Sau khi Hứa Phong đạt tới thập phẩm, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Mỗi ngày đều đi dạo ở Tiêu gia!

Đương nhiên, hành vi vô công rồi nghề của Hứa Phong không giống như một tên gia đinh nữa rồi, ngược lại giống như một thiếu gia. Chẳng qua, mặc dù ghen tị với sự nhàn nhã làm người ta đến phát điên của Hứa Phong nhưng không ai dám biểu lộ ra bất mãn. Đừng có đùa chứ, người ta ngay cả cửu phẩm cũng gϊếŧ. Có đãi ngộ đặc thù một chút cũng là bình thường! Không thấy đại quản gia nắm toàn bộ gia đinh trong tay mà gặp Hứa Phong vẫn phải khách khách khí khí sao?

Mặc dù Tiêu phủ không nhỏ, nhưng mà Hứa Phong đi dạo mãi cũng không có hứng thú gì. Hứa Phong lại bắt đầu lang thang ở trong tiểu trấn. Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Phong xuyên qua tới nay, dùng tâm tình thoải mái như thế để thưởng thức phong cảnh ở tiểu trấn này.

Chẳng qua, hành động này của Hứa Phong lại làm cho những người biết hắn trong tiểu trấn mở to con mắt, thầm nghĩ tiểu tử này có phải quá càn rỡ hay không? Gϊếŧ chết cửu phẩm huyền giả của Lăng gia, còn có can đảm đi dạo nghênh ngang trên đường cái? Hắn thật sự coi Lăng gia là mèo bệnh sao?

Tất nhiên Hứa Phong không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, hắn vẫn như trước nghênh ngang bước đi chậm rì rì lang thang ở trên đường cái, tùy tiện mua một ít vật nhỏ rẻ để cho Tiêu Y Lâm. Để làm một tên gia đinh đạt tiêu chuẩn, nhất định phải biết lấy lòng tiểu thư. Như vậy cũng tốt hơn so với năm đó Hứa Phong cấu kết cùng với bọn tổng tài làm việc xấu, trong một khoảng thời gian ngắn liền trở thành thành viên cao tầng của công ty. Lúc trước Hứa Phong làm, đó là mua mấy bình rượu xái, sau đó đến chỗ chế tạo thủy tinh tìm mấy cái chai cổ quái khiến người ta nhìn mà không hiểu, viết lên mấy từ đơn độc khiến người xem không ai biết, nói dối đây là rượu tiến cống cho vua của một tiểu quốc gia ở Châu Mỹ, dễ dàng lừa gạt được lão tổng của bọn hắn.

Mà tổng tài còn chưa từng uống qua loại rượu xái giá rẻ như này, còn không ngừng ca ngợi: “Rượu ngon! Thật mạnh!”

Đương nhiên giờ phút này Hứa Phong đang phát huy truyền thống tốt đẹp của năm đó, thầm nghĩ lần này mua vài đồ vật không đến một lượng bạc, nhất định phải nói ba hoa chích chòe, nói gấp một trăm tám mươi lần, cuối cùng phải khóc lóc kể lể một chút hắn nghèo cỡ nào, nói không chừng Tiêu Y Lâm sẽ tin liền gọi đại quản gia cho hắn hai lần một trăm tám mươi a!

Chẳng qua, gần đây tiểu nữ nhân này thông minh hơn rất nhiều, muốn gạt nàng có chút khó khăn, quan trong nhất là, nàng đặc biệt thích nhìn chằm chằm ánh mắt của Hứa Phong, làm cho Hứa Phong bây giờ bình thường nói chuyện cũng phải thật cẩn thận khống chế ánh mắt.

Mà ngay khi Hứa Phong đang nghĩ có nên mang cho Diệp Tư chút đồ vật gì đó hay không, lại bị một cái thân ảnh cường tráng chắn trước mặt. Hứa Phong ngẩn ra ngẩng đầu lên nhìn, thấy Diệp Hổ đang nhìn chăm chú hắn, ánh mắt mang theo vài phần giễu cợt!

“Thật không nghĩ ra, ngươi chỉ là một tên gia đinh nho nhỏ mà lại có thể gϊếŧ chết cửu phẩm.” Diệp Hổ mang theo vài phần lãnh ý nhìn Hứa Phong, điều này cũng khó trách, lúc trước bị Diệp thúc đánh một chưởng, cũng do người ở trước mặt này là đầu sỏ gây nên. Lúc này ở đường cái nhìn thấy tiểu tử này, mặc dù chưa tới một tháng ước hẹn, hắn vẫn không nhịn được tìm đến Hứa Phong gây phiền toái.

“Nếu đã biết ta gϊếŧ chết cửu phẩm huyền giả! Vậy sao ngươi còn không mau nhường đường?” Hứa Phong híp mắt nhìn Diệp Hổ.

Diệp Hổ hừ một tiếng: “Cũng không biết người làm cái gì mà gϊếŧ chết được lão già Lăng gia kia, chẳng lẽ người ngu ngốc cho rằng ta giống với hắn sao, hai ba tên giống như lão già kia cũng không phải là đối thủ của ta.

Nghe được lời nói của Diệp Hổ, ngược lại Hứa Phong cũng không hoài nghi nhiều. Diệp Hổ ở đại gia tộc, hơn nữa thực lực của hắn sắp đạt tới thập phẩm, thật sự Lăng bá không phải là đối thủ của hắn. Chẳng qua, Hứa Phong vẫn như trước không để hắn ở trong mắt.

“Tránh ra! Một tháng ước hẹn của chúng ta còn vài ngày nữa!” Hứa Phong lạnh nhạt nói.

Diệp Hổ cười ha ha nói: “Sợ rồi sao?! Nếu ngươi mở miệng gọi ta một tiếng ông nội, ta sẽ cho ngươi sống thêm vài ngày?”

Hứa Phong cau mày, đột nhiên dừng lại bước chân, nói với Diệp: “Thật sự ngươi muốn quyết đấu ngay hôm nay?”

Diệp Hổ bị Hứa Phong nhìn chằm chằm, ánh mắt mang dáng vẻ nghiêm túc khiến cho đáy lòng hắn giật mình. Chẳng qua liền tự giễu bản thân, thầm nghĩ ta làm sao có thể bị ánh mắt của một tên mao đầu tiểu tử làm cho kinh sợ đây: “Đối với ta mà nói quyết đấu ngày nào cũng không quan trọng, quan trọng là… Có thể ngược đãi ngươi vài lần.”

Lời nói của Diệp Hổ, làm cho Hứa Phong đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhìn Diệp Hổ nói: “Nếu ngươi nhất định muốn hôm nay ngược đãi ta, vậy thì đến lôi đài. Quyết đấu trước thời hạn với ta cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng mà đối với ngươi thì lại càng không phải là chuyện tốt lành gì rồi.”

Cũng sắp đến thời hạn Diệp Tư phải trở về, mặc dù Hứa Phong không nỡ, nhưng lại không thể ngăn cản được. Vốn tưởng rằng mượn ước định quyết đấu với Diệp Hổ thì có thể kéo dài thêm vài ngày, không thể tưởng tượng được Diệp Hổ nhịn không được.

“Hừ! Hi vọng chút nữa ngươi còn có thể kiêu ngạo như vậy!” Diệp Hổ hừ một tiếng, sát ý với thiếu niên trước mặt càng đậm.

Hơn nữa sau khi Diệp Hổ mơ hồ biết Diệp thúc là được Hứa Phong cứu khỏi, hận ý đối với Hứa Phong càng đậm. Chính là phu nhân bỏ ra không ít công phu mới có thể biến Diệp thúc thành bộ dạng như vậy, bây giờ hắn tỉnh lại, muốn đối phó với Diệp Tư càng thêm phiền toái.

Hứa Phong cũng không nói nhiều vô nghĩa, trực tiếp đi về hướng bên trái, bên trái của tiểu trấn đúng là có một cái lôi đài, bình thường những trận quyết đấu trong tiểu trấn phần lớn đều giải quyết ở đây.

Hứa Phong đứng ở giữa lôi đài, nói với Diệp Hổ: “Đến đây đi!”

Diệp Hổ thấy Hứa Phong trực tiếp như thế, hừ một tiếng cũng không nghĩ nhiều, nhảy lên lôi đài.

Đột nhiên lôi đài xuất hiện hai người, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt của những người ở bên cạnh, cả đám chuyển dời ánh mắt đến hai người.

Mà trong đó có một ít người dân trong trấn biết hai người, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng lên lôi đài.

Một bên là có tiếng tăm đại chấn gần đây của tiểu trấn, Hứa Phong gϊếŧ chết cửu phẩm huyền giả. Một bên khác là cao thủ từ bên ngoài tới tiểu trấn, có lời đồn là sắp tiếp cận thập phẩm huyền giả. Hai người này đều là cao thủ nhất đẳng ở tiểu trấn này, nhưng mà hai người này quyết đấu vì cái gì?

Đám người này ngừng thở, nhìn vào mặt hai người, trong lòng âm thầm suy đoán ai là người sẽ chiến thắng.

“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau quỳ xuống xin tha, ngày hôm nay ta sẽ đánh ngươi một chút rồi sẽ bỏ qua.” Diệp Hổ âm trầm nhìn Hứa Phong cười tà.

Hứa Phong cười cười, dựng thẳng lên ngón giữa với Diệp Hổ, cười nói đối với hắn: “Biết cái này đại biểu cho cái gì không?”

Dưới ánh mắt nghi hoặc của cả đám, Hứa Phong cười nói: “Cái ngón giữa này đại biểu kinh bỉ ngươi cùng một chiêu đánh bại ngươi!”

Bên dưới một mảnh xôn xao, cả đám mở to mắt nhìn Hứa Phong, thầm nghĩ tiểu tử này không phải hung hăng càn quấy bình thường, muốn một chiêu đánh bại Diệp Hổ? Hắn nghĩ rằng mình là nhập linh cường giả sao?

“Tiểu tử này quá hung hăng càn quấy rồi, khó trách dám nghênh ngang đi dạo ở đường cái. Mẹ kiếp, chẳng lẽ thật sự hắn ăn gan báo mà lớn lên sao?”

“Móa… Một chiêu đánh bại cửu phẩm đỉnh phong, hắn khoác lác cũng phải có mức độ thôi chứ?”

"..."

Diệp Hổ cũng thật không ngờ Hứa Phong sẽ nói hung hăng càn quấy như thế, cũng không nóng giận ngược lại cười: “Lão tử cũng muốn nhìn thử xem, làm sao ngươi có thể một chiêu đánh bại ta!”

“Một chiêu là đủ!”

Hứa Phong thảnh nhiên nói, mười phần lực lượng tập trung ở trên cánh tay, nắm tay đánh về phía Diệp Hổ, tốc độ nhanh như gió, trên cánh tay có lôi quang chớp động, chẳng qua đã bị ống tay áo che đi, không ai có thể phát hiện thấy.

Diệp Hổ hết sức ngạc nhiên với tốc độ của Hứa Phong, trên mặt cũng đầy vẻ xem thường, một chiêu đánh bại hắn? Nghĩ rằng ta chỉ là đậu hũ sao?

Diệp Hổ không tránh không né, mười phần công lực tập trung tới cánh tay, hung hăng đánh về hướng Hứa Phong, Diệp Hổ thầm nghĩ một quyền này đánh cho ngươi gục xuống.

Nhìn thấy Diệp Hổ lại còn dám nghiên đón hắn, khóe miệng Hứa Phong cười lạnh, nắm tay lại nhanh hơn vài phần, đánh tới phía Diệp Hổ.

"Răng rắc..."

Ngay khi hai quyền va chạm vào nhau không chút nào hoa mỹ, một tiếng xương vỡ vang lên, thân thể Diệp Hổ bị đánh bay ra ngoài, ở trên người hắn còn có lôi quang chớp động, từ trên lôi đài rơi xuống giống như diều bị đứt dây, mạnh mẽ nên xuống mặt đất, mặt đất chấn động vài cái, đồng thời phát ra vài tiếng xương vỡ, từng cỗ máu của Diệp Hổ trào ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Toàn bộ mọi người đều lâm vào trạng thái ngốc trệ, Hứa Phong lắc lắc cánh tay, nói ra một câu làm cho vô số người như có tảng đá nện vào lòng: “Cửu phẩm huyền giả cũng chỉ như vậy ư? So với ta nện đậu hũ cũng không hơn là bao?!”

“Móa…”

Trong lòng cả đám nhịn không được tức giận mắng, ánh mắt nhìn Diệp Hổ nằm dưới đất, trong mắt hiện lên vẻ không dám tin. Đây chính là người sắp tiếp cận thập phẩm huyền giả, chỉ cần một quyền? Chỉ sợ chuyện này ngay cả Tiêu lão gia cũng không làm được? Nhưng mà, tên gia đinh gầy yếu trước mặt này, lại làm được!

“Mẹ nó, trước kia còn có người nói tên gia đinh này là phế vật, thằng nào không có không có mắt thế.” Có người nhịn không được mắng một tiếng.

Dưới ánh mắt kinh nể của mọi người ở đây, Hứa Phong nhảy từ trên lôi đài xuống, ánh mắt nhìn Diệp Hổ đang nằm, trong lòng cũng có nhận thức mới đối với lực lượng của hắn. Còn cường hãn hơn cả trong tưởng tượng của hắn vài phần, công lực có chứa Lục Nham huyền lôi, bá đạo cùng cuồng bạo tăng lên vô hạn, uy lực tăng mạnh. Hứa Phong nghĩ thầm, ở bên trong thập phẩm, không có ai là địch thủ của hắn! Cho dù là Tiêu lão gia!

Thấy Diệp Hổ bị nện trên mặt đất mà còn không bị ngất đi, Hứa Phong híp mắt, một cước đạp lên cánh tay Diệp Hổ, khiến cho Diệp Hổ phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, Hứa Phong mỉm cười càng dùng sức, tiếng xương cốt gãy vang lên, Hứa Phong khẽ cười nói: “Ta đã nói rồi, muốn quyết đấu sớm với ta ngươi không có chỗ nào tốt. Vậy mà ngươi luôn luôn cự tuyệt ý tốt của người khác, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?”

Nói xong, dưới chân Hứa Phong lại dùng lực.

Mọi người nhìn thấy Diệp Hổ hoàn toàn bị ngược đãi, trong mắt nhìn Hứa Phong lại càng mang thêm vài phần kính sợ. Có chút nhớ tới đủ loại chiến tích của Hứa Phong, bọn hắn kinh hãi phát hiện ra, mỗi lần truyền ra tin tức của Hứa Phong, tất nhiên đều là tin tức thực lực của hắn tăng vọt, hơn nữa thời gian tăng lên cực kỳ ngắn làm cho người ta hoảng sợ.

Hứa Phong nhìn thấy Diệp Hổ bị hắn đạp mấy cước đến choáng váng, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, đối với người muốn làm tổn thương Diệp Tư, hắn sẽ không nể nang gì cả.

Hứa Phong từ một cái quầy hàng trên đường cái lấy một lọ mật, tiện tay ném cho lão bản đang hoảng sợ ít bạc vụn, sau đó đem mật đổ lên người Diệp Hổ: “Ta sợ ngươi sẽ đói, cho ngươi ăn một chút này, cuối cùng ta vẫn quá mức tốt bụng a!”

Loại hành động này của Hứa Phong, làm cho người xung quanh xem hít một hơi lạnh, trên mặt đất có không ít kiến, Hứa Phong đổ mật này lên, là muốn hành hạ chết hắn a.

Thiếu niên gia đinh nho nhỏ này, tâm tư lại có thể tàn nhẫn đến như vậy, gϊếŧ người chẳng qua chỉ là một cái gật đầu, nhưng mà hắn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play