“Hứa Phong! Tránh ra!” Tiêu Y Lâm thấy nắm đấm sắp đánh lên lưng Hứa Phong, gấp giọng hô lớn, một quyền này nếu đánh lên người Hứa Phong thì hắn không chết cũng bị trọng thương.

Nhưng làm cho tất cả mọi người trừng to mắt nhìn chính là Hứa Phong không ngờ không thèm tránh né, vẫn như trước chộp về phía Lăng Dũng. Hành động như vậy làm cho sắc mặt Tiêu Y Lâm tái nhợt hẳn đi, tuy làm như vậy có thể phế bỏ Lăng Dũng, nhưng chính Hứa Phong khẳng định sẽ bị trọng thương.

Lăng Dũng trừng to đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn Hứa Phong đang xông về phía hắn. Lập tức cảm giác một cỗ lực lượng cường đại bắt lấy hắn, hắn đang đợi bị bẻ gãy cánh tay, lại phát hiện cả người bị kéo qua 1 hướng khác chắn trước mặt Hứa Phong.

Mà người hướng Hứa Phong đánh tới, thấy Hứa Phong đem Lăng Dũng ngăn cản trước mặt, tranh thủ thời gian thu hồi lực lượng ổn định thân hình đứng trước mặt Lăng Dũng, ánh mắt âm trâm nhìn Hứa Phong, thật không ngờ Hứa Phong tốc độ nhanh đến vậy, trong thời gian ngắn như vậy có thể bắt lấy Lăng Dũng làm tấm chắn.

“Phụ thân! Cứu con!” Lăng Dũng thấy Lăng Quý, đáy lòng đại hỉ, muốn giãy dụa trốn ra nhưng bị Hứa Phong gắt gao áp chế.

Lăng Quý nhìn thấy Lăng gia một mảnh hỗn độn, sắc mặt tức giận vô cùng, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Phong, mặc cho ai cũng không nghĩ tới có người dám tới Lăng gia quấy rối. Hắn chính là đang bế quan nhưng bị kinh động phải đi ra.

“Ngươi thật sự rất to gan!” Lăng Quý nhìn chằm chằm Hứa Phong, trên người phát ra 1 cổ uy áp hướng về Hứa Phong, làm cho Hứa Phong cảm giác có chút khó chịu. Cỗ khí thế này làm cho Hứa Phong trong lòng hoảng hốt, huyền giả bình thường căn bản không có khả năng phát ra uy áp như thế, Hứa Phong ngẫu nhiên cảm giác trên người Diệp thúc cũng có 1 tia như vậy, tình huống này để cho Hứa Phong nhìn Lăng Quý hoảng hốt nói: “ Nhập Linh chi cảnh?”

Một câu này cũng làm Lăng Dũng đồng dạng giật mình, lập tức nhìn Lăng Quý đại hỉ nói: “ Phụ thân! Người đạt đến Nhập Linh chi cảnh rồi sao?”

Lăng Quý liếc nhìn Lăng Dũng nhưng không trả lời, mà đưa mắt đặt trên người Hứa Phong, đối với Hứa Phong nói: “ Đem Dũng nhi thả ra! Ta lưu ngươi toàn thây!”

“Chê cười! Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?” Hứa Phong cười lạnh nói, đối với Tiêu Y Lâm gật gật đầu, Tiêu Y Lâm thức thời đi nhanh tới bên người Hứa Phong, lúc này Hứa Phong mới cảm giác an toàn đối với Lăng Quý lặng lẽ cười nói: “ Cút ngay! Băng không ta phế bỏ cánh tay này của hắn!”

“Ngươi dám!” Lăng Quý tức thì nóng giận, trợn tròn con mắt nhìn chằm chằm Hứa Phong, hắn ở cái trấn nhỏ này chưa từng bị uy hiếp.

“Có dám hay không ngươi thử xem là biết! Nếu không cút ngay cho ta! Ta lập tức phế đi 1 cánh tay này của hắn!” Hứa Phong cười lạnh nhìn Lăng Quý.

“Ngươi giỏi thì làm thử cho ta xem!” Lăng Quý không phải loại người chịu sự uy hiếp, hắn không tin tên gia đinh nho nhỏ này thật sự dám ra tay đối với Lăng Dũng.

Hứa Phong miệt thị nhìn Lăng Quý, nghĩ thầm hắn thật sự cho là mình không dám động thủ hay sao. Hứa Phong một lời cũng không nói, hóa thủ thành chưởng hung hăng bổ xuống cánh tay phải của Lăng Dũng. Vừa bổ xuống, một tiếng thanh âm nứt xương thanh thúy vang lên. Lăng Dũng ôm cánh tay kêu thảm thiết, tất cả mọi người trừng to mắt nhìn chằm chằm Hứa Phong, trong mắt như trước mang vẻ không dám tin. Thật không ngờ Hứa Phong thật sự tàn nhẫn như vậy, trước mặt lão gia Lăng gia, động thủ phế bỏ cánh tay của thiếu chủ Lăng gia. Hắn là tên điên, hay là hắn thật sự không sợ?

“Có bản lĩnh ngươi hỏi tiếp ta có dám hay không?” Hứa Phong nhìn Lăng Quý, ngữ khí mang theo vài phân nghiêm nghị.

“Ngươi…” Lăng Quý vừa muốn nói gì, lại nhẫn nhịn xuống, nhìn hành động vừa rồi của Hứa Phong, hắn không chút nghi ngờ Hứa Phong sẽ tiếp tục động thủ phế bỏ tứ chi của Lăng Dũng.

“Đem Lăng Dũng thả ra! Ta để cho Tiêu Y Lâm rời đi!” Lăng Quý hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Tiêu Y Lâm.

Hứa Phong híp mắt nói: “ Nếu ta muốn đi thì sao?”

“Không có khả năng!” Lăng Quý hừ một tiếng nói: “Không ai có thể náo ;oạn Lăng gia còn có thể toàn thân trở ra. Bất kể như thế nào, ngươi đều phải chết!”

“Ha ha! Trước sau cũng phải chết, đã như vậy, ta đây tại sao phải thả Lăng Dũng!” Hứa Phong cười to nói.

Lăng Quý hừ một tiếng nói: “ Ngươi đã muốn chọn lựa như vậy… ta sẽ ra lệnh cho từng tên gia đinh ở đây đem Tiêu Y Lâm ra lăng nhục một lần. Không tin ngươi thử xem!”

“Ngươi…” Tiêu Y Lâm con mắt trừng to, nhìn chằm chằm vào Lăng Quý, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ lên tràn đầy xấu hổ.

Hứa Phong vỗ vỗ tay Tiêu Y Lâm, ý bảo nàng an tâm đừng có vội. Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lăng Quý, nhớ tới vừa mới uy áp, Hứa Phong hoài nghi đối phương có phải đi vào Nhập Linh chi cảnh. Dưới sự cường hãn của Nhập Linh chi cảnh, hắn căn bản không thể mang Tiêu Y Lâm rời đi được.

“Chết tiệt! Cái lão cầm thú này sao có thể tiến vào cấp độ đó!” Hứa Phong tức giận mắng 1 tiếng, cảm giác cự kỳ đau đầu.

Hứa Phong hít sâu 1 hơi nói: “ Buông Lăng Dũng ra có thể! Ta chỉ muốn phế đôi tay và cặp mắt của hắn! Ngươi để Tiêu Y Lâm đi, thế nào?”

Hứa Phong vẫn không quên lần này đến đây với mục đích gì, nhất định phải phế cánh tay cùng với đôi mắt của hắn.

Lăng Quý thiếu chút nữa tức điên lên, tiểu tử này rõ ràng đang cùng hắn trả giá, muốn phế cánh tay cùng với đôi mắt của Lăng Dũng, Lăng Dũng sống còn có ý nghĩa gì?

“Không có khả năng! Ngươi nếu không buông Lăng Dũng ra! Vậy đừng trách ta đối với Tiêu Y Lâm ra tay” Lăng Quý âm trầm nhìn Hứa Phong.

“Nhị tiểu thư! Ngươi đi trước!” Hứa Phong thở dài 1 hơi, đối với Tiêu Y Lâm nói.

“Không muốn!” Tiêu Y Lâm ôm cánh tay Hưa Phong, con ngươi ngưng mắt nhìn Hứa Phong có vài phần kiên định.

“Nhị tiểu thư! Ngươi đi trước, chờ ta 1 lát sẽ trở lại!” Hứa Phong nhìn Tiêu Y Lâm nói “ Yên tâm đi! Ta sẽ không có chuyện gì đâu!”

“Ta mới không cần!” Tiêu Y Lâm ngưng con mắt như nước nhìn Hứa Phong “ Vừa mới ánh mắt của ngươi mở ra càng lớn!”

“…”

Hứa Phong gặp Tiêu Y Lâm như thế, con mắt vừa ổn định tính nói tiếp cái gì, lại nghe Tiêu Vinh thanh âm vang lên: “ Lăng Quý, ngươi muốn động tới Y Lâm, cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã!”

“Nhị thúc!” Tiêu Y Lâm thấy Tiêu Vinh bước vào Lăng gia hưng phân hô lớn.

“Tiêu Vinh, ngươi lá gan cũng không nhỏ, dám dẫn người xông vào Lăng gia ta. Xem ra hôm nay ngươi có phải muốn đuổi Lăng gia ta ra khỏi cái trấn nhỏ sao?” Lăng Quý hừ nói.

“Cái trấn nhỏ này là chính nguyên quán của Tiêu gia chúng ta, đương nhiên thuộc phải về Tiêu gia.” Tiêu Vinh hừ 1 tiếng nói.

“Tiêu gia ngươi? Chê cười, các ngươi cho Lăng gia ta là cái gì? Cũng được, hôm nay ta đem Tiêu gia đuổi ra ngoài.” Lăng Quý cười lạnh nói.

“Khẩu khí thật lớn! Ngươi cảm thấy ngươi có cái này tiền vốn sao?” Tiêu Vinh cười ha ha nói: “ Ta bên này có 2 Thập phẩm, đủ để thu thập ngươi rồi!”

“Thập phẩm huyền giả nho nhỏ, cũng dám dõng dạc!” Lăng Quý cười lạnh nói: “Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết ai mới là chủ nhân chân chính của cái trấn nhỏ này.”

Nói xong, Lăng Quý một quyền hướng về Tiêu Vinh đánh tới.

“Lão gia, coi chừng hắn có khả năng đạt tới Nhập Linh chi cảnh!” Hứa Phong thanh âm nhắc nhở.

“Nhập Linh chi cảnh?” Tiêu Vinh thần sắc cả kinh, ánh mắt ngưng lại nhìn Lăng Quý, thân thể mãnh liệt nghiêng người tránh đi chổ khác.

Thế nhưng tốc độ Lăng Quý hiển nhiên nhanh hơn Tiêu Vinh rất nhiều, rất nhanh đuổi kịp, một quyền không hề hoa mỹ đánh vào chổ hiểm của Tiêu Vinh.

Tiêu Vinh thấy tránh cũng không thể được, chỉ có thể vận khởi lực lượng nghênh đón, một quyền ẩn chứa 10 thành lực đạo, sinh sinh chạm nhau, không gian bộc phát ra một tiếng nổ mạnh, một thân ảnh lảo đảo bay văng ra ngoài.

Đạo thân anh này bay ngược về sau 4-5m, khóe miệng tuôn ra cổ cổ đỏ tươi huyết dịch, trong mắt mang theo đầy vẽ kinh hãi.

“Nhị thúc!” Tiêu Y Lâm nhìn qua Nhị thúc hắn thổ huyết, hoảng sợ hô lớn. Chạy về phía Tiêu Vinh.

“Tiêu Vinh! Ngươi đã già, không dùng được rồi, gọi gia đinh nhà ngươi buông Dũng nhi ra, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Lăng Quý trên cao nhìn chăm chú xuống Tiêu Vinh.

Cả đám nhìn xem thị trấn nhỏ đệ nhất cao thủ Tiêu Vinh rõ ràng một chưởng đã bị Lăng Quý đánh hộc máu, nguyên 1 đám trừng to mắt, trong nội tâm rung động vô cùng, đây chính là thập thập đỉnh phong huyền giả a!

“Hừ! Chỉ là Ngụy Nhập Linh chi cảnh mà thôi! Ngươi thật cho rằng mình đã trở thành Nhập Linh chi cảnh rồi sao?” Tiêu Vinh trong giọng nói tràn đây vẻ xem thường, áp chế ngực huyết khí quay cuồng miệt thị nhìn Lăng Quý.

Lăng Quý cười ha ha nói: “ Ngụy Nhập Linh chi cảnh thì như thế nào, chỉ cần thu thập ngươi được ngươi là đủ rồi, ta đây có được linh khí, không phải ngươi có thể ngăn cản.”

Tiêu Vinh nghe thanh âm hung hăn càn quấy của Lăng Quý, sắc mặt hết sức khó coi. Nếu dĩ vãng hắn là Nhập Linh chi cảnh, đối mặt với Lăng Quý tự nhiên không sợ. Thế nhưng tình huống hiện tại của hắn, coi như là Ngụy Nhập Linh chi cảnh, cũng có thể dễ dàng thu thập hắn.

“Hắn là Ngụy Nhập Linh chi cảnh?” Hứa Phong nhìn Tiêu Vinh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tiêu Vinh cười khổ một tiếng, vừa mới trên đường hắn nghe sự tình Hứa Phong 1 chiêu đánh bại Diệp Hổ, lúc ấy hắn cũng cảm thấy rung động không thôi, tên gia đinh này tựa hồ vượt qua dự liệu của hắn. Thế nhưng loại cao hứng này lại bị Lăng Quý làm tan mất, Ngụy Nhập Linh chi cảnh tuy nhiên so ra kém Nhập Linh chi cảnh, thế nhưng so với bọn hắn xác thực khác 1 trời 1 vực.

“Ta Ngụy Nhập Linh chi cảnh thì như thế nào?” Lăng Quý có chút tức giận nhìn Hứa Phong, nếu không phải Hứa Phong đại náo Lăng gia, hắn há lại xuất quan sớm, hắn cũng sẽ không trở thành Ngụy Nhập Linh chi cảnh. Hắn hiện tại chỉ kém Thiên Lôi luyện thể là có thể hoàn toàn đi vào Nhập Linh chi cảnh. Bị Hứa Phong quấy rầy như vậy, không biết vứa mới rồi tốn bao nhiêu tinh lực.

“Ngươi đã là Ngụy Nhập Linh chi cảnh, vậy là tốt rồi!” Hứa Phong đối với Lăng Quy lộ ra hàm răng trắng bóng, tại Lăng Quý nghi hoặc bàn tay đột nhiên hướng về Lăng Dũng cánh tay hung hăng bổ xuống, một thanh âm nứt xương lần nữa vang lên.

“Hôm nay, ta sẽ phế bỏ hai tay hai mắt con của ngươi, để cho hắn biết không phải ai cũng có thể đùa giỡn.”

Nhìn hành động to gan lớn mật của Hứa Phong, làm cho bất luận kẻ nào cũng phải giật mình, nguyên 1 đám sững sờ nhìn Hứa Phong, bọn hắn chưa từng nghĩ tới Hứa Phong lại đột nhiên ra tay như vậy, sau khi biết Lăng Quý là Ngụy Nhập Linh chi cảnh mà còn dám hành động như thế, đây không phải chọc giận Lăng Quý sao?

“Ngươi muốn chết!” Lăng Quý phẫn nộ trừng mắt nhìn Hứa Phong, trong mắt tràn đầy giận dữ.

“Hừ!” Hứa Phong không thèm để ý tới ánh mắt căm thù của Lăng Quý chút nào, dưới đôi mắt thất thần nhìn hắn, Hứa Phong không biết từ nơi nào tìm được 2 cây gỗ, đâm vào trong mắt của Lăng Dũng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play