Bách Tây nằm trên giường bệnh, trên tay gắn kim tiêm, mệt mỏi đến cả hừ cũng không ra hơi.

Kết quả chẩn đoán của cậu là viêm ruột cấp tính.

Dạ dày cậu vốn hơi yếu, hai năm trước là đã không tốt rồi, dưỡng một năm mới đỡ hơn chút. Nhưng đợt này công việc của cậu rất bận, ba bữa không theo quy luật, thường xuyên ăn chút thức ăn nhanh xong lại tiếp tục bận rộn. 

Lúc tối ở nhà bồi bố mẹ ăn cơm, cậu có uống chút rượu, vốn nghĩ chắc là không sao, nhưng vừa rồi trước khi đi ngủ, thừa dịp Thích Tầm đi tắm, cậu lại xuống bếp lấy hộp kem, ăn xong lại ném hộp vào thúng rác, đánh răng, lên giường nằm, căn bản không để Thích Tầm phát hiện. 

Kết quả, ngủ chưa được bao lâu, cả người cậu bắt đầu khó chịu, thượng thổ hạ tả còn phát sốt, hoàn mỹ giải thích cái gì gọi là không làm thì sẽ không chết. 

Cậu chột dạ mà nhìn Thích Tầm ở bên cạnh. 

Thích Tầm cũng đang nhìn cậu.

Dưới ánh đèn trắng trong phòng bệnh, Thích Tầm ngồi trên cái ghế bên cạnh giường, trên người vẫn còn mặc áo ngủ, tay đặt cạnh nhau, hàng mi dài nửa rũ, môi nhắm chặt, giống như muốn phát giận, rồi lại nghĩ đến cơ thể cậu không được khoẻ, nên chỉ có thể nhẫn nhịn. 

Bách Tây sợ sệt, rụt người vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt, mở to tròn xoe, đầy mặt viết chữ vô tội, giống như chú cún nhỏ. 

Thích Tầm lạnh mặt lên thật là đáng sợ quá. 

Lập tức làm cậu nhớ lại hồi cấp ba bị thầy hiệu trưởng bắt gặp cậu trèo tường. 

Cậu và Thích Tầm làm bạn nhiều năm như vậy, tất nhiên biết Thích Tầm thực chất không phải là người có tính cách ôn hòa, trái lại, sự nhẫn nại của Thích Tầm rất thấp, nếu không cũng sẽ không khó gần như vậy. 

Cậu biết, vừa rồi Thích Tầm đã rất sợ hãi vì cậu. 

Một đường ôm cậu xông vào bệnh viện, kết quả ầm ĩ một hồi, bị bệnh không nặng lắm, cũng chỉ do cậu quản không được miệng mình thôi. 

Bách Tây nắm chăn, cảm thấy mình chắc chắn phải bị ăn mắng.

Thích Tầm cũng thật sự muốn mắng cậu.

Nhưng bộ dáng Bách Tây nằm ở trên giường thật sự rất đáng thương, tuy được truyền dịch xong cũng thấy thoải mái hơn, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước, nhưng mồ hôi làm ướt tóc cậu, bết dính trên trán, môi cũng bị cậu cắn rách. 

Thích Tầm đau đầu, nhéo nhéo sống mũi, trong lòng dù muốn răn dạy cậu nhưng lại không dằn lòng được. 

Cuối cùng, hắn chỉ sờ lên trán Bách Tây, không nhẹ không nặng mà nói: “Bách Tây, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi, còn cần người khác trông chừng em sao? Tăng ca xong lại quên ăn cơm, uống rượu xong còn ăn kem lạnh, là ngại mình mạng lớn hay sao?” 

Hắn vừa nhớ lại đêm nay mà vẫn cảm thấy sợ hãi.

Bách Tây từ nhỏ đã không chịu được đau, lúc nãy nằm trong lòng hắn cũng không hừ được câu nào, cánh tay rũ xuống mềm như bông, rồi lại cắn môi cố nhịn không khóc ra tiếng; tuy hắn mặt mày bình tĩnh, đâu vào đấy mà đi đăng ký, gặp bác sĩ, đặt phòng bệnh, nhưng trong lòng lại không ngừng cảm thấy hoảng loạn, không biết tình huống của Bách Tây rốt cuộc nghiêm trọng đến thế nào. 

May là cuối cùng cũng không phải bệnh gì nguy hiểm, tuy bị viêm ruột cấp tính sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng nó xảy ra nhanh, bình phục cũng nhanh, chờ hôm nay truyền dịch xong, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi. 

Bách Tây không dám phản bác, chỉ có thể phồng má. 

Thích Tầm cũng mắng không nổi nữa, búng tay lên trán cậu, nói: “Em thật đúng là tổ tông.” 

Hắn lại hỏi: “Về sau có dám như vậy nữa không?” 

Bách Tây lập tức điên cuồng lắc đầu, bày tỏ quyết tâm. 

“Em cũng không nhớ, tại em quên mất.” Cậu yếu ớt giải thích: “Buổi tối em cũng đâu có uống nhiều rượu đâu, chỉ uống một ly à.” 

Thích Tầm hừ một tiếng: “Anh thấy em nên kiêng rượu đi. Lần trước uống rượu cũng là……” 

Hắn nói đến đây thì ngừng.

Lần trước uống rượu, chính hắn cũng say, còn mơ màng hồ đồ mà lên giường với Bách Tây, nên cũng rất khó lấy chuyện này ra để làm ví dụ phản ánh. 

Bách Tây cũng biết, rõ ràng bụng còn đau, nhưng vẫn chế nhạo mà nhìn hắn. 

Thích Tầm cũng không nói nữa, cầm lấy cái ly với cái muỗng bên cạnh, giúp tiểu tổ tông này uống nước. 

Bách Tây uống nước xong cũng lấy thuốc uống, tác dụng của thuốc và truyền dịch từ từ phát huy, cậu cũng không thấy quá khó chịu, người cũng trông tinh thần hơn nhiều. 

Thích Tầm giữa chừng có đi ra ngoài một lần, lúc quay lại, trong tay cầm theo một cái ipad, đặt ở trước mặt cậu, bảo cậu xem video để dời lực chú ý. 

Bách Tây nửa dựa vào lòng Thích Tầm, tò mò hỏi: “Anh lấy cái ipad này ở đâu vậy?”

“Quét mặt, mượn ở chỗ hộ sĩ về.” Thích Tầm đáp. 

Bách Tây muốn cười. 

Xem ra, Thích Tầm vẫn chưa tính là một cấp trên máu lạnh, không có bắt trợ lý Nghiêm nửa đêm bò dậy đi đưa đồ cho sếp. 

Chỉ là, cậu sờ cằm của Thích Tầm, cố ý hỏi: “Vậy anh quét mặt thế nào, đã là người có chồng rồi, không thể nào lại đi bán sắc đấy chứ?” 

Thích Tầm bắt lấy bàn tay sờ bậy của cậu. 

“Anh trùng hợp có quen với bác sĩ ở đây, hắn giúp anh mượn, anh còn mời các hộ sĩ ăn bữa khuya để cảm ơn nữa, thế được chưa?” 

Bách Tây cười cười: “Vậy thì được.” 

Cậu cầm ipad lướt qua vài cái video, cuối cùng phóng to bộ phim có diễn viên mà cậu yêu thích góp mặt. 

Tuy hôm nay, cậu không thể đi xem phim mới của thần tượng, nhưng nó cũng không cản trở cậu tiếp tục ủng hộ sự nghiệp của thần tượng. 

Diễn viên mà cậu thích tên là Tô Nghiệp, nhan giá trị và kỹ thuật diễn đều rất tốt, bộ phim ra mắt đầu tiên chính là phim văn nghệ của đạo diễn lớn, mới vừa 30 tuổi đã cầm giải ảnh đế. 

Khuôn mặt Tô Nghiệp đặc biệt thích hợp với màn ảnh rộng, quang ảnh chiếu lên gương mặt, hiện lên đường nét rõ ràng, một đôi mắt đen như mực, lúc nhìn người khác tựa như một hồ nước sâu, chứa đựng rất nhiều cảm xúc. 

Mặc dù Bách Tây cả người còn yếu, nhưng vẫn không cầm lòng được mà phát ra một câu: “Thật soái.”

Nếu trước kia không bị Thích Tầm mê hoặc tâm thần, vậy thì Tô Nghiệp sẽ là hình mẫu nam thần mà cậu hằng mong đợi đấy. 

Thích Tầm không chịu được dáng vẻ hoa si này của cậu. 

Hắn chẳng có hứng thú gì với nam nữ minh tinh trong giới giải trí, liền dùng ánh mắt bắt bẻ mà nhìn Tô Nghiệp, đôi mắt cũng đẹp đấy, nhưng là quá sắc bén, môi cũng mỏng, vừa nhìn là biết kiểu diện mạo vô tâm lạnh lùng. 

Nam thân quốc dân lại bị hắn bình phẩm đến không đáng một đồng, trình độ này một giây là bị fans kéo đen. 

Nhưng nội dung của bộ phim còn tạm được, không hổ là hắc mã của năm đó, dù có ít vốn đầu tư nhưng vẫn xoay chuyển được tình thế, cũng đặt nền tảng cho sự nghiệp của Tô Nghiệp về sau. 

Xem đến gần hết phim, Thích Tầm đang muốn thảo luận vài câu với Bách Tây thì lại phát hiện Bách Tây không biết khi nào đã ngủ rồi. 

Giờ đã là bốn giờ sáng, vừa nãy Bách Tây ở nhà ngủ chưa được nửa tiếng đã phải chạy tới bệnh viện, lăn lộn một trận xong cũng sớm mệt nhọc. 

Cậu nghiêng đầu lên vai Thích Tầm, mái tóc hơi dài cũng trở nên lộn xộn, ngủ đến an tĩnh lại vững vàng. 

Thích Tầm cúi đầu nhìn một lát, giúp cậu kéo chăn lên, để cậu dựa vào người hắn ngủ được thoải mái hơn. 

Nửa tiếng sau, hắn ấn chuông báo đầu giường, để hộ sĩ tới rút kim truyền dịch. 

“Làm phiền nhẹ một chút, em ấy ngủ rồi.” Thích Tầm chỉ chỉ Bách Tây trong lòng ngực, nói với hộ sĩ.

Hộ sĩ trẻ tuổi nọ nhìn thấy Bách Tây đang ngủ trong lòng Thích Tầm, nửa khuôn mặt cậu đều dựa vào trước ngực Thích Tầm, cũng không tính là quá mức thân mật, nhưng không biết tại sao cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng, giống như đang rình coi chuyện riêng tư của người khác vậy. 

Nhưng cô cũng thực sự nhẹ tay rút kim ra, không có đánh thức Bách Tây. 

Thích Tầm nhìn cô nói: “Cảm ơn.” 

Chờ hộ sĩ rời khỏi phòng, hắn ấn nút ipad, lại mở một bộ phim phóng sự. 

Bởi vì lo lắng Bách Tây giữa chừng sẽ thấy khó chịu hoặc là muốn đi tiểu đêm, nên hắn thức suốt đêm không ngủ, mãi đến lúc trời tờ mờ sáng mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. 

Giữa lúc đó, Bách Tây có tỉnh lại một lần. 

Cậu vừa cử động, Thích Tầm đã lập tức tỉnh dậy theo, mở mắt ra nhìn cậu: “Làm sao vậy, muốn đi vệ sinh à, hay là có chỗ nào không thoải mái?” 

Bách Tây lắc lắc đầu, đều không phải, cậu chỉ muốn uống nước. 

Thích Tầm đút cho cậu nửa ly nước, vỗ vỗ lưng cậu, dỗ cậu tiếp tục ngủ.

Bách Tây mơ màng mà nghĩ, nếu sau này bọn họ có nhận con nuôi, Thích Tầm chắc chắn sẽ là một người cha tốt. 

Lúc này cậu vẫn còn rất buồn ngủ, không bình tĩnh như lúc đang tỉnh táo, nên thẳng thắn bộc lộ ra khát vọng về tương lai mà cậu muốn có với Thích Tầm. 

Cậu hàm hồ nói ra suy nghĩ trong đầu với Thích Tầm. 

Thích Tầm vẻ mặt khó đoán: “Vậy anh chẳng phải là nuôi hai đứa nhỏ sao.” 

Bách Tây không hiểu, nghiêng đầu, mắt lim dim nhìn hắn. 

Thích Tầm nói: “Có mình em còn chưa đủ sao mà phải nuôi thêm đứa nữa.” 

Bách Tây đầu óc mụ mị, qua vài giây mới phản ứng được, sau đó lại cười hắc hắc. 

Cậu cũng không biết mình đang cười cái gì, chỉ là cảm thấy rất vui vẻ. 

Đến chiều hôm sau, Bách Tây đã không có gì đáng ngại nữa. 

Chỉ cần bồi bổ, ăn uống thanh đạm, ba bữa đúng giờ. 

Thích Tầm mang cậu rời khỏi bệnh viện, nhưng cũng không có đưa cậu về nhà, mà là mang về biệt thự của mình. 

Hắn trước tiên gọi điện thoại, mời dì giúp việc đã làm ở nhà hắn nhiều năm đến chỗ hắn. 

Bởi vì hắn không thích bị người khác quấy rầy nên trong nhà vẫn chỉ có người giúp việc, ngoại trừ lúc cần quét dọn ra thì gần như sẽ không có mặt, nhưng nếu Bách Tây ở lại, chắc chắn sẽ cần có người nấu ăn một ngày ba bữa, còn phải thanh đạm dễ tiêu hóa. 

Cho nên, hắn liền gọi dì Đinh lại đây. 

Bách Tây uống nước trái cây, nằm trên sô pha nghỉ ngơi, lại nhìn Thích Tầm ngồi ở bên cạnh đang làm việc, chính cậu cũng không rõ thế nào mà lại vào ở nhà Thích Tầm. 

Cậu cảm thấy mình có thể về lại chung cư, cũng không phải là bị bệnh nặng gì, chính cậu cũng có thể chăm sóc bản thân, nếu vẫn không được, cậu cũng có thể về nhà bố mẹ ở mà. 

Nhưng một câu của Thích Tầm đã ngăn cậu lại: “Chỗ của anh, em ở không quen à?” 

Vậy thì tất nhiên là không.

Rất quen là đằng khác.

Vốn dĩ, trong một tháng thì có hơn nửa là cậu ở nhà Thích Tầm rồi.

Vì thế, cậu tiếp tục ở lại nhà Thích Tầm, tay nghề của dì Đinh rất tốt, tuy rằng đều làm món ăn thanh đạm, nhưng vẫn giúp cậu bồi bổ đến sắc mặt nhuận hồng. 

Những lúc Thích Tầm không bận cũng sẽ chạy về ăn cơm chiều. 

Hai người ngồi cạnh nhau, vừa ăn cơm vừa trò chuyện hôm nay đi làm thế nào. 

Chợt nhìn lại, ngày tháng thế này chẳng khác gì một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm. 

Lúc dì Đinh đang dọn dẹp chén đũa sau bữa ăn, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không hợp. 

Đặc biệt là lúc nhìn thấy Thích Tầm giúp Bách Tây lột quả cam. 

Bách Tây ngồi lệch qua dựa lên người Thích Tầm, mắt cũng không thèm nhìn đã há mồm chờ ăn. 

Tuy bà đã lớn tuổi, nhưng vẫn chưa đến nỗi già cả mắt mờ. 

Nhưng bà cũng đã làm việc ở Thích gia hơn mười năm nay rồi, đã sớm biết không nên hỏi thì đừng hỏi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đều vờ như không thấy gì, tiếp tục chuẩn bị làm sữa bắp cho Bách Tây. 

**********

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play