25/12/2005, nếu chiếu theo thời gian đời trước thì bây giờ cậu đang quyết chiến một trận khốc liệt với Taiju. Nhưng đó cũng đã là chuyện của đời trước rồi, bây giờ cậu đang được ngồi sum vầy bên cạnh những người mình yêu thương đón một cái Giáng sinh vô cùng ấm cúng

Takemichi và hai cô nàng kia thay phiên nhau gắp thức ăn vào chén của bà còn những tên kia thì tranh nhau gắp đồ ăn cho cậu. Bà nội được cậu giành những phần ngon cho, cậu thì được mấy người kia chăm, Hinata thì cũng có Ema bên cạnh, Kousho được Dachi lo, chỉ có mỗi Kenji là đang cô đơn tự gắp tự ăn

Dù nay là Giáng sinh nhưng người yêu của anh vẫn không được nghỉ phép nên cô không thể đến đón Giáng sinh cùng họ, nhìn đám nhóc đang chăm lo cho nhau trước mặt làm anh tủi thân muốn phát khóc rồi đây này

Bữa ăn diễn ra trong vô vàn những tiếng nói cười, chỉ duy có một người đàn ông đang cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng im lặng ngồi một chỗ. Tay nghề của cậu vẫn như lúc nào, vẫn ngon xuất sắc như vậy, bọn kia thậm chí còn muốn nhào vào đấm nhau để giành những miếng cuối cùng trên dĩa, cậu mà không can thì chắc là giờ này bọn họ đang ngồi ngoài đường chơi ném tuyết rồi

Takemichi kinh ngạc nhìn những dĩa đồ ăn đã được giải quyết hết sạch, không ngờ là bọn họ lại háu ăn đến vậy. Takemichi cười phì đứng dậy dọn dẹp nhưng cậu lại bị đám người kia ngăn lại, cậu là người nấu thì bọn hắn sẽ là người dọn, suy nghĩ của họ là thế đấy nên họ liền bắt ép cậu và Kousho cùng ba bóng hồng kia ngồi lại phòng khách còn mình thì chạy đi dọn đống chén dĩa ấy

Mãi một lúc sau thì cả đám mới quay trở lại vào phòng khách, Kenji chẳng hiểu sao từ lúc ăn xong đã ủ rũ không nói lời nào chạy vọt lên phòng đến giờ vẫn chưa thấy quay lại. Takemichi muốn gọi anh xuống nhưng Kousho lại cười bảo cậu mặc kệ đi, lát anh sẽ tự xuống còn bây giờ thì họ nên tập trung vào điều quan trọng nhất trong Giáng sinh, đó chính là tặng quà

Takemichi nhớ ra chuyện đó liền háo hức ra mặt, ánh mắt cậu chỉ toàn là vẻ mong chờ bởi những người đối diện cậu đây đã hứa sẽ tặng cậu những món quà tuyệt vời. Người đầu tiên khai màn chuyện này chính là bà nội, bà chỉ tay nhờ Inui kéo cái túi to nơi góc phòng lại cho bà. Hắn ngoan ngoãn nghe theo, bà nội nhận lấy túi đồ ấy rồi lấy ra những chiếc áo len trông vô cùng dễ thương

“Đây, quà của bà cho mấy đứa”

Bà nội phát từng chiếc áo cho từng người trong phòng, ngay cả Kousho cũng được nhận, nhưng do bà chưa biết tới Dachi nên bà chưa đan được cho anh ta, bà nội nói lời xin lỗi với Dachi nhưng anh ta lại xua tay cúi gập người bảo bà đừng bận tâm tới

Tất cả mặc vội lên chiếc áo bà tặng mà không khỏi xuýt xoa, nó không chỉ đẹp bên ngoài mà còn rất ấm nữa, đã vậy còn mặc cặp với cậu, thích quá đi! Cả đám vui vẻ ríu rít cảm ơn bà, thấy bọn nhóc này như vậy bà nội cũng cảm thấy vui theo rồi đến lượt họ. Đám người ấy không chỉ mua quà cho cậu mà còn đặc biệt mua cho bà và hai cô nàng kia, đương nhiên là không có cho Kousho rồi

Takemichi nhớ ra chuyện mà chạy vọt lên phòng lấy một hộp quà nhỏ chạy xuống tặng cho bà. Bà nội không vội mở ra mà hỏi cậu cái gì bên trong, Takemichi cũng theo đà mà chơi trò bí ẩn không chịu nói cho bà nghe nhưng dù vậy bà vẫn không mở mà đợi đến khi về sẽ mở vì bà biết lúc bà mở quà thì trông bà cũng như mấy đứa con nít nhỏ, vô cùng hưng phấn, bà không muốn làm mất hình tượng nên đành để dành sau vậy

Màn tặng quà tiếp tục được diễn ra, từng người từng người trao nhau những món quà lớn nhỏ, Takemichi phải nói là cực sốc với mấy món mình nhận được. Hakkai thì tặng cậu đôi giày mà hôm trước cậu cực thích ở trung tâm mua sắm, Kokonoi tặng cậu mấy cái áo vô cùng xịn xò, Hanma tặng cậu một cái máy chơi game đời mới, của Kisaki là một cái đồng hồ đắt tiền, Inui thì là một chiếc vòng tay cặp với hắn, Taiju vậy mà chơi lớn tặng cậu hẳn một chiếc điện thoại mới, hai cô nàng kia cũng tặng cậu một mô hình nhân vật mà cậu đã thích từ rất lâu, của Kousho mới độc, y tặng cậu hẳn một cây côn nhị khúc, chắc là y muốn cậu đánh y lắm đây mà

Takemichi nhận từng ấy món quà mà không khỏi cảm thấy chán ghét bản thân mình, họ dành cho cậu bao nhiêu thứ tốt đẹp bao nhiêu thứ tuyệt vời như vậy mà cậu chỉ có thể đãi họ mỗi một bữa ăn. Takemichi chợt cúi gằm mặt, mọi người còn tưởng cậu khó chịu ở đâu nhưng Inui lại xoa đầu cậu, hắn nhẹ giọng

“Thôi nào, đừng làm ra vẻ mặt đấy chứ, được ở bên cạnh mày là món quà to lớn nhất của tụi tao rồi nên đừng tự thấy áy náy vậy nữa”

Takemichi ngẩng mặt nhìn đám người đang cười hiền với cậu, bao lâu rồi cậu mới được thấy lại khung cảnh ấm áp này nhỉ? Takemichi có hơi rưng rưng nhưng rồi cậu lại gạt đi trước khi nó chảy thành dòng lệ mà quay sang cười nói với họ, lúc này Kenji cũng từ trên lầu đi xuống, anh kéo theo một túi quà bự mà tiến vào như một ông già Noel phân phát cho mọi người
.
.
.
.

Cuộc vui nào cũng phải tới lúc tàn, mới đây đã qua nửa đêm rồi. Takemichi luyến tiếc ôm chầm lấy bà nội nhìn mọi người chuẩn bị ra về, cậu còn chưa chơi được bao nhiêu mà. Đám người đó dường như hiểu được mà từng người tiến tới âu yếm cậu trước khi rời đi, đến lượt Hakkai thì đột nhiên cậu lại ngăn hắn lại rồi chạy lên phòng thêm lần nữa. Cậu quay xuống với món quà nhỏ trên tay nhìn Hakkai đang bị đả kích vì tưởng cậu giận hắn rồi

Takemichi đi tới trước mặt hắn dang tay ra chờ đón Hakkai, Hakkai mếu máo ôm chặt lấy cậu mà rên rỉ, Takemichi bất lực vỗ vào lưng hắn dỗ dành. Hakkai nhân cơ hội đó mà bám lấy cậu lâu hơn làm cho đám người kia đen hết cả mặt, phải đợi cậu nhéo vào hông hắn thì hắn mới chịu thả ra. Hakkai xụ mặt nhìn cậu nhưng Takemichi lại đưa món quà kia ra cho hắn, ánh mắt cậu trầm xuống vài phần, cậu nhỏ giọng

”Phiền mày đưa cho những người kia giúp tao nhé, nói với họ là, đây là quà Giáng sinh của tao”
__________________________

Merry Christmas ❄

Ngày mai và ngày mốt tui sẽ tiếp tục ra chương vì phần 1 đã đến hồi kết rồi, cảm ơn mn vì thời gian qua đã ủng hộ tui ^^

Vì tsau tui thi cuối kì nên có lẽ là tui sẽ off cả tsau, tuần kế tiếp nữa tui sẽ quay lại với phần 2 của nhé, chúc mn Giáng sinh an lành

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play