Takemichi chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, cậu nhìn chăm chăm vào tiệm bánh ngọt trước mặt mà Kenji vừa đỗ xe bước vào mua, lúc nãy cậu chỉ vui miệng nói rằng bản thân muốn mua bánh để ăn mừng thắng kiện thôi vậy mà Kenji tấp xe vào mua thật, cậu còn chẳng kịp ngăn lại thì anh đã mở cửa xe chạy nhanh vào trong cửa tiệm dưới cơn mưa kia rồi

Takemichi thở dài ngán ngẩm, cậu quay sang nhìn Kousho từ lúc lên xe đến giờ vẫn đang tập trung vào xấp tài liệu gì đó mà Dachi đã đưa khi nãy. Cậu nhìn lên hai cái ghế trống ở trên và bắt đầu ngẫm nghĩ về mối quan hệ giữa Dachi và Kousho, có gì đó nó kì lạ giữa hai người này lắm, lần nào đi cùng Kousho cậu cũng thấy Dachi có chút đỏ mặt, đã vậy anh ta còn luôn nhường nhịn và răm rắp nghe theo lời của Kousho nữa chứ, ví dụ như khi nãy Kousho cũng hùa theo cậu nói muốn ăn một cái bánh tiramisu thì Dachi cũng đi theo Kenji để mua cho y dù cho Kenji đã bảo là để anh đi một mình được rồi, thật là khó hiểu mà

Cậu trầm ngâm một hồi lâu rồi lại lén đưa mắt nhìn trộm thử đống giấy mà Kousho đang xem là gì nhưng rồi cậu chợt nhìn thấy tấm hình của một ai đó trông rất quen mắt, cậu cố gắng lục lọi kí ức của mình để nhớ lại về người đó rồi cậu lại chồm người tới hỏi Kousho

“Sho, người trong bức hình đó là ai vậy?”

Kousho còn đang tập trung đột nhiên lại nghe cậu hỏi y cũng từ tốn mà quay sang định trả lời cậu nhưng rồi y lại bị cái thái độ kì lạ kia của cậu làm cho giật mình. Mới một giây trước cậu còn im lặng ngồi suy tư kế bên y vậy mà bây giờ thái độ cậu lại thay đổi 180 độ mà nhìn y bằng một ánh mắt khó hiểu, nhưng rồi Kousho nhận ra gì đó mà ho gằn giọng chỉ tay vào người trong tấm hình hỏi ngược lại cậu

“Mày biết người này sao?”
“Mày trả lời tao trước đi, người đó là ai vậy?”

Takemichi hoàn toàn ngó lơ câu hỏi của Kousho mà lặp lại lời mình một lần nữa, thái độ cậu ngày càng gay gắt hơn, Kousho nhìn vào đôi mắt xanh biển kia mà cũng chợt cảm thấy lạnh sống lưng, y cứ có cảm giác như mình đang nói chuyện với một người hoàn toàn khác vậy, trông nét mặt cậu nó rất căng thẳng, ánh mắt thoáng để lộ một tia sát khí, giọng nói thì mang âm điệu như là một lời hỏi tội vậy. Kousho hậm hừ vài tiếng rồi cuối cùng cũng giải đáp cho cậu

“Người này tên Kiyoshi, ông ta năm nay 38 tuổi, 20 năm trước là một sát thủ có tiếng”

Takemichi vừa nghe xong đã một lần nữa chìm đắm vào suy nghĩ riêng của mình, Kousho thấy cậu lại thay đổi nét mặt cũng muốn lên tiếng hỏi chuyện nhưng rồi lại thôi, y giữ im lặng mà quay về với đống tài liệu trên tay

“20 năm trước...là một sát thủ...”

Cậu ngồi lẩm bẩm phân tích lại lời nói của Kousho mà hàng mày ngày càng nhíu sâu lại, cái người được gọi là Kiyoshi kia chính là người mà trong giấc mơ cậu đã nhìn thấy ông ta ra tay với ông bà ngoại mình, cậu ban đầu còn chưa dám chắc về chuyện đó nhưng sau khi nghe Kousho nói về việc làm của ông ta 20 năm trước hoàn toàn trùng khớp với mốc thời gian ông bà ngoại cậu gặp nạn thì cậu đã phần nào cảm thấy chắc chắn hơn với suy nghĩ đấy

Nhưng vẫn còn một vấn đề làm cậu bận tâm đến, tại sao Kousho lại có thông tin về một sát thủ có tiếng cách đây 20 năm? Vả lại trông y có vẻ như rất nghiêm túc khi quan sát đống thông tin ấy. Takemichi khẽ quay sang nhìn Kousho, cậu muốn lên tiếng hỏi nhưng rồi lại thôi bởi cậu cũng muốn hỏi Kenji về một chuyện tương tự như vậy nữa nên cậu đành ngồi đó chờ hai người kia quay lại rồi hỏi sau

Kenji và Dachi mỗi người tay cầm túi bánh nhanh chóng chạy tới mở cửa xe ngồi vào trong tránh mưa. Cả hai lấy khăn giấy ra lau mặt mình rồi lại chuyền túi bánh xuống cho hai người ngồi dưới kia, Kousho không nói lời nào hay thậm chí cũng chẳng thèm ném một ánh nhìn về phía Dachi mà vẫn cắm mặt vào tờ giấy kia, tay thì đưa ra nhận lấy túi bánh. Takemichi khẽ nói một lời cảm ơn với Kenji, anh nhận ra điều kì lạ trong cách cư xử của cậu nhưng anh cũng không nói gì mà quay lên trên nổ máy chuẩn bị cho xe lăn bánh chạy đi, lúc này Takemichi bên dưới mới hỏi

“Anh Kenji này, cả mày nữa Sho, trước đây thì ta vẫn chưa thân với nhau lắm nên em không dám hỏi nhưng bây giờ ta đã mở lòng với nhau hơn một xíu rồi nên em có thể hỏi chuyện này không?”

Kenji ngẩng mặt nhìn cậu thông qua kính chiếu trong xe, anh trầm lặng nhìn cậu nhóc vẫn đang cúi đầu nhìn chăm chú vào túi bánh mình giữ chặt trên tay mà hỏi anh, Kousho ở bên cũng bị câu hỏi của cậu thu hút sự chú ý mà nhìn sang rồi y lại nhìn lên phía Kenji, thấy anh gật nhẹ đầu với mình y mới lên tiếng đáp lời cậu

“Thế mày muốn hỏi chuyện gì?”
“Mày với anh Kenji, rốt cuộc hai người có gia thế như thế nào vậy?”

Hai anh em Akira khựng người với cậu, không phải khi không mà cậu lại hỏi hai người họ như vậy mà ngay từ những buổi đầu gặp mặt nhau cậu đã luôn hoài nghi về gia thế của họ rồi, hoài nghi về cái họ Akira của hai người họ bởi đó là họ của một gia tộc Yakuza lâu đời ở Tokyo này, thậm chí ở tương lai 12 năm sau gia tộc ấy vẫn còn tồn tại và cũng rất có tiếng nói, họ còn có một mối quan hệ mật thiết với cả Phạm Thiên nữa

Cậu vốn dĩ đã nghi ngờ về việc hai anh em họ là thành viên của gia tộc ấy bởi ngoài cái họ ấy ra thì cả hai luôn làm những điều mà một người bình thường không hay làm như là thức khuya coi một đống tài liệu về những người lạ mặt khác nhau, luôn ra một góc gọi điện thoại nói về những thứ khá nguy hiểm, thêm cả chuyện Kousho chỉ mới là học sinh sơ trung mà đã có hẳn một tấm thẻ đen

Dẫu vậy nhưng cậu vẫn chưa từng dám mở lời hỏi họ về chuyện đấy vì cậu cảm thấy bản thân vẫn còn khá xa cách với họ nhưng bây giờ thì khác, cả ba đã mở lòng và thân thiết với nhau hơn nên hiện tại cậu mới dám hỏi họ về điều đó. Kousho nghe cậu hỏi tuy không thể hiện ra mặt nhưng y cũng có hơi lúng túng mà quay lên âm thầm hỏi ý kiến của Kenji, Kenji bắt gặp ánh mắt ấy của Kousho anh cũng hiểu ý y, anh im lặng trong giây lát rồi cuối cùng anh vẫn lựa chọn nói sự thật cho cậu

“Chắc là nhóc đã nghi ngờ về họ của bọn anh rồi nhỉ? Nếu vậy thì đúng như nhóc nghĩ rồi đấy, anh và Kousho là người của gia tộc Akira, một trong những gia tộc Yakuza lâu đời”

Cậu ngẩn người nghe Kenji trả lời, tuy cậu cũng đã phần nào đoán được câu trả lời của họ nhưng cậu vẫn có hơi bất ngờ với sự thật ấy. Dachi nãy giờ vẫn giữ sự im lặng tuyệt đối để cho ba người kia có một cuộc hội thoại riêng. Kousho thấy Kenji đã nói sự thật rồi nên y cũng chẳng giấu làm gì nữa mà bắt đầu thở dài, trực tiếp cho cậu thấy những gì mà bản thân y đang tìm hiểu nãy giờ nhưng Takemichi lại nhanh chóng dẹp bỏ phản ứng bất ngờ của mình, cậu chẳng thèm quan tâm đến xấp tài liệu kia mà chỉ cầm lên đúng tờ thông tin của người tên Kiyoshi khi nãy mà hỏi Kousho

“Sho, mày có thể nào làm ơn, nói cho tao nghe thêm về người này được không?”
_________________________
Ghệ đẹp của Kousho đây nè mn

Dachi Yosuke
17 tuổi

Ừ thì cái hoodie ổng đang mặc là cặp với ai kia đó

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play