Buổi sáng đầu năm, gia đình Bách Tây đi thăm nhà họ hàng thân thích hết một lượt, buổi chiều lại đến nhà ông bà ngoại của cậu.
Ông bà ngoại cậu cũng sống ở thành phố này, vốn đã hay thường xuyên qua lại, lái xe qua đó cũng chỉ tốn một giờ.
Hai vị lão nhân gia trụ ở một tòa nhà xa ngoài nội thành, không khí tươi mát, thích hợp cho người già nghỉ hưu dưỡng sinh, trong một mảng sân to được trồng nhiều hoa cỏ, một năm bốn mùa đều sắc xanh tưng bừng, cây cỏ tốt tươi.
Lúc cả nhà bọn họ đến nơi, hai vợ chồng già còn đang ngồi ở trong phòng nghe hí kịch, mang kính lão chơi cờ tướng, còn vì một quân cờ mà tranh luận không thôi.
Bách Tây và Bách Nhược mang theo lễ vật tiến vào, vừa vào cửa đã cười tủm tỉm gọi: “Ông ngoại, bà ngoại.”
Ông ngoại bà ngoại nghe tiếng, tức khắc cờ cũng không tranh, cười tủm tỉm từ trên ghế đứng lên: “Tây Tây với Nhược Nhược tới rồi.”
Hai người lôi kéo cháu trai cháu gái nhìn ngắm hồi lâu, mới nhớ tới chuyện tiếp đón con gái với con rể ngồi xuống.
Cũng may, Ngô Mạt căn bản không trông cậy vào bố mẹ nhớ tới mình, chính mình tự động tay cơm no áo ấm, đã cầm chén trà uống lên rồi.
Mùng một đầu năm, vẫn là giống như trước mà ngủ lại nhà ông bà ngoại.
Ăn xong cơm chiều, Bách Tử Hoa và Ngô Mạt bồi hai vợ chồng già đánh bài, Bách Nhược thì cùng Bách Tây ở trên sô pha chơi với mèo.
Năm nay, bà ngoại vừa nhận nuôi một con mèo trắng, đặt tên là “Bé Con”, chưa được hai tuổi, rất được cưng chiều nâng niu, một thân da lông trơn mượt sáng bóng, một đôi mắt xanh ngập nước, rất là dính người, lại không thích nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Bách Tây tiếp nhận phục vụ chải lông, kêu rù rù mãi.
Bách Tây bị manh đến trái tim muốn tan chảy, cầm điện thoại lên chụp mấy chục tấm ảnh mèo, gửi qua cho Thích Tầm.
Thích Tầm ở bên kia cũng trả lời rất nhanh, nhưng trọng điểm của hắn lại không ở mèo, mà là tay của Bách Tây.
“Tay em làm sao vậy, sao lại dán băng keo cá nhân?” Thích Tầm hỏi.
Bách Tây cúi đầu nhìn, chính cậu cũng đã quên trên tay có vết thương.
Cậu trả lời: “Hồi chiều em giúp băm nhân hoành thánh, cuối cùng băm trúng cả ngón tay luôn.”
Máu chảy không ít, cũng may miệng vết thương không quá sâu, làm tiêu độc xong là ổn rồi.
Nhưng sau đó, cậu đã bị tập thể đuổi ra khỏi bếp.
Thích Tầm cũng là chịu phục.
Bình thường, Bách Tây trông rất thông minh, thành tích đi học cũng là cầm cờ đi trước, nhưng cố tình lại xung khắc với phòng bếp.
Hắn chỉ có thể trả lời: “Tổ tông, em vẫn là đừng giúp để thêm phiền, ngoan ngoãn ngồi yên là được.”
Hắn thầm nghĩ trong lòng, về sau nếu dì Đinh không có ở nhà, hắn cũng sẽ không để Bách Tây tới gần phòng bếp.
Bách Tây lại không phục, tìm trong điện thoại rồi phát tấm ảnh chụp chén hoành thánh qua: “Đừng có đả kích em, anh xem đi, em bao đó.”
Tuy cậu không biết nấu cơm, nhưng kỹ thuật bao hoành thánh vẫn còn được.
Hai người anh tới em đi, toàn nói những chuyện không đâu.
Bách Nhược ngay từ đầu còn quang minh chính đại nhìn lén vài lần, mắt thấy nội dung trò chuyện của hai người toàn mấy thứ vô nghĩa, không có dinh dưỡng, trong mắt cô thì chính là ve vãn đánh yêu, liền không mấy hứng thú mà ngồi trở về.
Bên chỗ Thích Tầm cũng đang chơi mạt chược, nhưng vì hắn thắng tiền quá nhiều nên đã bị đuổi ra khỏi bàn, mà hắn cũng là người lớn tuổi nhất trong đám anh em, nên vừa rồi còn phát xong một đợt bao lì xì cho mấy đứa em họ.
Hắn cũng phát cho Bách Tây một cái, gửi qua chuyển khoản, so với mấy đứa em trai em gái thì to hơn nhiều.
Bách Tây cắn hạt dưa, nhận lấy, cười tủm tỉm đánh chữ: “Em nên nói cái gì đây, cảm ơn ca ca?”
Thích Tầm: “Không cần cảm ơn cũng được, trước tính sổ, trở về lại nói.”
Bách Tây phiên cái tiểu bạch nhãn, cậu cũng chẳng ngốc, cái sổ này cuối cùng chẳng phải là tính ở trên giường sao.
Nhưng cậu lại nảy ý trêu chọc Thích Tầm, từ ứng dụng ảnh mở ra một tấm chia cho Thích Tầm.
Đây là Bách Nhược hồi chiều mới chụp cho cậu.
Trong tấm ảnh, cậu đứng trên nền tuyết, mặc một chiếc áo lông màu xanh biển nhạt, làm nổi bật làn da trắng như ngọc, bên má trái còn bị Bách Nhược dán hình trái tim màu đỏ, trong tay ôm một cái người tuyết nhỏ mới đắp xong, nhìn vào màn ảnh cười đến rực rỡ xán lạn, làm lộ cả lúm đồng tiền.
“Đẹp không, ca ca?” Bách Tây hỏi.
Bình thường cậu cũng không hay gọi Thích Tầm là ca ca, ngẫu nhiên có gọi cũng chỉ gọi “Ca”.
Bây giờ, cứ mở miệng lại gọi “ca ca”, còn gọi đến là hăng say.
Thích Tầm nhìn chằm chằm màn hình di động.
Đương nhiên là đẹp, kỹ thuật chụp ảnh của Bách Nhược rất tốt, mà Bách Tây vốn đã trông xinh đẹp, ngũ quan còn tinh tế đáng yêu, ôm người tuyết cười đến mi mắt cong cong, có thể so với ảnh chụp trên bìa tạp chí.
Hắn ngẩng đầu liếc ra ngoài cửa sổ, chỗ bọn họ cũng có tuyết rơi, nhưng trên bậc cửa sổ lại không có người tuyết nhỏ, chỉ có mấy đứa em họ đang cúi đầu chơi game thôi.
Thích Tầm ở trong lòng “chậc” một tiếng, đều là em trai, sao lại khác biệt dữ vậy.
Hắn cúi đầu trả lời hai chữ: “Rất đẹp.”
Bách Tây cười hắc hắc, càng hăng say, ảnh chụp gì cũng nhắn hết qua chỗ Thích Tầm.
Thích Tầm cũng nhận hết chỗ ảnh đấy, mặt mày là vẻ ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Đám em họ chơi game xong đang nghỉ xả hơi, ngẩng đầu, lại đột nhiên thấy ở trên sô pha, anh họ lớn đang cúi đầu nhìn điện thoại, biểu tình không thể nói là không ôn hòa, một đám như nhìn thấy quỷ.
“Tầm ca làm sao vậy…… Tết nhất, cười khiếp người như thế.”
“Tui đâu biết, vừa nãy ổng còn mắng tui í.”
“Tê —— tui phát hiện tui vẫn là quen với vẻ mặt lạnh của ổng hơn, ổng cười lên tui lại thấy đáng sợ.”
Mấy nhóc em họ thì thầm.
Thích Tầm nghe thấy, vừa lúc Bách Tây cũng phải đi bồi bà ngoại, hắn thu lại di động, nhẹ nhàng nâng mắt, quét qua đám em họ một cái.
Gương mặt tựa như mỹ ngọc, nhưng so với Diêm Vương còn khiếp người hơn gấp mấy lần.
Đám em họ lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn giống một đám chim cút nhỏ, tiếp tục cúi đầu chơi game.
Mùng một đầu năm rất nhanh trôi qua.
Trước khi đi ngủ, Bách Tây và Bách Nhược lại bị nhét cho hai chén thức ăn khuya, bụng căng suýt thì đi không nổi.
Bách Tây sờ bụng, sâu sắc hoài nghi năm nay cậu có nguy cơ bị dưỡng béo.
Đến chiều mùng hai, một nhà bọn họ mới một lần nữa lên đường, lái xe trở về biệt thự nhà mình, lúc đang ở trên đường, Bách Tây nhìn ra bên ngoài, phát hiện trên đường phố, bầu không khí của lễ Tình Nhân đã rộn ràng khắp nơi, các hàng quán tung ra các loại quảng cáo, trước thềm cửa hàng bán hoa cũng bày toàn hoa hồng.
Bách Nhược vốn dĩ cho rằng Bách Tây sẽ có kế hoạch cho ngày mai, kết quả đến giữa trưa mùng ba, cô sửa soạn trang điểm xong, lại phát hiện Bách Tây còn nằm ở trên sô pha chơi di động.
Cô lấy làm lạ hỏi Bách Tây: “Sao anh còn chưa đi vậy, cũng không chịu sửa soạn, anh không đi chơi lễ với Thích Tầm à?”
Bách Tây lấy di động ra, để lộ một gương mặt u ám.
Em gái cậu thật đúng là quỷ tài tám chuyện, cái hay không nói, nói cái dở.
Cậu giải thích: “Thích Tầm ở bên nhà ông bà nội, giờ chưa về. Anh ở nhà chơi cũng được.”
Bách Nhược “ồ” một tiếng.
Cô và Thích Tầm lại không thân, đương nhiên không quan tâm Thích gia có kế hoạch gì cho năm mới.
Cô vỗ vỗ vai Bách Tây: “Vậy anh cứ ở nhà chơi đi, em đi trước.”
Bách Tây còn chưa có ý thức được tình huống không đúng, không mấy để ý hỏi: “Em đi chơi với khuê mật à, lễ Tình Nhân người nhiều, chú ý an toàn đấy.”
Bách Nhược hất mái tóc: “Anh hai, hôm nay anh không có ai hẹn hò, nhưng em thì có. Em với khuê mật lúc nào mà chẳng đi chơi được, cần gì phải chọn hôm nay nha.”
Nói xong, cô cũng mặc kệ anh trai mình bị chấn động đến cỡ nào, xách túi lên liền đi ra cửa.
Bách Tây bấy giờ mới hồi thần, sửng sốt vài giây, mới ‘tạch’ một cái, đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Không phải, chờ đã……
“Bách Nhược em có ý gì, em hẹn hò với ai, nam? Anh có quen không? Trông thế nào, mấy tuổi rồi, làm nghề gì?”
Chẳng khác nào tra xét hộ khẩu.
Bách Nhược lại không để ý tới cậu, mang giày xong, nhìn anh trai vẫy vẫy tay: “Không thể khai báo, bái bai.”
Cô lao đi như một cơn gió, cửa lớn cũng bị đóng lại thật mạnh.
Con tim của Bách Tây cũng rớt xuống, vỡ nát bét.
Cậu từ cửa sổ sát đất nhìn theo Bách Nhược đi ra ngoài cửa, một lòng chỉ muốn đem cái đồ vương bát đản dám bắt cóc em gái cậu, bắt lấy đánh cho một trận.
Nhưng Bách Nhược đi rồi, trong nhà cũng hoàn toàn không còn ai.
Bách Tây tiếp tục nằm trên sô pha.
Năm nay, Lương Tụng cùng với gia đình đi nơi khác ăn tết, đang chơi trượt tuyết, con phát cho cậu một đống video ngắn.
Mà trừ cái này ra, vòng bạn bè của cậu gần như đều bị khoe ân ái chiếm đóng.
Phảng phất như tất cả tiểu tình lữ hôm nay đều rời tổ hết cả.
Bách Tây tâm thái bình thản mà ấn like cho mấy cặp uyên ương này.
Hôm nay cứ bình bình đạm đạm mà trôi qua.
Lúc chiều tối, cậu cũng có tán gẫu với Thích Tầm, nhưng hôm nay nhà Thích Tầm có rất nhiều khách đến thăm, Thích Tầm làm cháu trai trưởng, lại đã sớm tiếp nhận gia nghiệp, so với nhóm em út còn đang học đại học thì bận rộn hơn nhiều.
Bách Tây cũng rất tri kỷ mà bảo hắn cứ bận đi, không quấy rầy nữa.
Mãi đến buổi tối 10 giờ, Bách Tây suy nghĩ Thích Tầm chắc là bận xong rồi, mới lại nhắn tin cho Thích Tầm, hỏi hắn đang làm gì, nhưng Thích Tầm không trả lời.
Bách Tây nhìn bầu trời bên ngoài đầy sao, ít nhiều có chút mất mát.
Bất quá, cậu cũng không để ý.
Cậu và Thích Tầm đều đã là người lớn, ngoại trừ tình yêu ra thì vẫn còn không gian cá nhân và công việc, cậu cũng không phải thật sự bắt buộc Thích Tầm phải mỗi giây mỗi phút nhớ đến cậu.
Cậu nằm dựa trên trường kỷ xem TV, trên màn hình là màn trình diễn ca hát, mà hát cái gì không hát, lại hát bài tình ca triền miên lâm li như thế, giống như đang hát ru ấy, cậu nằm nghe, liền ngả đầu ngủ mất, điều khiển từ xa từ trong tay tuột xuống, rơi lên thảm mềm.
Trong cái chợp mắt ngắn ngủi, Bách Tây mơ một giấc mơ.
Nói là mơ cũng không đúng lắm, bởi vì cái này rõ ràng là hồi ức đã từng xảy ra.
Trong mơ, cậu quay lại dịp Tết hồi học năm tư, vào hôm Tết Nguyên Tiêu, cậu rủ Thích Tầm ra ngoài chơi.
Hai người chơi một ngày, đến lúc trời tối, bọn họ cùng đi xem triển lãm khắc băng. Đám người chen chúc lẫn nhau, Thích Tầm một tay cầm điện thoại nói chuyện làm ăn, một cái tay khác lại nắm lấy cậu, cầm tay cậu nhét vào túi áo của mình, là sợ cậu bị đám người chen lấn mà đi lạc, cũng là giúp cậu ủ ấm bàn tay.
Thích Tầm còn vừa cầm điện thoại vừa quay đầu lại hỏi cậu một câu: “Sao không mặc nhiều thêm một chút, tay lạnh như vậy.”
Bách Tây nghĩ, đương nhiên là vì đẹp.
Nhưng ngoài mặt cậu lại ngoan ngoãn gật đầu, vành tai còn đỏ bừng.
Cậu gần như oán trách mà nhìn Thích Tầm.
Vô hình câu nhân là trí mạng nhất.
Thích Tầm lại không có yêu cậu, rồi lại cố tình ở những việc không cần phải để ý này, lại để lộ vẻ ôn nhu không dễ phát hiện.
Cậu tựa như chú chim non bị Thích Tầm nắm lấy trong lòng bàn tay, vẫn có thể vỗ cánh hai cái, nhưng dù có thế nào cũng không bay đi được.
Ngày đó, khắc băng rốt cuộc có đẹp hay không, Bách Tây đã không nhớ rõ.
Nhưng cậu lại nhớ rõ một chuyện, lúc triễn lãm khắc băng sắp kết thúc, Thích Tầm có mua cho cậu một cái đèn lồng nhỏ làm bằng tay.
Cậu không rõ nguyên do mà nhìn Thích Tầm: “Đưa em cái này làm gì?”
Thích Tầm mỉm cười, hòa tan vẻ cao lãnh trên người, ngũ quan của hắn thật ra rất đẹp, tinh tế như điêu khắc, đẹp giống mẹ của hắn, ở dưới ánh đèn thậm chí mang theo vẻ phong tình riêng.
Trái tim Bách Tây đập liên hồi.
Mà càng muốn mệnh chính là, ngay sau đó, Thích Tầm còn vuốt tóc cậu bảo: “Anh thấy những đứa trẻ khác cũng có, cho nên cũng mua cho em một cái.”
Cậu đương nhiên biết Thích Tầm chỉ là nói đùa mà thôi.
Năm đó, cậu đã 22 tuổi rồi.
So với Thích Tầm thì chỉ nhỏ hơn hai tuổi lẻ bốn tháng.
Nhưng lúc Thích Tầm không mấy để ý mà nói ra những lời, trong lòng cậu lại tựa như pháo hoa nở rộ.
Bách Tây mở bừng mắt.
Giấc mộng này quá chân thật, lúc cậu tỉnh lại, suýt thì phân không rõ hiện tại rốt cuộc có phải là lúc cậu đang học năm tư không nữa.
Nhưng cậu cầm lấy điện thoại mà nhìn, cả người liền thanh tỉnh.
Hiện tại là 11h40 giờ Bắc Kinh, còn hai mươi phút nữa là qua ngày này.
Cậu từ trường kỷ đứng lên, duỗi tay vặn người, đi đến bên cửa sổ.
Từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, cậu mới phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi.
Trên mặt đất đã đọng một lớp tuyết mỏng, nhánh cây cũng biến thành màu trắng.
Cậu thở ra một hơi, trên mặt kính cửa sổ liền đông lại một tầng sương trắng.
Cậu an tĩnh nhìn trong chốc lát, lại nghĩ không biết Thích Tầm đang làm gì, đến bây giờ vẫn chưa trả lời lại tin nhắn, nếu tối nay có tiệc gia đình, cũng không biết hắn có uống nhiều rượu hay không.
Đủ thứ chuyện, nghĩ ngợi đến thất thần, mãi đến khi tiếng chuông báo điện thoại vang lên, cậu mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cậu cầm lấy điện thoại, là Thích Tầm nhắn tin tới, hỏi cậu đã ngủ chưa.
Cậu trả lời là vẫn chưa, Thích Tầm liền lập tức gọi điện thoại tới.
Bách Tây bấm nhận, không tự giác mà cười: “Alo, sao bây giờ anh mới gọi điện cho em, bận xong rồi sao?”
“Đúng vậy, bận xong rồi.” Thích Tầm nói: “Anh vừa mới tiễn gia đình nhà cô anh về, bố mẹ anh thì vẫn còn ở nhà ông bà nội.”
“Vậy à.” Bách Tây nói: “Vậy anh thì sao, chuẩn bị ngủ chưa, hôm nay chắc là anh mệt lắm.”
Thích Tầm ở bên kia tạm ngừng trong chốc lát.
Hắn dựa lên lưng ghế xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn biệt thự phía trước, chỉ thấy phòng ngủ bên trái lầu hai còn sáng đèn.
Hắn nới lỏng cà vạt, nói: “Tây Tây, anh không có ở lại nhà ông bà nội.”
Bách Tây nghe mà không rõ: “Vậy anh đang ở đâu?”
Thích Tầm cười khẽ.
Hắn giương mắt, dựa vào thị lực tốt, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Bách Tây đang đứng trước cửa sổ, mặc áo ngủ bông xù.
Hắn nói với Bách Tây: “Anh đang ở dưới cửa sổ phòng em này, em cúi đầu là có thể thấy anh.”
Hắn bước ra khỏi xe, đứng bên cạnh hoa viên nhà Bách Tây, sau đó ngẩng đầu, cùng Bách Tây đang cúi đầu, mặt đối mặt.
Bách Tây không thể tin mà mở to hai mắt.
Là cậu xuất hiện ảo giác, hay là Thích Tầm thật sự đang đứng ở hoa viên bên tường nhà cậu vậy?
Nhưng mà giây tiếp theo, cậu liền nghe thấy Thích Tầm nói trong điện thoại.
“Tây Tây, anh tới bồi em qua lễ Tình Nhân.”
**********
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT