Lúc đó, Bùi Tế đang đứng trước cửa sổ trả lời điện thoại. Đầu bên kia là Úc Lũy, hắn đang báo cáo tình hình công việc gần đây của mình.

Hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa, tiểu quỷ chậm rãi đi tới rìa cánh đồng hoa phía đó, chắp tay bắt đầu màn cầu nguyện hàng ngày, không lâu sau liền hoảng sợ chạy vào nhà.

“Đế Quân?” Úc Lũy bên kia không thấy ai trả lời liền hỏi.

Sau đó, hắn nghe thấy một giọng nam xa lạ: “Anh ơi, hình như em nghe thấy tiếng Dẫn mộng hoa nói!” Thanh âm thanh thúy dễ nghe, tựa như thiếu niên vậy.

Bùi Tế định thần lại: “Được rồi, cứ theo kế hoạch như vậy, ngày mai sẽ bàn lại chi tiết.” Sau đó hắn cúp máy.

Hắn ôm lấy nhóc quỷ đang lao vào, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hứa Triều Hi bất lực ngước nhìn hắn: "Hình như em đã nghe thấy Dẫn mộng hoa nói. Em sẽ không phải là yêu tinh chứ anh?"

Cậu ăn trưa xong cảm thấy hơi nhàm chán, lại không ngủ được, liền ra ruộng xem hoa. Vừa mới chậm rì rì ra đến ruộng, theo thói quen đang định tụng “Dẫn mộng hoa mau nở hoa đi”, sau đó liền nghe thấy tiếng đáp lời như có như không:

[Được rồi, được rồi, đừng vội, tôi đang chuẩn bị ~]

Hứa Triều Hi: ⊙0⊙

Cậu không tin, định lặp lại lần nữa.

[Đừng niệm nữa, lập tức sẽ nở thôi ~]

Xác định đó không phải là ảo giác, Hứa Triều Hi bàng hoàng chạy về nhà. Trong nhận thức của cậu, cậu vẫn là nhân loại, sao có thể đột nhiên nghe thấy một loài thực vật nói chuyện được chứ?

Khi gặp chuyện không hiểu, phản ứng đầu tiên của cậu là đi tìm anh yêu của mình.

Bùi Tế nghe cậu nói xong liền xoa xoa tóc cậu trấn an: “Chúng ta ra ruộng hoa xem thử.”

“Em không có nghe nhầm đâu anh à, nó nói thật mà!” Hứa Triều Hi khẳng định lại, cậu cho rằng Bùi Tế không tin mình.

Bùi Tế: “Ta biết, ta chỉ muốn đi xem gần đó có yêu quỷ gì không.” Loại tình huống này cũng không ngoại trừ khả năng gần đó có quỷ muốn trêu chọc Hứa Triều Hi.

Nếu khiến Niên Niên nghe thấy âm thanh của Dẫn mộng hoa, xem ra cũng không có ác ý.

Hai quỷ quay lại cánh đồng hoa.

Dẫn mộng hoa trưởng thành cao đến bả vai quỷ, thân cây cùng cành lá đều có màu lam nhạt. Bản thân có thể nghe thấy thực vật nói chuyện, Hứa Triều Hi cũng rất ngạc nhiên, tận đến lúc vào ruộng hoa rồi vẫn còn lẩm bẩm.

Bùi Tế hỏi cậu: "Cảm giác thế nào."

Hứa Triều Hi suy nghĩ một chút: “Ừm…..em cảm thấy chúng nó thật lười nha, nói chuyện mà cũng lười nữa.” Mấy người trồng hoa nói Dẫn mộng hoa cứ không chịu nở, không lẽ là vì chúng quá lười.

Nhưng việc nở hoa dường như là sự phát triển, sinh sản của thực vật. Nếu không muốn nở hoa, chẳng lẽ cũng không muốn sinh sản và tái tạo...

Cứ suy nghĩ lung tung mãi cậu mới nhận thấy Bùi Tế bên cạnh mình đang gửi tin nhắn, cậu ngó ngó sang:

[Thôi Phán hiện đang ở đâu]

[Thôi Giác: Đế Quân, thần đang ở Uổng Tử thành, đang muốn đi bái phỏng Kê Khang đại nhân]

[Đừng đi vội, ta có việc tìm ngươi]

Thôi phán quan cùng Trung Ương Quỷ Đế Kê Khang?

Gửi tin nhắn xong, Bùi Tế mới nói với Hứa Triều Hi: “Trong tay Thôi Phán có Sổ Sinh Tử.”

Hắn không phát hiện dấu vết yêu ma quỷ quái gì ở quanh đây, khả năng bị chúng trêu cợt đã bị loại trừ, Niên Niên có thể nghe thấy Dẫn mộng hoa nói thì quả rất kỳ lạ. Hắn muốn tra Sổ Sinh Tử.

Sổ Sinh Tử không chỉ ghi ngày tháng năm sinh của mỗi người, mà còn ghi chép chi tiết quá khứ, hành động thiện ác của người đó, còn có thể truy ngược tối đa về kiếp thứ 99 trước khi đầu thai.

Những gì Hứa Triều Hi nhìn thấy trong Tần Quảng Vương Điện chỉ là một phiên bản đơn giản hóa chức năng của Sổ Sinh Tử.

Bùi Tế: “Ta sẽ quay lại ngay lập tức, Niên Niên ở đây đợi ta.”

Hứa Triều Hi gật đầu.

Bùi Tế nói lập tức quả thực chính là lập tức, không lằng nhằng chút nào, cơ hồ chỉ trong nháy mắt nam quỷ đã quay lại, trong tay có thêm một cuốn sách cổ dày nặng.

Vừa định mở ra, Hứa Triều Hi đột nhiên đè tay nam quỷ xuống, cậu nhìn Bùi Tế nghiêm túc nhắc nhở: "Anh à, nếu anh tìm được tin tức về kiếp trước, trong đó có chuyện hôn nhân con cái của em thì anh không thể tức giận nha, đó không phải em bây giờ đâu đấy."

Hứa Triều Hi cảm thấy kiếp trước đâu phải mình, nhưng nếu Sổ Sinh Tử cứ dứt khoát nói đó là cậu thì cậu cũng chẳng có cách nào nha.

Bùi Tế im lặng một lúc rồi nhướng mày: "......Ta sẽ cố gắng hết sức."

Sau đó mở sách ra.

“Hả?” Hứa Triều Hi ngạc nhiên khẽ kêu một tiếng.

[Hứa Triều Hi, nhân loại, năm sinh năm mất…....]

[Kiếp đầu tiên: phi nhân loại, tàn hồn, chưa xuất thế]

Tin tức chỉ có vài chữ ngắn ngủi.

Nói cách khác, Hứa Triều Hi đã đầu thai một lần, đây là kiếp thứ hai của cậu, kiếp đầu tiên của cậu là một linh hồn tàn dư chưa xuất thế, và không phải là một con người.

Cũng bởi chưa xuất thế, không trải qua bất luận việc gì cho nên tin tức tra được cũng chẳng có gì mấy.

Bùi Tế nhìn một hàng chữ kia, tâm hắn trầm xuống. Tàn hồn, chưa xuất thế, gần như ngay lập tức hắn đã hiểu đó là gì.

Thiên địa đại kiếp nạn.

Thiên Đạo không cho phép tinh quái xuất thế, cho nên Niên Niên còn chưa xuất thế liền yểu mệnh.

Hứa Triều Hi đứng bên nam quỷ, cái gì cũng không biết, còn tò mò suy đoán: “Cho nên kiếp trước em là thực vật thành tinh sao?”

Sau khi biết rõ kiếp trước mình không có nợ đào hoa, cậu lập tức thừa nhận kiếp trước cũng chính là bản thân mình.

Bùi Tế bình tĩnh đóng sách lại, không cho cậu đọc rồi cúi đầu hôn lên khóe miệng tiểu quỷ, nói: "Có thể. Nếu Niên Niên đã có thể nghe thấy Dẫn mộng hoa nói chuyện, vậy có lẽ là ảnh hưởng từ kiếp trước."

Hứa Triều Hi nghe vậy liền thả lỏng, thực ra chuyện cậu có phải là thực vật thành tinh hay không không quan trọng, cậu chỉ muốn biết nguyên nhân tại sao mình lại nghe thấy âm thanh đó. Chẳng qua, cậu thở dài, thật xui xẻo, chắc lúc lập quốc không cho yêu quái thành tinh nên cậu còn chưa kịp xuất thế đã yểu mệnh.

Nhưng nếu không ch.ết không chuyển thế thì cũng không gặp được anh ấy, cũng có thể coi như nhân họa đắc phúc nhỉ?

Sau đó Bùi Tế lại biến mất một lúc để trả lại Sổ Sinh Tử rồi hai quỷ cùng đi về nhà.

……

Ngày hôm sau, Bùi Tế đến Minh Phủ, thành Độ Sóc tìm Úc Lũy.

Úc Lũy đang vùi đầu làm việc, chợt cảm nhận được Đế Quân tới, lập tức đứng dậy trước án thư: “Đế Quân?” Ngay sau đó lại như nhớ tới chuyện gì: “Phương án hôm qua…..”

“Không vội, ta có việc hỏi ngươi,” Bùi Tế ngắt lời, “Ngươi có mang theo Tam Sinh Thạch không?”

Không biết vì sao Úc Lũy đột nhiên nhớ tới giọng nói hôm qua đã nghe thấy qua điện thoại.

Thời gian trước hắn còn nghe Thần Đồ nhắc đến em trai mưa của Đế Quân, lúc đó hắn còn không tin, nhưng sau sự việc hôm qua, hắn đã dần tin tưởng.

Đế Quân đột nhiên hỏi đến Tam Sinh Thạch, liệu có phải vì quỷ tình ở thành Vong Xuyên kia không nhỉ?

Hắn bình tĩnh đáp: “Mạnh Bà đang giữ nó.” Hiện giờ chỉ còn duy nhất Mạnh Bà vẫn đang ở Dương thế chưa trở về.

Tam Sinh Thạch do Mạnh Bà quản lý, mà Mạnh Bà luôn giao hảo cùng Úc Lũy, Bùi Tế vốn cho rằng trước khi nhảy vào Chuyển Sinh Trì, Mạnh Bà sẽ giao Tam Sinh Thạch cho Úc Lũy bảo quản, mà hóa ra không phải.

Hắn thực ra có hơi tò mò Mạnh Bà làm cách nào mang theo cả Tam Sinh Thạch nhảy vào Chuyển Sinh Trì.

“Ngươi có biết nàng ta đầu thai chuyển thế ở đâu không?” Bùi Tế hỏi.

Úc Lũy gật đầu: “Biết.” Ngay sau đó liền nói ra nơi Mạnh Bà đầu thai.

Sau khi ghi chú lại, Bùi Tế cũng không rời đi ngay, hắn ngồi bàn công việc với Úc Lũy, mãi đến cuối giờ tan sở mới rời đi.

Hầy, Đế Quân tan tầm đúng giờ, quả nhiên là đang yêu đương.

Úc Lũy khó xử nhíu mày, Đế Quân là tượng đài mà hắn noi theo, chẳng lẽ giờ hắn cũng phải tìm quỷ để yêu đương sao?

Còn phải tìm nam quỷ?

Lúc tan tầm ra khỏi Minh Phủ, Bùi Tế nhận được tin nhắn của tiểu quỷ trong nhà hỏi hắn mấy giờ về ăn tối, hắn đáp giờ có việc cần làm nên sẽ về muộn nửa tiếng rồi mới đi Dương thế.

Không giống như những quỷ thông thường cần đợi đến Quỷ lễ mới có thể đến Dương thế, Phong Đô Đại Đế đi tới Dương thế rất đơn giản, chỉ cần một ý nghĩ duy nhất.

Dương thế lúc này đang là buổi chiều, Bùi Tế dùng thần niệm đảo qua, lập tức tìm được mục tiêu đang ở dưới một cây cầu vượt.

Một đại mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, trên người mặc đạo bào cũ nát, tay cầm quạt cỏ đang đĩnh đạc ngồi trước mặt một bà lão:

“Có sinh thần bát tự cũng vô dụng, tôi không tính ngày, chỉ biết xem tướng. Nếu bà muốn hỏi con dâu bà lần này mang thai là trai hay gái, vậy trước tiên cứ đưa cô ấy tới đây…..có điều tôi cảm thấy bé gái vẫn tốt hơn bé trai nhiều…..”

“Được rồi, mau nhường chỗ, tôi còn có khách hàng khác nữa…..”

Bùi Tế: “…………”

Đây là Mạnh Bà sao?

Hắn cẩn thận quan sát, rất nhanh đã phát hiện điểm không ổn. Vị Mạnh Bà này cũng không phải vu vơ mà đi chuyển thế, biết xem tướng cũng vì cô đã dung nhập Tam Sinh Thạch vào thần hồn của mình.

Phiền rồi đây.

Bùi Tế tìm Tam Sinh Thạch là muốn xem kiếp trước của Hứa Triều Hi, xác định rõ là gì.

Nhưng nếu Mạnh Bà đã dung hợp Tam Sinh Thạch vào thần hồn của mình, vậy chỉ có thể đưa Niên Niên tới đây để cô tự xem, nếu không chỉ đành chờ tới khi hết dương thọ trở về Thần vị rồi thu lại Tam Sinh Thạch.

Dương thọ của Mạnh Bà còn dài như vậy sao?

Nam quỷ còn đang trầm tư thì Mạnh Bà vừa chốt xong một đơn hàng dưới gầm cầu vượt bỗng rùng mình: Hả? Tên điêu dân nào đang muốn mưu hại mình?

Cô cảnh giác nhìn hai bên trái phải, lập tức phát hiện một nam quỷ đang lơ lửng trên không ở phía trước bên phải.

Nhận thấy tầm mắt của cô, nam quỷ quay sang nhìn lại, ánh mắt thâm thúy hờ hững, nhất thời Mạnh Bà cảm thấy như có chậu nước đá dội lên linh hồn mình, sợ tới mức cô run lên.

“!!!!!”

Hây! Lệ quỷ này đạo hạnh cao thật đấy!

“Tôi đột nhiên nhớ ra ở nhà còn có việc gấp, hôm nay tới đây thôi, mọi người mau về nhà đi, có duyên gặp lại!” Nói xong, cô dọn đồ chạy mất.

Đám khách hàng còn đang mờ mịt thì Mạnh Bà đã chạy mất không còn thấy bóng dáng.

Bóng dáng Bùi Tế cũng biến mất theo.

……

Thôn Tiểu Khê, Hứa Triều Hi đột nhiên thấy một nam quỷ tới, cậu đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Nam quỷ mặc một thân cổ phục màu trắng, tóc dài cài một cây trâm ngọc, mũi cao, mắt hoa đào, ý cười nhu hòa nhìn cậu.

Hứa Triều Hi nghi hoặc hỏi: “Đại ca, có việc gì không?”

Chuyện là sau giờ ngọ cậu ra ruộng hoa. Từ khi có thể nghe thấy Dẫn mộng hoa nói chuyện, Hứa Triều Hi đều rất nhiệt tình đi thăm chúng.

Dẫn mộng hoa bị cậu thúc giục đến đau đầu nên không buồn phản ứng lại cậu nữa, Hứa Triều Hi liền chuyển sang Lệ quả.

Nếu Dẫn mộng hoa có thể nghe thấy cậu, cùng là thực vật, chắc Lệ quả cũng nghe được nhỉ?

Cậu thử đi thử lại, sau rất nhiều lần, cuối cùng cũng nghe thấy Lệ quả nói.

[…..Tôi còn chưa lớn mà, giục cái gì mà giục]

Chu kỳ phát triển của Lệ quả dài hơn Dẫn mộng hoa, đích thực giờ nó vẫn chưa lớn hẳn. Hứa Triều Hi lập tức vui vẻ lên, vậy là sau này trồng cây không cần lo chúng không đơm hoa kết trái rồi.

Ấy, trước kia chủ tiệm hạt giống nói cậu là thực vật thành tinh, ở một khía cạnh nào đó cũng không sai nha.

Đúng lúc này, Hứa Triều Hi bị đánh úp.

“Xin chào nha, nhóc quỷ.” Một giọng nam dịu dàng dễ nghe vang lên, ấm áp như gió xuân vậy.

Hứa Triều Hi quay đầu lại, thấy nam quỷ khá quen, cậu không khỏi thắc mắc: “Đại ca, có việc gì không?” Đây không phải là thủy quỷ lần trước nhặt cam của cậu rồi không muốn trả lại sao?

Nghe cậu nói, quỷ kia ra vẻ thất vọng chớp chớp mắt, vẻ mất mát gương mặt đẹp đẽ kia thật đúng là khiến quỷ đau lòng. Nam quỷ hỏi: “Cậu không nhớ rõ ta sao?”

Hứa Triều Hi: “Nhớ chứ, anh chính là thủy quỷ tôi đã gặp lần trước.” Nhặt được cam của tôi còn không muốn trả lại, tất nhiên tôi phải nhớ kỹ chứ!

Vẻ thất vọng trong mắt nam quỷ chuyển thành ý cười, hắn nói: "Ta tình cờ đang làm việc ở gần đây, nhìn thấy cậu liền đi qua chào hỏi."

Hứa Triều Hi gật đầu.

Nam quỷ: "Gặp nhau chính là định mệnh, làm quen đi, cậu tên là gì?"

Hứa Triều Hi cảnh giác, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì: "Hứa Triều Hi, còn anh?"

Nam quỷ không chút do dự đáp: "Ôn Lệ."

Ôn Lệ? Lệ Ôn? Sở Giang Vương?

Hứa Triều Hi:?

Địa phủ các anh luôn thích đảo ngược lại tên mình sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play