Thực tế các phương đều không đánh giá cao năng lực của Ngô Khảo Ký vì sự thật phơi bày rõ ràng qua các thông tin của “ mật thám”. Cho dù có nhiều lợi thế tiên thiên nhưng vị Tân Trấn Thủ này suýt nữa bị quân Chiêm đánh cho sấp mặt. Nếu Lý Thường Kiệt không xuất hiện kịp thời và tiếm quyền lãnh đạo thì Bố Chính sập thật rồi.

Kể từ đó ánh mắt các phe cùng Ỷ Lan Thái Hậu lại nhìn vào vũ khí, khôi giáp của người Châu Âu cùng hạm đội hải quân hùng vĩ của Medang. Tất cả không thể không có chung một ý kiến, vị Ngô Khảo Ký kia năng lực chẳng ra sao, nhưng vận may cùng các mối quan hệ rất tốt. Để một người anh em vận dụng 3 vạn quân trợ giúp không phải chuyện bình thường.

Sau đó ngay cả Ỷ Lan Thái Hậu người không quá coi trọng vào vũ khí và chiến giáp của người Châu Âu cũng phải buông ánh mắt về nơi này một cách nghiêm túc. Mọi thông tin đều hướng về một chuyện, người Bố Chính sở dĩ có thể chiến đấu vì mua được khôi giáp, vũ khí chất lượng tuyệt hảo của Châu Âu.

Đến lúc này Ỷ Lan Thái Hậu không thể không cẩn thận xem xét và ngay lập tức đồng ý với Lý Hoàng Chiêu về việc Đại Việt nên mua sắm một số lượng lớn trang bị của người “Châu Âu”. Các phe thế lực đều tìm cách bí mật tiếp cận “tín sứ” của Pháp Lãng quốc đang ở Bố Chính nhưng thông tin lộ ra khiến tất cả thất vọng.

Người Pháp Lãng hàng hóa đã hết cần phải đợi vận chuyển rất lâu từ chính quốc. Lần này chỉ có 7000 bộ chiến giáp cùng một số khí giới sẽ giao dịch với Triều đình Đại Việt. Trong đó vì Lý Thái Úy trực tiếp ở Bố Chính nên nhanh chân vớ được 2000 chiến giáp cho Ngô gia. Còn lại 5000 sẽ giao dịch với Triều đình hay nói đúng hơn là Hoàng gia.

Hoàng gia cũng khá ưng ý, 5000 là con số mà họ có thể bỏ ra lúc này 10 xâu tiền một bộ chiến giáp con số không hề nhỏ. Cũng may người Châu Âu đòi là lương thực vì họ lập tiểu quốc ở Buri Đông Java nên cần nhiều lương thực. Năm nay Bắc Bộ được mùa, lại buôn bán ngọc lộ tửu có được cực nhiều lương thực, cho nên lương lại không thành vấn đề. Thỏa thuận nhanh chóng thành hình.

Triều đình lại hướng Medang muốn dùng quan hệ giúp họ trợ giúp trong việc Bắc tiến. Nhưng đô đốc hải quân Medang trả lời thẳng thừng, ông ta chỉ được lệnh của quốc vương đến đây nghe lời Ngô Khảo Ký. Còn việc bang giao hai nước hay thành lập khối liên minh quân sự Đại Việt – Medang thì cần triều đình Đại Việt liên hệ quốc vương Medang.

Lại thêm triều đình muốn thuê quân Châu Âu tham chiến phương Bắc như Ngô Khảo Ký đã làm ở Bố Chính cũng bị từ chối vì 2000 quân Châu Âu thuê tạm thời đã về Buri ( đây là quan ảo ma canada) và 2000 quân Châu Âu còn lại là Ngô Khảo Ký đã thuê 5 năm do đó không thể nhận mối khác.

Hai điều này cộng dồn lại khiến Ỷ Lan Thái Hậu ra thêm một chỉ lệnh. Ngô Khảo Ký tân Trấn Thủ Tân Bình Lộ dẫn quân ngược Bắc tham gia chiến dịch Bắc Tiến. Hạn trung tuần tháng 10 phải có mặt ở Vĩnh An. Yêu cầu mang theo thủy binh Medang cùng Bộ Binh Châu Âu.

Kể từ đó triều đình chẳng mất một xu lại có quân đội cường. Thêm vào đó Tân Bình Lộ hậu chiến tranh lại mất đi chủ soái lãnh đạo trực tiếp thì sẽ khá loạn càng khó khôi phục và phát triển.

Ỷ Lan Thái Hậu một mũi tên đạt được quá nhiều mục đích nên sung sướng mỉm cười trong lòng.

Những quyết định nhắm trực tiếp vào Bố Chính Ngô Khảo Ký hiểu và chấp nhận. Nhưng chứng kiến cảnh tượng trước mặt hắn không thể không cau mày ủ rũ.

Minh Linh Châu lúc này hoang tàn không một bóng nhà. Nơi này vốn có ba thành trì là Ma Linh Thành, Gio Thành, Cam Thành nhưng bị phá hủy cả rồi. ( Ma Linh ngày ngay là phần đất ½ Quảng Trị phía Bắc Sông Thạch Hãn).

Lúc này đóng giữ bên bờ sông Thạch Hàn có tổng cộng 4500 quân Bố Chính gốc toàn bộ là người Chiêm. Bao gồm 3100 quân Sanock và 1400 thường binh Chiêm, tất cả đều nghiện ngập. Đóng giữ 4500 binh ở nơi này đã là cố gắng cực đại của Bố Chính nơi đây đã trở thành một cái miệng thoát máu khổng lồ của Bố Chính rồi.

Không hề có làng mạc dân cư xung quanh thì đám quân đội này không có được bất kỳ sự hỗ trợ nào khác từ hậu phương. Họ chỉ có thể trông chờ vào viện trợ từ trực tiếp Bố Chính. Quãng đường 150km nếu đi đường biển vận lương cũng không quá xa nhưng trong thời tiết mưa bão của miền này trong thời gian sắp tới thì đó là công việc nguy hiểm. Vì trong trên đọa đường này không hề có hải cảng hay nơi trú bão. Người Chiêm đã hủy cả rồi.

Còn nếu vận lương bằng đường Bộ thì càng vất vả. Cả một chặng đường 150km hoang vu không bóng người sẽ là thiên đường cho tặc cướp. Muốn vận lương phải huy động số không nhỏ quân đội, đo dó hao phí có thể tưởng tượng ra. Nhưng Ngô Khảo Ký không có cách khác, đây là dương mưu của Ỷ Lan Thái Hậu và cũng là cái hố mà Ngô Khảo Ký muốn tự mình nhảy vào. Cho nên hắn nhắm mắt nhảy vào, nhảy vào rồi thì Ngô Khảo Ký mới biết được cái hố này cực sâu.

“ Lê Văn Toản tình hình lương thực có khả biến?” Ngô Khảo Ký vừa đi lại trong quân doanh bắc sông Thạch Hàn vừa nhíu mày mà hỏi Lê Văn Toản đang đi bên cạnh.

“ Thình thế cấp bách vô cùng thưa chủ công. Dự tính thiếu ba tháng lương cho 5 vạn người… tức là mỗi người chỉ ăn cháo loãng 2 bữa một ngày cũng thiếu tới 3 triệu cân lương thực….” Lê Văn Toản không thể không méo mó khuôn mặt mà thưa.

“ Thêm vào đó Đặng Gia hoàn toàn không gieo trồng vụ mùa, quân Mường lại phá hủy gần nửa diện tích deo trồng ở Bố Chính và Tòng Chất cho nên… dù thu được 2 triệu cân lương thực từ triều đình thì chúng ta vẫn thiếu đến 3 triệu cân cho việc cầm cự đến tháng 6 năm sau.”

“ Giờ đây dân số Bố Chính phải gồng gánh rất nhiều, Vốn dĩ 6 vạn người tổng cộng nhưng thêm vào 2,5 vạn nạn dân người Viêt chỵ trốn từ Bố Chính Ma Linh. Lại cộng thêm 1,3 vạn dân Chiêm toàn người già phụ nữ và trẻ nhỏ mà quân Chiêm trả lại. Thêm vào đó dự kiến có tới 1,3-1,5 vạn người nhà quả Quận Chiêm Sanock sẽ di cư đến. Cho nên tổng thể Bố Chính sẽ thiếu 3 triệu cân lương thực…”

Lê Văn Toản càm ràm dọc đường đi.

“ Cũng may chủ công sáng suốt trả lại 5 ngàn nô lệ binh Medang cùng hơn vạn người nhà của họ nếu không tình hình Tân Bình Lộ càng thêm khó gỡ..” Vũ Tường Yên một bên cũng cảm thán.

“Ta trả lại nô lệ binh người Mã Lai không phải chỉ vì vấn đề lương thực. Vấn đề lương thực vẫn có thể tìm nhiều cách xoay trở nhưng vấn đề tỉ lệ sắc tộc dân trong Tân Bình Lộ phải được đảm bảo. Người Mã Lai quá đông ở Tân Bình Lộ không phải chuyện tốt. Ta cũng tiếc nuối lắm chứ… 5000 tinh binh thủy quân, nhưng vấn đề sắc tộc không được coi nhẹ, người Việt vẫn phải chiếm số đông ở Tân Bình Lộ. Triều đình chưa nhả ra vấn đề di dân thì chúng ta thà tạm dừng phát triển Lâm Bình Minh Linh cũng không được làm ẩu” Ngô Khảo Ký hết sức dặn dò đám quan viên, là người hiện đại hắn hiểu rõ hơn ai hết vấn đề rắc rối của sắc tộc.

Trong thời gian ngắn với một vài chính sách chính trị nhân từ công bằng đối đãi gì đó có thể làm mờ vất đề này. Nhưng đến khi người dân quen với các sắc lệnh này và coi nó là tất lẽ dĩ ngẫu thì vấn đề sắc tộc lại sẽ nảy sinh. Sắc tộc vấn đề luôn luôn và mãi mãi là thứ cực khó giải quyết và cần thời gian vài thế hệ đồng hóa cùng giáo dục mới có thể đạt được. Mà muốn đạt được thì tỉ lệ dân Việt không thể quá thấp.

Người Hán có sợ nước khác đô hộ hay cướp nước nô dịch họ hay không, nói thẳng một câu họ méo sợ bố con thằng nào xâm chiếm vì kể cả chúng có cướp được chính quyền thì cuối cùng cũng bị biển người Hán đồng hóa bằng sạch, qua vài thế hệ thì những người xâm lược cũng quên béng họ là dân tộc nào và trở thành người Hán luôn. Nói thẳng cho nó nhanh người Hán quá đông và ở thế bất bại trong thời đại này và cả tương lai nếu chỉ xét về vấn đề an ninh quốc gia.

Ý thức quá rõ vấn đề này cho nên Ngô Khảo Ký rất thận trọng, hắn thà đi chậm nhưng chắc chắn.

“ Chủ công dạy phải, chúng thuộc hạ ghi nhớ” Lê Văn Toản và Vũ Tường Yên muôn lời như một mà nghe theo. Vấn đề này họ phải dựa vào ý chí của chủ công mà phát triển.

“ Các ngươi đã nghe nói ta chuẩn bị phải đem quân ngược Bắc?” Ngô Khảo Ký lại hỏi hai tên thủ hạ thân tín.

“ Triều đình thật không thể nói lý. Tân Bình Lộ lúc này tân lập không thể thiếu chủ tử, cớ sao họ có thể vô lý như vậy” Lê Văn Toản rất ấm ức và bực bội. Hắn cảm thấy triều đình rất quá đáng. Bố Chính đánh nam dẹp bắc. Người Bố Chính hi sinh tổn thương vô số cho Đại Việt nhưng cuối cùng đổi lại là hàng loạt chính sách ngoài mặt có vẻ nâng đỡ nhưng bên trong là toàn diện chèn ép.

“ Đây cũng là bình thường, giờ đây chúng ta đã được nhận định là một ‘thế lực’ ngoại biên. Vì tránh hiện tượng đuôi to khó vẫy tất nhiên triều đình sẽ có sự chèn ép nhất định..” Ngô Khảo Ký cười nhẹ, hắn không coi vào đâu vì chuyện này Lý Thường Kiệt đã phân tích qua cho hắn hiểu rõ cả về lợi hại thiệt hơn.

“ Ta đoán chừng thời gian tới ngay cả mối làm ăn ngọc lộ tửu của chúng ta ở phương nam cũng bị chèn ép nhất định..” Ngô Khảo Ký vẫn điềm đạm mà nói..

“ Họ dám…” Vũ Tường Yên nghê đến thì như mèo bị dẫm phải đuôi mà dựng ngược lông tóc.

“ Có gì mà họ không dám?” Ngô Khảo Ký cười hỏi lại.

Ngô Khảo Ký rất vui vẻ vì đám này rõ ràng một mực đứng bên cạnh Ngô Khảo Ký, bọn hắn gọi triều đình là họ, nghĩa là đã có sự phân biệt rất rõ ràng giữa cát cứ thế lực và triều đình trung ương.

Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên trầm mặc suy tư về vấn đề này. Ngọc Lộ tửu nếu bị chèn ép thì Tân Bình Lộ đã khó càng thêm khó. Là quan viên đứng đầu dân chính ở Tân Bình Lộ đây là trách nhiệm của họ không thể chối từ.

“ Các ngươi không cần quá lo lắng, thời gian tới sẽ có nhiều hơn những thứ có thể kiếm ra tiền… tiền yên tâm không phải là vấn đề..” Ngô Khảo Ký từ chối nói nhiều vấn đề này thêm nữa. Lên men đủ là được quá lời sẽ gây phản ứng ngược.

“ Trước khi ta ngược Bắc thì sẽ lên kế hoạch chi tiết cùng phân công công việc cho từng người, các ngươi cứ vậy mà tiến hành cũng không quá loạn lên..”

“ Thực chất công việc chỉ có mấy điểm quan trọng. Minh Linh thành lập quân trấn đây là bắt buộc, biên giới không được thả lỏng. Minh Linh tạm thời do người Chăm chủ đạo, quân số là 4500 người này Mon- Trê sẽ là Chỉ Huy Sứ quân đội nơi này hắn quản quân sự. Khúc Thanh Tùng nhận chức Châu Mục Minh Linh châu. Các quan của huyện Gio và Huyện Cam tạm thời để người Chăm chọn ra. Nói chung các ngươi hiểu chỉ cần quân Sanock còn tồn tại ít nhất 10- 15 năm nơi này dù toàn người Chăm thì vẫn thuộc Bố Chính khống chế… thời gian đó đủ để chúng ta thay đổi rất nhiều việc.”

“ Thành Minh Linh bắt buộc phải xây dựng, quy cách tạm thời như Chính Hòa thành, điều tới một máy làm gạch sử dụng cách xây thành của người Chăm dùng gạch tươi để xây, thành tạm thời cao 4m là đủ sau đó sẽ từ từ vận chuyển vôi, xi măng để xây cao thêm vào năm sau.”

“ Đặng gia thành tái sửa chữa, phục hồi lại hệ thống kênh rạch cho tiểu bình nguyên…. Nơi này có giá trị khai phá cao, trước tiên người dân cũ của Đặng Gia thành cho quay về nơi này bổ xung thêm 1 vạn người Việt lưu dân nhóm”

“ Còn về Lâm Bình ( Đồng Hới) thì 1,5 vạn người Việt cùng 5 ngàn người Mã Lai bước đầu xây dựng lại thành Lâm Bình và khai khẩn sửa chữa xung quanh. Các huyện khác tạm thời chưa cần để ý.

“ Về Bố Chính tiếp tục xây dựng một tòa Quan Ải phía Tây tạm thời chặn lối ra của người Mường. Đám này ta sẽ xử lý triệt để vào mùa khô năm sau… chỉ cần các ngươi tích đủ vài vạn tấn xi măng ta sẽ có cách khiến lũ khốn nạn này quỳ xuống liếm chân Bố Chính”

“ Việc mở hải cảng cũng hết sức quan trọng. Càng nhanh chóng càng tốt….”

“ Vũ Tường Yên làm biệt giá Minh Linh, Lê Văn Toản ngươi làm biệt giá Lâm Bình cả hay ngươi sẽ quản lý từ xa hai vùng đất này.”

Thời gian không còn nhiều Ngô Khảo Ký bắt buộc phải lên những điểm quan trọng để đám quan viên Tân Bình Lộ có thể làm việc. Hắn cũng không biết đám này có thể theo ý tưởng của Ngô Khảo Ký hắn để hoàn thành xây dựng hay không. Nhưng lúc này không thể lo lắng nhiều nữa, hạn định để Ngô Khảo Ký xuất chiến đã đến gần. Từ Bố Chính đi đến lên phía Bắc tuy mùa này thuận gió nhưng lại phải đi sát bờ để tránh dòng hải lưu Bắc Nam cho nên cũng chẳng nhanh cho được. Có lẽ phải mất cả tháng mới đến được Vĩnh An.

“ Bẩm chủ công, vấn đề người Anak Đê trên núi Am?” Vũ Tường Yên thắc mắc.

“ Thả một nửa, bắt một nửa.. Bố Chính lương thực thiếu thốn không ôm hết lũ này được.. Tráng đinh bắt 1 vạn làm nô lệ voi chiến chọn 100 còn lại thả cho chúng về quấy nhiễu Chiêm Thành… Mối thù bị bỏ rơi này người Anak Đê khả năng nhịn không nổi.” Ngô Khảo Ký cười cười.

Harivarman IV muốn lấy người Anak Đê để kéo chân Bố Chính? Ngô Khảo Ký hắn ngu sao?

Tên Vua Chiêm này không hiểu một chuyện đó chính là Ngô Khảo Ký đã tìm ra cách sử lý triệt để đám người Anak Đê này. Chỉ cần cho Lý Từ Huy dẫn nữ binh tấn công núi Am. Chiến thắng rồi thì đám nam nhân Anak Đê sẽ ngoa như cún con. Chọn lấy khỏe mạn bắt làm nô lệ phục vụ cho Bố Chính số còn lại thả hết về để bọn họ gây sự với người Chiêm. Và trong lúc ở Minh Linh đang bàn chuyện của núi Am thì nơi này đúng là đang diễn ra trận thư hùng sống mái của hai chị đại.

Chị đại Tân Bình Lộ đang đè đánh Chị Đại Anak Đê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play