Thời hạn trở lại Phụ Thành xắp đến, Y tranh thủ giải quyết ít việc tự thân phải lo, thái độ vẫn bình tĩnh không chút gấp gáp.

Hàn Phi nhìn qua đám Linh Bảng lẩm bẩm:

- Linh phù có nhiều loại chia là 12 cấp, Linh Bảng có 12 bậc tương ứng chế tạo trước mặt là Linh Bảng cấp 2, một tấm tương đương thực lực Nhập Đạo Cảnh nếu nói Luyện khí Cảnh tầng năm có trong tay hai tấm công và thủ có thể diệt một khốn một địch nhân Nhập Đạo Cảnh tùy cấp.

Có thời gian trốn chạy linh phù có thể chế tạo theo kiểu nhiều lần xài, ví dụ cấp 2 đối với địch nhân Nhập Đạo Cảnh sơ kỳ dùng được một lần hai lần hoặc ba lần. Với Nhập Đạo Cảnh trung kỳ dùng một lần hoặc hai lần, đối với Nhập Đạo Cảnh hậu kỳ dùng một lần dựa trên nguyên liệu và kỹ nghệ, xài càng nhiều lần thì rất khó luyện ra hơn.

Luyện Linh phù hao tốn tài nguyên hơn luyện trận, đối kháng nhanh lại tiện lợi hơn rất nhiều, nhỏ máu vào là có thể kích phát lực lượng sử dụng được rồi. Luyện Khí Cảnh thông thường giới hạn sử dụng đến Linh Phù cấp 4.

Nguyên liệu để luyện chế ra Linh Phù cấp 2 cần một bộ Yêu Đan lục giai dùng Tinh Huyết của lục giai Yêu đó vẽ lên cổ chú "công, phòng, chạy" tùy ý.

Sơ kỳ dùng ba lần một bộ có thể tạo ra 5 tấm, trung kỳ dùng hai lần một bộ ra hai tấm, hậu kỳ dùng một lần, một bộ một tấm tùy vào đạo nghệ của Luyện Linh Sư mà tỉ lệ thành bại trong khi luyện tương đương.

Hành phi hiện tại chỉ có 35 bộ lục giai “10 Phong hệ, 10 Hỏa hệ, 10 Lôi, 5 Băng”. Thất giai còn 40 bộ, tương tự một thất giai chia đều thành 6 phần lục giai. Kỹ thuật này chỉ có pháp trận đại sư mới biết được, lợi dụng điểm trên Y lấy ra mỗi loại 3 bộ chia đều thành 72 phần lại chú Linh Bảng mỗi tấm hai thuộc tính.

Sau hai canh giờ hắn đã hoàn tất Linh phù gồm phòng hộ có Phong - Hỏa, công kích có Phong - Băng chạy trốn có Phong - Lôi. Mỗi loại mười lăm tấm.

Dùng Hỏa - Lôi - Băng nguyên liệu lục giai còn lại luyện phù Nhập Đạo Cảnh trung kì công kích Lôi - Băng mỗi hệ một loại, tổng cộng mười tấm, một tấm sử dụng được hai lần. Phù phòng hộ Lôi - Băng mỗi loại mười tấm vây khốn Nhập Đạo Cảnh trung kỳ. Tổng cộng nguyên liệu Linh Bảng bị hư hỏng mất 5 tấm vì chất lượng Tinh Tủy chế tác ra nó quá kém.

Luyện Phù hao tổn lực lượng sáu phần, Linh Lực tám phần, trong quá trình này Hàn Phi thổ nạp không ít, Linh Dược dùng qua cũng tiêu hao hơn mười bình cực phẩm cấp 3.

Lúc này đã xế chiều Y thu lấy thành quả, mở cửa đã thấy Liễu Dung hộ pháp bên ngoài.

- Chủ tử, người đã tu luyện xong!

Hàn Phi gật đầu:

- Việc ngươi làm tới đâu rồi!

Liễu Dung khẩn trương đáp:

- Bẩm Thanh Mộc lẫn Hắc Nguyệt, hai nhà này không có ồn ào gì. Thậm chí bọn hắn còn yên tĩnh như nhà vắng không người.

Hàn Phi vê cằm gật gù cười nói:

- Đó là biểu hiện của sự chuẩn bị, chắc chắn giữa hai nhà này xắp xảy ra đại chiến rồi!

Liễu Dung thoáng bỡ ngỡ, thật sự nghe không hiểu, thông thường chuẩn bị chiến đấu không phải rất ồn ào sao. Thế nào tình huống này lại nghe ra là ngược lại. Nhưng hắn cũng không hỏi, vì tín nhiệm Hàn Phi càng xem điều kia như là một loại bí mật thoáng qua bên tai.

Hàn Phi thoáng ngẫm nghĩ một chút như khẳng định điều gì, lại nói:

- Cùng ta đến chỗ Thanh Mộc Điền Quân!

Liễu Dung đánh xe ngựa, thời gian một nén nhang sau thì đến. Đình Viện vắng lặng cửa nẻo không có người trông coi, bên trong lác đác mấy thủ vệ, cách Đình Trà bọn hắn bày tiệc lần trước có một Lầu Các bên ngoài hai trăm võ giả cùng với lão quản gia tụ tập một chỗ.

Thanh Mộc Điền Quân cùng hai lão giả Nhập Đạo Cảnh trung kỳ đang thương lượng gì đó, lúc này thuộc hạ nhận diện Hàn Phi ghé qua thăm hỏi, chạy đến báo cáo.

Một lão đầu hỏi qua:

- Thiếu gia, tiểu tử tìm đến là quyền thế nhà nào?

Thanh Mộc Điền Quân ôn tồn:

- Chỉ là bằng hữu mới quen!

Lão đầu khác ngữ khí vội vàng:

- Thiếu gia lúc này nên dành thời gian cho con nhà có thế nhiều hơn, bằng hữu thông thường chứ để tâm.

Thanh Mộc Điền Quân gật đầu:

- Ta tất nhiên hiểu, bất quá người này ta thưởng thức. Nhị lão xin nhường chút thời gian.

Nhị lão đầu lui lại vài bước. Thanh Mộc Điền Quân ra hiệu thuộc hạ mời Hàn Phi vào.

Thanh Mộc Điền Quân cất đi trạng thái lạnh lẽo, thay vào sắc độ phấn khởi ôm quyền chào đến:

- Hàn Học đệ mới vài ngày không gặp, lực lượng khác biệt e là gặt hái cơ duyên.

Nhị lão phía sau, thoáng dò xét Hàn Phi:

"Luyện Khí Cảnh tầng bốn, còn không đáng để mắt. Xí.."

Hàn Phi vui vẻ đáp:

- Chỉ là chút chăm chỉ không đáng nhắc, ta đến chỗ học huynh tìm chút rượu chẳng hay có phiền không.

Thanh Mộc Điền Quân hơi nhíu mày, song vẫn cười ha hả, lấy ra hai bình rượu ném tới Hàn Phi một bình, gật gù cười lớn:

- Có gì mà phiền chứ, ta với ngươi là bằng hữu, ngươi tùy ý đến ta mỏi mắt mong chờ á.

Hàn Phi cũng cười ha hả tay nâng vò rượu uống vào mấy hơi. Nhị lão bên cạnh cau mày chép miệng còn đang muốn nói vài lời nhắc khéo đuổi ngầm, Hàn Phi đã nói trước:

- Học huynh thật là hào sảng không hổ là gia chủ tương lai của Thanh Mộc Thế Gia.

Lời vừa ra Nhị lão giật mình đến chao đảo, Liễu Dung bên cạnh nghe cũng như không, lời của Hàn Phi hắn không có để tâm suy tư đến, trừ khi là sai sử hắn điều gì.

Thanh Mộc Điền Quân tròng mắt muốn rớt ra hơi sững mặt một thoáng, lại cười tít mắt nói:

- Hàn học đệ khí lực hôm nay phải chăng không quá tốt, Tửu còn chưa cạn đã nhầm lẫn cho ta.

Hàn Phi từ đầu biết rõ nhị lão miệt thị mình, lúc này nhanh nhạy thấy cơ hội trêu ghẹo khi nghe trong lời Thanh Mộc Điền Quân tạo ra tình huống dễ gây hiểu lầm, Y đánh mắt đảo qua nhị lão một hơi cảnh giác, ngữ khí mất tự nhiên, nhỏ giọng:

- Đúng đúng, là ta nhầm lẫn.

Liễu Dung lại cho là thái độ của Hàn Phi là thật bất giác cũng đánh ánh mắt xem chừng đến nhị lão.

Hai lão giả bị hai tiểu tử miệt thị tức muốn thổ huyết, thân mình động đậy bối rối vẻ mặt khó chịu lộ rõ.

Thanh Mộc Điền Quân hơi bàng hoàng nhỏ giọng nói:

- Hàn học đệ chớ có hiểu sai hai vị đó là thân tín của phụ thân ta, trước nay đối đãi ta đều rất tốt.

- Học đệ thật sự có chút nhầm lẫn vị trí gia chủ tương lai kia ta mãi mãi không có tư cách.

Nhị lão vẻ mặt ấm ức. Hàn phi kín đáo cười gượng, giả bày ra bộ mặt tiểu tử chưa trải sự đời, lớn giọng:

- Là kẻ nào dám tranh với học huynh, ngươi cho ta địa chỉ của hắn ta đến đánh với hắn một trận.

Trong đầu Liễu Dung lại hình thành lên nhiều mảng suy tính hắn còn cho Hàn Phi lời này nói là thật, hắn đang tíng toán như thế nào hỗ trợ Y xử lý tên kia.

Thanh Mộc Điền Quân thoáng ngưng trọng. Nhị lão lại nhịn không được, cười ồ lên. Một người nói:

- Tiểu tử khẩu khí cũng không nhỏ tiếc là bọn ta đang bận chút việc có cơ hội khác, lão cũng xin một chỗ nghe ngươi nói mát.

Thanh Mộc Điền Quân vẻ mặt khó xử lại không nói gì. Hàn Phi tiếp tục thăm dò, vờ bỡ ngỡ:

- Học huynh ngươi có việc quan trọng phải đi thật sao!

Thanh Mộc Điền Quân chậm rãi:

- Gia Tộc triệu hồi, ta thật không thể tránh.

Hàn Phi thay đổi sắc mặt lạnh nhạt như thường:

- Ta lại muốn nói chuyện riêng với ngươi một chút có được không?

Nhị lão nhăn mặt kiên quyết từ chối, bọn hắn thật sự đang cần về gấp, nãy giờ vẫn chỉ xem Hàn Phi như bằng hữu bình dân của thiếu gia, loại người thường gặp, đến nịnh hót vài câu xin lộc, trước sau chưa để Y vào mắt một nhịp.

Thanh Mộc Điền Quân hơi nhíu mày, thở ra một hơi bất lực, hướng nhị lão cương nghị:

- Tứ thúc, ngũ thúc mời ra trước. Một lát ta sẽ ra sau.

Nhị lão oán hờn nhìn Hàn Phi, bực bội rời đi. Hàn Phi cũng ra hiệu cho Liễu dung ra ngoài, mới nghiêm túc:

- Dám hỏi học huynh lần này gia tộc người gọi về là chuẩn bị cho một cuộc tranh chấp nội bộ có đúng không.

Đồng tử thoáng đong đưa, Thanh Mộc Điền Quân cười nói:

- Hàn học đệ tin tức thật nhanh nhạy. Thành thật lần này ta về để tranh vị trí Tinh Anh.

Hàn Phi nhanh miệng:

- Học huynh nắm chắc mấy phần?

Thanh Mộc Điền Quân cười gượng đáp:

- không đến hai thành, ta là chuẩn bị khi sự kiện qua đi chỗ đứng hiện tại vẫn còn thôi.

Hàn Phi thoáng đảo mắt dò xét lực lượng Thanh Mộc Điền Quân:

"Tu vi Luyện Khí Cảnh tầng bảy, trên người có không ít bảo vật phòng hộ."

Lại chậm rãi nói:

- Ta có một cơ duyên bên mình có thể giúp học huynh tăng liền hai tiểu cảnh đến thẳng cửu tầng, duy trì trong vòng sáu tháng, vị trí Tinh Anh kia học huynh có thể đoạt không?

Thanh Mộc Điền Quân kinh hãi:

- Học đệ lời này của ngươi là thật chứ!

Hàn Phi chép miệng không nói thêm.

Thanh Mộc Điền Quân thoáng nghĩ:

"Học đệ là thiếu niên anh dũng, thiên phú hơn người. Trên thân có dị bảo nói ra ta không thể không tin, bất quá vì gì hắn lại giúp ta thôi chưa nói. Từ đầu bước vào đã gây nháo, phải chăng dò xem ta có trí lực bao nhiêu."

Ánh mắt kiên định ngữ khí quả quyết nói:

- Nếu có cơ duyên kia ta chín phần nắm chắc.

Hàn khi ánh mắt dò xét, lời lẽ thâm ý, như có như không thúc giục bản lãnh nam nhi của đối phương:

- Không chỉ vậy còn giúp ngươi bảy phần được ủng hộ tranh chấp vị trí gia chủ tương lai, liệu học huynh ngươi có nguyện ý cùng phối hợp.

Thanh Mộc Điền Quân động dung, cảm xúc loạn lược, song điệu ngữ mong cầu ba phần, khó tin bảy, nhỏ giọng:

- Học đệ lời này có phải là đang an ủi ta?

Nếu như là kẻ khác nói ra điều này, Y liền đứng phắt dậy bỏ đi. Không cần lãng phí thời gian bàn thêm, tâm tư che giấu đâu dễ bày lộ với người vô tri. Bất quá đối phương làm ra quá nhiều sự tình ầm ĩ, chính mình lấy nghĩa chiêu hiền khắp thiên hạ dạng này từng nghe khó lòng gặp được.

Kiên nhẫn đối đãi là phẩm chất căn bản của thủ lĩnh đối với từng người đến, bản thân Y từ nhỏ đã có lý tưởng trở thành chư Hầu một phương, luôn dặn lòng biến số không nằm trong vốn liếng có sẵn mà đến từ nhân sinh vào thời khắc cơ duyên, hắn sao có thể vì chút sự tình gấp gáp trước mắt mà bỏ quên chân lý từng cuộc gặp gỡ đều ẩn chứa bất ngờ bên trong.

Hàn Phi lấy ra 2 khối lệnh bài của cự đầu nhị Các Thưởng Khách đặt "cộp" lên trên bàn. Nhàn nhạt nói:

- Vội ghé thăm không chuẩn bị trước chút lễ vật mang theo, xem qua giúp ta phải chăng vật này có điểm làm giả?

Thanh Mộc Điền Quân nhìn qua tròng mắt trợn lớn, trong đầu suy tư, tự nói với mình:

"Thượng khách Đan Các, lệnh bài huyết sắc mới thấy qua lần đầu, nghe nói Tộc Trưởng cũng có một cái, mảnh bài này đánh số 5 thông tin Đan Các sở hữu 10 cái trong đó toàn thành người được cấp chưa quá năm. Toàn những nhân vật lớn then chốt có sức ảnh hưởng. Còn lệnh bài kia là Thượng Khách hàng đầu của Luyện Khí Các không phải nói đại sư kĩ nghệ siêu quần hiếm hoi mới được nhận sao! Còn có người chán sống dám làm giả?"

Thanh Mộc Điền Quân trán rịn mồ hôi, ánh mắt phức tạp nhìn đến:

- Không nghĩ học đệ có trưởng bối xuất chúng đến vậy. Trước đây cư xử chỗ nào chưa đủ lễ, lượng thứ cho.

Hàn Phi nhướng mày:

"Hắn lại nghĩ ta trộm lệnh bài của lão gia tử trong nhà đem đi nghịch ngợm, thế cũng không phải là không tốt."

Lấy ra hai bình thần dược cấp 3 hạ phẩm, ung dung nói:

- Tự liệu uống vào hai bình này, liền tăng hai tiểu cảnh liên tiếp, học huynh đã yên tâm chưa.

Thanh Mộc Điền Quân rung động, nhìn chằm chằm bình dược, thầm thán:

"Đấu giá hội gần đây xuất hiện mấy bình Thần Dược hiệu dụng bá đạo, cao tầng tộc ta đã năm lần bảy lượt đi cửa sau đặt mua mấy phần còn chưa có được, như này trưởng bối của Hàn học đệ địa vị thật không nhỏ, ài.. Y thật kín tiếng a."

Tự nghĩ Hàn Phi đem đến cho Y cơ duyên lúc này không nắm bắt chính là có lỗi với bản thân, bao nhiêu cố gắng trước đó xem như đổ sông đổ biển, giãy giụa đi tiếp cũng không phát triển được mấy phần. Y đứng phắt dậy, bộ dạng cảm kích lui lại hai bước, ánh mắt kiên định bán quỳ thi lễ:

- Hàn học đệ nhận của ta một bái, ân tình này ta khắc cốt ghi tâm. Muốn ta phối hợp kiểu gì cứ nói ra, ta sẽ làm theo ý.

Hàn Phi thu lại hai khối ngọc bài cười nói:

- Ha..ha, lễ ta đã nhận. Học huynh lúc này đi giải quyết việc chính trước, gặp khó liền cho người liên lạc với ta.

Thanh Mộc Điền Quân thu lấy hai bình linh dược, thấp điệu ôm quyền đa tạ.

Hai người bọn họ vui vẻ cười nói hướng cửa đi ra.

Bên ngoài nhị lão ánh mắt dọa nạt hướng Liễu Dung. Liễu Dung đồng tử đầy quỷ khí kiên cường đáp trả, khiến nhị lão thoáng một tia sởn cả gai óc. Nhị lão nửa muốn nửa không, tiến lên bộc lộ uy áp đe dọa một chút, lại không nhìn ra tiểu tử kia có điểm độc đáo gì mà bản thân khó tránh sản sinh cảm xúc e dè khi chú ý đến.

Nhận diện thủ hạ hai bên có chút không đúng. Thanh Mộc Điền Quân nhanh miệng:

- Tứ thúc, ngũ thúc! Kia là bằng hữu của ta, có gì cứ tính lên ta là được.

Hàn Phi quét ánh mắt sắc lạnh phủ lên nhị lão nhưng chỉ để ghi nhớ gương mặt, quay lưng rời đi. Cũng khiến bọn hắn lại thêm một phen nhảy dựng trong lòng bán nghi nửa nghờ "Từ khi nào đám thanh niên nhiều kẻ làm ra điều độc đáo đến vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play