Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiễm Dao bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mẫu thân đại nhân may mảy không thèm chiếu cố đến giấc ngủ yếu ớt của cô, liên tiếp chơi tám tiếng, đánh thức cô tỉnh lại từ mười tám tầng mây trong mơ để cô thanh tỉnh.
Cô bưng trán, thần kinh suy nhược mà mở miệng: “Alo?”
“Làm sao bây giờ mới nghe điện thoại vậy hả! Nhanh chóng chuẩn bị một chút, giữa trưa ra ngoài đi mua quần áo, buổi tối còn đi ăn cơm ——”
Đầu óc Nhiễm Dao còn chưa tỉnh táo hẳn: “Ăn cơm gì cơ?”
“Ăn cơm với nhà Cố thúc thúc chứ còn gì nữa, không phải lần trước đã nói rồi sao?”
Mẹ Nhiễm còn đang điên cuồng oanh tạc: “Mau mau tranh thủ thời gian, chúng ta sắp đến phòng ngủ dưới lầu rồi, con nhanh thay quần áo rồi xuống đi.”
Bên kia thúc giục đến lợi hại, cô vừa mới tỉnh ngủ, căn bản không có năng lực tự hỏi, nhanh thay quần áo miệng ngậm cái bánh mì rồi xuống lầu.
Mãi đến khi bị ném ở trước cửa hàng, cuối cùng mới cảm thấy có gì đó không đúng ——
Nhiễm Dao: “Ăn một bữa cơm thôi mà, sao lại cần phải mua quần áo?”
Mẫu thân đại nhân nói có sách mách có chứng: “Con với Tiểu Cố ca ca nhà bọn họ lâu ngày không gặp, chả nhẽ không ăn mặc đàng hoàng một chút à?”
“Ơ, không phải.” Nhiễm Dao trừng mắt nhìn, máy móc lùi hai bước về phía sau, giọng nói cô dừng lại một cách khó hiểu vì không tin: “Cho nên đây là...... Coi mắt?”
“Coi mắt cái gì chứ.” Mẹ Nhiễm ngoài miệng ghét bỏ, nhưng khoé miệng lại cười tươi như hoa: “Vả lại, Tiểu Cố đứa trẻ kia vừa cao lại vừa soái thành tích lại còn tốt, nếu con có thể tìm được cho mẹ một người con rể như vật, mẹ đã vừa lòng muốn chết.”
Nhiễm Dao: “......”
Cho nên. đây không phải là, coi mắt?
Cô tuỳ tiện vén mái tóc dài lên, lấy cái tính của mẹ mình, cuộc gặp mặt thị phi này không thể không gặp, trang điểm cũng không được hàm hồ, chỉ phải đâm lao, đến thử mấy bộ quần áo.
—— dù sao cô cũng không phải trả tiền.
Cuối cùng lựa chọn mái mới chọn được một cái váy công chúa màu xanh trắng, bả vai hơi hơi bồng lên, ở giữa thì lại thu eo, khéo léo khoe trọn dáng người đẹp đẽ của cô, mẹ Nhiễm vô cùng vừa lòng.
Mua quần áo xong thì vẫn còn sớm, Nhiễm Dao lên đường về nhà, định bụng ngủ trưa.
Trước khi ngủ thì lướt xem video trò chơi, điều này đã gợi lên dục vọng chơi Vương Giả, kết quả mới vừa mở trò chơi lên, bạn bè vừa kéo cô vào đội ngũ, đã nhận được tin nhắn của mẹ:
【 phòng 708, mau đến, Cố thúc thúc bọn họ đều tới rồi. 】
Cô hậm hực khoá màn hình, mở phần mềm gọi xe lên.
Sau vài phút cuối cùng cũng đến nơi, Nhiễm Dao đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt cô chính là một đôi chân dài thu hút ánh nhìn.
Người nọ đang ngồi trên sô pha lật thực đơn, có chút quy củ dáng ngồi cũng có vẻ lười nhác, phảng phất như tác phong tùy tính bừa bãi đã khắc sâu vào trong xương cốt, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, ánh sáng cuồn cuộn, quang ảnh lay động.
Không ngờ đến việc hắn nâng mắt liếc nhìn cô một cái.
Nhiễm Dao nhịp tim ở một khắc nào đó đã vô cùng tôn trọng sắc đẹp mà ngừng nửa nhịp.
...... Đôi mắt thật xinh đẹp.
Độ cong vừa đoan chính vừa nghiêm nghị, đáy mắt lại liễm diễm thêm mấy mạt xuân ý, cười như không cười, muốn nói lại thôi.
Cô có chút bế tắc, bị mẹ Nhiễm ấn xuống ngồi bên cạnh hắn.
Ngay sau đó, mẹ cô lấy cái decibel siêu cao rót vào lúc trọng điểm ——
“Đây là cố ca ca của con đấy, mau chào đi!”
“Không nhớ rõ à? Ngày xưa con hay ghé vào cửa sổ nhà hắn chảy nước miếng đấy!”
Nhiễm Dao: “......”
Thật thế à, con trước kia thế mà lại là loại người như thế sao?
Cô muốn cười cho qua chuyện, nhưng cô mạc danh lại không thể giải thích được, hơn nữa cô còn cảm nhận được ánh mắt như có như không của hắn, vàng tai của cô bắt đầu nóng lên.
Chảy, chảy nước miếng cũng là chuyện bình thường mà, quả thật, rất soái.
Vẫn là để người thiếu niên này mở miệng trước thay cô giải vây.
“Không có việc gì, có khả năng Dao Dao đã không còn nhớ rõ cháu rồi.”
Giọng nói của hắn vừa vang lên, đã làm Nhiễm Dao giật mình.
—— thanh âm rất quen thuộc.
Nhưng đến tột cùng là nghe qua ở nơi nào, thì lại không nhớ được.
Hình như nhìn ra được cô đang tạm dừng, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cô chớp chớp mắt: “Anh học ở trường đại học nào vậy?”
“Đại học Nam Chương.”
Cô càng kinh ngạc: “Chúng ta học cùng một trường hả?”
“Đúng vậy.” Hắn cười, bộ dáng không có vẻ bất ngờ gì: “Đáng tiếc chúng ta chưa từng gặp nhau, có phải không?”
“...... Hình như là vậy.” Tóm lại cô cứ cảm thấy hắn đang ám chỉ cái gì đó, nhưng mà cô lục tung hết cái ký ức của mình lên, nhưng vẫn không có chút manh mối gì, chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Anh học ngành nào vậy?”
“Thông tin quang điện.”
“Hình như là ở trong trường, bọn em ở trọ ngoài trường.” Nhiễm Dao nhún vai: “Cách xa lắm, chẳng trách không gặp nhau là đúng.”
Ngón tay hắn gác ở trên tay vịn, tiết tấu gõ không nhanh không chậm: “Nói không chừng, là do em không chú ý đến thôi.”
Nhiễm Dao nghĩ thầm, bình thường cô đi đường rất ít khi để ý đến xung quanh, bình thường đều là do bạn cùng phòng thấy soái ca đều bảo cô, nhưng mà cô gần đây chơi Vương Giả quên trời quên đất, nói không chừng thật sự đã gặp qua, nhưng đã quên.
...... Đúng rồi, Vương Giả!
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, phát hiện đội ngũ vừa rồi đã giải tán.
Đầu tiên mở bạn bè ra mà không thấy ai, chỉ có thể chơi một mình.
Người lớn một bên trò chuyện rất vui vẻ, mà thiếu niên buông mí mắt xuống suy nghĩ, hình như đang suy nghĩ về chuyện gì đó của mình, Nhiễm Dao không có việc gì làm, hỏi hắn: “Em chơi Vương Giả có phiền không?”
—— thực ra cũng chỉ lễ phép hỏi thôi, vào những lúc chờ ăn cơm như này, tất cả mọi người đều đang nghịch điện thoại di động.
Cố Tân Bạch đương nhiên gật đầu, đang định đề nghị cùng nhau chơi, đã phát hiện cô nhanh tay lẹ mắt nhấn bắt đầu.
Cố Tân Bạch: “......”
Nhiễm Dao vốn dĩ muốn chơi chế độ giải trí, kết quả không cẩn thận nhấn vào bảng xếp hạng, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, lại ngượng ngùng huỷ bỏ, chỉ có thể căng da đầu bắt đầu trận đấu.
Cô ở tầng năm, cuối cùng chọn một vị trí, đến phiên của cô chọn tướng chỉ còn lại vị trí đi rừng, mà tướng đi rừng duy nhất cô có......
Là Lý Bạch.
Mức độ chơi con tướng này rất khó, cô không chơi được, nguyên nhân duy nhất khiến cô mua nó vì con tướng này chính là lão công của cô.
Hô hấp Nhiễm Dao theo đó mà ngừng một lát, huyệt Thái Dương có chút đau.
Cô chưa chơi con tướng này dù chỉ một lần......
Sau khi bắt đầu, chuyện thứ nhất cô làm không phải là đi mua trang bị, cũng không phải tìm tòi cách chơi tướng ——
Mà rất sáng suốt, tắt mic cùng kênh chat của đồng đội đi, để tránh nhìn thấy những “lời hay ý đẹp” của mọi người dành cho cô.
Sau khi làm xong một loạt các công tác tự bảo vệ mình, cô bắt đầu cố gắng nhớ lại, trước đây lúc cô chơi Dao, thì Lý Bạch đã làm gì để có thể đồ sát cả map.
Ngay từ đầu đi đánh quái rừng? Đánh con quái nào trước ấy nhì, đánh con chim hay đánh con heo hay là đánh bùa đỏ bùa xanh trước đây?
Đánh đến cấp mấy mới có thể bắt đầu tiếp viện cho đồng đội? Bây giờ cô mới lên được cấp 2 có thể đi giúp đồng đội được chưa?
Cuối cùng, sau ba phút cô đã vinh dự tặng cho team địch 2 đầu người, Cố Tân Bạch đứng ở một bên nhịn không được mà mở miệng.