“Sư đệ!” Nhĩ Quân vẫn luôn canh giữ bên ngoài động không rời thấy Trọng Chiêu ra khỏi sơn động, vội vàng tiến lên đón.
Nàng chợt dừng chân, sắc mặt vui sướng: “Chúc mừng sư đệ, thành công vượt qua Sơ kỳ Tiên quân, bước vào Trung vị Tiên quân.”
Từ lúc tam giới hình thành, hai tộc Tiên Yêu đã có cấp bậc nghiêm khắc tu luyện cảnh giới, bán tiên cũng không tính là tiên nhân chân chính, chỉ có thể sống lâu hơn phàm nhân một chút, trở thành Tiên quân mới tính là nhập tiên, mà Tiên quân cũng phân Sơ kỳ, Trung vị, Đỉnh phong, phía trên Tiên quân còn có Thượng quân, Thượng quân cũng phân ba bậc, một khi vượt qua Thượng quân Đỉnh phong, đó là bán thần, bước qua cửa thần mới có thể bước vào thần đạo.
Yêu tộc cũng vậy, Phục Linh tu luyện ở Thiên cung từ nhỏ, có được tất cả chân truyền của Kim Diệu, tuy đã hủy Tiên cốt, nhưng nàng kế thừa Vân Hỏa cung của mẫu thân, lại được Trấn Vũ chỉ dạy, hiện giờ đã ở Trung vị Thượng yêu, cao hơn Trọng Chiêu một cảnh giới lớn. Mà Phiêu Diểu suy tàn đã lâu, ngay cả chưởng môn Tùng Phong khổ tu mấy trăm năm, hiện giờ cũng chỉ là Sơ kỳ Thượng quân mà thôi.
Trọng Chiêu nhập tiên ba năm đã tu thành Trung vị Tiên quân, được coi là kỳ tài ngất trời.

Trên mặt Trọng Chiêu không hề có sự cao ngạo, cũng không nóng nảy, gật đầu với Nhĩ Quân: “Đa tạ sư tỷ hộ pháp.”
Gương mặt Nhĩ Quân ửng hồng, tuy nàng canh giữ nhiều ngày bên ngoài, nhưng không vào được thạch động, cùng lắm là nhìn sốt ruột giùm thôi. Hôm nay là ngày các đệ tử sơn môn tỷ thí, nàng vội vàng nói ra chuyện Chá Tang về đảo tấn vị Tiên quân và khiêu chiến với hắn.
“Nếu sư huynh cũng tấn vị Tiên quân, thì nên so tài, vậy mới công bằng.” Trọng Chiêu hờ hững nói, nhún nhường đi về phía chính điện, đột nhiên Nhĩ Quân mở miệng.
“Sư đệ……” Nhĩ Quân ngập ngừng, nhưng vẫn mở miệng: “Bạch Thước trộm trấn sơn ngọc giản, hiện giờ bị nhị thúc nhốt ở Huyền Băng động. Có điều đệ đừng lo lắng, nhị thúc nói chỉ cần nàng có thể chịu đựng ba ngày trong Huyền Băng động thì sẽ thả nàng, hôm nay vừa hay là ngày thứ ba.”
Vốn tưởng rằng Trọng Chiêu nghe xong tin tức sẽ lập tức chạy đến Huyền Băng động, nào biết hắn thần sắc bất biến, chỉ thờ ơ nói: “Đa tạ sư tỷ thông báo.”
Thấy Trọng Chiêu không định đến Huyền Băng động, Nhĩ Quân nhẹ nhàng thở ra, cũng khó nén kinh ngạc: “Đệ...đệ không đi cứu nàng sao?”
Hai ngày nay trên đảo đều đang bàn tán chuyện Bạch Thước trộm trấn sơn ngọc giản chẳng có ý nghĩa gì, nàng làm chuyện hồ đồ như vậy, tám phần là vì Trọng Chiêu.
“Lệnh của chưởng môn, không hề bất công. Sư tỷ, đi thôi.” Trọng Chiêu cũng không nhiều lời, hóa thành một đạo lưu quang, đến thẳng đại điện.

Lúc này, bên ngoài đại điện Phiêu Diểu, Tùng Phong đứng trên thềm đá, Chá Tang đứng bên cạnh hắn.
Dưới thềm đá trên Vân đài, kiếm quang chớp lóe, là nội môn đệ tử đang tỷ thí.
Một đệ tử lật ngược tiên kiếm của một đệ tử khác, thu kiếm mà đứng, mọi người trầm trồ khen ngợi một trận.
Đệ tử bị thua ngược lại cũng không giận, thu hồi Tiên kiếm, hai người đồng thời nhìn về phía Tùng Phong.
“Không sai, hai người các con đều có tiến bộ. Trận này Nhất Tu thắng.” Tùng Phong vui mừng mở miệng.
“Vâng, chưởng môn.” Hai người thi lễ với Tùng Phong, đồng thời bay xuống Vân đài.
Đã gần đến chính ngọ, tất cả nội môn đệ tử đã tỷ thí xong, nhưng sau núi vẫn không có động tĩnh gì, chúng đệ tử liếc mắt nhìn Chá Tang trên thềm đá, nghị luận sôi nổi.
Ngày mai chưởng môn định dẫn mọi người trong Phiêu Diểu đến Ngô Đồng đảo trước, nếu Trọng Chiêu sư đệ còn chưa xuất quan, người thay thế Phiêu Diểu xuất chiến lần này sẽ biến thành đại sư huynh.

Chá Tang thật sự cực kỳ kiên nhẫn, quay qua nói với Tùng Phong: “Sư phụ, sư muội vẫn luôn canh giữ ở sau núi, muội ấy chưa về, chỉ sợ sư đệ còn chưa xuất quan, trận tỷ thí hôm nay……”
Nhưng vào lúc này, một đạo lưu quang bay ra từ phía sau núi.
“Trọng Chiêu sư đệ xuất quan!” Trong đám đệ tử, cũng không biết là ai hưng phấn hô một câu, hai đại đệ tử của Phiêu Diểu giao thủ, chúng đệ tử cũng khó nhịn trong lòng.
Chá Tang chợt ngừng nói, hơi mỉm cười: “Xem ra trận chiến này của ta và sư đệ là không thể tránh khỏi.”
Không đợi Tùng Phong mở miệng, Chá Tang nhảy lên, bay đến Vân đài.
Khoảnh khắc Chá Tang đáp đất, thân ảnh Trọng Chiêu hiện trên Vân đài, hắn vốn có xuất thân cao quý ở Nhân gian, hiện giờ nhiễm Tiên khí, Tiên bào tung bay, thật sự thanh tao xuất trần, đám nữ tử nhìn thấy phong thái của Trọng Chiêu, mặt lộ vẻ háo sắc.
Nhĩ Quân đứng bên cạnh Tùng Phong, ánh mắt cũng dính trên người Trọng Chiêu.
Trọng Chiêu vừa đến liền thu hút ánh mắt mọi người, Chá Tang càng thêm ghen ghét, tuy trên mặt không hiện ra nhưng mở miệng rất chua ngoa: “Mấy năm không gặp, phong thái của sư đệ càng vượt trội so với trước kia, không hổ là đệ nhất của Phiêu Diểu ta a.”
“Trọng Chiêu gặp qua sư huynh.” Trọng Chiêu mở miệng, rồi thi lễ với Chá Tang: “Sư huynh trở về thì tốt, sư thúc và các chư vị sư huynh đệ vẫn luôn rất nhớ sư huynh. Hiện giờ sư huynh đã về, Trọng Chiêu nguyện phụ tá sư huynh, trọng chấn sơn môn.”
Dù sao Chá Tang cũng là đệ tử đích truyền của Tùng Phong, hai người như cha con, nếu Chá Tang không từng bước ép sát, Trọng Chiêu cũng không muốn làm tổn thương hòa khí sơn môn.
“Sư đệ, giữa chúng ta không cần phải nói những lời khách sáo như vậy. Hai năm trước ta bại dưới tay đệ như thế nào, trong lòng tự biết rõ ràng, hôm nay ta trở về Phiêu Diểu, là để lấy về vị trí ta nên có, không cần đệ ra vẻ nhân nhượng.”
Chá Tang hừ lạnh một tiếng, lấy ra Tiên kiếm, chỉ thẳng Trọng Chiêu: “Để sư huynh xem xem, mấy năm nay ngươi có tiến bộ gì không, bây giờ không còn con dược tu kia giúp ngươi nữa!”
Vừa dứt lời, Chá Tang dùng tiên kiếm nhắm thẳng mi gian Trọng Chiêu, Trọng Chiêu cũng không nhiều lời, hóa ra tiên kiếm nghênh chiến.

Hai thanh tiên kiếm đan xen trên không trung Vân đài, kiếm quang lạnh thấu xương. Hai người xuất thân từ một môn phái, tiên lực cũng tương đương, lúc đầu không phân ra cao thấp, có điều kiếm pháp của Chá Tang rõ ràng lão luyện hung ác hơn một ít, Trọng Chiêu chỉ thủ chứ không công, một nén nhang sau rõ ràng rơi xuống thế hạ phong.
Thấy tiên kiếm của Chá Tang chém thẳng vào những chỗ hiểm yếu khắp người Trọng Chiêu, Trọng Chiêu bị kiếm khí của Chá Tang quẹt ra không ít vết thương, Nhĩ Quân run giọng, bắt lấy tay áo Tùng Phong: “Nhị thúc, thúc mau ngăn cản bọn họ……”
Tùng Phong lắc đầu: “Trận chiến hôm nay, trừ phi có kết quả, nếu không Phiêu Diểu tất loạn.”
Nhĩ Quân sửng sốt, đúng lúc kiếm của Chá Tang đâm vào đầu vai Trọng Chiêu, máu tươi thoáng chốc nhuộm đỏ bả vai Trọng Chiêu, chúng đệ tử kinh hô ra tiếng.
“Sư đệ!”

Chá Tang cũng không ngờ lại thắng thuận lợi như vậy, không khỏi đắc ý: “Sư đệ, đệ không chịu được một kích này, làm sao có thể gánh vác trọng trách của Phiêu Diểu?”
“Trận chiến năm đó, Trọng Chiêu hổ thẹn với sư huynh, một kiếm hôm nay, trả cho sư huynh.”
Trọng Chiêu ngẩng đầu, chợt rùng mình, quang mang trên tiên kiếm trong tay tăng vọt, đẩy tiên kiếm của Chá Tang ra: “Sư huynh, mời!”
Chá Tang bị bức lùi lại ba bước, chúng đệ tử dưới Vân đài hai mặt nhìn nhau, tức khắc mặt hắn đỏ bừng: “Trọng Chiêu, ngươi dám làm nhục ta! Được, được lắm!”
Hai thanh tiên kiếm lại lần nữa va chạm vào nhau, lúc này chiêu nào chiêu nấy của Trọng Chiêu đều lạnh thấu xương, cũng không nương tay nữa, Chá Tang nhanh chóng bị bức liên tiếp lui về phía sau, chỉ còn sức chống cự.
“Giỏi!” Các đệ tử trong môn có phẩm cấp không cao, cực ít khi nhìn thấy Tiên quân tỷ thí, thấy kiếm pháp Trọng Chiêu quá đẹp, nhịn không được trầm trồ khen ngợi. So với Chá Tang ương ngạnh, trong lòng mọi người vẫn hướng về Trọng Chiêu khiêm tốn nhiều hơn một ít.
Chá Tang bị một kiếm của Trọng Chiêu bức đến rìa Vân đài, bên tai lại nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi của chúng đệ tử, hình ảnh hai năm trước bại trong tay Trọng Chiêu phảng phất hiện lên.
Gương mặt tỏ vẻ cực kỳ không cam tâm, rõ ràng hắn và Trọng Chiêu đều là thân thể Tiên quân, nhưng hắn tu luyện kiếm pháp Phiêu Diểu trăm năm, nhưng vẫn không bằng một đệ tử mới nhập môn ba năm, ông trời bất công dữ dội!
Không, lúc này hắn không thể thua!
Trong mắt Chá Tang hiện lên màu đỏ quỷ dị, chỉ thấy trường kiếm hắn chấn động, trên chuôi kiếm thoáng chốc có thêm một viên hồng châu tràn đầy linh khí. Hồng châu hiện trên chuôi kiếm, linh lực quanh thân hắn tăng vọt, hung ác mà chém ra một kiếm, vậy mà đòn này lại mạnh hơn hẳn so với linh lực của Trọng Chiêu, Trọng Chiêu phun ra một ngụm máu, nửa quỳ trên Vân đài.

“Sư đệ!” Nhĩ Quân sắp sửa bay lên Vân đài, lại bị Tùng Phong ngăn lại.
“Nhị thúc, đó là linh khí gì?” Nhĩ Quân tràn đầy nôn nóng, tất nhiên nàng cũng nhìn thấy viên hồng châu quỷ dị kia, nhưng nàng chỉ có thể cảm giác được hồng châu kia chứa đầy linh khí, không phải tục vật, chỉ sợ trong đó ẩn chứa lượng linh khí không ít hơn trấn sơn ngọc giản.
Tùng Phong biến sắc, thân hình bất ổn, cả người ho khan thật mạnh, Nhĩ Quân vội vàng đỡ lấy hắn. “Nhị thúc, người làm sao vậy?”
Tùng Phong lắc đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Vân đài.
Vốn tưởng rằng Chá Tang sẽ bại trong tay Trọng Chiêu lần nữa, nào biết thế cục nháy mắt nghịch chuyển, vậy mà Trọng Chiêu không địch lại một kiếm của Chá Tang, chúng đệ tử trố mắt nhìn nhau, nhất thời dưới Vân đài lặng ngắt như tờ.
Vẻ mặt Chá Tang âm trầm, chậm rãi đến gần Trọng Chiêu nửa quỳ trên mặt đất.
“Sư đệ, mới vừa rồi ta còn chưa dốc hết toàn lực, chắc đệ sẽ không cho rằng bây giờ còn có thể đánh bại ta đâu. Chỉ cần đệ dập đầu nhận thua, sám hối cho trận chiến năm đó, nể mặt tình đồng môn, ta có thể không tính toán hiềm khích trước đây, để đệ làm ngoại môn đệ tử!”
“Trận chiến lần trước, Trọng Chiêu đã trả rồi.” Trọng Chiêu hiên ngang ngẩng đầu: “Sư huynh, ta còn chưa thua.”
“Đi chết đi!” Thấy Trọng Chiêu bất khuất, thần sắc Chá Tang trầm xuống, lần nữa nâng tiên kiếm phi về phía Trọng Chiêu.
Đòn này của hắn càng mạnh mẽ hơn lúc nãy nhiều.
“Sư huynh đừng mà!” Trên thềm đá, sắc mặt Nhĩ Quân đại biến, kinh hô thành tiếng.

Trong Huyền Băng động, Phạn Việt ngủ say hai ngày đã tỉnh lại, Bạch Thước trong lòng ngực vẫn cứ hai mắt nhắm nghiền.
“Sư... sư phụ……” Phạn Việt gọi Bạch Thước, vẫn là thiếu niên ngốc nghếch, xem ra máu của Bạch Thước cũng chỉ có thể làm hắn khôi phục sức mạnh và thần trí nhất thời.
Bạch Thước cuộn tròn trong lòng ngực Phạn Việt, không hề hay biết, má nàng hồng hào, khóe miệng ngậm cười, hơi thở thập phần mỏng manh.
Tuy Phục Linh đã đi, nhưng vẫn không gỡ bỏ “Túy Sinh Mộng Tử” trên người Bạch Thước, nàng đã ngủ say trong ảo cảnh hai ngày, không hề tỉnh lại, tiêu hết linh khí mà chết.
Tuy Phạn Việt không biết Bạch Thước đã xảy ra cái gì, nhưng hắn có thể cảm giác được linh khí trên người Bạch Thước thập phần mỏng manh, hắn mơ mơ hồ hồ cảm thấy nếu vẫn không đánh thức được Bạch Thước, Bạch Thước vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được nữa.
“Tỉnh……Tỉnh…Dậy……Đi....” Phạn Việt mở miệng nói từng chữ, mờ mịt và sợ hãi.
Hiện giờ trong thế giới Phạn Việt đơn thuần chỉ có Bạch Thước, hắn không thể không có Bạch Thước.
Phạn Việt không biết cái gì hết, chỉ biết ôm thật chặt người trong lòng ngực, gian nan nỗ lực không ngừng gọi nàng.

Trong ảo cảnh, Bạch Thước đang chống cằm nhìn chằm chằm một người.
Người kia mặc trường bào máu tím, tóc dài thả tùy tiện, lười nhác dựa vào kệ sách lật sách, trên eo hắn treo một cái hồ lô rượu tinh xảo.
Bạch Thước an tĩnh mà ngồi cạnh bàn gỗ, ra sức nhìn bóng dáng kia.
Đây là một tòa thư các, bên ngoài là một tòa đại điện, nàng chưa bao giờ gặp qua cung điện xa hoa lộng lẫy lãng phí như thế, từ khi nàng tỉnh lại từ trong hàn băng lạnh thấu xương, đã xuất hiện ở chỗ này, nàng thử đi ra tòa cung điện này, nhưng dường như nơi này bị kết giới ngăn cách, chỉ cần nàng đi đến cửa đại điện, thì sẽ trở lại phía sau người này lần nữa.
Nàng biết bóng dáng này là ai, nàng tìm hắn mười năm, nàng không nhớ nổi dung mạo của hắn, không biết tên của hắn, nhưng nàng biết, hắn chính là người đã cứu nàng ở đế đô hoàng lăng mười năm trước.
Lúc mới gặp bóng dáng này, quả thực Bạch Thước vui muốn phát điên, nghĩ rằng chẳng lẽ là ông trời nghe được lời khẩn cầu của nàng, đưa nàng đến trước mặt hắn. Nhưng nàng nhanh chóng biết vui quá hóa buồn là ý gì.
Nàng không chỉ không thể ra khỏi nơi quỷ quái này, cũng không thể đến trước mặt người kia, người kia cũng không nhìn thấy nàng, không nghe được tiếng nàng nói.
Chẳng lẽ ta đã chết? Ông trời mới hiển linh? Thành toàn tâm nguyện cho ta?
Bạch Thước vui không gì bằng, với chút kiến thức này của nàng, thật sự không biết cảm giác mơ hồ này rốt cuộc là cái gì, cũng may chấp niệm mười năm của nàng, cho dù chỉ là cái bóng dáng, cũng làm nàng tung ta tung tăng đi theo hai ngày.
Người này không có việc gì thì ngủ, tỉnh dậy liền uống rượu, thật ra rất sung sướng.
Ở nơi ngăn cách với thế nhân như này cùng hắn, thật ra cũng khá tốt, Bạch Thước chống cằm, bỗng nhiên có chút mơ hồ.
Bạch Thước từ từ nhắm mắt lại, nàng không phát hiện thân thể của mình đang chậm rãi biến mất, mà tòa cung điện này cũng đang sụp xuống.
Bạch Thước không biết, nàng bị nhốt trong Túy Sinh Mộng Tử, nơi này chỉ là ảo cảnh của mình, căn bản nàng không nhớ rõ mặt của người ta, cho nên mới vĩnh viễn không nhìn thấy dung mạo của hắn, càng không cách nào đi đến trước mặt hắn.

“Sư... sư phụ!” Âm thanh nôn nóng của thiếu niên vang lên bên tai nàng, Bạch Thước chợt giật mình, đôi mắt suýt khép lại đột nhiên mở ra.
Ai?
“Tỉnh...tỉnh...tỉnh lại……”
Tỉnh lại cái gì?
“Xin...xin người……”
Xin ta? Bèo lục bình cỏn con trong tam giới như ta, một tiểu bán tiên nghèo túng, ai lại xin ta chứ?
Bạch Thước tràn đầy mê mang, bỗng nhiên nàng thấy toàn bộ cung điện trên đầu sụp xuống, muốn đè nàng nhẹp lép, đồng tử Bạch Thước co rụt lại, muốn né tránh, nhưng không cách nào nhúc nhích được.
Sao nàng lại không động đậy được? Gặp quỷ rồi! Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì!
“Bạch Thước! Người tỉnh lại cho ta!”
Rốt cuộc, thiếu niên cũng rống ra một câu hoàn chỉnh, thanh âm kia vô cùng nghẹn ngào sợ hãi, linh đài Bạch Thước chấn động, mở bừng mắt.

_______________________________________________________________________________________________

Chương 40

"Sư phụ, người đừng đuổi ta đi mà".

Thứ sáu gặp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play