Đếm ngược từng ngày, còn đúng 2 hôm nữa là kết thúc năm 2005 nhưng đám người của hai bang đua xe kia vẫn chưa có lấy một thông tin nào của cậu. Không những thế, vì bỏ ăn bỏ ngủ quá nhiều vài tên đã đổ bệnh đến mức chẳng thể rời khỏi giường khiến việc tìm kiếm cậu càng thêm khó khăn

Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng sốt ruột của họ, Takemichi ngày càng ngóng trông cái thời khắc chuyển giao sang năm mới kia hơn. Ngoài việc nuối tiếc vì sắp tới không thể tới thăm gia đình mình nữa thì cậu chẳng còn gì luyến lưu tại nơi này cả, cái thứ tình cảm kia giờ đây không đáng để cậu bận tâm tới, điều duy nhất cậu đặt lên hàng đầu bây giờ đó chính là trả thù

Thành thật mà nói thì dạo này Kousho có hơi lo lắng cho cậu bởi mỗi lần tập võ với nhau được vài ba phút thì Takemichi đột nhiên lại im bặt đi mà dồn sức đánh Kousho tới tấp, trông cậu chẳng khác nào một con quỷ khát máu cả. Nếu không phải do tập chung lâu với nhau, biết cách giúp cậu bình tĩnh lại thì Kousho còn lâu mới dám tiếp tục để cậu tập võ

“Xong hết chưa? Xuất phát nhé?”
”Vâng, mình đi thôi anh”

Kenji nhìn cậu thông qua kính chiếu hậu trong xe mà hỏi, hôm nay Takemichi quyết định sẽ đi đến tiệm của bà để dành thời gian ít ỏi còn lại ở đây bên cạnh bà. Dù gì bà nội cũng là người đầu tiên cứu vớt cậu khỏi biển sâu đau thương kia khi quay về đây, cậu muốn dành thời gian để ngồi xuống trò chuyện với bà nhiều hơn trước lúc lên máy bay rời khỏi đây

“Bà nội ơi con đến chơi với bà nè”
“Take-”

Takemichi vừa tới nơi đã bay thẳng vào trong ôm chầm lấy bà, cậu hoàn toàn phớt lờ thanh niên tên Kokonoi mà lướt ngang hắn, Kokonoi bị đả kích cực mạnh, thùng hàng trên tay hắn đã rơi xuống từ khi nào mà phát ra tiếng va chạm cực lớn làm cậu và bà nội phải quay sang nhìn

“Mồ, sao mày hậu đâu vậy Koko?”

Đoàng!!

Như tiếng sét đánh ngang tai, cậu vừa tới nơi đã mặc kệ hắn chạy đến chỗ bà vậy mà bây giờ hắn còn bị cậu nhắc nhở vì sự hậu đậu của mình sao? Tâm trạng Kokonoi tuột xuống không phanh, hắn ủ rũ ngồi thu mình quay mặt vào góc tường mà tự kỉ

Bà nội vỗ nhẹ vào lưng cậu bảo cậu tiến tới an ủi hắn nhưng cậu lại phẩy tay bảo hắn sẽ ổn thôi rồi quay sang nói vọng ra kêu anh Kenji về trước, cậu nào có biết rằng cái hành động ấy của cậu vừa khiến một tên nào đó chết lâm sàng tại chỗ

Dẫu vậy nhưng Takemichi vẫn không lại gần hắn mà lén quay sang chỗ khác che miệng cười, bà nội cũng lấy làm bất lực với mấy đứa nhóc này rồi. Takemichi cố kiềm tiếng cười khúc khích của mình lại, cậu quay sang kéo bà nội ngồi xuống ghế và nói chuyện với bả cả một ngày trời

Đến chiều Inui và Hakkai lại đến tiệm của bà, nhìn cả ba người bọn hắn giúp đỡ bà trông coi tiệm thế này làm cậu cũng cảm thấy yên tâm hơn. Cả một ngày trời làm việc cuối cùng bọn hắn cũng dẫn cậu và bà đi đến nhà hàng của Taiju để ăn tối

Taiju dù cho đang làm việc nhưng khi thấy cậu xuất hiện thì hắn vẫn lén quản lý đi đến bàn cậu mà âu yếm một chút, đến khi bị cậu đuổi và đám kia hăm dọa thì Taiju mới quay lại với công việc của mình

“Mày thật sự không cần bọn tao đưa về sao?”
“Không cần thật mà, bọn mày làm cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi, tao đưa bà nội về rồi cũng về nhà ngay mà”

Sau khi ra khỏi nhà hàng cả đám lại một lần nữa muốn đưa cậu về nhưng Takemichi lại từ chối. Cậu cầm phần sashimi mà mình mua cho Kousho trên tay liên tục phẩy tay phản đối đẩy bọn kia đi về hướng ngược lại còn cậu thì khoác tay bà vui vẻ bước đi trên đường phố tối đèn kia

“Ai da, con mà đi rồi chắc bà sẽ nhớ lắm đây”
“Hể, thật sao? Vậy thôi con không đi nữa, con ở đây với bà nội luôn”
”Đứa nhóc này!”

Hai bà cháu đi cạnh nhau mà không ngừng nói cười trêu chọc đối phương, Takemichi lần đầu được ở bên cạnh bà lâu thế này làm cậu có chút gì đó cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc. Tuy rằng không có máu mủ gì với nhau nhưng cả hai người sớm đã xem nhau là người thân trong gia đình mà mình không thể thiếu rồi. Lần đầu tiên Takemichi được gọi hai tiếng bà nội, lần đầu tiên bà được một đứa nhóc xa lạ cứu bà khỏi cái cuộc sống cô đơn, cái cảm giác ấy của họ nó khó tả lắm

Dừng chân trước nhà bà, Takemichi không muốn buông tay bà ra để bà bước vào trong, lần này đi rồi chẳng biết bao giờ cậu mới có thể quay về, cậu muốn được ở bên bà lâu hơn một chút. Takemichi đột nhiên lại nắm chặt tay bà hơn, bà nội nhìn nét mặt cậu cũng đủ hiểu cậu đang suy nghĩ điều gì, bà nhẹ gỡ tay cậu ra mà nhỏ giọng

“Chưa gì mà đã thấy nhớ bà rồi sao? Đứa nhóc này, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, con vẫn có thể liên lạc với bà qua điện thoại mà, đừng buồn thế chứ, bà ở đây đợi con, đợi đến khi nào con quay về, nhé?”

Takemichi không đáp lại bà mà chỉ gật đầu vài ba cái, mặt cậu trông buồn hẳn ra, từ trước đến giờ vẫn vậy, Takemichi vẫn cứ như một đứa con nít thế này lúc ở cạnh bà. Bà nội xoa nhẹ mái đầu cậu rồi chắp tay sau lưng bước vào trong nhà, đợi đến khi bà đã vào khép cánh cửa kia lại thì Takemichi mới quay lưng bước đi

Lâu rồi cậu mới đi một mình trong đêm đen yên tịnh thế này, trước đây không đi với Kousho thì cũng là đi với mấy tên kia, hôm nay cậu mới có dịp một mình dạo phố trong đêm tối thế này đây

Dạo gần đây đầu óc cậu nó nhẹ hẳn đi, không còn cái bận tâm, cái cảm giác nơm nớp lo sợ đám người kia nữa mà chỉ còn suy nghĩ về những chuyện hạnh phúc, điều đó cũng giúp cho tâm trạng cậu đi lên rất nhiều

Ngước nhìn bầu trời thanh tịnh kia, cậu khẽ nheo mắt nhìn vài ngôi sao đang chiếu sáng trên đó, cậu tự hỏi rằng liệu đâu đó trong số những ánh sao ấy cũng có gia đình cậu không? Cậu nhớ mẹ cậu từng kể rằng khi một ai đó mất đi thì họ sẽ hóa thành những ngôi sao tỏa sáng trong đêm đen dõi theo những người họ yêu thương. Dù có hơi khó tin nhưng Takemichi vẫn lựa chọn đặt niềm tin vào nó và biết đâu được gia đình cậu cũng đang ở tên đấy dõi theo từng bước đi của cậu

“Chỉ một chút nữa thôi, xin hãy dõi theo con thêm một chút nữa thôi, con sẽ đòi lại công bằng cho mọi người”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play