Cấm Thành, Thăng Long Linh Đô Đại Việt, Thiên An cung.
Lúc này không khí triều đường nóng nảy vô cùng.
“ Bẩm Thái Hậu, Hoang thượng, thần cho rằng Tửu Xưởng Ngọc Lộ nên có cổ phần của Dân Bộ, năm nay dân bộ quá thiếu tiền, việc dự trữ lương thự, thu mua thiết khí, việc trang bị quân đội tất cả đều trì trệ vì thiếu ngân lượng” Phạm Trọng Mưu lúc này hùng hổ đứng ra đòi phần.
“ Chuyện này là không thể, Dân Bộ quản thuế má cả nước, luật định đã nghiêm cấm Dân Bộ tham gia kinh doanh buôn bán. Các ngươi vừa thu thuế lại vừa kinh doanh vậy thì những thương nhân kia có thể cạnh tranh các ngươi sao? Qua vài năm tiền tài thiên hạ chỉ có Dân Bộ nói tính, dân chúng cũng không có đường kinh doanh. Đây là cái thiết luật từ khi lập quốc. Dân Bộ không thể trực tiếp tham gia kinh doanh.” Đỗ Như Thanh bĩu môi khinh miệt.
“ Họ Đỗ, ta đây là vì việc công, chia cho Dân Bộ một phần thì Phạm gia ta cũng mất một phần, nên nhớ chúng ta đã thống nhất chia cổ phần cho các gia cùng nhau mua đấy. Ta cũng không nề hà lợi ích cá nhân, ta chỉ nghĩ tới việc công. Dân Bộ là cần tiền, cần rất nhiều tiền” Phạm Trọng Mưu cuống lên giải thích.
“ Ta không cần biết, Dân Bộ tham gia cổ đông ta là cái người quyết không đồng ý. Một khi chuyện này mở ra, các ngươi có thể lấy đó làm tiền đề mà thành lập xưởng khắp nơi, vừa chính mình buôn bán vừa chính mình định thuế khóa, dân trăm họ đấu lại các ngươi?” Đỗ Như Thanh không nhân nhượng.
Thực tế tất cả thế gia người cũng không đồng ý cách làm của Dân Bộ, nếu mở mắc xích một lần thì sẽ có lần hai lần ba. Nếu đúng như Đỗ Như Thanh biện giải thì đến lúc đó người tổn thất rất nhiều đó chính là công việc làm ăn của các đại thế gia. Nhưng sở dĩ nhiều người không lên tiếng vì Phạm Trọng Mưu là cái Thượng Thư Dân Bộ. Gây thù chuốc oán tên này rất không nên, đến lúc mình cần tiền Dân Bộ gây khó dễ thì sao? Chính vì vậy Đào Văn Phú Lễ Bộ Thượng Thư im lặng mắt lim dim, Lê Văn Siêu Hình Bộ Thượng Thư đang cúi xuống đếm kiến trên sàn nhà, Mạc Phó Thành Hình Bộ Thượng thư thì vân vê quan mão. Nói chung mấy người này không muốn đắc tội cả Đỗ Như Thanh hay Phạm Trọng Mưu nên mặc kệ họ cãi nhau.
“ Khởi bẩm Bẩm Thái Hậu, Hoang thượng, Thần có chút không đồng ý với bản phân chia tạm thời cổ phần Tửu Xưởng” Trong lúc Đỗ Như Thanh và Phạm Trọng Mưu đang gằm ghè nhau thì Ngô Thường Hiến chắp tay đứng đó thưa lên.
“ Hả, Ngô ái khanh nói lên ý kiến của mình” Ỷ Lan Thái Hậu mặt không tỏ rõ vui buồn mà nói.
“ Bẩm Thái Hậu, trong bản dự kiến phân chia cổ phần này thì có Ngô gia Bố Chính và Ngô gia Long thành, trên thực tế cả hai chỉ là một, Mong Thái Hậu sửa đổi một chút, chỉ gộp hai phía cổ phần lại và một mình Ngô gia Long Thành tên là đủ” Ngô Thường Hiến mặt không đổi sắc mà thưa.
Cách nói này khiến cho mọi người nơi này khá bất ngờ, nói vậy Ngô gia muốn nuốt 3 thành cổ phần tỉ lệ tương đương cả Hoàng gia. Nhưng chuyện Ngô gia Bố Chính và Ngô gia Long thành là chuyện riêng của gia tộc nên họ cũng không tiện can thiệp. Dù gì thì Xưởng này vẫn là người họ Ngô lập ra cho nên Ngô gia chiếm 3 thành mọi người không quá ý kiến, cái này gọi là không liên quan nên cũng chẳng ai muốn xía vào.
“ Chuyện này…” Ỷ Lan Thái Hậu có vẻ khó xử.
“ Bẩm Thái Hậu, Ngô tướng quân nói điều này là sai lầm, Ngô Khảo Ký đã phân gia, Ngô gia Bố Chính là Ngô Gia Bố Chính, Ngô gia Long thàng là Ngô gia Long thành. Hai bên có liên hệ lại không có liên quan. Đây là gia sự họ Ngô cho nên xin Thái Hậu không nên hạ chỉ”. Đỗ Như Thanh vừa chắp tay thưa lên Ỷ Lan Thái Hậu vừa kinh bỉ liếc mắt nhìn Ngô Thường Hiến.
“ Bản cung nghĩ chuyện này đúng thật để Ngô gia tự giải quyết thì hơn, tốt nhất nên để Ngô Khảo Ký hồi cung thì hãy nói đến, lúc này Ngô Khảo Ký tự mình giữ 2 thành, 3 thành cho Hoàng gia còn lại dư 5 thành chia đều cho các thế gia, vì Ngô gia Long Thành và Đỗ gia Lộ Hồng có quan hệ thân thiết với Ngô Khảo Ký nên số cổ phần có nhỉnh hơn các nhà khác nửa trù đây là lẽ thường. Nhưng việc Ngô Gia Bố Chính và Ngô Gia Long thành là chuyện tư nhân, Bản cung sẽ không quản vào” Ỷ Lan Thái Hậu quả quyết.
“ Cái này.. cái này” Ngô Thường Hiến muốn lập lờ đánh lận con đen nhưng Thái Hậu vì có sự can thiệp của Đỗ Như Thanh nên quả quyết từ chối khiến hắn khó sử vô cùng. Ngô Thường Hiến cảm thấy như bị đánh mặt nên càng thêm tức giận nhìn chòng trọc Đỗ Như Thanh. Còn phía Đỗ Như Thanh chỉ là ung dung mỉm cười liếc mắt đạo mang mấy phần khinh miệt.
“ Khởi bẩm Bẩm Thái Hậu, Hoang thượng thần cho rằng nên để Ngô Khảo Ký cống hiến phương pháp ủ Ngọc Lộ Tửu cho công bộ. Theo như kế hoạch phát triển công nghiệp- thương nghiệp mà chúng ta mới bàn thảo thì Tửu Xưởng là trọng khí khiến cho Đại Việt sức cạnh tranh với Tống triều tăng mạnh. Thứ này nên để Công bộ quản lý là tốt nhất” Dương Minh Quốc Công Bộ Thượng Thư chắp tay thưa lên. Lần này đúng là chọc tổ ong vò vẽ, ai ở đây chẳng muốn có được phương pháp ủ Ngọc Lộ Tửu, nhưng không ai dám xé rách da mặt mà nói ra. Một là xấu hổ hai là quá vô lý.
“ Cái con mẹ nó Dương Minh Quốc ngươi tính thơm bơ, nhân gia phương pháp nhưỡng tửu là bản lãnh giữ nhà, Ngươi Dương gia chia máu ăn phần chưa đủ còn muốn cướp luôn chén cơm của cháu ta. Ai biêt giao cho Công Bộ ba ngày thì ngày thứ 4 Dương gia cũng xây tửu. Lòng tham vô đáy cũng phải có chừng mực” Đỗ Như Thanh nghe thấy thì nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt Dương Minh Quốc mà chửi.
Đáng lẽ ra lúc này Ngô Thường Hiến cũng phải đứng ra nhưng hắn lại lặng yên đăm chiêu suy nghĩ được mất trong chuyện này.
“ Thô bỉ nhân, ta đây cũng chỉ là nghĩ việc công, một cái Ngô gia Bố Chính nho nhỏ thì sản xuất được bao nhiêu tửu mỗi năm, Nếu cho công bộ nắm giữ thì triều đình mỗi năm kiếm bao nhiêu tiền? Công Bộ có thể mở rộng chế tửu, Dân Bộ có thêm thuế phú, các đại gia cổ phần đều tăng cao lợi nhuận, ích nước lợi dân cớ gì không làm?” Dương Minh Quốc là mặt mũi không cần, hắn quyết phá bằng được Ngô Khảo Ký, đây là cái hận thù cá nhân hai họ Ngô- Dương cũng là hận thù cá Dương gia và Ngô Khảo Ký.
Ngô Khảo Ký ở Bố Chính dựa hơi Lê gia qua mặt Dương gia, trong khi Dương gia là thế tộc Nghệ An nhưng lại đang thuộc thất thế nhân nên cũng không đụng được Ngô Khảo Ký. Cho nên nhân dịp này hắn dựa cớ lợi nước lợi dân quyết phá hủy căn cơ của Ngô Khảo Ký.
“ Hài hước, chúng ta ở đây không phải là trẻ ranh ráo máu đầu để ngươi khoa môi múa mép. Cứ thứ gì tốt nhìn thấy thì Công bộ sẽ viện lý do này để lợi nước lợi dân? Ta hỏi ngươi công bộ hàng năm tiêu tốn bao nhiêu tiền của Triều đình sao không nghiên cứu ra thứ gì mới mẻ lợi ích, thấy nhân gia có đồ tốt thì thèm thuồng. Ta nghĩ đây là ngươi lấy công báo thù riêng. Nằm không ăn bám tại chức 5 năm Thượng Thư Công Bộ mà thiết lò vẫn không có gì cải thiện, xa nổ vẫn la thua kém Tống triều, binh giáp, vũ khí đều thua Tống quân một bậc, trong khi đó biết bao thám tử Binh bộ ngã xuống mang về bí mật công nghệ cho các ngươi nhưng ngươi một cái Công Bộ thượng thư đã làm được thứ gì cho triều đình, thứ vô dụng” Đỗ Như Thanh kinh bỉ ra mặt mà nói.
“ Ngươi không cần nói móc nói mẻ ta, thứ thô bỉ nhân không lời nào ra hồn. Ta tốt hay xấu có Thái Hậu, Hoàng Thượng định đoạt, muốn ta làm Thượng thư Công Bộ hay không không đến phiên ngươi một cái Lại Bộ nói. Đừng lảnh tránh vấn đề, ta nói lại một lần nữa, Công Bộ có thể mở rộng sản xuất, khiến cho ích nước lợi nhà, các đại gia ở đây cổ phần cũng có lợi ích hơn” Dương Minh Quốc không tỏ ra tức giận, hắn da mặt rất dày, hắn cần là cần phá hủy Ngô Khảo Ký vậy nên càng bị chọc tức thì hắn càng cần bình tĩnh để thực hiện kế hoạch.
Sự kiên trì của Dương Minh Quốc khiến cho đám người thế gia cũng giao động. Mọi người đều biết rằng nếu công bộ có công nghệ chế tửu thì Dương gia sẽ lấy được, Dương gia lấy được thì họ cũng lấy được. Từ đó mỗi người mỗi gia đều có thể chế Ngọc Lộ Tửu, đây là một cái khâu mở cho tất cả nơi này.
Đỗ Như Thanh thấy quần tình phản ứng thì biến sắc mặt, hắn thấy mọi chuyện có vẻ không ổn rồi.
Nhưng đúng lúc này một âm thanh nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm vang lên.
“ Chuyện này quyết không được, ta là người đầu tiên không đồng ý. Vi hần Lý Thường Kiệt khấu kiến Thái Hậu, khấu kiến bệ hạ”
Người xuất hiện là Lý Thường Kiệt phong trần mệt mỏi từ Lạng Giang Lộ mới trở về kinh thành, ông không nghỉ ngơi mà tiến thẳng vào triều hội nơi Thiên An cung.
“ Ái khanh vất vả bình thân… Ái khanh mới về sao không nghỉ ngơi cho tốt?” Ỷ Lan Thái Hậu cũng vui vẻ hẳn lên, có Lý Thái Úy ở kinh đô thì áp lực của bà sẽ được san sẻ một phần nhiều.
“ Vi thần không mệt, chuyện nước quan trọng, Cảm ơn Thái Hậu đã quan tâm” Lý Thường Kiệt mỉm cười chắp tay thưa.
“ Lý Thái Úy không khỏi quá bá đạo chứ, ngài vừa công cán từ Lạng Giang trở về phỏng đã hiểu được toàn bộ câu chuyện? Ngài lập tức phản đối ngay cả khi không biết rõ sự tình đây không phải là một cái người công tư không rõ sao? Tôi đây muốn Tửu Xưởng do Công bộ quản để lợi nước lợi nhà mà không phải cá nhân chuyện” Dương Minh Quốc cũng không e dè Lý Thường Kiệt mà âm dương quái khí nói, chiều hướng của quần chúng lúc này đang có lợi cho ý tưởng chiếm hữu phương pháp chế Ngọc Lộ Tửu do đó hắn càng cắn chặt không nhả.
“ Uhm, Dương thượng thư nói cũng không sai, ta mới về có vẻ không thích hợp nêu ý khiến ngay lập tức, nhưng nó cũng là tùy tình huống. Ví dụ như chuyện về bản tấu chương của Châu Mục Ngô Khảo Ký ta cũng đã đọc qua và nghiên cứu rất nhiều trong vài ngày qua, về cơ bản ta thấy đó là một bản tốt tấu chương mà chúng ta có thể thông qua, dĩ nhiên có một vài điểm nhỏ cần điều chỉnh. Ta tin chắc khi Kiệt tôi vắng mắt thì các vị đại nhân nơi này cũng đã làm việc để sửa chữa nó.” Lý thường Kiện không nóng vội mà từ tốn nói cùng chúng quan nơi này.
“ Về phần chia cổ, ta thấy cũng không vấn đề gì, Nói thẳng một câu chúng ta đứng đây mà phân chia tài sản của người khác cũng chỉ là không ngượng ngùng việc làm. Vì nói cho cùng những thứ này thuộc quyền tư hữu của Ngô Khảo Ký, hắn muốn bán cho ai đó là quyền của hắn. Chúng ta có thể thông qua nhưng hắn có thể thông qua hay khôn là vấn đề khác. Trong này chỉ có chắc chắn một điều đó chính là Ngô Khảo Ký hai thành, Hoàng gia 3 thành, đó là chính miệng Ngô Khảo Ký ý tứ. Số còn lại cổ thần phân chia ra sao chúng ta nói không tính, chỉ có chính chủ nói với tính.”
“ Ta hỏi thật các vị thế gia đứng đây đã từng vắt tay lên trán mà nghĩ, đám cổ phiếu này giá thành là đắt hay rẻ? ta nghe ban đầu cổ chia 1000 phần mỗi phần 15 xâu tiền. Sau này thái Hậu mới đề nghị cổ chia 20 ngàn phần mỗi phần 150 đồng để các thế gia đều được chen chân. Ta hỏi các vị đã tính thử sơ qua lợi nhuận của thứ này? Chỉ cần tính sơ qua nếu mỗi tháng chỉ cần 800 vò Ngọc Lộ Tửu xuất xưởng cũng có đến 20 ngàn xâu tiền lợi nhuận. Tức là trong một năm thì các vị cũng có thể hòa vốn với mức sản suất thấp nhất của Tửu Xưởng, từ năm thứ 2 đó chính là ngồi chờ đếm tiền. Trong này nếu áp thuế … ùm thuế.. phải rồi thuế mặt hàng xa sỉ cho Ngọc Lộ Tửu thì hằng năm triều đình Dân Bộ thu đến 4 ngàn xâu tiền thuế. Nhưng nếu Ngô Khảo Ký không nghĩ tới việc chung việc nước, hắn chỉ cần bí mật sản xuất tửu 200-300 vò một tháng rồi một mình hắn lĩnh hết lợi nhuận cũng là 10 ngàn sâu tiền một năm. Giờ đây khi hắn công bố ra ngoài, chia sẻ lợi nhuận với mọi người, hắn được gì, lợi nhuận bản thân hắn giảm xuống chỉ là 4 ngàn xâu tiền một năm. Ở đây ai có thể làm được như hắn? Chi sẻ lợi ích cho mọi người, lấy đó làm ví dụ để đóng góp lương sách co Đại Việt, lấy đó làm ví dụ để mọi người cùng hiểu và cùng đồng ý đẩy mạnh Công – Thương hai ngành. Nếu lòng hắn không mang vĩ đại lợi ích quốc gia hắn liệu có đồng ý chia sẻ lợi ích bản thân cho người khác? Chúng ta có thể làm được không? Dương đại nhân, ngươi có thể làm được không? Dương gia có thể chia sẻ xưởng luyện đao hay không? Phạm gia có thể chia sẻ xưởng tơ lụa hay không? Ngô gia Long thành có thể chia sẻ Xưởng Giấy Lụa Hay không? Đỗ Gia, Mạc gia chia sẻ xưởng đóng tàu? Lê gia chia sẻ Xưởng Mộc Sơn Mài? Đào gia chia sẻ Xưởng Gốm Sứ. Các ngươi có làm được không?”
“ Lòng dạ hắn vì dân vì nước mà chấp nhận chia sẻ lợi ích nhưng mọi người lại đứng đây mà tìm cách đào đi bí kíp chế tửu mà hắn vất vả mới có được? Đây là lạnh tâm trung thần. Liệu rồi ai sẽ làm việc cho Triều đình nữa, ái dám làm việc với những quan viên ăn cả thịt không nhả xương như vậy? Đây là tư nhân bí kíp giữ nhà, các người có tư cách gì mà đòi hắn cống hiến cho Triều Đình? Nếu hắn tự nguyện cống hiến ta không nói, nhưng nếu chúng ta ép buộc hắn thì đó khác gì ăn cháo đá bát? Dương đại nhân, các ngươi có thể cống hiên phương pháp rèn chiến đao của gia tộc ngươi cho công bộ không? Nói thật rèn vũ khí, khí giới mới là thứ công bộ ngành cần nắm giữ. Bản thân các ngươi nhà rõ ràng Chiến đao rèn ra tốt hơn cả công bộ làm, tại sao lại không đóng góp cho Công Bộ ích nước lợi nhà? Dương Đại nhân?”
Lý Thường Kiệt liếc mắt đánh giá nhìn Dương Minh Quốc.
“ Lý Thái Úy nói đi đâu rồi, Dương gia làm gì có rèn đao bí pháp, làm gì có, nếu có thì chúng ta đã cống hiến, cống hiến…” Dương Minh Quốc nghe thấy Lý Thường kiệt nhắc đến chiến đao chuyện thì có vẻ hơi chột dạ.
“ Vậy sao, Thái Ninh năm thứ nhất Công bộ xảy ra hỏa hoạn bất ngờ. Một nhóm công tượng tử vong mà nhóm công tượng này là nhóm có nhiệm vụ nghiên cứu Chiến Đao Đường- Tống để chế tác cho Đại Việt. Trong này có một người nổi bật tên Lê Hữu, đặc điểm tay trái sáu ngón, có một vết bớt sau gáy to như quả trứng gà. Sau ngày Công Bộ gặp nạn tai đến tháng bảy năm Thái Ninh thứ 2 Dương gia xuất hiện một nhóm đao tự rèn chất lượng khôn thua đao Đường_ Tống, dân gian gọi là Dương gia đao. Cũng đồng thời Dương gia lúc này có một người họ Dương tên Phú, tay trái sáu ngón, phía gáy có vết bớt. Hiện nay Dương Phú đang làm việc tại Xưởng Rèn Dương gia Nghệ An Lộ, vợ con Dương Phú sống ẩn nấp và được canh giữ kĩ càng ở Làng Đông Cứu, Phủ Thiên Đức. Dương đại nhân, ngài có cái gì để nói không?” Lý Thường Kiệt từ tốn kể ra một câu chuyện khiên cho toàn trường ngây ngốc. Bản thân Dương Minh Quốc thì mặt mũi tái nhợt không còn chút máu.
“ Lý Thái Úy, ngươi ngậm máu phun người… cái này là không có chứng cớ. Thái Hậu, bẩm Thái Hậu thần muốn thưa Lý Thường Kiệt ăn không nói có nhục mạ danh dự triều thần” Dương Minh Quốc vội vã chắp tay với Ỷ Lan Thái Hậu khóc lóc ra vẻ oan ức.
“ Dương đại nhân khoan kêu khóc, nếu ta đã lôi chuyện này ra thì Giám Sát Viện cũng đã vào cuộc và phát động. Tôi nghĩ ngài chắc cũng không cần chờ bao lâu sẽ có kết quả.” Lý Thường Kiệt vẫn mỉm cười nhưng nụ cười này khiến cho Dương Minh Quốc rét lạnh trong lòng.
“ Chư vị quan viên, Chuyện chiến đao tạm dưng chờ kết quả. Ở đây Kiệt tôi xin tiếp tục nói rõ thiệt hơn. Lúc này nói không quá Tửu Xưởng Ngọc Lộ là trọng khí quốc gia khiến chúng ta có thể giải quyết vấn đề lương thực, ngân sách quốc khố. Thêm vào đó nó liên quan lợi ích của tất cả các vị đang có mặt nơi này. Nên nhớ nếu phương pháp này để lộ ra ngoài thì tất cả chúng ta đều là người bị thiệt hại nặng nề nhất. Trong các vị ở đây ai cũng nghĩ giá như mình có được phương pháp nhưỡng tửu này thì sẽ phú khả địch quốc. Nhưng các vị hãy nghĩ xem nếu một gia có được, thì nhị gia có được, nhị gia có thì tam gia có. Đến lúc đó bí mật không còn coi là bí mật. Nếu Tống, Chiêm thám tử có được phương pháp này thì người thiệt thòi chính là Đại Việt và trực tiếp nhất là các vị có cổ phần. Chính vì lẽ đó chỉ có Ngô gia Bố Chính mới có quyền nắm giữ bí phương này. Ngay cả Ngô gia Long Thành nếu mấp mé bí phương ta cùng tuyệt không chấp nhận. Còn về cá nhân Ngô Khảo Ký muốn cống hiến bi phương cho triều đình hay hoàng gia hay không thì đó là chuyện riêng của hắn. Ngô Khảo Ký đã phân gia do đó Ngô gia Long thành không có quyền lợi can thiệp” Lý Thường Kiệt chắc như đinh đóng cột mà tuyên bố.
“ Đai ca.. cái này” nghe thấy Lý Thường Kiệt tuyên bố đồng ý Ngô Khảo Ký phân gia thì Ngô Thường Hiến một bên lắp bắp không thể tin tưởng.
“ Ngu dốt người.. ngươi câm miệng lại, không có lệnh của ta cấm không cho lên tiếng” Lý Thường Kiệt hạ giọng thì thầm chỉ đủ để Ngô Thường Hiến một bên nghe thấy.
Ngô Thường Hiến như trúng định thân thuật mà chết lặng, hắn biêt đại ca đặc biệt có ý kiến với mình và rất tức giận rồi. Nhưng hắn vẫn không hiểu mình đã sai ở đâu.
“ Các vị đại nhân, Dương thượng thư nói về việc Công Bộ có thể dễ dàng mở rộng sản xuất mang đến nhiều lợi nhuận hơn cho mọi người. Thì Bố chính cũng có thể, chỉ cần chúng ta những cổ đông này giúp đỡ nhiều hơn cho Ngô Khả Ký thì hắn cũng có thể mở rộng sản suất, điều này khá là đơn giản và dễ hiểu. Còn về phần Công Bộ giữ bí mật công nghệ thực tế vấn đề rất không ổn. Các vị nên nhớ chiến giáp, chiến đao công nghệ chế tạo của Lý triều từ đâu mà có. Là thám tử của chúng ta lợi dụng tư tưởng Sĩ Nông Công Thương của người Tống mà trà trộn mua chuộc Công Tượng Tống triều có được. Chính vì Tống triều không coi trọng Công tượng nên các thám tử của chúng ta rất dễ đánh cắp công nghệ từ Công Bộ Tống triều. Nhưng thám tử của chúng ta lại rất khó tiếp cận dân gian thế lực của người Tống để có thể mua chuộc công tượng người. Vì những thế lực dân gian này đối xử công tượng khá long trọng, với tiềm lực kinh tế của Đại Việt rất khó thu mua họ. Điểm này cũng tương tự ở Đại Việt, Công Bộ thực tế coi công tượng như cỏ rác, đãi ngộ thấp như nô lệ, bóc lột sức lao động, như Ngô Khảo Ký phân tích, ăn không đủ no thì các Công tượng này lấy đâu tinh lực nghĩ đến cải tiến kỹ thuật? Cho nên ta rất đồng ý việc nâng cao đãi ngộ cho Công tượng. Điểm quan trọng là Tống triều thám tử cũng dễ dàng thu mua công tượng Đại Việt, họ có tiền, có rất nhiều tiền hơn chúng ta. Chỉ lấy ví dụ. Năm Thần Vũ thứ nhất, tháng 3, Công Bộ Nghiên cứu ra Chiên Thuyền Lưỡng Phúc Đinh Sắt, đến Tháng 9 một nhóm lớn công tượng đã bị Tống quân mật thám mua chuộc dẫn đến chuyện Thủy Quân Vĩnh An vạn dặp đuổi theo nghịch tặc đến Ung Châu nhưng thất bại. Tháng 6 năm Thần Vũ thứ hai đã thấy được bóng dáng của Lưỡng Phúc Thuyền chiến giống hệt của Đại Việt do quân Tống chế tạo. Điều này có thể nói lên, chỉ cần Công bộ nhân có được bí phương nhưỡng tửu thì các công tượng Công Bộ rất khó giữ bí mật.” Lý Thường Kiệt nói ra điều này cũng bất đắc dĩ.
“ Thái Úy, ngài cũng chớ buồn lo, chuyện bí phương chúng tôi không cần nhắc tới nữa, Lần này chúng ta nâng cao đãi ngộ công tượng nhân Đại Việt, tôi tin rằng trong thời gian tới tình hình sẽ khá hơn. Người Tống thám tử muốn thu mua người Việt Công tượng là không dễ dàng” Phạm Trọng Mưu trầm ngâm đứng ra bày tỏ ý kiến của mình. Lý Thường Kiệt đã nói rõ ràng đến vậy thì mọi người ở nơi này không thể không thấu thiệt hơn.
“ Chuyện này thật đáng sợ, Ái Khanh nhắc chuyện cũng làm bản cung giật mình. Nhưng nếu Tống triều thám tử cố gắng thu mua công tượng của Bố Chính thì sao?” đây là thắc mắc từ Ỷ Lan Thái Hậu, nàng lúc này ý thức thêm một tầng nữa sự quan trọng của Tửu Phường Ngọc Lộ nơi Bố Chính châu nhỏ bé.
Đây cũng là câu hỏi chung của các đại quan có dính máu ăn phần Ngọc Lộ Tửu Phường, họ lúc này không nghĩ tới đào móc bí phương nữa mà đang đau đầu nghĩ cách giúp Bố Chính xây dựng tường đồng vách sắt chống lại sự xâm nhập của các phe thế lực nhằm ăn trộm bí phương.
Lý Thường Kiệt lắc đầu cười khổ “ E rằng Tống triều thám tử hay mộ phe thám tử khác đều trắng tay đi về thôi. Đầu tiên Bố Chính Châu rất là biệt lập, Tên Ngô Khảo Ký này không hề thiết lập thị phường trao đổi với bên ngoài ở Bố Chính Châu, từ đó dẫn đến thám tử rất khó xâm nhập. Thứ hai công tượng hắn dùng cho tửu phường là Thân binh gia đình người độ trung thành rất cao, và quan trọng nhất đó chính là hăn phân ra nửa thành cổ phần của bản thân để tặng cho những người công tượng làm việc trong Tửu Phường. Từ đó ngoài lương bổng lao động thì những người này sẽ được chia cổ tức cuối năm. Số tiền này lớn vô cùng nếu đem so sánh với một công tượng gia. Quang trọng là nếu Ngọc Lộ tửu bí phương không lộ ra ngoài thì những gia hộ này sẽ đời đời kiếp kiếp hưởng lợi ích từ nó. Tất nhiên không một ai vì cái lợi nhỏ mà bán bí phương ra ngoài. Có thể nói các công tượng Tửu Phường Ngọc Lộ là vinh cùng vinh nhục cùng nhục với Tửu Phường này. Họ có chết cũng dữ lại bí pháp cho con cháu đời sau.”
“ Phương pháp hay, phương pháp hay và rất hiệu quả. Ký nhi tên này vậy mà có phách lực đến vậy, phân ra nửa thành cổ phần chia cho công tượng. Hăn quả thực là có phong phạm của ta thời trẻ” Đỗ Như Thanh vỗ vỗ bụng bự cười khà khà tán dương.
“ Bớt thơm bơ, hắn chỉ là ngươi một cái cháu ngoại, người Ngo gia còn chưa lên tiếng. Nhưng phải nói phương pháp của tên Ngô Khảo Ký này rất quyết tuyệt, thực tế là rất khó phá thế trận phòng thủ này của hắn, người Tống chỉ có thể khóc mà thôi. Ta nghĩ Phạm gia sẽ học cách này, chia một ít cổ cho các công tượng khiến họ có thêm động lực, nếu họ nghĩ đên Xưởng cũng có phần của họ thì chắc chắn sẽ cố gắng lao động hơn, tất nhiên sẽ sáng tạo hơn. Điểm quan trọng lúc này là công nghệ chúng ta thấp hơn người Tống nên không có thám tử rình rập chúng ra tư nhân các xưởng. Nhưng nếu thời gian tới đâu? Nếu chúng ta có tiến bộ công nghệ hơn? Ta nghĩ cách của Ngô Khảo Ký đáng học hỏi.” Phạm Trọng Mưu cũng gật đầu tán dương không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT