Sắc mặt Nhĩ Quân tái nhợt khi đột nhiên bị Bạch Thước coi như lá chắn thịt, vẻ mặt choáng váng, quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Thước: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì vậy?!”
“Ta ta ta ta ta ngươi quản được ta chắc!” Bạch Thước học theo nổi giận ngược lại: “Ngươi hoảng cái gì, dù sao ngươi cũng có chín cái mạng, đâm không chết được ngươi!”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Nhĩ Quân sửng sốt, tức muốn hộc máu nhìn về phía Trọng Chiêu: “Sư đệ mau cứu ta……!”
Vẻ mặt Trọng Chiêu cổ quái nhìn chằm chằm Nhĩ Quân, thần sắc trầm xuống, đột nhiên rút kiếm chỉ về hướng Nhĩ Quân: “Ngươi là ai? Nhĩ Quân ở đâu?”
“Nhĩ Quân” mảnh mai cứng đờ, nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Thước, rất có hứng thú hỏi: “Tên ngốc này ở chung với ta mấy ngày cũng không nhận ra, người ta là sư huynh muội bên nhau sớm chiều, sao đạo sĩ như ngươi lại nhìn ra?”
“Có gì đâu.” Bạch Thước lui về phía sau một bước: “Lần đầu tiên gặp ngươi ở khách điếm ta liền biết ngươi là giả.”
“Ồ? Vì sao?”
“Bởi vì người sớm chiều bên cạnh Trọng Chiêu chính là ta và Nhĩ Quân, mà không phải hắn.” Bạch Thước nhún nhún vai, chớp chớp mắt: “Không thể ngờ được phải không, tiểu hồ ly, ta cũng chui ra từ xó xỉnh Phiêu Diểu đó.”
“Nhĩ Quân” cạn lời, còn chưa mở miệng, Nam Vãn đứng một bên đã thốt lên: “Ngươi là Hồ tộc Mộ Cửu!”
“Ai nha, bị phát hiện rồi.” Mộ Cửu bĩu môi, vẻ mặt không vui, dường như hắn không nhìn thấy không khí khẩn trương xung quanh, ngược lại nhìn chằm chằm Bạch Thước: “Tiểu đạo sĩ, vậy sao ngươi lại đoán ra thân phận của ta?”
Bạch Thước hơi nghẹn, gãi đầu: “Cái này khó mà nói.”
Vừa thấy bộ dạng này của Bạch Thước, Mộ Cửu mang gương mặt của Nhĩ Quân, bộ dạng tim gan cồn cào: “Mau nói đi mau nói đi.”
“Cũng không có gì, chỉ là đêm qua lúc ta đi tiểu đêm, đi tìm nhà xí, vừa vặn đụng phải ngươi.”
Mọi người sửng sốt, biểu tình kỳ lạ.
Bạch Thước không chút nào e lệ, buông tay: “Ngươi là một nam quân, lại giỏi biến hình, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có người của Hồ tộc. Ai cũng nói Mộ Cửu Yêu quân Hồ tộc thích náo nhiệt, Ngô đồng võ yến là việc trọng đại của tam giới, sao ngươi có thể bỏ lỡ?”
Mộ Cửu thấy Bạch Thước thẳng thắn vô tư, đột nhiên cười hì hì: “Ai nha, nơi thâm sơn cùng cốc như Phiêu Diểu, sao lại sinh ra một tiểu cô nương thông minh khả ái như ngươi vậy, thật là khiến người ta thích……”
Mộ Cửu nói xong liền sáp lại Bạch Thước, chỉ là hắn còn chưa tới gần thì một đôi tay đã xách cổ áo hắn lên vứt qua một bên, Mộ Cửu vừa quay đầu liền thấy một gương mặt son phấn to đùng, sợ đến liên tiếp lui mấy bước, một bước nhảy ra sau lưng Trọng Chiêu chỉ Hoa Đại Thiết náo loạn: “Ai nha xấu quá, sư đệ ta hơi sợ.”
Trán Trọng Chiêu nổi đầy gân xanh, nói như phun ra băng: “Nhĩ Quân ở đâu?”
“Yên tâm đi, còn ngủ ở ngoài thành đó.” Mộ Cửu trợn trắng mắt, vụt ra từ phía sau Trọng Chiêu, biến thành hồng y thiếu niên.
Thiếu niên cực kỳ tuấn tú, đôi mắt hồ ly dập dờn, hận không thể mê hoặc hết chúng sinh, chỉ là trên gương mặt kia lại mang theo vẻ lưu manh bất cần đời.
Hắn chống nạnh trừng Bạch Thước, quay qua lão say rượu trầm mặc nãy giờ bĩu môi: “Lão điên kia muốn giết ngươi, ngươi lấy tiểu gia ta làm đệm lưng làm cái gì!”
Bị Mộ Cửu làm loạn, suýt chút nữa mọi người đã quên mất chính sự.
Chỉ nghe Bạch Thước thở dài một tiếng: “Dung Tiên tiền bối hận hai tộc, nếu nói trong lòng còn có ý tốt và hổ thẹn gì, e là chỉ có đối với Hồ tộc.”
“Hổ thẹn?” Mộ Cửu hừ nhẹ một tiếng, châm chọc nhìn về phía Dung Tiên: “Không thể ngờ được a, Dung Tiên, vậy mà ngươi vẫn còn sống. Loại thất tín bội nghĩa, bội tình bạc nghĩa, tham luyến quyền vị, bỏ vợ bỏ con súc sinh như hắn, hổ thẹn cái rắm!”
Nói đến sỉ nhục người khác, Hồ tộc hoàn toàn xứng đáng làm tổ tông tam giới.
“Chớ có nói bậy!” Lão say rượu không hề nói gì, đột nhiên Bắc Thần vẫn luôn trầm mặc lại tiến lên, kiếm chỉ Mộ Cửu, thần sắc lạnh lẽo.
“Ồ, cẩu đệ tử hộ chủ tử kìa!” Mộ Cửu mắng: “Bắc Thần, Côn Luân kiếm tu ngươi mạnh miệng quá ha, hắn đã muốn giết ngươi rồi, ngươi còn gấp gáp vuốt mông nịnh bợ lão chưởng môn tiền nhiệm của ngươi sao……”
“Ngươi!”
Hồ tộc thiếu chủ có dung mạo tuyệt trần, nhưng một khi mở miệng quả là không sợ trời không sợ đất, thực khiến người ta nghe không nổi, ngay cả Bắc Thần tính tình điềm đạm như vậy cũng thiếu chút nữa rút kiếm đánh.
“Mộ Cửu Yêu quân!” Bạch Thước kịp thời cắt ngang, đột nhiên mở miệng: “Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Mộ Cửu đang mắng hăng say nhưng cũng không nhàn rỗi, thập phần thuận miệng đáp lời Bạch Thước: “Lạ chỗ nào?”
“Nếu Dung Tiên tiền bối thật sự là loại người vì quyền vị chưởng môn mà bỏ vợ bỏ con thì sao ngàn năm trước ông ấy lại tẩu hỏa nhập ma, tàn sát sạch sẽ sư môn? Ngàn năm sau ông ấy ra tay với tiên môn bách gia, nhưng vì sao lại thủ hạ lưu tình với một mình ngươi như vậy?”
“Ta……” Mộ Cửu cứng họng, nhíu mày, tức giận đến mức vừa kêu vừa quát: “Sao lão tử biết được!”
“Nếu không biết, vì sao không hỏi?” Bạch Thước nhìn về phía Dung Tiên: “Dung Tiên tiền bối, rốt cuộc ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Từ khi thân phận Mộ Cửu bị phơi bày, lão say rượu vẫn luôn rũ mắt, cho dù quanh mình khắc khẩu như thế nào, phảng phất đều không liên quan gì tới lão, chẳng sợ Bạch Thước thay lão nói, hỏi đến trước mặt, lão cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn mọi người, giây lát sau, Dung Tiên chẳng nói câu nào, xoay người đi vào nhà tranh.
Mộ Cửu đợi một lúc lâu mà không có câu trả lời, liền thu lại vẻ lưu manh trong mắt, sát khí tỏa ra bốn phía: “Cẩu tặc Dung Tiên! Trả mạng cho tiền bối Hồ tộc ta!”
Lòng bàn tay Mộ Cửu hiện ra một cái bánh xe quanh thân rực lửa, năm đó Thần Khí Yêu tộc Tịch Diệt luân theo Yêu hoàng Hồng Dịch vào Thần giới, trước khi Yêu hoàng phi thăng đã luyện ra một cái vòng linh khí tương tự để lại cho Hồ tộc.
Tiểu Tịch Diệt luân bay ra từ trong tay Mộ Cửu, nhắm thẳng sau lưng Dung Tiên, Dung Tiên không tránh không né, ngay cả đầu cũng không quay lại, mắt thấy cái vòng kia sắp đập vào lưng Dung Tiên thì chợt một thanh tiên kiếm bay ra đánh bay tiểu Tịch Diệt luân.
“Bắc Thần!” Mộ Cửu tức giận: “Lão tử làm thịt ngươi trước.”
“Chuyện năm đó, chưởng môn không sai, ngươi muốn báo thù cho Hồ tộc thì cứ tìm Côn Luân ta!” Bắc Thần cầm tiên kiếm, dùng thân mình bảo hộ phía trước Dung Tiên.
Thân ảnh đi về phía nhà cỏ chợt ngừng lại.
Ngàn dặm ngoài xa, Ngô đồng Phượng đảo.
Nguyệt Lãnh Thanh Thu, trong một biệt các, sắc mặt Tùng Phong tái nhợt, ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ ngưng thần chữa thương.
Đột nhiên một con hạc giấy phi vào từ cửa sổ, dừng trong tay Tùng Phong.
“Nội môn truyền lệnh?”
Tùng Phong sửng sốt, mở hạc giấy ra, sắc mặt khẽ biến.
“Nghiệt đồ!”
Tùng Phong ho khan thật mạnh vài tiếng.
Nghiệt đồ đã bị hắn đánh nát kim đan nhốt vào Hàn Băng động vẫn có thể chạy khỏi Phiêu Diểu, quả nhiên hắn đã cấu kết với Yêu tộc, chẳng biết tương lai sẽ sinh ra mầm tai hoạ gì!
Tùng Phong thở dài một tiếng, vẻ mặt khó nén nỗi buồn.
Trên núi Vô Danh, dưới ánh trăng yên tĩnh, Bạch Thước khẽ thở dài.
“Tiền bối, năm đó ngươi đã cam nguyện vì Linh Lung tộc trưởng mà từ bỏ vị trí chưởng môn Côn Luân, sao lại vì quyền vị trở về Côn Luân, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiên yêu yêu nhau, tam giới bất dung.” Trước nhà tranh, một âm thanh già nua đột nhiên vang lên: “Nhưng ta lại gặp Linh Lung.”
Cuối cùng Dung Tiên cũng mở miệng, hắn chuyển hướng đến ba ngôi mộ kia.
“Côn Luân kiếm tu, vô tình đại đạo, không ai ngờ tới, người đầu tiên phá vỡ thiết luật tam giới lại là đệ tử Côn Luân.”
Dung Tiên ngừng trước ngôi mộ bên phải, xoa bia mộ loang lổ vô danh.
“Ta đã đồng ý với Linh Lung không hỏi việc của tam giới nữa, cùng nàng ẩn cư nơi hoang dã, bọn ta có Tâm Nhi, đoạn thời gian đó là những ngày tháng an bình sung sướng nhất đời này của ta. Vì nàng, cho dù phản bội Thiên Đạo, ta cũng không hối hận.”
“Cái rắm, không hối hận gì chứ, nếu không hối hận, vì sao ngươi lại đích thân giết bà ấy!” Mộ Cửu gầm lên.
Người đứng trước mộ lại trầm mặc lần hai.
“Đó vốn không phải là ý của chưởng môn!” Bắc Thần đột nhiên cất lời: “Hung thủ giết Linh Lung tộc trưởng chính là Côn Luân, không phải Dung Tiên chưởng môn.”
Bắc Thần thốt ra một câu long trời lở đất, mọi người nghe xong đều sửng sốt, Mộ Cửu rống đến một nửa bị cắt ngang: “Cái rắm! Giữa chiến trường ngàn năm trước, ngàn người chứng kiến, rõ ràng là ông ta……”
“Khi đó chưởng môn căn bản không nhận ra Linh Lung tộc trưởng.” Bắc Thần ngắt lời Mộ Cửu, tựa như đã hạ quyết tâm gì đó, nhìn về phía mọi người chậm rãi mở miệng.
“Ngàn năm trước chiến loạn giữa hai tộc càng ngày càng nghiêm trọng, lão chưởng môn bị Yêu hoàng đánh trọng thương, Côn Luân ta đã nhiều đời giữ trọng trách phòng thủ kết giới tiên yêu, thời gian của lão chưởng môn không còn nhiều, không ai trong Côn Luân có thể nhận nổi trọng trách cao cả này, một khi không ai kế thừa sơn môn, Côn Luân chắc chắn yếu thế. Bất đắc dĩ, lão chưởng môn lấy nguyên thần chi lực triệu hồi Dung Tiên chưởng môn trở về sơn môn.”
“Ông ấy về thật?”
Bắc Thần nhìn bóng lưng Dung Tiên: “Kiếm tu Côn Luân nhất mạch đơn truyền, lão chưởng môn chỉ có một đệ tử đích truyền, sao chưởng môn có thể không trở lại được.”
Bắc Thần ngưng lại.
“Rốt cuộc sau khi Dung Tiên tiền bối trở về Côn Luân đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Thước nhịn không được hỏi.
“Ông không chịu kế nhiệm vị trí chưởng môn, khăng khăng phải về nơi hoang dã đó, lão chưởng môn không còn cách nào khác, vì giữ truyền thừa ngàn năm của Côn Luân lại, cả năm đại trưởng lão liên hợp cưỡng ép truyền linh lực cho chưởng môn, cũng phong ấn luôn tất cả ký ức giữa chưởng môn và Linh Lung tộc trưởng.”
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Cửu sửng sốt.
“Đến khi chưởng môn tỉnh lại, lão chưởng môn đã viên tịch, trưởng lão nói cho ông lão chưởng môn chết trong tay Yêu hoàng, chưởng môn bi phẫn đan xen, dẫn Côn Luân đệ tử xâm nhập Yêu giới……” Bắc Thần khẽ thở dài: “Chưởng môn hoàn toàn không nhớ Linh Lung tộc trưởng, lòng mang nỗi đau mất người thân, chém tận giết tuyệt Yêu tộc, nhưng người đại diện đón địch của Yêu tộc lại chính là Hồ tộc……”
Trận chiến năm đó, Dung Tiên chém hết trăm người của Hồ tộc, cơ hồ tất cả đều có quan hệ huyết thống với Thường Linh Lung.
Khi đó Thường Linh Lung còn ở nơi hoang dã chờ Dung Tiên trở về, Hồ tộc mất tộc trưởng, quân lính tan rã, cho đến khi trưởng lão Hồ tộc truyền tin đến nơi hoang dã, thỉnh Thường Linh Lung hồi tộc, nàng mới biết được người nàng đợi nửa năm đã kế nhiệm chức chưởng môn Côn Luân, còn đuổi tận giết tuyệt Hồ tộc nàng.
Thường Linh Lung căn bản không tin Dung Tiên bỏ vợ bỏ con, mang theo ấu nữ còn đang mặc tã rời nơi hoang dã đi gặp Dung Tiên, nhưng chuyến đi này cũng là lúc bi kịch bắt đầu……
“Linh Lung tộc trưởng biết Hồ tộc chịu khổ, mang theo đứa bé vội vàng từ hoang dã chạy về, nàng tìm được Dung Tiên chưởng môn ở chỗ kết giới tiên yêu. Nhưng chưởng môn căn bản không nhớ nàng, Linh Lung tộc trưởng thấy tộc nhân gặp nạn, bất đắc dĩ phải giao đấu với chưởng môn, lúc hai người đại chiến lại……”
Bắc Thần có chút nghẹn, người đứng trước mộ vuốt ve tấm bia nghe đến đó, cánh tay già nua nắm thật chặt bia mộ, không ngừng run rẩy.
Bạch Thước nhảy dựng trong lòng: “Đứa bé!……Đứa bé đã xảy ra chuyện?”
Bắc Thần nhắm mắt lại, cổ họng khô khốc: “Trong mắt chưởng môn chỉ còn thù hận của sư môn, trong lúc chiến đấu kịch liệt, ông đã ngộ thương đứa bé trong lòng ngực Linh Lung tộc trưởng.”
Năm đó Dung Tiên đã là Thượng quân đỉnh phong, lại được lão chưởng môn và năm đại trưởng lão Côn Luân truyền thừa linh lực, một kiếm của ông trúng lên người đứa bé, kết quả có thể đoán được!
“Linh Lung tộc trưởng bi phẫn tột độ, thấy đứa bé chết thảm, lao vào tiên kiếm chưởng môn, tắt thở chết ngay tại chỗ.” Bắc Thần nhắm mắt lại, tụa như đã nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết ngàn năm trước, nắm chặt trường kiếm Côn Luân.
“Nhưng ngay lúc đó, máu của đứa bé và Linh Lung tộc trưởng lại giải bỏ phong ấn trên người chưởng môn.”
Không còn lời gì để nói, câu sau lại nặng nề hơn câu trước, mọi người tựa như ngừng thở nhìn bóng dáng già nua trước mộ kia.
“Sao lão chưởng môn Côn Luân lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?!” Bạch Thước lẩm bẩm nói.
Khoảnh khắc phong ấn được giải, Dung Tiên thấy vợ con chết thảm, trên đời này có ai có thể thừa nhận thảm cảnh như thế?
Góc xàm xí của Kyn
Vậy là đã hết tất cả chương của đợt này rồi, Kyn đoán tháng sau sẽ có chương mới.
Chỉ còn 1 tiếng nữa thôi là qua năm mới rồi, Kyn chúc mọi người năm con Hổ vui vẻ mạnh khỏe bình an nha. Chân thành cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ và theo dõi truyện trong thời gian qua, mong là năm sau chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau tiếp.
Happy new year!