Qua mùng tám, Bách Tây liền mã bất đình đề đi làm trở lại, sau kỳ nghỉ không gặp, mấy vị trong văn phòng cũng không thay đổi nhiều, ngoại trừ một nhân sĩ đặc biệt bị dưỡng béo hai cân.
Bất đồng duy nhất, có lẽ chính là một vị đồng nghiệp nữ đã kết hôn vào dịp Tết.
Mọi người đối với chuyện này tỏ vẻ nhiệt liệt chúc mừng, tập thể vỗ tay chúc mừng cô dâu mới.
Vị đồng nghiệp mới kết hôn tên là Bạch Huyên, cũng xem như là nhân viên kỳ cựu của bộ môn bọn họ, thấy mọi người ồn ào mà mặt mày đỏ bừng, tâm tình lại rất tốt, tràn đầy vẻ xuân phong đắc ý sau tân hôn.
Hai vợ chồng bọn họ là du lịch kết hôn, căn bản không làm hôn lễ, cho nên cũng không làm tiệc rượu mời khách, nhưng cô có mua riêng quà tặng và kẹo mừng, mang đến văn phòng chia cho mọi người.
Cậu biết Bạch Huyên và chồng cô ấy là bạn cùng trường đại học, yêu nhau thật nhiều năm mới quyết định đi đăng ký, tình cảm vẫn luôn rất ổn định.
Bạch Huyên nói: “Cảm ơn.”
Sau đó, cầm kẹo mừng nhét vào tay của Bách Tây.
Cô lại trêu ghẹo, bảo: “Chúng tôi đã là vợ chồng già rồi, kết cái hôn cũng không thấy có gì mới mẻ, chủ biên Bách thì sao, khi nào mới ăn được kẹo mừng của anh đây?”
Hiện tại, toàn bộ văn phòng gần như đều biết Bách Tây có một người bạn trai, chuyện tình cảm rất tốt, cũng không phải Bách Tây hay khoe khoang, mà là Thích Tầm lâu lâu lại đưa điểm tâm trà chiều cho cậu, lúc tăng ca còn đưa bữa ăn khuya, ngay cả mọi người trong văn phòng cũng đi theo hưởng sái.
Ăn ké thì chột dạ, mọi người tỏ vẻ rất là tán thưởng về bạn trai của Bách Tây, nhất trí cho rằng đây là một người đàn ông tốt hiếm có.
Bách Tây cười cười.
Cậu dựa bên cửa sổ, dưới ánh mặt trời đầu xuân, ngay cả hàng mi của cậu cũng nhuộm màu kim sắc, trên người mặc áo lông to rộng và quần jean, để lộ cổ thon dài và xương quai xanh, tùy tính lại xinh đẹp.
“Tôi vẫn còn sớm lắm.” Cậu nói: “Lúc này mới yêu được mấy tháng, nhân lên tám lần cũng không nhanh như vậy đâu.”
Bạch Huyên cũng cười theo.
Đương nhiên cô cũng chỉ trêu đùa một chút, nhưng lại thấy hơi tò mò mà quan sát Bách Tây.
Trước kia không chú ý, nhưng giờ cô lại phát hiện, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà khí chất trên người Bách Tây đã thay đổi.
Bách Tây vẫn luôn là một người có khí chất rất trong sáng, cũng bởi vì gương mặt của cậu mà luôn mang lại cảm giác như vẫn thiếu niên; nhưng hiện tại, cô lại kinh ngạc nhận ra, trên người Bách Tây còn tăng thêm vẻ lười biếng gợi cảm, tản mạn vô tư, lại vô cùng hấp dẫn.
Nếu phải diễn tả thì, tựa như nụ hoa trên đầu cành sắp nở, sau cơn mưa xuân qua đi, đột nhiên nở rộ.
Bạch Huyên uống ngụm cà phê, đương nhiên cô sẽ không nói lời này ra miệng, cô chỉ cười tủm tỉm nhìn Bách Tây, nghĩ thầm, tuổi trẻ thật tốt a, vẫn sẽ vì được tình yêu ấp ủ mà lấp lánh sáng lên.
Lại qua một cái tuần.
Lúc Bách Tây tan tầm, phát hiện mấy cô gái trong bộ môn đang vây quanh một chỗ, hình như có ôm một cái thùng, không biết đang ríu rít nói cái gì.
Cậu xách theo túi đi qua, hỏi: “Làm sao vậy, tan tầm rồi mà mọi người vẫn chưa đi à?”
Mấy cô gái nghe thấy giọng của cậu, xoay người, tránh ra một chút, mấy cặp mắt đều nhìn cậu chằm chằm.
Sau đó, Bách Tây liền nghe thấy vài tiếng mèo kêu.
Cậu thấy lạ mà đi về trước vài bước.
Chỉ thấy mấy cô gái đang ôm một cái thùng, bên trong được đặt một cái khăn lông lớn, nằm ở trên đó là mấy chú mèo con mềm như bông, chỉ mới lớn bằng bàn tay, giống như mới sinh ra chưa lâu, trên người vẫn còn sạch sẽ, không giống với mèo hoang, mà giống như bị người khác bỏ đi.
Cậu cũng hơi đoán được, nên không có duỗi tay vuốt mèo, mà cẩn thận quan sát trong chốc lát.
Cậu hỏi: “Đây là trong các cô có ai nhặt được à?”
Một cô gái tên là Du Du đáp: “Hồi sáng, lúc ở trên đường đến công ty em nhặt được, lúc tới đã thấy nằm ở trong thùng rồi, chắc là bị người ta bỏ đi. Cũng tại vì phải đi làm, nên em có nhờ ông chủ cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh trông chúng một ngày.”
Bách Tây cúi đầu nhìn kia mấy con mèo nhỏ kia, chúng thật ra rất ngoan, cũng không làm ầm ĩ gì, chỉ yếu ớt mềm mại kêu vài tiếng.
“Mấy cô muốn nuôi không?” Cậu lại hỏi.
Mấy cô gái thở dài: “Tụi em chỉ có thể nhận nuôi một con thôi.”
“Chung cư của Du Du không cho nuôi thú cưng. Nhà của Trương Hiểu thì đã nuôi hai con mèo rồi, không nuôi thêm được.”
Chứ nếu không, mấy cô đâu có cần ở chỗ này phát sầu như thế.
Nhưng các cô lại dùng ánh mắt khao khát nhìn Bách Tây, mắt trông mong hỏi: “Chủ biên Bách, anh muốn nuôi mèo không?”
Này thật đúng là một câu hỏi hay.
Bách Tây cúi đầu nhìn mấy con mèo trong thùng, đều là mèo li hoa, đen thui, chỉ vừa mới mở mắt, chậm rì rì mà bò tới bò lui ở trong thùng, còn chồm lên nhau, vừa khờ vừa manh.
Cậu thật sự có ý định nuôi mèo.
Nhưng cậu đối với chuyện nuôi thú cưng lại rất cẩn trọng, dù sao cũng là một sinh mệnh sẽ tham dự vào cuộc sống của cậu, cậu phải có đủ kiên nhẫn và trách nhiệm, mới có thể chăm sóc tốt cho nó.
Cho nên, cậu vẫn đang tìm hiểu, cũng đang xem xét mấy trại nuôi mèo đáng tin cậy, nghĩ về sau có cơ hội sẽ đi nhận nuôi một con.
Sở dĩ nói “có cơ hội”, là bởi vì hiện tại cậu không sống một mình, cậu nhớ rõ Thích Tầm đối với vật nuôi không mấy hứng thú, cho nên cậu nhiều ít cũng phải suy nghĩ đến ý kiến của Thích Tầm.
Nhưng nhìn mấy chú mèo yếu ớt này, cậu lại không đành lòng.
Đáng thương như vậy, mới sinh ra đã bị bỏ đi, nếu không có ai nhận nuôi, lại không bị mấy cô gái này phát hiện, cũng không biết sẽ như thế nào.
Cậu vẫn là không nhịn được, cẩn thận vươn tay, chạm chạm một bé li hoa trong đó.
Con mèo nọ cũng không sợ hơi người, còn dùng cái mũi cọ cọ ngón tay cậu, lại duỗi ra đầu lưỡi hồng nhạt liếm một cái.
Bách Tây: “……”
Toi đời, mèo con thật sự quá đáng yêu.
Cậu, một con thú hai chân hèn mọn, sao có thể cưỡng lại được quàng thượng bán manh chứ.
Cậu yên lặng nhận lấy cái thùng kia.
“Nếu không thì vầy đi, tôi sẽ nuôi một con, còn lại một con tôi cũng sẽ nuôi nhưng đặt ở cửa hàng thú cưng, mọi người giúp nó tìm một người tốt nhận nuôi nhé.” Cậu nói.
Mấy cô gái lập tức hoan hô.
Hôm nay, Thích Tầm vừa về nhà thì phát hiện ánh mắt Bách Tây nhìn hắn đặc biệt ôn nhu.
Chính là kiểu nhu tình vạn chủng, nhưng hình như cũng không có ý tốt gì.
Thích Tầm vốn đang ngồi ở đầu giường xem phim phóng sự, bị cậu nhìn chằm chằm mà cả người không được tự nhiên.
Hắn buông máy tính bảng, ngẩng đầu, hỏi Bách Tây: “Sao thế, làm gì lại nhìn anh như vậy?”
Bách Tây vẫn còn vô cùng ôn nhu nhìn hắn, ngồi lại gần hắn, móc điện thoại ra cho hắn xem.
“Anh xem, có phải nó rất đáng yêu không?” Bách Tây cười tủm tỉm hỏi.
Thích Tầm nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình là một con mèo con gầy trơ xương, đang nằm trong ổ mèo, trên người cũng khá sạch sẽ, đang ngoan ngoãn mút bình sữa.
Thẩm mỹ về động vật của hắn là hữu hạn, không cảm thấy con mèo này là xấu hay đẹp.
“Còn tạm.” Hắn miễn cưỡng đưa ra một đánh giá trực diện.
Bách Tây lại không hài lòng: “Sao lại còn tạm được, rõ ràng là vừa ngoan vừa manh.”
Thích Tầm đã hiểu.
Hắn hỏi Bách Tây: “Em muốn nuôi?”
Bách Tây cười hắc hắc, đem chuyện cậu làm sao lại nhận được con mèo này, nói cho Thích Tầm.
“Tại vì nhỏ quá, cũng sợ nó bị bệnh gì nên em đem nó với một con mèo khác để ở bệnh viện thú cưngrồi, chờ khoẻ lại nhận về.” Bách Tây nói.
Thích Tầm nghe hiểu.
Bách Tây không chỉ muốn nuôi mèo, hơn nữa đã quyết định luôn rồi.
Bây giờ, bất quá là làm bộ làm tịch, tới hỏi ý kiến hắn một chút thôi.
“Vậy em muốn nuôi thì nuôi thôi, sao lại trông chột dạ như thế?” Hắn vươn hai ngón tay, nâng cằm Bách Tây, nhìn kỹ Bách Tây.
Hắn mang mắt kính có số độ không cao, mặt mày văn nhã, một đôi mắt đào hoa lại mang theo hương vị câu nhân.
Nghiễm nhiên là kẻ văn nhã bại hoại đẹp tới quá đáng.
Hầu kết của Bách Tây lại không đúng lúc mà trượt lên xuống, có chút tâm viên ý mã.
Cậu nhìn Thích Tầm chớp chớp mắt: “Chẳng phải là em muốn hỏi thử ý kiến của anh sao, trong nhà sắp có thêm một thành viên mới, dù sao cũng phải bày tỏ thái độ dân chủ một chút chứ.”
Thích Tầm cười như không cười.
Đã tiền trảm hậu tấu rồi, còn bày đặt chơi thái độ dân chủ.
Hắn buông tay đang nhéo cằm Bách Tây, đổi thành vuốt ve môi Bách Tây, cố ý hỏi: “Vậy nếu anh không đồng ý thì sao?”
Hắn cho rằng Bách Tây sẽ nói hai câu dễ nghe, dỗ dành hắn.
Không nghĩ tới, Bách Tây nhíu mày lại, trầm tư hồi lâu.
“Vậy em chỉ có thể mang mèo bỏ nhà ra đi.” Bách Tây nghiêm túc suy nghĩ: “Em có thể nuôi nó ở chỗ chung cư của em, lâu lâu em sẽ lại đây thăm anh……”
Thích Tầm: “………”
Hắn khẽ rũ mắt, vẻ mặt bất thiện mà nhìn Bách Tây chằm chằm.
Thắm thiết bảo Bách Tây giữa mèo và hắn chỉ chọn một, Bách Tây vậy mà lại chọn mèo, thà tự mình mang mèo ra ở riêng, còn hắn thì phải ở lại?
Đồ lừa đảo này, dáng vẻ lời thề son sắt mỗi ngày ngon ngọt với hắn lúc trước hoàn toàn không thấy đâu nữa.
Bách Tây còn đang nghiêm túc suy nghĩ, không hề phát hiện vẻ mặt của bạn trai càng ngày càng nguy hiểm.
Chờ cậu ngẩng đầu lên thì đã bị Thích Tầm kéo vào ổ chăn một phen.
“Hử? Anh làm gì?” Bách Tây ngã lên gối đầu, còn chưa kịp phản ứng lại, mờ mịt mà vô tội nhìn Thích Tầm.
Thích Tầm không nhanh không chậm cởi áo ngủ ra.
Hắn có một gương mặt vô cùng tuấn tú, thậm chí có chút mỹ diễm, nhưng dáng người lại hoàn toàn không hợp với gương mặt.
Hắn chống một bàn tay bên gối Bách Tây, mắt kính đã tháo xuống, một đôi mắt mát lạnh câu nhân đang nhìn Bách Tây đầy chăm chú.
Hắn cũng muốn tỏ thái độ dân chủ với Bách Tây.
“Mèo có thể nuôi, anh cũng không phải người không biết lý lẽ.” Hắn nhìn Bách Tây mỉm cười:“Nhưng anh muốn thu chút lợi tức, cái này không quá đáng chứ.”
Bách Tây đã hiểu, Thích Tầm nói lợi tức là cái gì.
Nhưng lúc Thích Tầm hormone bạo lều như vậy mà nhìn cậu, thì muốn làm gì cũng được.
Bách Tây che mặt lại, e thẹn gật đầu.
Ai nha, còn không phải chỉ là chút lợi tức thôi sao.
Lợi tức thu một bút, một bút, lại một bút.
Sáng hôm sau rời giường, Bách Tây liền hối hận.
Cậu đỡ eo, cảm thấy bản thân thật là hy sinh quá mức.
Nhưng lúc cậu đang đánh răng, nhận được ảnh chụp của bên bệnh viện thú cưng phát tới, cậu quyết định nhận nuôi bé li hoa kia, nó đang chổng vó lên trời mà ngủ, lộ ra cái bụng mềm như bông, bốn cái bàn chân hoa mai nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Cậu lại tình thương của cha tràn lan, cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
**********
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT