Hai ngày qua, nước mắt của Dư Du Nhiên đã chảy khô rồi.
Mỗi lần Dư Du Nhiên nhớ đến những khoảnh khắc mà Phương Viện Viện nhẹ nhàng đối xử tốt với cô, cô đều cảm thấy nhớ mẹ vô cùng.
“Du Nhiên... Không nên quá đau buồn, chẳng lẽ em đã quên những lời mẹ dặn em trước khi rời đi rồi sao? Bà ấy muốn em sống thật tốt...”
“Đường Mộ Tuyết... Đường Mộ Tuyết... Tất cả đều do Đường Mộ Tuyết... Đều là tại cô ta... Em muốn giết chết cô ta... Cô ta bây giờ đang ở đâu? Đường Mộ Tuyết bây giờ đang ở đâu rồi?” Dư Du Nhiên nắm chặt lấy quần áo của Phó Trọng Đình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT