Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiễm Dao ăn sáng, hăm hở xách túi xách chạy ra cửa.
Mẹ Nhiễm đuổi ở phía sau hô lớn: “Con đi đâu vậy?”
“Quay về trường học!”
“Để bố đưa con đi ấy, đợi lát nữa ông ấy tỉnh, con vội vàng vậy để làm gì, còn không ăn cơm trưa nữa?” Mẹ Nhiễm nói: “Buổi tối trở về nhà đi, không phải sáng ngày mai con không có lớp sao?”
“Không kịp nữa rồi ——”
Nhiễm Dao bỏ câu này lại, cô trở tay đóng cửa chính lại.
Để lại mẹ Nhiễm đứng ở cửa chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bây giờ mới có mấy giờ chứ, làm gì mà không kịp chứ?
Trường học cách nhà khá ca, Nhiễm Dao gọi xe, trên đường đi lại bị tắc đường, thật vất vả mới đến cửa trường học, cô đóng cửa xe tiếp tục chạy.
—— Thực ra cô cũng không hiểu mình vì sao phải chạy nhanh như vậy.
Cây ngô đồng thấp thoáng ở phía sau, là sân bóng rổ của trường học.
Có người vừa tới đây.
Cũng may không quá trễ.
Nhiễm Dao huỳnh huỵch chạy đến, một phát túm lấy cậu thiếu niên vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, cô ngẩng đầu, gọi tên của hắn.
“Cố Tân Bạch.”
Hắn bị ánh nắng làm chói mắt, mắt hắn nheo lại, trên màn hình điện thoại vẫn còn khung chat nói chuyện cùng cô, nó dừng lại ở câu cuối hắn trả lời cô vào tối qua, xem chừng là muốn gửi tin nhắn cho cô.
“Sao em lại ở đây?” Sau một lúc lâu, hắn nở một nụ cười rất nhỏ: “Không phải hôm nay em không có lớp sao?”
“Em...... Tới tìm anh?”
Thiếu niên dừng một chút, chợt cúi người xuống, giọng nói như tiếng nước va vào ngọc đẹp, thánh thót nặng nề, có một chút trầm bổng rất dễ nghe: “Làm sao vậy.”
“Túi sách cũng chưa tháo xuống.” Hắn nâng tay, giúp cô gỡ cái túi xách nặng sau lưng xuống: “Em có chuyện gì muốn nói?”
“......”
Cố Tân Bạch nhìn cô, nhíu mày: “Không có việc gì à?”
Vừa mới chạy nhanh như vậy thân thể hoàn toàn bị ép buộc, đầu óc hơi choáng váng một chút, bây giờ cô thật sự muốn mình nói chút gì đó, nhưng đại não lại trống rỗng.
Hoặc là, không biết nên bắt đầu nói từ đầu.
Nhiễm Dao liếm môi, đang nổi chuẩn bị nói, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay luồn vào, trên tay là một cái khăn quả đào màu hồng nhạt.
Giọng cô gái kia nghe ra rất ngọt: “Ca ca muốn chơi bóng à? Lấy khăn tay lau mồ hôi rồi hẵng chơi tiếp.”
Khẽ lật mặt sau chiếc khăn lên, đằng sau có dán mã quét Wechat ——
“Thêm Wechat nhé?”
Nhiễm Dao sửng sốt một chút, giương mắt nhìn hắn thấy hắn đang nhìn mình, thậm chí còn không thèm dời ánh mắt về phía cô gái kia nữa.
Thình lình đầu cô hiện ra một tia sáng, giật cổ tay áo hắn ra.
Trên cổ tay phải thiếu niên, quả nhiên có đeo một chiếc vòng buộc tóc màu đen.
—— Lúc ấy hắn không trả lại cho cô, hắn thật sự đeo nó trên tay.
Nhiễm Dao cười cười với cô nữ sinh kia, xấu hổ nói:
“Ngại quá, hắn có bạn gái mất rồi.”
“A...... Là như vậy sao, thật xin lỗi, em cũng không biết đâu.” Nữ sinh kia lè lưỡi: “Thế thì chúc hai người trăm năm hoà hợp nha!”
“—— Anh có bạn gái?”
Cố Tân Bạch tiến lại gần hơn một chút, trầm giọng nói: “Có từ lúc nào vậy?”
Cô kiên trì: “Thì...... Vừa có.”
“Không thể được sao?”
“Đương nhiên có thể.” Hắn cong môi: “Cơ mà ——”
Thiếu niên còn chưa nói hết, cô đã ngửa đầu đánh gãy câu: “Cố Tân Bạch, anh thích em sao?”
Hắn đang muốn nói cái này cần phải hỏi sao, dừng một chút, bỗng nhiên hắn nhận ra, hình như mình chưa từng nói với cô những loại lời như vậy.
Hắn nghĩ cô có lẽ cần chút cảm giác an toàn, thế nên:
“Tôi thích em.”
Thiếu niên nghiêng thâm, ánh mắt đối diện với cô, nhìn đôi mắt của cô, nghiêm túc nói lại một lần nữa: “Vô cùng thích em.”
“Chỉ thích em, một mực thích em.”
Ánh mắt Nhiễm Dao nhẹ nhàng hạ xuống, dừng lại ở yết hầu hắn đang nhấp nhô.
“Anh nói bốn lần.” Cô cố sức giả bộ mình rất bình tĩnh, như thể mình đã quen với cảnh tượng như vầy rồi: “Xem ra là thật rồi, rất thích em nha, ài.”
Hắn cười khẽ, thấy cô làm bộ trêu ghẹo hắn, nhưng kỳ thực lỗ tai cô đã phiếm hồng đỏ bừng, tâm trạng càng thêm vui vẻ, miễn cưỡng nhận lời nói:
“Đúng vậy.”
Chính là rất thích.
Hắn nhớ tới năm đó học lớp mười, hắn bị bố mẹ mang đi chúc tết, sau quãng đường xe dài dằng dặc hắn vừa mệt mỏi vừa tê mông, lúc ngẩng mặt bắt gặp một cô bé nhỏ đang đi từ trên lầu xuống.
Cô mặc một bộ áo lông nhung màu xanh nhạt, trên chân đi đôi dép bông hình quái thú nhỏ, mỗi khi cô bước một bước xuống, mũi chân sẽ lộ ra từ miệng quái thủ nhỏ, lộ ra hàm răng trắng bóc của con quái thú, rồi lại khép miệng lại theo nhịp bước của cô, nhoáng cái rồi lại nhoáng cái như thể đang gật đầu.
Cô bé nhỏ vẫn còn đang còn buồn ngủ, nhìn cô giống hệt với đôi dép quái thú hung hung, còn trùm mũ qua đỉnh đầu, miệng lẩm bẩm oán trách vì sao đến tết mà không được ngủ nướng.
Về sau phòng khác dần nhiều người lên, đám trẻ con túm tụm nô đùa ở một chỗ trêu đùa con mèo con, cũng không biết ai mang chó Maltese đến rồi để nó trở trọi lẻ loi quẫy đuôi tại góc tường.
Không đầy một phút cô bé đó liền rời khỏi chỗ náo nhiệt nhất, một mình đi đến góc tường, kéo ghế theo, còn dùng dép bông trêu đà con Maltese màu trắng kia nữa.
Chó con chơi cùng với cô bé hình như rất vui vẻ, nhào tới nhào lui, lúc cô cười sẽ để lộ ra hai viền răng mèo rất đẹp, điệu cười thánh thuý này duy chỉ thuộc về thiếu nữ, giống như chuông gió trong núi.
Lúc ăn cơm, hắn an vị ngồi đối diện với cô.
Cô gái nhỏ rất dễ thương, ngơ ngác, lại rất thiện lương, thi thoảng sẽ nhanh mồm nhanh miệng, ngáp tới ngáp lui chóp mũi sẽ hơi hơi hồng lên.
Cô chắc hẳn đang rất buồn ngủ. Hắn bất giác nghĩ, không biết tối hôm qua cô đi ngủ lúc mấy giờ.
Sau này người lớn nói cho hắn biết, thì ra rất lâu trước đây bọn họ cùng ở trong một cái sân, lúc ấy cô hình như rất nghịch ngợm, người lớn trong nhà thường xuyên không tìm thấy cô ở nơi đó, kỳ thật cô gái nhỏ trốn ở dưới mái hiên ngoài cửa sổ nhà hắn, mượn hắn MP4 mượn đủ loại manga.
Cô lúc ấy thường xuyên vác một cái bọc nhỏ, thi thoảng tâm tình hắn tốt, sẽ ném cho cô một thanh sôcôla, cô lúc nào cũng vậy một bên vừa ăn một bên vừa thấy kỳ quái: “Từ lúc nào mà trong nhà có mua mấy thứ như này vậy?”
Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng mỗi lần như thế đều ăn rất nhanh.
Những câu chuyện này có lẽ cô đã không còn nhớ, nhưng hắn lại nhớ rất kỹ.
Kỳ nghỉ hè lớp mười hai gặp lại cô tự nhiên rất vui vẻ, hắn một mực ở trong ký túc trường học, cơ hội gặp mặt cô rất ít, về sau học cùng một trường đại học, may mắn không bỏ lỡ lại cô.
Đoạn thời gian kia hắn vừa vặn lập nick game phụ, ai ngờ trận đầu tiên lại ghép đội được với cô, cơ duyên trùng hợp thế nào mà trở thành bạn game tốt của cô. Đại khái biết đây chính là thiếu sót của duyên phận, cuối cùng cũng đã được đền bù.
Ban đầu định chơi vài trận nhỏ thôi, leo đến Vương Giả liền không chơi nữa, nhưng mà bởi vì muốn cùng chơi với cô, liền bày đặt quý danh không thi đấu ở nick chính nữa, chơi ở nick phụ cũng chậm hơn ——
Bởi vì cấp bậc chênh lệch quá lớn, nên không mang cô chơi cùng được.
Chuyện này bọn họ không biết, nhưng cũng không sao, tương lai năm tháng dài dằng, hắn có thể từ từ nói chuyện cùng cô.
Nhiễm Dao hắng giọng một cái: “Sinh nhật ngày đó, anh bảo em mở cửa sổ ra để nhìn..... Anh chuẩn bị cái gì vậy?”
Cô dày vò cái điện thoại cũ từ tối qua đến rạng sáng, phát hiện không biết như thế nào mà tin nhắn Wechat của hắn lại bị bỏ vào tin nhắn bị xoá, đại khái là do hệ thống chặn.
Nhìn thời gian, có lẽ là sau khi chúc cô sinh nhật vui vẻ, nhắn tin bảo cô mở cửa sổ nhìn một cái.
—— Đáng tiếc cô không nhìn thấy, không mở cửa sổ, cũng không đến nơi hẹn.
“Cũng không có gì.” Hắn nói: “Dùng nến bày ở đầu đường nhỏ, đứng ở đầu đường kia chờ em, còn có cả bánh sinh nhật.”
Cô mấp máy môi, trái tim không khỏi bủn rủn.
Nhưng mà không sao cả, bỏ lỡ một lần rồi, sẽ không bỏ lần lần hai nữa.
“Anh còn chơi bóng không?” Nhiễm Dao hỏi hắn.
“Không chơi nữa.” Thiếu niên rũ mắt cười, bên trong âm điệu có chút lưu luyến chậm chạp: “Đi tiếp bạn gái rồi.”
Hắn duỗi tay ra hiệu, Nhiễm Dao nhìn chằm chằm hai giây, ma xui quỷ khiến thế nào mà giật phát cái dây buộc tóc của mình xuống, một lần nữa đeo lên tay của hắn.
Cô nói: “Đổi cho anh cái này, cái này nhìn đẹp hơn.”
Cố Tân Bạch: “Ý anh là dắt tay.”
“......”
“...... Ờ.”
Cô nhếch môi đưa bàn tay ra, rất nhanh đã được người ta nắm lấy, cô trấn tĩnh suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu “Bình tĩnh” lên tiếng ——
“Em thoả mãn một tâm nguyện cho anh nhé.”
Cố Tân Bạch nghiêng đầu: “Cái gì?”
“Không phải anh muốn nói chuyện yêu đương nơi vườn trường sao?” Cô không tính toán bảo: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta có ba năm rưỡi.”