Quay lại câu chuyện ở quán cafe, anh chàng còn zin quỳ xuống dưới chân cô gái trăm năm chưa đụng vào đàn ông.

"Anh tên là Takemichi đúng chứ?"

Anh ta gật đầu. Tôi đánh giá từ trên người anh ta xuống. Đúng loại người thất bại trong đời. Quần áo bạc màu, đầu tóc giản dị. So sánh với anh chàng cảnh sát bên cạnh thì đúng là thua kém nhiều

"Vậy anh muốn tôi giúp gì?"

Cả hai người đó nhìn nhau. Kêu giúp mà không biết bản thân giúp gì sao? Tôi khẽ nhíu mày, chất lượng làm việc quá kém. Rốt cuộc có nên hợp tác không đây? Tôi đang phân vân đây

"Ở đây đông người, Aniko-san hãy đi theo chúng tôi."

Tôi cũng đứng dậy đi theo hai người đàn ông này. Cả hai tên này hành động bí ẩn như vậy tôi cảm thấy hơi lo lắng. Lỡ như hai tên này là kẻ xấu thì sao? Ủa mà có chết thì cô cũng có thể hồi sinh lại mà. Lo gì cơ chứ?

Ở nhà Tachibana, suốt quãng đời sống lần đầu tiên đặt chân vào nhà trai. Có cảm giác mới lạ đấy. Ở trong căn nhà này cũng khá giống với tôi, toàn giấy tờ, máy tính để điều tra về tội phạm. Nhưng nội dung của nó chỉ toàn là Touman còn tôi thì tất cả các băng đản Nhật Bản

"Vậy có chuyện gì đây?"

"Thật ra tôi có thể xuyên về quá khứ."

Tôi ngay lập tức muốn đi về nhà. Dành 3 tiếng đồng hồ tưởng sẽ có gì hay ho, ai ngờ chúng cho đùa giỡn với tôi. Chúng nó nghĩ tôi là dạng dễ bị lừa à? Chả hiểu sao tôi lại dễ tin người đến mức này, đúng là tức bay màu! Nó nghĩ tôi sẽ tin chuyện nó xuyên về quá khứ như trong truyện doraemon đấy à?

"Khoan đã!! Chuyện tôi xuyên về quá khứ là sự thật đấy!!"

Tên nhóc này bám lấy chân tôi, cầu xin. Đậu phộng! Tôi tức! Trên đời ai lại tin mấy chuyện tào lao này. Tôi vùng vẫy khỏi tay nó, Naoto đi lại:

"Cô Aniko, những gì cậu ấy nói là sự thật. Bản thân tôi có thể làm chứng."

"Nè, anh cảnh sát anh đang nghĩ tôi là con ngốc à? Mấy người lấy cái gì để chứng minh?"

"Về quá khứ, tôi sẽ chứng minh cho cô! Nhưng bây giờ cô hãy nghe tôi nói hết những gì tôi biết đã."

Thằng này bám dai thật, nhưng thôi. Lỡ ngu khi đi đến đây thì ngu thêm để nghe hết chuyện của nó đi cũng được. Tôi ngồi xuống ghế, lắng nghe từng cái nó chỉ. Những gì nó nói là đơn giản thôi. Nó muốn quay về quá khứ cứu người yêu cũ, nhưng cần sự trợ giúp. Nhưng tại sao lại chọn tôi? Tôi làm gì mà nó nghĩ tôi có thể cứu được người yêu cũ của nó?

"Ở quá khứ, cậu làm sao tìm được tôi?"

Nếu là quá khứ thì tôi cũng sẽ nhớ hết những gì mình trải qua ngay bây giờ. Nhưng lý do tôi giúp đám nhóc này là gì? 

"Được, tôi sẽ giúp. Nhưng tôi cần lý do?"

Cả hai đứa đó nhìn nhau. Làm gì mà căng thẳng vậy? Giúp thì cần lý do. Ai làm việc không công bao giờ? Chưa đòi tiền là hên rồi.

"Thật ra lý do của tôi là muốn bảo vệ Hina. Còn lý do tôi nhờ cô tôi không biết!"

Tôi nhìn thằng nhóc này bằng ánh mắt con cá. Nghe có điên không? Nó chả có kế hoạch gì cũng như một tí sự thông minh nào. Toàn bã đậu trong não nó à? Tôi mệt mỏi đứng dậy

"Ở quá khứ, cậu đừng gặp tôi."

"Sao?" Takemichi ngỡ ngàng

"Ở quá khứ, tôi sẽ tự đi tìm cậu."

Nghe thấy lời này, cả hai con người kia đơ ra. Có lẽ cũng hơi thắc mắc nhưng không dám hỏi.

"Tachibana, Takemichi hai người nên thay đổi cách nói chuyện với tôi đi. Tôi lớn tuổi hơn hai người đó."

"!!!"

"!!!"

"Gì cơ? Cô lớn tuổi hơn chúng tôi??"

Muốn gì đây nhóc? Lớn tuổi hơn thì sao? Có vấn đề? 

"Không có gì, chị." Naoto đi lại giữ cái miệng Takemichi lại

Hên là thằng nhóc cảnh sát này biết điều. Nhưng nhìn tôi không giống mấy người ở độ tuổi 30 à? Vậy tôi có nên tự hào vì ở độ tuổi này có người nghĩ tôi trẻ không nhỉ? Trong lúc tôi đang tự mãn về vẻ đẹp của mình thì có hai con người kia đang nhìn tôi như kiểu con điên nào đây



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play