Mặt Chân Yểu đỏ bừng, một tay giữ chặt quần áo trong ngực, để tiện di chuyển nên cô sắp xếp phòng ngủ hơi trống, bây giờ không có cách để tìm chỗ trốn, chỉ có thể kéo chăn bông lên để che.

"Là ai vậy?"

Cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng xoay nắm cửa, vừa phản ứng lại thì khóa đã bật ra.

Không ai trả lời, một giây sau cửa lại "cạch" một tiếng, đóng lại.

"Tiểu thư, là tôi." Tiểu Giai như là bị dọa sợ, gượng gạo đáp lại, "Vừa rồi tôi quên không đóng cửa, muốn quay lại lấy đồ thì chưa kịp gõ cửa đã mở ra rồi, vô cùng xin lỗi cô."

Chân Yểu thở phào, "Ngoài cửa chỉ có một mình cô sao?"

"Chỉ có tôi."

Cô hoàn toàn yên tâm. Cô sợ Tống Lục Bách hoặc người khác đi vào, may mà đó là Tiểu Giai.

"Anh trai đâu rồi?"

"Ngài ấy... Ngài ấy vừa mới ra ngoài cửa nghe điện thoại."

Chân Yểu gật đầu. Hai má đã hạ nhiệt, cô đưa bộ quần áo đã thay cho Tiểu Giai giặt.

Bác sĩ dặn đi dặn lại cô tối nay không được tắm để tránh tình trạng trầm trọng thêm, nếu không thì cô cũng sẽ không vội thay bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi vì sốt, suýt nữa thì không biết giấu mặt vào đâu.

Thay quần áo xong, Chân Yểu dựa vào đầu giường chờ Tiểu Giai bưng cháo đến, tiện tay cầm lấy điện thoại di động.

Có một cuộc gọi nhỡ của Chu Huệ và tin nhắn thoại của Tống Duyên Từ. Bây giờ không thích hợp để gọi lại, hơn nữa giọng nói của cô vẫn còn hơi khàn, nghe điện thoại nhất định sẽ lộ ra.

Cô mở tin nhắn mà Tống Duyên Từ gửi tới.

[Yểu Yểu, nếu Tiểu Giai có giúp em chụp ảnh, hay là chụp cái gì khác, thì nhớ gửi cho anh trai nha. Không cần phải gửi cho Lịch Kiêu đâu, một mình anh xem là được rồi.]

Chân Yểu không nhịn được cười, đang định trả lời tin nhắn thì Tiểu Giai bưng cháo vào, cô đành phải để điện thoại sang một bên. Lúc ăn được một nửa xong ngồi nghỉ mới ghi âm gửi đi.

"Được, anh trai, chỉ cho anh xem."

Trước đây khi Chân Yểu sử dụng tính năng ghi âm giọng nói thì sẽ ấn thêm một lần để nghe lại, hôm nay có lẽ là do cơn sốt nhẹ nên thấy hơi chóng mặt, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa.

Chọn phím tắt số 3, gửi đi.

Gửi xong tin nhắn, cô chợt nghĩ lần trước Tống Lục Bách lưu số điện thoại của anh trong máy cô, nhưng cô chưa kịp đặt phím tắt. Các số từ 1 đến 6 đã đầy rồi, chỉ còn lại số 7 cho anh.

Không biết tại sao, Chân Yểu lại thấy hơi chột dạ. Nhưng dù sao thì... chắc anh sẽ không biết mình bị xếp phía sau đâu.

...

Đốm lửa sáng rồi lại tắt, tàn thuốc dần cháy hết, gần chạm đến ngón tay, nhưng chủ nhân của bàn tay đó lại không hề để ý.

Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn phát ra tiếng thông báo, đánh thức người ngồi dựa trên ghế.

Ngón tay khẽ nâng lên, đường nét của các khớp tay càng nổi rõ trên làn da trắng lạnh lẽo, người đàn ông đưa điếu thuốc lên môi hít một hơi dài, rồi mới ấn đầu thuốc vào trong gạt tàn.

Đôi môi thở ra làn khói, anh liếc mắt nhìn chiếc điện thoại, vô cảm cầm lên.

Ngay lúc nhìn rõ người gửi, Tống Lục Bách ngẩn người, động tác trên tay dừng một lúc rồi mới mở tin nhắn ra xem.

[Anh trai ngoan, chỉ cho anh xem.]

*Đầu tiên là "Hảo, ca ca", nhưng mà CY đang bị ốm nên nói nhầm thành "Hảo ca ca".

Biểu cảm kinh ngạc hiếm khi hiện lên trên mặt anh.

Người gửi hiện lên rõ ràng là "Chân Yểu", tin nhắn thoại đầu tiên này yên tĩnh nằm trên giao diện khung chat.

"Thưa ngài." Bác Lâm gõ vài cái lên cửa.

Tống Lục Bách đặt điện thoại xuống bàn, nhíu mày thở dài một cái, kiềm chế nét kinh ngạc và khó chịu trên mặt, "Vào đi."

Bác Lâm đẩy cửa ra ngồi đứng ngoài nói, "Thưa ngài, tiểu thư đang ăn trong phòng ngủ, vừa rồi mới hỏi đến ngài, ngài có muốn qua xem cô bé một lát không?"

Một lúc lâu sau cũng không thấy câu trả lời, bác Lâm mới nghi ngờ hỏi, "Thưa ngài?"

"Không đi." Tống Lục Bách nghiêm mặt đẩy gạt tàn ra, lạnh lùng nói, "Vừa mới hút thuốc."

Vừa mới gửi cho anh cái này xong đã hỏi đến anh?

Ngay cả khi cô biết người vừa đi nhầm vào phòng là ai, cũng không có lý do gì để nói một câu vô lý như vậy.

Những hình ảnh vừa vô tình xảy ra lại hiện lên, những lời Chu Dự Thời nói cũng khiến dây thần kinh anh căng thẳng.

Vừa nghĩ tới chính miệng cô nói câu này, hơi thở của Tống Lục Bách như ngừng lại, môi hơi mím, lông mày nhíu chặt, sau đó lại rút một điếu thuốc ra, nhưng lại không châm lửa.

Chẳng lẽ là cô có ý gì khác?

Cuối cùng điếu thuốc bị ngón tay vò nát, rồi thản nhiên ném vào gạt tàn.

...

Sáng sớm, Chu Dự Thời bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sau khi nhìn thấy tên người gọi đến, anh ta mới cố nhịn để không chửi ầm lên.

"Tống thiếu gia, cậu có biết mấy giờ rồi không?!"

"Một giờ bốn tám."

Chu Dự Thời hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi cười, "Nói, có vấn đề gì phải gọi giờ này?"

"Gửi cho tôi bản sao tài liệu về Lăng Thụy mà lần trước cậu nhận được."

"Không phải chứ, con mẹ nó cậu có cuồng công việc thì cũng đừng -" Bỗng nhiên, Chu Thời Dự ngồi dậy vén chăn lên, anh híp mắt cười nhạo, "Bây giờ, cậu gọi tôi dậy chỉ vì một bản tài liệu thôi à?"

"Có vấn đề gì à?" Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh.

"Cậu không phải muốn tôi hỏi sao đột nhiên cậu khác thường vậy chứ? Trên đời này có chuyện gì khiến cậu vướng mắc à? Em gái cưng của cậu sao? Cậu không làm anh trai ngoan được nên mới khó khăn vậy đó."

Ba chữ "anh trai ngoan" khiến gân xanh trên trán Tống Lục Bách nhảy lên, "Cậu nói chuyện cẩn thận vào."

"Là thật à?"

"Không phải cậu cũng có em gái sao?" Anh có chút không kiên nhẫn.

"Ý cậu là em họ của tôi? Đúng vậy, nhưng bọn tôi cũng chỉ cách nhau hai ba tuổi thôi, không đáng tuổi làm bố như cậu. Với cả bây giờ con bé đính hôn với nhà họ Lâm rồi, cũng ít liên lạc hơn."

Chu Dự Thời uể oải nói xong, bên kia lại không thấy lên tiếng, "Sao, có người tới của muốn cô bé của cậu, cho nên đêm khuya gọi đến kêu ca với tôi à? Tôi nói từ lâu rồi, cô bé đã lớn, cậu đừng có đối xử với người ta như trẻ con nữa."

"Vậy thì phải đối xử thế nào?"

"Cái gì?"

Tống Lục Bách nhìn chằm chằm vào điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, "Cô bé đã lớn, không coi như trẻ con thì phải làm gì? Lúc trước cậu xử lý chuyện đó của em gái mình thế nào?"

Hoặc là, nếu như cô bé đã làm điều không nên làm, hoặc có tình yêu nam nữ với cậu.

Nửa câu sau chỉ thoáng hiện lên trong đầu anh, như là tia lửa thoáng qua trên tàn thuốc.

Điện thoại im bặt trong hai giây, sau đó Chu Dự Thời bật cười, "Cậu đang nghĩ đến cái gì cao siêu thế? Con bé đã trưởng thành có nghĩa là tôi sẽ phải cư xử với con bé như một người trưởng thành, lúc đó con bé thầm thương trộm nhớ một thằng nhóc nhà nghèo, là tôi giúp che giấu điều đó. Bởi vì dù thế nào thì con bé cũng là em gái tôi, bản chất giống như nhau."

Ánh mắt Tống Lục Bách trầm xuống.

Nếu Chân Yểu cũng thích người khác, thì vấn đề sẽ không khó giải quyết như vậy, nhưng anh lại là người nhận được cái tin nhắn này. Chu Dự Thời cũng không vô tình xông thẳng vào phòng của em gái, nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Ngày mai bảo người gửi tài liệu cho tôi." Anh nói ngắn gọn xong liền cúp máy.

"Nhưng... Ủa? Tôi còn chưa nói xong!" Bên tai vang lên từng tiếng tút tút, Chu Dự Thời ném điện thoại xuống giường, tự cười một mình rồi lẩm bẩm.

"Nhưng hai người đâu có cùng huyết thống."

Khi Chân Yểu thức dậy vào sáng sớm hôm sau, cơn đau đầu chóng mặt gần như đã khỏi hẳn, chỉ là các cơ trên người vẫn còn mỏi và cổ họng hơi ngứa ngáy khó chịu. Sau khi đánh răng rửa mặt xong rồi uống một cốc nước ấm, những triệu chứng này đỡ hơn rất nhiều.

Nghĩ đến sự việc chiều hôm qua, khi ngồi vào bàn ăn, tâm trạng cô vẫn còn vô cùng thoải mái, cho đến khi bác Lâm nói với cô rằng Tống Lục Bách đã đến công ty.

"Sớm vậy ạ?"

"Đúng, hẳn là công ty có nhiều việc."

"...Vâng." Tâm trạng Chân Yểu lại sa sút.

Ăn sáng xong, cô gọi điện cho Trần Diệp để nói về bệnh tình của mình, đối phương có chút thất vọng nhưng ngay sau đó lại hỏi cô, "Có nghiêm trọng không? Cuộc thi tranh luận kết thúc khá muộn, tôi đến thăm em rồi mang một ít tài liệu học tập nhé?"

"Không cần, không nghiêm trọng lắm." Cô vội vàng từ chối, "Với cả... tài liệu bằng giấy tôi không dùng được."

"Xin lỗi xin lỗi, là tôi không nói rõ, chỉ là tôi quan tâm đến em." Trần Diệp xin lỗi liên tục, "Không phải tài liệu giấy, tôi có ghi âm lại các cuộc thi hồi còn ở nước ngoài, trên mạng không tìm được đâu."

Trong lòng Chân Yểu cảm thấy bất an khó tả. Mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là giáo viên và học sinh, quan tâm như vậy có hơi kỳ lạ một chút.

"Cảm ơn thầy Trần, nhưng ngoại thành cách đây xa lắm, nếu không thì lần sau lên lớp rồi đưa?"

"Không sao, hơn nữa hôm nay đáng ra là có một tiết, tôi cũng nên qua dạy."

Trần Diệp đã nói đến mức này nên cô không thể từ chối thêm nữa, chỉ có thể đồng ý.

Buổi chiều sau khi Trần Diệp đến, hai người vào phòng sách kiểm tra tập tin trong ổ USB, Chân Yểu ngồi bên cạnh chờ anh ta mở máy tính ra.

"Em có khá hơn chút nào không?" Giọng của Trần Diệp nhẹ nhàng hơn bình thường.

Cô gật đầu, "Đỡ hơn nhiều rồi."

"Hết sốt chưa?"

Cô chưa kịp trả lời thì một bàn tay đã đặt lên trán.

Cảm giác này hoàn toàn khác với tối hôm qua, lúc Tống Lục Bách đặt tay lên, không có cảm giác thoải mái và an toàn, chỉ có sự phản kháng khiến cô theo bản năng lùi lại.

Nhìn thấy hành động né tránh của cô gái, vẻ mặt Trần Diệp nhất thời ảm đạm. Mặc dù biết rằng người bên kia không thể nhìn thấy, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình.

"Tôi chỉ muốn biết liệu em đã khỏe hơn chưa, không nghĩ làm vậy sẽ khiến em thấy khó chịu. Xin lỗi, tôi sẽ chú ý lần sau."

Mí mắt Chân Yểu giật giật, bàn tay đặt trên đầu gối bất giác siết chặt.

Mấy tuần nay gặp Trần Diệp, anh ta vẫn rất hiền lành như trước, nhưng thỉnh thoảng lại có những biểu hiện thân mật và lời nói hơi mập mờ, cô luôn cảm thấy có thể là do ảnh hưởng từ văn hóa nước ngoài của anh ta.

Có lẽ...

"Thầy Trần, xem tài liệu trước đi." Chân Yểu chỉ có thể đổi chủ đề.

Trong buổi học ngày hôm nay, Trần Diệp đã nhiều lần nói sang các chủ đề khác nhau, mặc dù anh ta vẫn nói nhiều như khi mới bắt đầu dạy học, rồi sau đó cuộc nói chuyện đều là về học tập hoặc là kinh nghiệm ra nước ngoài của anh ta, nhưng bây giờ tất cả đều liên quan đến cô.

Chỉ là cô thực sự không thích nói về bản thân mình.

"Tôi có thể gọi em là Yểu Yểu được không? Gọi bằng tên nghe lạnh nhạt quá. Bình thường tôi gọi học sinh khác cũng thân thiết hơn một chút, như vậy có thể rút ngắn khoảng cách."

Chân Yểu không còn cách nào khác đành phải nói: "Được, thầy Trần."

Qua hai giây, Trần Diệp nói: "Gần đây tôi có khiến em cảm thấy hơi... kỳ lạ không? Xin lỗi, là tôi quá nóng nảy, có lẽ nên kiềm chế."

Đầu óc cô còn đang bối rối, bỗng nhiên nghe thấy anh ta cười khổ nói: "Dù sao thì bây giờ em cũng còn quá nhỏ, tôi lại..."

Vẻ muốn nói lại thôi, che che giấu giấu mấy câu sau khiến Chân Yểu ngây người, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.

Sẽ không phải... là cái mà cô đang nghĩ tới đó chứ?

Cô cúi đầu giả vờ không hiểu chuyện gì, lúc Trần Diệp đưa tay xoa đầu cô chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn.

Sau khi Trần Diệp rời đi, Chân Yểu nhíu mày ngồi đợi trong phòng một lúc.

Cô không thích bầu không khí giữa giáo viên và học sinh biến thành như vậy, khiến cô cảm thấy hơi phản cảm, nhưng lại không biết phải giải quyết thế nào, dù sao Trần Diệp cũng không thể hiện rõ.

Đột nhiên, cô nghĩ đến Tống Lục Bách.

Anh nói có chuyện gì thì phải tìm anh đầu tiên, nhưng cái chuyện mập mờ này thì nên nói như thế nào?

Loay hoay một hồi lâu, Chân Yểu gọi điện cho Khương Linh, Khương Linh đề xuất rằng cô nên giả vờ như không biết rồi mới xác minh suy đoán của mình, nếu đúng là Trần Diệp có ý đồ này hoặc nói thẳng với cô, thì cô nên rõ ràng với đối phương.

Chân Yểu suy nghĩ một lúc thì thấy cũng hợp lý, nên đã quyết định làm theo.

...

Ăn tối xong, Chân Yểu được Tiểu Giai dẫn đi dạo trong vườn, sau đó vào phòng khách nằm trên ghế sofa. Trong tay là tiếng nhạc piano cất lên, cô buồn ngủ kéo lấy tấm chăn mỏng.

Những người giúp đều việc đi lại rón rén vì sợ đánh thức cô, ngay cả khi chủ nhà về tiếng "Thưa ngài" cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều.

"Tiểu thư ngủ quên trên ghế." Bác Lâm nói nhỏ.

Tống Lục Bách thản nhiên đưa cho ông chiếc áo vest, hốc mắt sâu hoắm trông mệt mỏi vì hơi say rượu, chiếc cà vạt cũng xộc xệch.

"Không cần nói với con bé là tôi đã về."

Bác Lâm sửng sốt, "Nhưng mà... thưa ngài, sáng nay tiểu thư hỏi thăm ngày, nghe nói sáng sớm ngài đã đến công ty, có vẻ hơi thất vọng."

Bóng dáng cao lớn bỗng ngừng lại.

"Ngài đi sớm về trễ, tiểu thư ở nhà một mình nên cô đơn lắm."

Cô đơn? Bởi vì không nhìn thấy anh?

"Ra vậy." Quai hàm Tống Lục Bách căng cứng, giọng khàn khàn nói.

Chiếc chăn mỏng đắp lên người cô gái hơi nhô lên, cô hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, tiếng hít thở nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.

Trên chiếc sống mũi thanh tú rơi xuống một hai sợi tóc, đung đưa theo nhịp thở của cô.

Mà cách đó không xa là một thân hình cao lớn đang đứng thẳng.

Người đàn ông rũ mắt xuống lặng lẽ quan sát, ánh sáng êm ái từ phía sau lan tỏa trong không gian tĩnh mịch, nhưng bị chặn lại bởi bờ vai rộng của anh, chỉ để lại một đường viền màu cam tỏa ra xung quanh.

Bóng đen bao phủ khuôn mặt trắng trẻo và hàng mi cong của cô gái.

Một góc nhỏ trong trái tim Tống Lục Bách chợt sụp đổ.

Bỗng nhiên, anh cong môi tự giễu.

Hai lần liên tiếp, anh bị một cô gái nhỏ làm cho mọi thứ rối rung.

Anh đang định quay người đi thì cô gái đột nhiên giật mình gật đầu xuống, sau đó khó chịu nhíu mày, vừa nhấc cằm lên liền nghiêng đầu sang một bên.

Nhưng chiếc ghế không còn nhiều chỗ, cho nên cô bé bị hụt đầu.

Tống Lục Bách ngay lập tức đưa tay ra đỡ đầu cô mà không hề nghĩ ngợi gì.

Gò má mịn màng của cô gái bất chợt áp vào lòng bàn tay anh, thịt trên má bị ép lại hơi phồng lên.

Đôi mắt và cả người anh lập tức đông cứng lại.

"...Tiểu..." Chân Yểu mơ màng tỉnh dậy, chật vật nói mấy chữ, "Tiểu Giai?"

Nằm trên ghế với một tư thế quá lâu có chút khó chịu, để như vậy gối lên thoải mái hơn nhiều. Nghĩ đến đây, cô lại thỏa mãn cọ lên đó vài lần.

Thoải mái quá, ấm áp quá.

... Đợi một chút.

Chân Yểu giật mình tỉnh dậy, muốn ngồi dậy nhưng bởi vì không có điểm tựa, chỉ có thể khổ sở uốn éo.

Đột nhiên, bàn tay ôm má cô khẽ nâng lên, nhân tiện mở năm ngón tay ra che cả khuôn mặt cô rồi nhẹ nhàng đẩy ra sau -

"Cọ qua cọ lại làm gì?" Giọng người đàn ông hơi gượng gạo.

Lòng bàn tay ấm áp và cảm giác của vết trai mỏng dường như vẫn lưu lại trên mặt cô, hòa cùng mùi rượu và thuốc lá cay nồng.

Vừa sắc bén lại vừa quyến rũ.

Chân Yểu vừa mới tỉnh dậy nên còn hơi choáng váng, chỉ nghĩ là có mùi thơn nên không khỏi ngửi thêm vài lần, chóp mũi lại đụng phải lòng bàn tay của người kia.

Bàn tay kia cứng đờ, một giây sau anh buông nó ra rồi nhéo má cô.

"A! Đau quá!"

"Bây giờ tỉnh chưa?" Người đàn ông lạnh nhạt nói.

"...Anh trai?!" Chân Yểu vội vàng chống người ngồi dậy, giơ tay định gạt đi, lại vô tình đánh trúng cổ tay anh.

Cổ tay người đàn ông rắn chắc mạnh mẽ, cô hoàn toàn không phải là đối thủ, cũng may cô chỉ đẩy hai ba lần anh đã buông lỏng tay ra.

"Anh trai, anh, anh về rồi à?"

Tống Lục Bách xoay xoay cổ tay, năm ngón tay duỗi thẳng ra rồi lại co vào, lặp lại mấy lần như vậy. Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô gái, một chút cảm xúc phức tạp trong đáy mắt cũng bị anh thu lại.

"Sao không về phòng?"

"Em chỉ định ở đây một lát, không ngờ lại ngủ quên mất." Nói xong, Chân Yểu có chút do dự, rụt rè hỏi, "Anh, anh lại uống rượu à?"

Tình huống sau khi anh uống rượu lần trước vẫn còn sống động, trong đầu cô đột nhiên vang lên một hồi chuông cảnh báo.

"Sao, uống rượu xong thì có thể ăn thịt em à?"

"...Ý em không phải vậy."

Hai người lại im lặng, cho đến khi Tống Lục Bách bình tĩnh, nghiêm túc nói với cô: "Chân Yểu."

Chân Yểu ngoãn đáp lại, nhưng anh không nói tiếp nữa.

"...Anh trai, có chuyện gì vậy?"

Tống Lục Bách nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới nói: "Em đang thích ai à?"

"Cái gì?" Hiển nhiên cô gái ngây cả người, đôi mắt tròn xoe mở to, hiện rõ vẻ ngạc nhiên và bối rối.

Sắc mặt anh lúc này bình tĩnh đến lạ thường, "Có hay không?"

"Không có." Cô ngượng ngùng lắc đầu, như thể không biết tại sao anh lại hỏi vậy.

Nếu là cố tình giấu, thì diễn cũng quá đạt rồi.

"Anh biết em đã trưởng thành, nhưng không biết em bắt đầu có loại ý nghĩ này từ khi nào," Tống Lục Bách cau mày, "Anh có thể coi như không nhìn thấy tin nhắn kia."

"Tin nhắn? Tin nhắn gì?"

"Tối hôm qua em gửi -" Sắc mặt Tống Lục Bách đột nhiên trở nên nghiêm trọng, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vô cùng phức tạp, "Ai là người ở phím tắt số 3 của em."

"Anh Duyên Từ ạ." Chân Yểu trả lời ngay lập tức.

(Xin giới thiệu đây là phim truyền hình: Người nhà quê)

Chỉ là giọng nói của người đàn ông có vẻ hơi bức bách, "Còn bây giờ thì sao?"

"Bây giờ? Em không có sửa, không phải lúc nào cũng vậy à..." Cô không hiểu sao nhưng cô luôn cảm thấy bầu không khí càng trở nên không ổn khi tiếp tục nói về chủ đề này, như có một khối băng đang ở trước mặt.

Chân Yểu lặng lẽ ôm tấm chăn mỏng co người lại.

Biểu cảm trên mặt Tống Lục Bách đã vô cùng khó coi, anh dùng một chút bình tĩnh cuối cùng của mình, gằn từng chữ một: "Tối hôm qua, em gửi tin nhắn cho Tống Duyên Từ?"

Cô gái thốt lên: "Sao anh biết?"

Trong phòng khách im lặng ngay lập tức.

Được, được lắm. Ánh mắt anh lạnh đến mức phát run, vô cùng tức giận, anh chợt cười khinh bỉ một tiếng. Hóa ra là từ lúc nào anh cũng không biết, cô và Tống Duyên Từ đã tiến triển đến mức này rồi?!

Anh trai ngoan, chỉ cho anh xem?!

"Bắt đầu từ khi nào."

"Anh, anh đang nói gì vậy?" Cô gái nhỏ đã hoàn toàn thu mình về phía sau ghế, không thể rút lui.

Mặt Tống Lục Bách không chút biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng, "Em và Tống Duyên Từ, bắt đầu từ khi nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play