Năm 1922

"Gửi đại ca,

Gần một tháng biệt tăm biệt tích, chắc đã làm đại ca phải phiền lòng. Đừng lo, ta vẫn khỏe, chỉ là bị giam lỏng ở trong cung, đến bây giờ mới được cầm giấy bút.

Tiểu Thục dạo này thế nào? Con bé có còn làm nũng đại ca không? Lâu rồi không gặp, ta nhớ con bé quá, nhớ luôn cả đại ca và nghĩa phụ.

Ta mong Hoàng Diệp và phu quân vẫn ổn. Chẳng mấy khi được gặp lại, ta còn muốn tâm tình cùng muội ấy.

Đại hôn của ta, thật tiếc không có đại ca ở bên. Nhớ lúc ở sơn trại, đại ca còn bảo khi nào ta lên kiệu hoa sẽ đích thân đưa ta về nhà chồng. Nghĩ lại mà thấy thật hoài niệm.Ta chia tay với Hạc Hiên rồi. Nghe lạ lắm nhỉ? Nhưng thật tâm, ta vẫn muốn chàng được sống tốt.Khải Trạch bảo, Sơn Lâm sắp sửa lên ngôi. Nào ngờ ấn kiếm bị mất, hắn đành trì hoãn việc xử tử chàng, cốt là để tìm cho ra manh mối. Thời gian còn lại không nhiều, mong đại ca và Đức Khải huynh sớm hồi kinh. Chúng ta sẽ cứu Hạc Hiên ra khỏi đại lao.


Xin hãy tiêu hủy bức thư sau khi đọc.

Mạc Thanh Ca".

Thanh Ca kín đáo soạn thư, đoạn bỏ vào phong bao. Nàng nhờ một tì nữ thân cận gửi giúp mình bức thư, nhớ không được nói cho Khải Trạch biết. Nàng ta vâng vâng dạ dạ rồi đi thẳng, chưa đầy ba bước đã va vào Khải Trạch đang đi từ hướng ngược lại.

- Đi đâu đây? - Hắn hằm hằm.

- Dạ... - Nàng ta lắp bắp, sợ quá quên hết lời dặn của nàng - Đi gửi thư giúp phu nhân.

Hắn vừa nghe đã rõ ý đồ, nhưng vẫn lẳng lặng bỏ qua, còn dặn dò nàng ta:

- Đi đi. Đừng để ai nhìn thấy.

Nàng ta hành lễ, vội vàng chạy đi.

Khải Trạch xoay người, yên tâm về phòng.

Nàng đang soi mình trước gương, chăm chú đến nỗi chẳng biết là hắn đã về. Nàng mở chiếc hộp gỗ lim trên bàn, lôi chiếc trâm phượng ra ngắm nghía. Lần đầu được chàng cài trâm lên tóc, nàng cứ ngỡ sau này, buổi sáng nào cũng sẽ yên bình và ấm áp như vậy. Không ngờ, đó lại là lần cuối nàng thân mật cùng chàng. Giờ đã là thê tử của người khác rồi, có muốn cũng chẳng được chàng vấn tóc, cài trâm nữa.


Nàng cất trâm, tự búi tóc. Thấy nàng loay hoay mãi chưa được, Khải Trạch đến bên ngỏ lời:

- Để ta giúp muội.

Nàng lắc đầu, đáp:

- Ta tự làm được.

Hắn buông tay, lòng có chút thất vọng. Đợi nàng búi xong, hắn khẽ hỏi:

- Cứu Hạc Hiên rồi, muội sẽ làm gì?

Nàng cười nhạt:

- Huynh đi đâu, ta theo đó. Chỉ vậy thôi.

- Sao muội không đi theo hắn luôn? - Hắn thấy lòng mình chua xót.

- Huynh giúp ta cứu chàng ra khỏi đại lao, ta cũng sẽ lấy thân mình đền ơn đáp nghĩa.

- Vậy đây chẳng khác nào một cuộc hôn nhân, đôi bên cùng có lợi?

- Huynh nghĩ sao cũng được. - Nàng nhún vai hờ hững, đoạn rời khỏi phòng.

Khải Trạch buông mình xuống dưới phản, hai tay cuộn chặt thành hình nắm đấm. Sống với nàng thế này, thật quá sức chịu đựng với hắn. Lấy nàng về, không hẳn là đã vớ phải một cái xác không hồn. Nàng còn biết hỏi, biết đáp. Nhưng hắn thà yêu một cái thây còn hơn ngày ngày bị lời của nàng giày xéo.


Khải Trạch nghiêng mình, chiếc hộp gỗ lim lọt vào tầm mắt hắn. Hắn đã nghĩ đến chuyện thiêu rụi nó, nhưng lại mau chóng gạt ra khỏi đầu. Nhớ khi xưa Ái Châu làm loạn cả Tuệ Vương phủ, bị Hạc Hiên nhìn bằng nửa con mắt. Bây giờ hắn mà làm điều dại dột, chắc cũng sẽ bị nàng coi thường.

Thở dài, hắn thu mình vào trong. Buổi sáng ảm đạm của hắn kết thúc tại đó.

*

Ấn kiếm bị mất, cả đại điện như rơi vào hỗn loạn. Người thì nói giặc ngoại xâm thế này, kẻ thì bảo nội chiến xung đột thế kia. Bất quá, Sơn Lâm phải lên giọng nạt nộ cho bọn họ im hết, rồi mới ôn tồn giảng giải:

- Các ngươi hãy bình tĩnh. Chuyện đâu còn có đó.

- Bẩm Thành Quận Vương, nước láng giềng đã lăm le xâm lược nước ta từ sau lần thất bại trên chiến trường mười hai năm về trước. Một khi thông tin ấn kiếm bị mất lọt ra ngoài, chắc chắn bọn chúng sẽ không để yên cho ta. - Một vị quan nhất phẩm bẩm báo.
- Hơn nữa, rất nhiều kẻ phản động đang ẩn dật ở kinh thành. Bọn chúng chỉ chực lật đổ ngôi vương, lập ra chế độ tự trị của riêng mình. Tình hình đang cấp bách vô cùng! - Thêm một người khác lên tiếng.

- Biết là vậy nhưng than vãn nào có giải quyết được gì? - Sơn Lâm lớn tiếng - Hiện giờ, tung tích của ấn kiếm có lẽ chỉ tên tử tù Hạc Hiên kia mới rõ. Vì vậy, ta sẽ đốc thúc việc tra khảo hắn, sớm tìm ra được manh mối. Thế là yên lòng các ngươi chưa?

Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Bọn họ bàn tán sôi nổi, người thì miễn cưỡng nghe theo, người thì gay gắt phản đối. Cả đại điện lúc bấy giờ chia ra làm hai phe. Phe nào cũng hiếu chiến, chỉ muốn bên mình giành trọn phần thắng. Nhưng bọn họ đã quên, quyền quyết định nằm ở Sơn Lâm. 
Cuối cùng, hắn chốt hạ:

- Không nhiều lời, trẫm sẽ dựa vào Hạc Hiên để tìm ấn kiếm. Bãi triều.

Hắn lui về sau, thoáng nghe thấy một vài vị quan ngũ phẩm kháo nhau rằng:

- Hắn chỉ được cái hung dữ.

- Đại tang Hoàng đế chưa lâu đã chễm chệ ngồi lên ngôi vị, thật chẳng ra làm sao.

- Thôi im đi, hắn mà nghe thấy thì đến cái đầu cũng không còn.

Sơn Lâm tức sôi máu nhưng chỉ biết nén giận vào trong, trở về Kính Long điện. Bùi Thịnh đã ở đó từ trước đợi hắn. Y khom người chào, vội vàng báo cáo:

- Dạ bẩm, Khải Trạch và Thanh Ca hôm trước đã động phòng rồi ạ.

- Tốt. - Hắn gật đầu hài lòng - Còn gì nữa không?

- Thuộc hạ đã thủ tiêu hết ba nhân chứng của vụ thảm án năm ấy, chỉ còn người cuối cùng vẫn biệt tăm biệt tích.

- Có manh mối nào về kẻ này không?

- Dạ hình như mẹ là một kĩ nữ, trước đây từng ở kinh đô. Thuộc hạ đã rà soát hết các tửu lầu nhưng vẫn chưa điều tra được gì, chỉ biết bà ta mang họ Mạc.

- Ồ? - Sơn Lâm giật nảy mình - Mạc, Mạc Thanh Ca? Có lẽ nào?

- Dạ cũng có thể. Tuy nhiên thân thế của cô ta chỉ có Hạc Hiên là biết rõ. Có nên tra khảo hắn luôn không, thưa ngài? - Y chợt nảy ra ý tưởng.

- Chưa vội. - Hắn xua tay - Chúng ta sẽ chỉ dùng Hạc Hiên để lấy được ấn kiếm. Còn thân phận của Mạc Thanh Ca, hãy giao cho Khải Trạch.

- Hắn bi lụy như thế, có ổn không ạ?

- Đánh cược thôi. - Sơn Lâm nhún vai - Để xem thái độ của hắn như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play