Vương thị cùng tầm quan trọng của Tống Kiệt. Hắn chỉ cần lấy tính mạng Tống Kiệt đe dọa cũng đủ khiến Vương Thị ngoan ngoãn hợp tác rồi.

“ Hai thuyền nhỏ còn lại bản tướng quân tha mạng cho các ngươi lần này. Về nói cho Vương Đạo Hàn hiểu. Nếu Vương thị còn thiếu thành ý, ngày công phá Ung Châu cũng là ngày bản tướng chặt xuống đầu Tống Kiệt. Không cần biết các người và Tống Kiệt ra sao, nhưng ta biết Tống Kiệt quan trọng với các ngươi… bản tướng quân nói được làm được…”

Ngô Khảo Ký gằn giọng lớn tiếng nói cho hai chiếc thuyền còn lại sau đó phất tay cho 3 tiểu hạm quay đầu.

Lúc này Vương Đạo Hàn đang trốn trong một tiểu chiến hạm đằng sau cùng run lên bần bật…

“ Con mẹ nó đúng là man di người… không nói đạo lý… không nói đạo lý mà…. Man di không nói đạo lý…”

Vương Đạo Hàn là vì an toàn nên trốn ở tiểu hạm phía sau nếu có biến sẽ quay đầu chạy, hắn không ngờ Ngô Khảo Ký có thể phát hiện ra thế thân sau đo…. Không có sau đó vì chỉ một tích tắc bị giết cả rồi.

Vương Đạo Hàn cắn răng, lần này xảy ra chuyện lớn rồi, không những không được việc mà còn rước thêm tai họa. Với chức quyền nư Ngô Khảo Ký mà muốn giết một tạp binh như Tống Kiệt thì há chẳng dễ như uống canh? Lần này Vương thị đá thiết bản thực rồi Tống Kiệt không thể chết.

Giao dịch không thành thì không sao, vẫn có thể tìm người khác giải cứu Tống Kiệt, Đại Việt nhiều cánh quân như vậy chẳng nhẽ không tìm được người. Nhưng tên man di trước mặt này nổi lên sát tâm với Tống Kiệt thì Vương Đạo Hàn đã bó tay. Đây là tự lấy đá đập chân mình.

Ngô Khảo Ký đúng là đang tạo ấn tượng cho Vương Đạo Hàn rằng bản thân hắn là một tên giết người không gớm tay, một lời không hạp là máu đổ đương trường, chính điều này sẽ gây áp lực mạnh mẽ cho người đàm phán với hắn.

“ Tướng quân khoan đã … tại hạ là Vương Đạo Hàn, xin hãy để tại hạ biên minh đôi điều”

Vương Đạo Hàn dù quá sợ hãi rồi, nhưng thế gia công tử có chỗ cường đại của thế gia công tử. Vì địa vị, vì lợ ích gia tộc. Họ.. dám liều mạng. Cho nên Vương Đạo Hàn từ thuyền phía sau mà chui ra hét lớn. Hắn không thể để Ngô Khảo Ký đi, nếu Ngô Khảo Ký thực sự giết Tống Kiệt thì Vương gia gia chủ đời sau có lẽ hắn khó có khả năng a.

“ Hắn là Vương Đạo Hàn?” Ngô Khảo Ký nghiêng người thì thầm cùng Trịnh Cao.

Trịnh cao nheo nheo mắt nhìn vào ống nhòm cẩn thận quan sát.

“ Hắn đúng là Vương Đạo Hàn thưa đại nhân…” Trịnh Cao run run trả lời.

“ Bắt lấy hắn…” Ngô Khảo Ký phất tay ra lệnh cho binh sĩ.

Một loạt pháp thăng thiên lệnh được bắn lên.

Vùng này được bao hàm từ xa bởi rất nhiều chiến hạm tốc độ của Bố Chính, vì có kính viễn vọng nên họ có thể bố trí võng bẫy ngoài tầm mắt và sự do thám của Vương thị rất xa. Pháo hiệu lên tất cả chiến hạm trong vùng biển này đều ầm ầm hoạt động.

Những siêu tốc trung hạm căng buồm hết mức lao về phía Hải Khẩu chặng đường. Số còn lại lao về phía đám người Ngô Khảo Ký và Vương Đạo Hàn.

“ Ngươi ngươi muốn làm gì… ngươi không sợ Vương thị trả thù…” Vương Đạo Hàn thất kinh mà gào lớn khi thấy có biến…

“ Lão tử đến hoàng đế tiểu nhi Tống Triều còn khi rẻ, nho nhỏ một cái Vương Thị.. đến đi bản tướng tiếp là được. À quên nói cho ngươi biết, rảnh thời gian ta sẽ mang đại quân đến Phúc Châu bái kiến Vương thị một hai….” Ngô Khảo Ký ha ha cười lớn, hắn hôm nay vui vẻ đâu, bắt được cá lớn.

Có thuốc phiện hắn không tin không cạy mồm được đại công tử Vương Thị. Sở dĩ hắn không động thủ Vương Tự Toản chẳng qua là thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi. Vương Tự Toản xem ra tầm quan trọng không cao, khả năng biết nhiều bí mật là thấp cho nên tra khảo tên này không có nhiều thông tin mà còn bứt dây động rừng.

Vương Đạo Hàn thì khác nha, đại công tử Vương Thị… ha ha ha vui sướng đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play